Editor: Ken Le

Beta: Rosaline

Nghe Hạ Tử Trọng gọi ông ta là chú, Phương Chí Cường còn tưởng rằng hắn là bạn của Phương Hách, đối với việc Phương Hách mặc kệ ba mình như vậy thì chuẩn bị an ủi ông ta cộng thêm khuyên nhủ cậu, vội vàng đầy mặt cười nịnh nọt lấy lòng: “Khách khí, khách khí, ngài còn nhớ tôi không? Lần trước lúc ngài đến tôi có rót trà cho ngài.”

Biểu tình biến đổi thực nhanh, khiến Yên Nhạc đang ngồi bên cạnh nhịn không được “Phì phì” ra tiếng, Quách Binh thò tay xoa xoa tóc hắn, cùng người khác đầy mặt hứng trí dạt dào xem kịch vui – sau tận thế lâu như vậy, trong căn cứ bọn họ đã chứng kiến qua việc đổi con lấy đồ ăn. Phương Hách không trực tiếp cho ông ta một cước đã là khách khí.

“Nhớ rõ a, khó trách lúc ấy liền cảm thấy ông nhìn quen mắt như vậy.” Hạ Tử Trọng khóe miệng cong lên: “Chúng ta chắc cỡ hai mươi năm không gặp rồi.”

“A? Hai, hai mươi…” Phương Chí Cường có chút sững sờ, ông ta có gặp qua thanh niên này sao? Còn có, gần hai mươi năm? Hắn lúc ấy mới mấy tuổi? “Tôi họ Hạ, Hạ Tử Trọng, ông của tôi ở F thị phía Bắc khu Tùng Hoa trong ngõ nhỏ.”

“A! A! Cháu của chú Hạ kế bên nhà!” Người nọ sửng sốt hơn nửa ngày mới nghĩ ra, chỉ vào Hạ Tử Trọng lớn tiếng, đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Cậu, cậu chính là…” Nâng tay lại chỉ hướng Phương Hách: “Trung học, người kia…”

Hạ Tử Trọng da mặt thoáng động, hắn biết lúc Phương Hách học trung học lúc bị ba cậu biết cậu thích nam nhân, mới bị bắt buộc cắt đứt quan hệ cha con đuổi ra khỏi nhà, nhưng lại không nghĩ tới đối phương ngay cả hắn là ai cũng biết… Nói như vậy lúc ấy chỉ có hắn là không biết?

Nghĩ nghĩ, không khỏi nhìn Phương Hách, thấy cậu cúi đầu, trong lòng phát đau, ôm chầm bờ vai của cậu vỗ nhè nhẹ.

Nhìn thấy hai người cái dạng này, Phương Chí Cường còn có cái gì không hiểu? Hai người hiện tại khẳng định là đã viên mãn. Đừng nói sau khi tận thế, cho dù là trước tận thế ông ta ở SH thị lâu như vậy, có cái gì chưa thấy qua? Trên đường nam nam nắm tay, bên cạnh con của bạn bè trước mặt mọi người xuất quỹ, nam nam cử hành hôn lễ đều đã gặp qua không biết bao nhiêu mà nói.

Hắn khinh thường, nhìn như trò cười, cũng không hứng trí đi quản chuyện này. Lúc trước sau khi chuyện của Phương Hách bị vợ kế khui ra, ông ta cũng không tức giận, chỉ là cảm giác đứa con này quả nhiên không được tốt, không phải ông ta nuôi lớn quả nhiên không học được gì tốt. Chuyện này bất quá chỉ là cái cớ để hắn hoàn toàn thoát khỏi cậu mà thôi.

Còn bây giờ…

Một gương mặt già nua cười như hoa nở vậy, nâng tay muốn ôm vai Hạ Tử Trọng, lại bị hắn nghiêng người tránh đi, đành phải xấu hổ cười nói: “Ta nói nha, Hách Hách lúc trước đã thích ngài như vậy, sau khi mẹ nó mất nó còn muốn tới chỗ ông ngoại để ở… Khụ khụ, tóm lại, cùng một chỗ là tốt rồi, cùng một chỗ là tốt rồi! Ngài không biết, nó lúc trước rất hay nhắc tới ngài…”

Hạ Tử Trọng cười lạnh một tiếng, khẽ gật đầu: “Chú Phương có biết Phương Hách học đại học ở đâu không?”

Phương Chí Cường sửng sốt, tươi cười trên mặt cứng lại.

“Học trung học em ấy ở ban nào?”

Phương Chí Cường há miệng, cười gượng nói: “Thời gian lâu rồi, không nhớ rõ…”

“Vậy lúc ông muốn đoạn tuyệt quan hệ với em ấy, ông đã cho em ấy bao nhiêu tiền?”

“Ba ngàn…” Thốt ra con số xong lại ngưng bặt, cả mặt Phương Chí Cường đều cứng ngắc.

Quách Binh nhịn nửa ngày, vẫn không nhịn được nữa mà bật cười, những người khác khi nghe được đối thoại của ba người cũng đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Chí cường.

Không biết con mình học ban nào ở trung học, con mới lên năm nhất đã muốn cắt đứt quan hệ cha con, ngay cả con mình học đại học ở đâu, học trường nào cũng không biết, lại nhớ rõ ông ta cho con ổng ba ngàn… Sau đó là chính thức cắt đứt quan hệ cha con? Nói hắn quan tâm con mình, ai tin?

“Hách…” Phương Chí Cường lúc này mới hiểu ra Hạ Tử Trọng là muốn giúp Phương Hách, đành phải hướng Phương Hách xin giúp đỡ, lại phát hiện trước mắt ông ta chợt lóe – một cây đao ba cạnh đối diện với cổ họng ông ta, người cầm vũ khí, chính là Phương Hách.

“Ba tôi đã chết khi mẹ tôi chết, nếu có ai loạn nhận thân thích…” Phương Hách trong mắt lóe lên sát khí, mang theo khí tức đáng sợ, khiến người hít thở không thông, không ai hoài nghi Phương Hách sẽ ra tay, cho dù ông ta có phải ba cậu hay không.

Hiện tại là tận thế, bao nhiêu người vì muốn sống mà tự tay giết chết máu mủ của mình, giống như Phương Hách cho dù trực tiếp cho Phương Chí Cường một đao cũng không ai dám nói gì.

“Ba, ba, ba…” Cổng lớn truyền đến vài tiếng vỗ tay, nhìn lên, người này lông mi cao gầy, nam nhân trẻ tuổi vênh váo bước tới: “Hảo khí thế!”

Người này mới 25 – 26 tuổi, phía sau còn có sáu bảy cô gái trẻ đi theo, trong đó còn có một cô bé mới mười sáu mười bảy tuổi oán hận trừng Phương Chí Cường.

“Cổ, Cổ thiếu.” Phương Chí Cường vội vàng lui về phía sau vài bước, chỉ cảm thấy hai chân muốn nhũn ra, trong lòng không tự chủ được hối hận – nếu sớm biết có tận thế, sớm biết con mình trở nên lợi hại như vậy, lúc trước ông ta cho dù thế nào cũng phải giữ cậu lại bên cạnh!

Ông ta nuôi lớn hai đứa con, đứa lớn sau khi tận thế không làm được gì không nói, còn dựa vào ông ta cùng vợ kế ra ngoài nghĩ biện pháp nuôi nó!

Nữ nhi sau khi đến bên cạnh Cổ thiếu, căn bản là không quan tâm đến mình! Tuy rằng vợ cùng con xác thật là do tự tay ông ta đẩy ra, nhưng ông ta tốt xấu gì cũng đã che chở nữ nhi sống đến căn cứ này không phải sao?

Cổ Đông sau khi đến gần thì phát hiện bộ dáng Phương Hách so với trước đó nhìn từ xa còn xinh đẹp hơn, nhất là hiện tại gương mặt nhỏ lãnh đạm, khiến trong lòng hắn càng ngứa ngáy, nhất là trong mắt cậu, còn có lưu quang càng thêm mê người. Trên mặt toát ra nụ cười tự cho là phong lưu phóng khoáng: “Người cha này không được tốt lắm, không bằng đi cùng ca ca, đến lúc đó muốn ông ta như thế nào liền như thế đó.”

Lúc Phương Chí Cường lui lại Phương Hách liền đem vũ khí thu lại, lúc này nghe được lời nói ngu ngốc như vậy thì nhíu mày, nhìn về phía Hạ Tử Trọng: “Người này có thể đánh chết không?”

Hạ Tử Trọng lúc này so với cậu còn tức hơn – vừa rồi mới vứt bỏ người ba khiến vợ mình khó chịu, bây giờ lại có tên ngu ngốc muốn cướp vợ hắn?

“Ngươi là ai?” Hạ Tử Trọng ôm bả vai Phương Hách.

Cổ Đông nghe được hai người trò chuyện sau đó tức giận đến cười lạnh, liếc mắt miệt thị nhìn Hạ Tử Trọng: “Ba ta là Cổ Thiên! Là lão đại căn cứ này!”

Quách Binh ở phía sau vỗ đùi phá lên cười: “Ai u ông trời a, hôm nay cười chết ta.”

Mấy người khác phối hợp với lão đại nhà mình cùng nhau vỗ đùi: “Loại kì ba này ở tận thế thật đúng là khó gặp a! Huống chi hôm nay liên tục gặp được hai cái!”

Phương Chí Cường nằm trong số một trong hai cái đang nhăn mặt lui lại phía sau, ông ta vừa rồi trước khi gọi Phương Hách tại sao lại không nghĩ đến ông ta cùng Phương Hách có thể nói chuyện hay không? Bất quá thấy bên cạnh cậu nhiều người, ông ta làm sao biết giả đạo đức sẽ bị vạch trần, còn bị đồng bạn của Phương Hách cười khinh bỉ, nếu biết ông ta nào dám gọi?

Đứa con này cùng ông ta có bao nhiêu cừu hận ông ta không phải không biết? Năm đó sau khi mẹ Phương Hách mất, chính là lúc đang bị bệnh thì biết tin ông ta ngoại tình nên tức giận đến bệnh tim phát tác mà chết, chuyện này Phương Hách lúc đó không biết, sau này cậu đi theo ông bà ngoại nên cũng không biết.

Vài năm sau tuy ông ta nhận cậu về, nhưng căn bản không nuôi bên người, mỗi tháng cũng không thiết gặp mặt một lần, nếu không phải cậu có gương mặt rất giống mẹ, ông ta hôm nay cũng sẽ không nhận ra người này là con ông ta.

Chỉ là ông ta thật sự không thấy dễ chịu, con ông ta có thể cùng đội ngũ này đi từ Bắc đến Nam, nói cậu không có dị năng, không có bản lĩnh, có đánh chết Phương Chí cường cũng không tin! Lúc nãy mới vừa liều mạng, ý đồ dùng tình cha con bắt cóc cậu, khiến cậu không thể không nhận lại ba mình. Nhưng ông ta tính sai ở chỗ – bây giờ là tận thế, cha mẹ quá đói cũng có thể giết con để ăn, ngay cả con gái một tay nuôi lớn sau khi ôm đùi bự liền đá ông ta đi, huống chi đây là đứa con hoàn toàn không có tình cảm với ông ta?

Tâm tư Phương Chí Cường, hiện tại không ai để ý tới, chờ ông ta phục hồi tinh thần liền nghe đám người phát ra một trận hoan hô cười to, chính giữa còn có một ít nữ nhân hét lên the thé.

Vị Cổ Đông ở căn cứ ngục giam có biệt danh là “Người mạnh nhất”, lúc này thế nhưng bị một dòng khí cường đại màu xanh bao lấy, đầy mặt trắng bệch không ngừng giãy dụa giữa không trung – lúc ông ta thất thần đã phát sinh chuyện gì?

Theo dòng khí màu xanh nhìn lại phần đuôi, Hạ Tử Trọng đang thao túng hết thảy. Vợ nhà mình bị người đùa giỡn, hắn không xuất đầu thì không phải nam nhân?

Nếu không phải bận tâm hiện tại Diêm Tân còn đang cùng người của căn cứ đàm phán, hiện tại chiêu đãi hắn đã không phải là phong hệ dị năng nhẹ nhàng, mà là đã cho thêm kim hệ dị năng vào.

“Làm sao vậy?”

“Đông Đông, Đông Đông!” Có tiếng gọi từ thang lầu bên kia truyền đến, là Diêm Tân cùng mấy lão đại của căn cứ.

Cổ Thiên cả người thịt mỡ run run, vội vàng chạy tới, chờ khi hắn thấy người đang khống chế con trai mình là Hạ Tử Trọng, thịt mỡ trên cằm lại run lên, trong những người này, người khác thì hắn không biết, nhưng Hạ Tử Trọng thì hắn lại rất rõ ràng – lần trước chính người này lẻ loi một mình tới đây điều tra tình huống, có thể ở trước biển tang thi tự do hành động đi đến đây chẳng lẽ là người thường sao? Hiện tại nhìn thấy hắn có thể một mình chế trụ con trai mình, liền càng rõ ràng thực lực của hắn tuyệt đối cách xa con trai nhà mình!

“Hạ, Hạ đại ca, tiểu hài tử không hiểu chuyện, mong ngài đại nhân đại lượng, đừng cùng hắn so đo.” Cổ Thiên chỉ có thể đầy mặt nịnh nọt lấy lòng Hạ Tử Trọng nói với hắn. Con trai nhà mình là dị năng giả mạnh nhất trong căn cứ này, đối phương bất quá vừa ra tay liền có thể ngừng nó lại… Căn cứ này ai có thể đánh lại hắn? Huống chi đối phương căn bản không chỉ một người!

Trâu Lực, Vệ Kim Đao cùng Cổ Thiên đi ra ngoài, nhìn thấy một màn này đều sung sướng khi người gặp họa ngồi xổm xuống cười trộm, thanh âm châm chọc thỉnh thoảng truyền đến: “Như vậy còn dám nói mình là người mạnh nhất căn cứ không?”

“Không chừng còn không bằng ngón tay cái nhà người ta!”

Những người này hoàn toàn không ý thức được nếu bại lộ người mạnh nhất của căn cứ nhà mình ra lại đang bị Hạ Tử Trọng chế trụ hậu quả sau đó sẽ là gì sao? Nếu bọn Hạ Tử Trọng không có ý tốt, muốn chiếm căn cứ, hoặc là muốn cướp gì đó, sau khi biết trình độ của bọn họ thì ai lại dám quan tâm tới bọn họ?

May mắn thay, vô luận là Hạ Tử Trọng hay là Diêm Tân, đều hoàn toàn không có hứng trí.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện