Editor: Ken Le

Beta: Rosaline

Hạ Tử Trọng cười vỗ vỗ bả vai Phương Hách đang thấp giọng oán giận, hắn tuy rằng cũng rất mong được về không gian nghỉ ngơi, nhưng một khi nghĩ đến đồng ruộng bên trong không gian kia… Khụ khụ, nếu đi vào không gian còn phải bận việc mà nói, hắn thà rằng trước tiên ở bên ngoài nghỉ ngơi hai ngày.

“Đợi sự tình ổn định, chúng ta mới trở về nhìn.” Đúng, đừng tưởng rằng cho bọn họ một thương trường liền xong, hắn có thể không để ý có thể vào không gian nghỉ ngơi hay không, mà hắn để ý chuyện hai người song tu – trên một đường này, bởi vì mọi người đều chen trên một chiếc xe tải, xoay người một cái là đụng người khác, da mặt hắn đương nhiên không dày như Quách Binh trước mặt mọi người kéo thân ái nhà mình làm vận động. Nhưng hắn ước chừng đã nghẹn vài tháng…

“Bảo bối, hiện tại không ai chú ý, chúng ta đi vào một đêm đi.” Nghe được thanh âm phát ra đầy ái muội xa xa, Hạ Tử Trọng chỉ cảm thấy trong lòng như có sợi lông đang đùa hắn vậy, không tự chủ ôm cánh tay Phương Hách thật chặt.

Đi vào… Vạn nhất bên ngoài có chuyện gì thì sao? Nhưng không đi vào… Thật vất vả mới trở về, hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên trở về, chỉ sợ không hẳn sẽ có chuyện gì… Hơn nữa Diêm Tân cũng an bài người gác đêm hôm nay rồi…

Nội tâm đấu tranh một lát, Phương Hách nhẹ nhàng gật đầu một cái, Hạ Tử Trọng lập tức mang theo cậu nháy mắt về không gian.

Không khí thanh mát, bầu trời xanh trong, gió mát thổi vào mặt hai người có chút vị mặn.

Thác nước truyền đến tiếng vang ào ào, cách đó không xa là nước sông đang chậm rãi trôi, bên kia bờ đám bò dê đang nhàn nhã vung đuôi, trong sông, dưới thác nước, vịt, ngỗng đang nhàn nhã bơi lội.

Phía sau là đồng ruộng tùy ý tăng trưởng, không ít rau dưa cùng hoa màu quấn lại với nhau. Nhưng may mà bộ dạng hoa màu tuy rằng tương đối loạn, nhưng không lòi ra ngoài đường đi, bờ ruộng đều nhìn không ra tình cảnh, bằng không sẽ càng khó xử lý.

Hai người thoáng đánh giá tình huống bên ngoài một chút, mới nắm tay cùng nhau đi về nhà trúc, “Phốc” một tiếng, bạch cầu nhào vào lòng ma ma, xoay xoay, cọ cọ, quấn quýt, lúc ở bên ngoài ma ma không thể thường xuyên ôm nó. Ba ba thối thì đem nó trở thành khí cầu mỗi ngày ở bên ngoài bay tới bay đi! Tuy rằng nó cũng thích bay tới bay đi, nhưng nó càng thích được ôm hơn! Hơn nữa để nó bay tùy ý cùng với bay theo hướng được xác định thì hoàn toàn khác nhau có đúng không!

Bạch cầu oán niệm không thèm nhìn lão ba nhà nó, đến cửa phòng tắm liền bị ném ra ngoài cửa, trên đường vừa đi vừa cởi bỏ quần áo của hai người, từ áo khoác ở cổng vào kéo dài đến cửa phòng tắm chỉ còn vớ, không bao lâu sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, tiếng rên rỉ, cùng với vài tiếng đã nghe qua rất nhiều lần, còn chưa biết vì sao lại phát ra tiếng ba ba ba, ân, sau này nhất định phải nghiên cứu, loại thanh âm này đến cùng là làm sao mà phát ra được?

Đêm rất dài, có thể xoa dịu mỏi mệt sau chặng đường dài. Một đường đi tinh thần bị buộc chặt, đánh tang thi không gián đoạn, trong đêm này đều được giải tỏa ra hết.

Hai người Hạ Tử Trọng thức dậy rất sớm – thực ra là đêm qua mọi người nghỉ ngơi rất sớm. Bọn họ thoáng sửa sang lại không gian một chút, sau đó Phương Hách lại vội vàng làm chút đồ ăn để trong không gian, trước khi trời sáng hai người mới ra khỏi không gian. Đương nhiên, bạch cầu ra trước hai người một bước xem tình huống, ngoại trừ cách đó không xa có vài người đang vận động, tối qua cũng không ai đến chỗ của họ.

Buổi sáng, mọi người người đều lục tục rời giường, Phương Hách cùng Yên Nhạc, Trương Tiểu Minh tụm lại, nhìn biểu tình thoải mái trên hai khuôn mặt đó giống y như cậu, bộ dáng không thể che giấu, ba người đều tinh tường cười trong lòng, ai cũng không nói thêm cái gì.

Quách Binh đầy mặt thoả mãn, chắp tay sau lưng lắc lư bên cạnh Hạ Tử Trọng cùng nhau xuống lầu chuẩn bị ăn sáng, đoàn người vừa lúc đụng phải Duẫn Đông không biết từ đâu tới, không biết có phải do ảo giác hay không, bọn họ cảm thấy khóe miệng Duẫn Đông giương lên độ cong cao hơn so với bình thường, còn cảm thấy mắt kính của hắn cũng sáng hơn mọi lần? Chẳng lẽ hắn lau mắt kính suốt đêm hôm qua?

Trưởng bộ hậu cần mới sáng sớm đã tìm Diêm Tân chung quanh, có chuyện gấp muốn báo, đi tìm nửa ngày mới phát hiện ra hắn ở trong một căn phong nhỉ định làm phòng họp trên lầu hai, Diêm Tân đỡ eo, trên mặt thần tình tựa hồ có chút không vui, nhưng vẫn tương đối cho trưởng bộ hậu cần mặt mũi chờ hắn nói nguyên nhân đến tìm mình.

“Ta đề nghị ở trên sân thượng tạo vài ao chứa nước, gần đây thời gian trời mưa càng ngày càng ít.” Trưởng bộ hậu cần cố nén xúc động muốn rống to với Diêm Tân – lần trước lúc nghỉ ngơi rõ ràng thiếu tá nhà mình có một tình nhân? Như thế nào bây giờ ngược lại là thiếu tá nhà mình đầy mặt xuân sắc, bộ dáng rất thư thái? Chẳng lẽ là hỗ công?

Xác thật bị hỗ công, lúc này Diêm Tân bị nằm dưới theo bản năng nhu nhu phía sau đau nhức, trầm ngâm một chút: “Ao trữ nước? Thật ra, gần đây rất ít mưa…?”

Tuy rằng sau khi tận thế cơ hồ không ai tính thời gian, nhưng trên xe bọn hắn có đồng hồ, ngoại trừ có thời gian còn có lịch nữa.

“Giống như đã sau tháng mười một, mấy trận mưa không còn nhiều nữa…” Trời vẫn âm u như trước không thấy một tia sáng mặt trời, bốn phía cũng còn bị sương mù bao phủ làm người không thể nhìn ra bộ dáng của cái gì, nhưng trời không mưa. Phải biết, lúc trước mỗi ngày đều mưa thưa thớt từ lúc sáng cho đến tối, như bây giờ ngược lại không bình thường.

“Không sai, sau khi vào tháng mười một đến bây giờ tổng cộng chỉ mưa có ba lần.” Mà bây giờ, đã là giữa tháng.

“Chờ vật liệu tới lập tức để dị năng giả thổ hệ lên mái nhà ưu tiên xây ao trữ nước.” Nếu sau một đoạn thời gian dài không có nước mưa, những ngày sau đó đều vô pháp qua! Làm sao trồng trọt? Làm sao có nước uống? Không lẽ lại trông cậy vào con sông không biết đã bị ô nhiễm tới cỡ nào ở bên ngoài căn cứ sao?

Trưởng bộ hậu cần lĩnh mệnh xoay người rời đi, Diêm Tân chuẩn bị đứng dậy đi xuống phân phó những chuyện khác, bỗng nhiên lại ngồi trở về, cắn răng thầm mắng – tên khốn kiếp này! Hắn thật sự làm cả một buổi tối! Cúc hoa của mình tê đến nỗi không còn cảm giác!

Do muốn sớm có được hai bộ thiết bị, các thế lực của căn cứ suốt đêm vận động người lấy ra vật tư, tự mình giao đến thương trường.

Diêm Tân dẫn người qua kiểm tra, xác nhận tuy có thiếu vài cân, nhưng đại khái coi như cũng tạm, liền vung tay lên đưa ra hai chiếc xe tải.

Một chiếc giao cho mọi người, một chiếc giao cho cha con Tống gia.

Lấy xe rồi, Tống Xảo Xảo cũng không liếc Diêm Tân một cái, Diêm Tân tuy rằng bộ dạng cũng rất soái, nhưng cũng không phải loại ngoại hình vừa tiểu thụ vừa soái ca mà nàng thích, hoặc là nói, nàng đối với loại soái ca cứng rắn anh khí này ngược lại có địch ý rất lớn. Nguyên nhân… Không rõ, chỉ có thể nói nếu Tống Xảo Xảo là nam nhân, nàng có loại phản ứng này cũng rất bình thường – ghen tị nha. Nhưng bây giờ? Ngay cả Tống Hướng Hồng cùng lão bà của ông đều không rõ nữ nhi nhà mình vì sao lại cực kỳ ghét loại hình soái ca này.

Nữ nhi chán ghét, nhưng Tống Hướng Hồng lại rất thích Diêm Tân, lúc trước cũng có nghĩ đến nếu gả con gái cho hắn cũng không tồi, ngay cả Tống lão cũng nghĩ như vậy. Người trẻ tuổi lại có năng lực, có dũng khí, có thực lực như vậy cũng không nhiều, so với đám nhị đại khác thì tốt hơn nhiều.

Nhưng nữ nhi nhà mình không chịu, một khi làm ầm lên thì sức chiến đấu quá cường, lúc này mới không thể không từ bỏ.

Bọn Diêm Tân sau khi thu vật tư cần thiết xong, trước tiên để người làm ra một ao giữ nước mưa lớn. Ao nước xây trên mái nhà, có thể theo ống dẫn chảy tới những nơi cần dùng nước. Ao xây thêm một cái ở bãi đỗ xe, sức chứa lớn hơn. Không thể không nói, trong nhóm có dị năng giả hệ thổ cấp ba, việc này làm đúng là quá dễ dàng.

Từ khi bắt đầu tháng mười một trời lại không mưa nữa, dị năng thủy hệ tuy rằng có thể tạo ra nước, nhưng chủ yếu là – trong không khí nhất định phải có nước mới được. Bởi vậy lúc trời mưa, dị năng thủy hệ mới có thể phát huy hết tác dụng.

May mắn bây giờ mặc dù có một đoạn thời gian không có mưa, nhưng không khí xung quanh ẩn chứa hơi nước cũng nhiều, nên mấy Thủy hệ liền bắt đầu tạo nước, trước tiên trữ đầy ao trữ nước trước.

Bọn Diêm Tân dùng tinh hạch đổi lấy không ít đá lọc nước trong căn cứ, ấn theo tỉ lệ ném vào mấy thùng chứa nước, cuối cùng giải quyết xong vấn đề nước uống.

Quy hoạch, phân cách phòng, chế tác bàn ghế cùng giường…vv, cả đội ngũ không hề nhàn rỗi.

So sánh với người trong căn cứ A thị, đội ngũ này sung túc hơn, tuyệt đối khiến mọi người đỏ mắt.

Lần trước tang thi triều qua đi, người trong căn cứ dốc toàn lực hành động ra ngoài nhặt tinh hạch, đại đa số người thu hoạch cũng rất khá. Nhưng bởi vì tinh hạch là thứ tiêu hao phẩm, tuy rằng căn cứ đã dùng tinh hạch thay thế cho tiền tệ, nhưng tinh hạch vẫn là cung không đủ cầu. Tang thi chết chung quanh ở bên ngoài số lượng tuy nhiều, nhưng cũng không giống Diêm Tân có thể dẫn dắt đội ngũ mỗi ngày cố định đánh tang thi hai lần, ngẫu nhiên còn sẽ chiến đấu cùng bầy tang thi vây quanh.

Nhất là căn cứ không có dị năng giả cấp bậc cao nào, bọn họ chỉ dựa vào hỏa lực đã cải thiện thì làm sao có thể giết chết được tang thi cấp ba?

Mọi người tuy bận việc xây dựng trụ sở của bọn họ, nhưng cũng không quên phái người ra ngoài tìm hiểu tin tức. Không qua hai ngày, tin tức trong căn cứ đều bị mọi người hỏi thăm không ít. Về chuyện dị năng giả cấp ba là chuyện mọi người quan tâm nhất – nghe nói lần đó tang thi triều rất lớn, nhưng vì sao trong căn cứ chỉ có một dị năng giả cấp ba?

Thì ra, đánh xong tang thi, lúc người trong căn cứ ra ngoài đào tinh hạch nhưng căn bản không nhặt được bao nhiêu tinh hạch cấp ba!

Nghe người có ánh mắt sắc bén thấy được, lúc bọn họ đang phòng thủ liền thấy sau khi tang thi cấp ba chết, thì bị tang thi bên cạnh chúng nó đào ra tinh hạch trong đầu.

Chẳng lẽ đám tang thi mặc dù không giết nhau, nhưng sau khi chết sẽ bị đồng bạn ăn tinh hạch? Tin tức này không phải là tin tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện