Nghe Phương Hách oán giận, Hạ Tử Trọng nở nụ cười: “Kia dù sao cũng tốt hơn trực tiếp bị tịch thu phòng ở.”
“Còn có thể tịch thu phòng ở?” Phương Hách trợn mắt lên: “Đây là đang ở nhà của mình mà!”
Hạ Tử Trọng lắc đầu một cái: “Nếu như trong thời gian dài không giao tiền thuê thì sẽ bị tịch thu.” Phòng ở khu biệt thự bởi vì hiện tại là khóa vân tay không có cách nào thay đổi, cho nên không giao tiền thuê nhà chỉ có thể khóa thêm một ổ bên ngoài. Nhưng phòng thuê bên ngoài thì không giống vậy, quá thời hạn không giao tiền thuê, không quản chủ hộ là ai, căn cứ đều có quyền chuyển phòng ở cho người khác mướn – bởi vì cho dù chủ phòng ở, sau tận thế, cũng chỉ có quyền ‘ưu tiên sử dụng trước’, ai bảo bây giờ là thời kì đặc thù chứ? Đương nhiên, có không ít người vì kiếm tiền, kiếm lương thực, mà không muốn đi ra ngoài liều mạng thì tìm khách ở trọ. Lương thực thu được một phần giao cho căn cứ, phần còn lại đủ để nuôi sống gia đình, có thể xem là một phương pháp song toàn.
Lái xe tới dưới trụ sở tiểu đội Luân Hồi, hai người vừa vặn đụng phải Lưu Giang Phong và Trương Tiểu Minh đang vội vã làm gì đó trong chiếc cướp đoạt giả, thấy hai người Hạ Tử Trọng lái chiếc kỵ sĩ mười lăm tới, Trương Tiểu Minh ngửa đầu cao giọng hô lớn lên trên: “Lão đại! Hai người anh Hạ tới rồi!”
Tiếng kêu kia quả thực muốn rung động trời xanh, tiếng rống vang dội khắp khu nhà, hai người Hạ Tử Trọng ở trong xe bị chấn động, liền nghe thấy một tiếng không biết từ phòng nào truyền xuống: “Xuống ngay đây!” Thực là một cái cổ họng tốt.
Lưu Giang Phong lớn tiếng bắt chuyện với hai người, cùng Trương Tiểu Minh để hết đồ trong xe mới lau mồ hôi đi tới: “Cmn, trời không có tý gió, hầm muốn chết.”
Không gian mới vừa biến hóa, Hạ Tử Trọng nghỉ phép cả ngày giữa các dòng khí lưu ở trong biển liền cười nói: “May là trời hôm nay không có mưa.” Nếu không càng thêm khó chịu.
“Hôm nay còn âm u lắm, nói không chừng hai, ba ngày nữa sẽ có mưa.” Xoa xoa mồ hôi trên mặt: “Hai người bên kia không có vấn đề gì chứ? Hôm kia tụi tôi mới về, tổng cộng thuê ba căn phòng nhưng bị căn cứ lấy mất một căn rồi! Hai ngày nay cũng không thuê lại được, trong khu nhà cũng không có mấy căn gần đây, đội trưởng đang định đi xem mấy căn ở chỗ khác nếu được thì đổi hẳn sang một căn lớn luôn.”
“Thuê phòng?” Hạ Tử Trọng sửng sốt một chút, hắn chưa kịp nói gì, Quách Binh và Trần Ninh đã đi xuống, thấy hắn liền chào hỏi, Quách Binh gật đầu nói: “Đúng Vậy, đội tụi tôi có không ít người, muốn thuê một chỗ khác rộng rãi hơn, có chỗ để xe, chỗ đậu xe lúc trước bị người ta chiếm hết, nơi nơi đều là lều bạc dựng lên.” Nói rồi, hắn lại chỉ vào bãi đất trống sau khu nhà, chỗ đậu xe thưa thớt nay thấy toàn lều là lều.
“Sao có nhiều người tới đây xây lều vậy? Không phải chỗ trường học đã dọn dẹp xong rồi à?”
“Không biết, nghe nói chỗ đó đã sắp xếp xong, cũng đã cho người đi vào ở, kết quả mấy ngày trước hình như quân sự bên kia có chuyện gì đó mà đuổi hết người trong ấy ra, hai ngày nay một phần binh lính đã chuyển tới một trường học khác sắp xếp chỗ ở mới.”
“Căn cứ quân sự? Có chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Nghe nói có thứ gì nửa đêm nổ tung.” Quách Binh nhún nhún vai, bọn họ ngày hôm qua nghe hàng xóm cách vách nói, cũng không rõ sự tình từ đầu đến cuối.
“Trước tiên đi giao nhiệm vụ đã.”
Hai đội đều từng người mang theo hạt giống, xe chạy tới sảnh nhiệm vụ. Nhiệm vụ hạt giống cũng không yêu cầu số lượng chính xác, mỗi đội giao một số lượng, tiến hành phân chia chủng loại rồi mới đổi ra tích phân tương ứng.
Tiểu đội Luân Hồi không có ý định đem tất cả hạt giống giao cho căn cứ, bọn họ để lại một ít hạt giống, cảm thấy hữu dụng trong không gian Trần Ninh và Yên Nhạc, nhưng không gian hai người chỉ có một thước vuông nên không đủ đựng, còn phải chừa lại vài chỗ để bọn họ đặt đồ cá nhân hoặc chứa vật tư nhiệm vụ, cho nên hạt giống còn dư bấc đắc dĩ đổi thành tích phân hết.
Căn cứ hiện tại đã bắt đầu thu mua tinh hạch, mỗi viên tinh hạch có thể đổi thành một lượng tích phân nhất định, mà bất kể là tiểu đội Luân Hồi hay là bọn Hạ Tử Trọng đều không đem tinh hạch của mình giao ra.
Chờ sau khi xết nghiệm hạt giống, tiểu đội tiệm tạp hóa ‘Phong Xế’ của bọn họ cũng thuận lợi lên cấp một. Luân Hồi lần trước đã trở thành tiểu đội cấp một, mà từ cấp một lên cấp hai cần tới hai ngàn điểm, bọn họ tạm thời chưa đủ tích phân, chỉ có thể tiếp tục tích lũy.
“Chúc mừng nha, tiểu đội cấp một, có thể mua đồ quân dụng từ căn cứ rồi.” Quách Binh chân tâm cười vỗ vai Hạ Tử Trọng.
Tầm mắt Hạ Tử Trọng dừng ở một hàng ghi ‘thuốc nổ’, nhìn chăm chú hồi lâu, tiếc nuối lắc đầu một cái: “Hiện tích phân trong tay quá ít, tạm thời không thể đổi được vật tốt gì.”
“Chúng ta cũng không thiếu hàng trữ, khi nào cần dùng thì đổi – nói không chừng lúc đó còn thăng lên được một cấp nữa.” Quách Binh ám chỉ. Lúc trước thời điểm phân phối vũ khí, bọn Hạ Tử Trọng bởi vì không quá quen thuộc với vũ khí mà đã cầm đi một số lượng lớn thuốc nổ cùng hỏa lôi, đầy đủ cho hai người bọn họ vào nội thành điên cuồng oanh tạc một trận.
Hạ Tử Trọng cũng không xoắn xuýt nữa, xoay người lại cùng Quách Binh đi ra ngoài: “Vừa nãy nghe Lưu Giang Phong nói, các anh muốn tìm phòng ở?”
“Có gì không? Người trong đội tụi tôi nói ít không ít, nói nhiều cũng không nhiều, khoảng chừng hơn ba mươi người.” Quách Binh cũng phát sầu: “Vốn muốn tìm căn nhà lớn một chút hoặc là một cái kho cũng được. Nhưng hiện tại căn cứ làm gì có phòng như vậy?”
Hạ Tử Trọng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên đề nghị: “Phòng ở khu biệt thự thì sao?”
Quách Binh sững sờ: “Vậy khẳng định là tốt nhất, thế nhưng làm cách nào?” Trong căn cứ nếu muốn thuê phòng ở khu biệt thự, nhất định phải có chủ hộ trong khu biệt thự đề cử, nếu như không có lời đề cử không phải không thể thuê, nhưng phải có cúng biếu cho người phụ trách cho thuê phòng, nhưng như vậy là quá thiệt thòi, tiền đút lót cho bọn họ bằng nửa năm tiền thuê ở ngoài! Đương nhiên, nếu như quen biết chủ hộ trong khu biệt thự, có thể tặng một ít tiền nhờ người ta hỗ trợ, nhưng tiền cũng chỉ ít hơn một chút mà thôi.
Trần Ninh vẫn luôn theo ở phía sau đột nhiên hỏi: “Còn chưa hỏi, các cậu ở nơi nào?”
“… Khu biệt thự.”
Quách Binh cùng Trần Ninh đều sửng sốt một chút, bỗng nhiên, Quách Binh một phát bắt lấy hai vai Hạ Tử Trọng: “Là chủ hộ?”
Bị tóm đến đau vai, Hạ Tử Trọng gật đầu.
“Thần tượng! Ký cái tên đi!”
Giúp tiểu đội Luân Hồi giới thiệu thuê biệt thự cũng không phải việc gì lớn lao, hơn nữa Hạ Tử Trọng cũng đã cân nhắc qua, mình và Phương Hách chỉ có hai người, để cho người khác vào ở biệt thự của mình là không có khả năng – bí mật của bọn hắn quá nhiều, cảm giác cũng tương đối bí hiểm. Mà thêm một người hàng xóm lúc đi ra ngoài làm nhiệm vụ trông nhà dùm cũng không có gì xấu.
Ai bảo tiểu đội Luân Hồi có nhân viên hậu cần hoặc những đội viên khác không đi làm nhiệm vụ thì ở lại giữ nhà, mặc dù hai người họ không gây chú ý nhưng cũng phải phòng hờ đám người nham hiểm.
Tiểu đội Luân Hồi cũng bởi vì có nhân viên hậu cần ở lại, cho nên lần này căn cứ chỉ cưỡng chế lấy đi một gian nhà của bọn họ, đồ trong phòng đều chuyển qua hai căn còn lại, người Luân Hồi vốn có để một tháng tiền thuê nhà mới, ai biết căn cứ bỗng nhiên lên giá tiền thuê nhà. Nếu không, lần này người Luân Hồi về cũng chỉ có thể ngủ đầu đường xó chợ.
Đoàn người đi tới chỗ cho thuê ở thành ngoài giải quyết thủ tục – giấy tờ phòng ở Hạ Tử Trọng đều bỏ hết vào không gian, lúc này vừa vặn dùng tới.
Thủ tục xong xuôi ở ngoại thành, phải về đến nội thành, cũng chính là khu biệt thự, nơi đăng ký bất động sản làm thủ tục tiếp. Bên trong khu biệt thự kỳ thực có không ít phòng trống đang đợi cho thuê, mà người có quan hệ để thuê mướn cũng không nhiều, lúc này mới có nhiều phòng trống, cho nên phạm vi nhà ở của tiểu đội Luân Hồi có thể chọn rất lớn.
Một chiếc cướp đoạt giả đi theo sau chiếc kỵ sĩ mười lăm, hai chiếc xe chạy tới cửa khu biệt thự, khiến cho mấy cảnh vệ giữ cửa giật nảy mình, còn tưởng là xe quân đội chứ – xe phía trước bọn họ biết là tư nhân, chiếc sau ai biết có phải là của mấy vị lão đại hay không?
Vội vã kiểm tra thủ tục, vào lúc cửa hai chiếc xe còn chiếm được nghi lễ quân đội vô cùng tiêu chuẩn của bọn cảnh vệ, hai người Hạ Tử Trọng dở khóc dở cười. Từ điện thoại vô tuyến truyền đến tiếng mấy người trên xe Quách Binh cười to phách lối: “Ai nha má ơi, đây là lần đầu tiên sau tận thế nhận được lễ nghi tiêu chuẩn nha…”
Bất đắc dĩ lắc đầu, Hạ Tử Trọng tiếp tục dẫn đường, ai biết mới vừa chạy vào không lâu, liền bị một người cản đường…
Liếc đến căn phòng ven đường − Nhà Ellen.
Nhìn lại người chặn đường trước mặt — Hứa Lỵ Lỵ.
Được, Hứa Lỵ Lỵ biết xe này là của mình, nếu bọn họ sống sót trở về liền nhất định sẽ có lúc gặp mặt, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy mà thôi.
“Lần sau đổi đường khác.” Cho dù là đi xa một chút, cũng tốt hơn chạy qua cửa nhà thằng Ellen.
Nghe Hạ Tử Trọng oán giận, Phương Hách mím môi nhịn cười, tay nhẹ nhàng sờ sờ bạch cầu trong túi.
Hạ Tử Trọng mở cửa xe đi xuống, Hứa Lỵ Lỵ đón xe, đó nhất định là tìm mình, không biết ả ta bò lên giường Ellen rồi thì tất cả có thuận lợi không? Bên người Ellen lại xuất hiện Đới Quân. Thật không biết bây giờ là mình mong đợi Đới Quân càng được sủng ái hơn? Hay vẫn là Hứa Lỵ Lỵ càng đắc thế tốt hơn đây? Đương nhiên, nếu thế lực ngang nhau, chơi Ellen đến chết trên giường mới là tốt nhất.
“Chuyện gì?” Hạ Tử Trọng mặt vẫn lạnh như băng, Hứa Lỵ Lỵ không ưa gì hắn, mà hắn cũng không ưa Hứa Lỵ Lỵ.
“Anh họ…” Hứa Lỵ Lỵ đỏ mắt, lén lút nhìn chiếc cướp đoạt giả phía sau – xe này thật lớn, y chang xe tăng, chẳng lẽ anh họ mình thật sự tìm được một chỗ dựa lớn?
“Chuyện gì?” Hạ Tử Trọng không có thời gian ở đây bàn luận việc nhà với ả, Quách Binh vẫn đang chờ đi xem nhà thuê đó.
“Ellen anh ấy… ngày hôm qua bị người quân đội mang đi. Anh họ, anh có cách nào cứu…”
Lời còn chưa dứt, Hạ Tử Trọng liền không nhịn được lắc đầu: “Không quen biết người của quân đội, mà Ellen không phải quen biết rất rộng rãi sao?”
Hứa Lỵ Lỵ gấp đến giậm chân: “Em nghe Duẫn Đông nói người bắt anh ấy có cừu oán với ảnh!” Tuy rằng ả không biết đầu đuôi câu chuyện, lời này cũng là trộm nghe được, mà nếu bị người có cừu oán mang đi, vạn nhất Ellen bị ngược đãi thì làm sao?!
“Còn có thể tịch thu phòng ở?” Phương Hách trợn mắt lên: “Đây là đang ở nhà của mình mà!”
Hạ Tử Trọng lắc đầu một cái: “Nếu như trong thời gian dài không giao tiền thuê thì sẽ bị tịch thu.” Phòng ở khu biệt thự bởi vì hiện tại là khóa vân tay không có cách nào thay đổi, cho nên không giao tiền thuê nhà chỉ có thể khóa thêm một ổ bên ngoài. Nhưng phòng thuê bên ngoài thì không giống vậy, quá thời hạn không giao tiền thuê, không quản chủ hộ là ai, căn cứ đều có quyền chuyển phòng ở cho người khác mướn – bởi vì cho dù chủ phòng ở, sau tận thế, cũng chỉ có quyền ‘ưu tiên sử dụng trước’, ai bảo bây giờ là thời kì đặc thù chứ? Đương nhiên, có không ít người vì kiếm tiền, kiếm lương thực, mà không muốn đi ra ngoài liều mạng thì tìm khách ở trọ. Lương thực thu được một phần giao cho căn cứ, phần còn lại đủ để nuôi sống gia đình, có thể xem là một phương pháp song toàn.
Lái xe tới dưới trụ sở tiểu đội Luân Hồi, hai người vừa vặn đụng phải Lưu Giang Phong và Trương Tiểu Minh đang vội vã làm gì đó trong chiếc cướp đoạt giả, thấy hai người Hạ Tử Trọng lái chiếc kỵ sĩ mười lăm tới, Trương Tiểu Minh ngửa đầu cao giọng hô lớn lên trên: “Lão đại! Hai người anh Hạ tới rồi!”
Tiếng kêu kia quả thực muốn rung động trời xanh, tiếng rống vang dội khắp khu nhà, hai người Hạ Tử Trọng ở trong xe bị chấn động, liền nghe thấy một tiếng không biết từ phòng nào truyền xuống: “Xuống ngay đây!” Thực là một cái cổ họng tốt.
Lưu Giang Phong lớn tiếng bắt chuyện với hai người, cùng Trương Tiểu Minh để hết đồ trong xe mới lau mồ hôi đi tới: “Cmn, trời không có tý gió, hầm muốn chết.”
Không gian mới vừa biến hóa, Hạ Tử Trọng nghỉ phép cả ngày giữa các dòng khí lưu ở trong biển liền cười nói: “May là trời hôm nay không có mưa.” Nếu không càng thêm khó chịu.
“Hôm nay còn âm u lắm, nói không chừng hai, ba ngày nữa sẽ có mưa.” Xoa xoa mồ hôi trên mặt: “Hai người bên kia không có vấn đề gì chứ? Hôm kia tụi tôi mới về, tổng cộng thuê ba căn phòng nhưng bị căn cứ lấy mất một căn rồi! Hai ngày nay cũng không thuê lại được, trong khu nhà cũng không có mấy căn gần đây, đội trưởng đang định đi xem mấy căn ở chỗ khác nếu được thì đổi hẳn sang một căn lớn luôn.”
“Thuê phòng?” Hạ Tử Trọng sửng sốt một chút, hắn chưa kịp nói gì, Quách Binh và Trần Ninh đã đi xuống, thấy hắn liền chào hỏi, Quách Binh gật đầu nói: “Đúng Vậy, đội tụi tôi có không ít người, muốn thuê một chỗ khác rộng rãi hơn, có chỗ để xe, chỗ đậu xe lúc trước bị người ta chiếm hết, nơi nơi đều là lều bạc dựng lên.” Nói rồi, hắn lại chỉ vào bãi đất trống sau khu nhà, chỗ đậu xe thưa thớt nay thấy toàn lều là lều.
“Sao có nhiều người tới đây xây lều vậy? Không phải chỗ trường học đã dọn dẹp xong rồi à?”
“Không biết, nghe nói chỗ đó đã sắp xếp xong, cũng đã cho người đi vào ở, kết quả mấy ngày trước hình như quân sự bên kia có chuyện gì đó mà đuổi hết người trong ấy ra, hai ngày nay một phần binh lính đã chuyển tới một trường học khác sắp xếp chỗ ở mới.”
“Căn cứ quân sự? Có chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Nghe nói có thứ gì nửa đêm nổ tung.” Quách Binh nhún nhún vai, bọn họ ngày hôm qua nghe hàng xóm cách vách nói, cũng không rõ sự tình từ đầu đến cuối.
“Trước tiên đi giao nhiệm vụ đã.”
Hai đội đều từng người mang theo hạt giống, xe chạy tới sảnh nhiệm vụ. Nhiệm vụ hạt giống cũng không yêu cầu số lượng chính xác, mỗi đội giao một số lượng, tiến hành phân chia chủng loại rồi mới đổi ra tích phân tương ứng.
Tiểu đội Luân Hồi không có ý định đem tất cả hạt giống giao cho căn cứ, bọn họ để lại một ít hạt giống, cảm thấy hữu dụng trong không gian Trần Ninh và Yên Nhạc, nhưng không gian hai người chỉ có một thước vuông nên không đủ đựng, còn phải chừa lại vài chỗ để bọn họ đặt đồ cá nhân hoặc chứa vật tư nhiệm vụ, cho nên hạt giống còn dư bấc đắc dĩ đổi thành tích phân hết.
Căn cứ hiện tại đã bắt đầu thu mua tinh hạch, mỗi viên tinh hạch có thể đổi thành một lượng tích phân nhất định, mà bất kể là tiểu đội Luân Hồi hay là bọn Hạ Tử Trọng đều không đem tinh hạch của mình giao ra.
Chờ sau khi xết nghiệm hạt giống, tiểu đội tiệm tạp hóa ‘Phong Xế’ của bọn họ cũng thuận lợi lên cấp một. Luân Hồi lần trước đã trở thành tiểu đội cấp một, mà từ cấp một lên cấp hai cần tới hai ngàn điểm, bọn họ tạm thời chưa đủ tích phân, chỉ có thể tiếp tục tích lũy.
“Chúc mừng nha, tiểu đội cấp một, có thể mua đồ quân dụng từ căn cứ rồi.” Quách Binh chân tâm cười vỗ vai Hạ Tử Trọng.
Tầm mắt Hạ Tử Trọng dừng ở một hàng ghi ‘thuốc nổ’, nhìn chăm chú hồi lâu, tiếc nuối lắc đầu một cái: “Hiện tích phân trong tay quá ít, tạm thời không thể đổi được vật tốt gì.”
“Chúng ta cũng không thiếu hàng trữ, khi nào cần dùng thì đổi – nói không chừng lúc đó còn thăng lên được một cấp nữa.” Quách Binh ám chỉ. Lúc trước thời điểm phân phối vũ khí, bọn Hạ Tử Trọng bởi vì không quá quen thuộc với vũ khí mà đã cầm đi một số lượng lớn thuốc nổ cùng hỏa lôi, đầy đủ cho hai người bọn họ vào nội thành điên cuồng oanh tạc một trận.
Hạ Tử Trọng cũng không xoắn xuýt nữa, xoay người lại cùng Quách Binh đi ra ngoài: “Vừa nãy nghe Lưu Giang Phong nói, các anh muốn tìm phòng ở?”
“Có gì không? Người trong đội tụi tôi nói ít không ít, nói nhiều cũng không nhiều, khoảng chừng hơn ba mươi người.” Quách Binh cũng phát sầu: “Vốn muốn tìm căn nhà lớn một chút hoặc là một cái kho cũng được. Nhưng hiện tại căn cứ làm gì có phòng như vậy?”
Hạ Tử Trọng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên đề nghị: “Phòng ở khu biệt thự thì sao?”
Quách Binh sững sờ: “Vậy khẳng định là tốt nhất, thế nhưng làm cách nào?” Trong căn cứ nếu muốn thuê phòng ở khu biệt thự, nhất định phải có chủ hộ trong khu biệt thự đề cử, nếu như không có lời đề cử không phải không thể thuê, nhưng phải có cúng biếu cho người phụ trách cho thuê phòng, nhưng như vậy là quá thiệt thòi, tiền đút lót cho bọn họ bằng nửa năm tiền thuê ở ngoài! Đương nhiên, nếu như quen biết chủ hộ trong khu biệt thự, có thể tặng một ít tiền nhờ người ta hỗ trợ, nhưng tiền cũng chỉ ít hơn một chút mà thôi.
Trần Ninh vẫn luôn theo ở phía sau đột nhiên hỏi: “Còn chưa hỏi, các cậu ở nơi nào?”
“… Khu biệt thự.”
Quách Binh cùng Trần Ninh đều sửng sốt một chút, bỗng nhiên, Quách Binh một phát bắt lấy hai vai Hạ Tử Trọng: “Là chủ hộ?”
Bị tóm đến đau vai, Hạ Tử Trọng gật đầu.
“Thần tượng! Ký cái tên đi!”
Giúp tiểu đội Luân Hồi giới thiệu thuê biệt thự cũng không phải việc gì lớn lao, hơn nữa Hạ Tử Trọng cũng đã cân nhắc qua, mình và Phương Hách chỉ có hai người, để cho người khác vào ở biệt thự của mình là không có khả năng – bí mật của bọn hắn quá nhiều, cảm giác cũng tương đối bí hiểm. Mà thêm một người hàng xóm lúc đi ra ngoài làm nhiệm vụ trông nhà dùm cũng không có gì xấu.
Ai bảo tiểu đội Luân Hồi có nhân viên hậu cần hoặc những đội viên khác không đi làm nhiệm vụ thì ở lại giữ nhà, mặc dù hai người họ không gây chú ý nhưng cũng phải phòng hờ đám người nham hiểm.
Tiểu đội Luân Hồi cũng bởi vì có nhân viên hậu cần ở lại, cho nên lần này căn cứ chỉ cưỡng chế lấy đi một gian nhà của bọn họ, đồ trong phòng đều chuyển qua hai căn còn lại, người Luân Hồi vốn có để một tháng tiền thuê nhà mới, ai biết căn cứ bỗng nhiên lên giá tiền thuê nhà. Nếu không, lần này người Luân Hồi về cũng chỉ có thể ngủ đầu đường xó chợ.
Đoàn người đi tới chỗ cho thuê ở thành ngoài giải quyết thủ tục – giấy tờ phòng ở Hạ Tử Trọng đều bỏ hết vào không gian, lúc này vừa vặn dùng tới.
Thủ tục xong xuôi ở ngoại thành, phải về đến nội thành, cũng chính là khu biệt thự, nơi đăng ký bất động sản làm thủ tục tiếp. Bên trong khu biệt thự kỳ thực có không ít phòng trống đang đợi cho thuê, mà người có quan hệ để thuê mướn cũng không nhiều, lúc này mới có nhiều phòng trống, cho nên phạm vi nhà ở của tiểu đội Luân Hồi có thể chọn rất lớn.
Một chiếc cướp đoạt giả đi theo sau chiếc kỵ sĩ mười lăm, hai chiếc xe chạy tới cửa khu biệt thự, khiến cho mấy cảnh vệ giữ cửa giật nảy mình, còn tưởng là xe quân đội chứ – xe phía trước bọn họ biết là tư nhân, chiếc sau ai biết có phải là của mấy vị lão đại hay không?
Vội vã kiểm tra thủ tục, vào lúc cửa hai chiếc xe còn chiếm được nghi lễ quân đội vô cùng tiêu chuẩn của bọn cảnh vệ, hai người Hạ Tử Trọng dở khóc dở cười. Từ điện thoại vô tuyến truyền đến tiếng mấy người trên xe Quách Binh cười to phách lối: “Ai nha má ơi, đây là lần đầu tiên sau tận thế nhận được lễ nghi tiêu chuẩn nha…”
Bất đắc dĩ lắc đầu, Hạ Tử Trọng tiếp tục dẫn đường, ai biết mới vừa chạy vào không lâu, liền bị một người cản đường…
Liếc đến căn phòng ven đường − Nhà Ellen.
Nhìn lại người chặn đường trước mặt — Hứa Lỵ Lỵ.
Được, Hứa Lỵ Lỵ biết xe này là của mình, nếu bọn họ sống sót trở về liền nhất định sẽ có lúc gặp mặt, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy mà thôi.
“Lần sau đổi đường khác.” Cho dù là đi xa một chút, cũng tốt hơn chạy qua cửa nhà thằng Ellen.
Nghe Hạ Tử Trọng oán giận, Phương Hách mím môi nhịn cười, tay nhẹ nhàng sờ sờ bạch cầu trong túi.
Hạ Tử Trọng mở cửa xe đi xuống, Hứa Lỵ Lỵ đón xe, đó nhất định là tìm mình, không biết ả ta bò lên giường Ellen rồi thì tất cả có thuận lợi không? Bên người Ellen lại xuất hiện Đới Quân. Thật không biết bây giờ là mình mong đợi Đới Quân càng được sủng ái hơn? Hay vẫn là Hứa Lỵ Lỵ càng đắc thế tốt hơn đây? Đương nhiên, nếu thế lực ngang nhau, chơi Ellen đến chết trên giường mới là tốt nhất.
“Chuyện gì?” Hạ Tử Trọng mặt vẫn lạnh như băng, Hứa Lỵ Lỵ không ưa gì hắn, mà hắn cũng không ưa Hứa Lỵ Lỵ.
“Anh họ…” Hứa Lỵ Lỵ đỏ mắt, lén lút nhìn chiếc cướp đoạt giả phía sau – xe này thật lớn, y chang xe tăng, chẳng lẽ anh họ mình thật sự tìm được một chỗ dựa lớn?
“Chuyện gì?” Hạ Tử Trọng không có thời gian ở đây bàn luận việc nhà với ả, Quách Binh vẫn đang chờ đi xem nhà thuê đó.
“Ellen anh ấy… ngày hôm qua bị người quân đội mang đi. Anh họ, anh có cách nào cứu…”
Lời còn chưa dứt, Hạ Tử Trọng liền không nhịn được lắc đầu: “Không quen biết người của quân đội, mà Ellen không phải quen biết rất rộng rãi sao?”
Hứa Lỵ Lỵ gấp đến giậm chân: “Em nghe Duẫn Đông nói người bắt anh ấy có cừu oán với ảnh!” Tuy rằng ả không biết đầu đuôi câu chuyện, lời này cũng là trộm nghe được, mà nếu bị người có cừu oán mang đi, vạn nhất Ellen bị ngược đãi thì làm sao?!
Danh sách chương