Trong thư phòng im ắng, Ngô Hữu Dân nghe Đồng Duệ bẩm báo, thần sắc trên mặt càng ngày càng ngưng trọng, cuối cùng nhịn không được đứng lên.
“Lời cậu nói là sự thật?” Ngô Hữu Dân ở trong thư phòng đi qua đi lại, này quả thực không thể tưởng tượng.
“Là thật sự, chúng tôi đến Cố gia liền phải tiến hành điều tra như thường lệ, chỉ kém chút không lật sạch mỗi một góc trong nhà bọn họ lên trời.” Đồng Duệ ở trong microphone nề nếp nói.
Vật tự dự trữ Cố gia thập phần phong phú, mật thất phía dưới thiếu chút nữa đã nhét đầy. Các loại thức ăn nhanh, sản phẩm còn có hạn sử dụng còn lâu như gạo và mì, lương thực, còn có các vật dụng hằng ngày khác. Lợi hại hơn chính là nhà bọn họ còn tự trang bị máy phát điện, toàn tỉnh ở đây thậm chí cả nước đều gặp tình huống bị cắt điện. Cố gia thế nhưng còn có thể dùng điện, thử hỏi xem ngưu bức hay không ngưu bức? Đồng Duệ bởi vì ra ngoài chấp hành nhiệm vụ mới có thể mang theo điện thoại, sau khi bẩm báo tình huống cho Ngô Hữu Dân hắn còn phải đem điện thoại đưa trở về.
Nhưng tình huống Cố gia thật sự quá ngoài dự đoán, tựa như người nhà này sớm biết mạt thế sẽ tiến đến, ở thời điểm người khác không biết lại tìm kiếm đầy đủ vật tư mang về chật nhà, bọn họ cho dù không ra khỏi cửa cũng có thể sống được rất tốt.
Ở mạt thế còn có cái gì so với cái này? Thật làm cho người ta hâm mộ.
Hơn nữa tòa nhà Cố gia còn tăng mạnh phòng hộ như là hàng rào điện cùng với lưới sắt, cho dù một con chim cũng không bay vào được.
Nếu không phải Cố ba tự mình đi ra ngoài một vòng nên mới bị thương, an nguy hai người bọn họ thật sự không có chỗ nào cần người khác phải lo lắng.
“Tình huống này cậu không cần bẩm báo cho sư đoàn trưởng các cậu biết.” Ngô Hữu Dân sắc mặt nghiêm túc ở trong điện thoại truyền đạt mệnh lệnh.
“Nhưng mà……” Đồng Duệ có chút do dự, rốt cuộc thiên chức quân nhân chính là phục tùng. Hơn nữa hắn hiện tại lệ thuộc với sư đoàn 925 của S tỉnh.
“Đồng Duệ, nhiệm vụ cậu hiện tại chấp hành là do tôi an bài, tôi xem như là người lãnh đạo trực tiếp của cậu, cho nên tôi mệnh lệnh cho cậu. Không thể đem những gì cậu nhìn thấy ở Cố gia bẩm báo lên lãnh đạo cấp trên khác biết.” Ngô Hữu Dân có xúc giác nhạy bén, hắn đã cảm thấy được những chuyện phát sinh trên người trong Cố gia thực không bình thường. Nếu bị người khác biết được, không biết sẽ nháo ra dạng biến cố gì.
Không chỉ có người Cố gia ở S tỉnh phía xa, ngay cả đoàn người Cố Ngọc bọn họ cũng tràn ngập cảm giác thần bí. Rõ ràng chỉ là một đội sinh viên trẻ tuổi, lại có thể ở mạt thế như vậy trổ hết tài năng, làm sao có thể không cho người ta nhìn với con mắt khác?
Cố Ngọc, cho dù hiện tại không phụ thuộc vào bất luận một thế lực nào. Nhưng tương lai hẳn có lẽ cũng là minh hưu kết giao cùng Ngô gia bọn họ.
Nghĩ như vậy, Ngô Hữu Dân liền chuẩn bị đem chuyện này áp xuống dưới, tạm gác lại ngày sau lại nói.
……
Khi Cố Ngọc trở lại trong phòng, Trịnh Gia đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi, sắc mặt hắn tốt hơn rất nhiều, dần dần hiện ra một tia hồng nhuận.
“Đầu còn đau không?” Cố Ngọc ngồi ở trên mép giường, một tay xoa trán Trịnh Gia, giữa dị năng giả tinh thần giao tranh nếu không chuẩn bị đủ, không chú ý một chút có lẽ người thật sự sẽ bị phế đi.
Cố Ngọc không muốn nhìn đến tình cảnh như vậy.
Nếu như không vì cô, có lẽ Trịnh Gia sẽ không đi vào Thủ đô, cô vẫn cảm thấy lo lắng sốt ruột.
“Khá hơn nhiều.” Trịnh Gia kéo tay Cố Ngọc xuống cầm ở trong lòng bàn tay, lại hỏi cô, “Bác trai, bác gái có khỏe không?”
Bọn họ sở dĩ đến Thủ đô là bởi vì Ngô Hữu Dân có thể liên hệ đến Cố gia ở S tỉnh, thậm chí còn có thể phái một tiểu đội đi bảo hộ bọn họ, chuyện này có thể làm Cố Ngọc tạm thời an tâm. Trên đường đi về cũng có thể thong dong hơn một ít, sẽ không một lòng một dạ chỉ lo gấp gáp trở về nhà.
“Mẹ tôi còn tốt, bất quá ba tôi, ông ấy……” Cố Ngọc thần sắc ảm đạm, Cố ba xem như nhờ họa được phúc trở thành dị năng giả, phải biết rằng đời trước Cố ba Cố mẹ đều là người thường, nhưng bị chặt đứt một bàn tay lại là sự thật, cánh tay này cũng không thể mọc trở lại.
Nghe xong chuyện cha mẹ Cố Ngọc gặp phải, Trịnh Gia cũng rất khổ sở, chỉ nắm chặt tay cô nói: “Hết thảy đều đã thành quá khứ, chờ chị em em về nhà thì tốt rồi.”
“Tôi biết.” Cố Ngọc gật đầu, “Cho nên ngày mai chúng ta liền đi.”
“Ân.” Trịnh Gia gật gật đầu, bất quá nghĩ đến ánh mắt Khâu Hoa Kiệt nhìn hắn, hắn tổng cảm thấy trong lòng có chút bất an, người này rất mạnh, ít nhất tinh thần lực của hắn không có cách nào chống lại.
Nhưng Trịnh Gia hoàn toàn không sợ hãi, bởi vì hắn cũng không phải chỉ có tinh thần dị năng, hắn còn có phong hệ dị năng, hắn là song hệ dị năng giả, chỉ riêng điểm này hắn đã hơn hẳn rất nhiều người.
Huống chi còn có Cố Ngọc có thể giúp hắn tăng phúc dị năng, nếu lần sau gặp lại Khâu Hoa Kiệt, hai người bọn họ cũng có thể liên thủ đánh một trận.
Ban đêm, Cố Ngọc cùng Trịnh Gia lẳng lặng nằm, ai cũng không có ý định đi ngủ.
“Vẫn cảm thấy ngày mai tựa hồ sẽ phát sinh cái gì, lòng tôi có chút bất an.” Trịnh Gia nắm lấy tay Cố Ngọc ở trong chăn, tay cô có chút lãnh, giống như nước đá.
“Không cần sợ, ngày mai chúng ta nhất định có thể rời đi.” Cố Ngọc quay đầu nhìn Trịnh Gia, trên mặt thiếu niên mang theo một tia hồng nhuận, một đôi mắt như sao trời lập loè.
“Bất quá hôm nay sau khi cùng ông ta va chạm tinh thần lực, tôi cảm thấy tinh thần lực của mình có chút tăng trưởng.” Đây là chỗ khiến Trịnh Gia cảm thấy kinh hỉ, hắn không có gặp qua dị năng giả tinh thần khác. Cho nên cái dị năng này phải khám phá cùng sử dụng như thế nào hắn cũng chỉ có thể chậm rãi mày mò.
Nhưng Khâu Hoa Kiệt này tổng thể cho hắn một loại cảm giác không tốt, rất có tính xâm lược.
“Đó là chuyện tốt.” Cố Ngọc châm chước một chút mới nói: “Bất quá anh phải cẩn thận chút, rốt cuộc dị năng tinh thần tương ứng cùng đại não. Lần này có lẽ là bởi vì anh xâm nhập địa bàn ông ta nên mới phản kích đối phương, nhưng nếu ông ta muốn chủ động ra tay với anh mà nói……”
Cố Ngọc cũng có cảm giác như vậy, Khâu Hoa Kiệt chú ý với Trịnh Gia nhiều hơn một ít, hơn nữa còn là không có hảo ý.
Lâm Chi kia đời trước cũng để lại cho cô có chút ấn tượng, chỉ là trong phút chốc không thể nhớ rõ ràng lắm.
“Yên tâm, tôi cũng không phải quả hồng mềm mặc cho ông ta niết.” Trịnh Gia lôi kéo tay Cố Ngọc đặt lên khóe môi nhẹ nhàng hôn một chút, “Không phải còn có em ở đây sao?”
Vô luận khi nào, chỉ cần bọn họ ở bên nhau, là có thể chiến thắng bất luận khó khăn gì.
Một đêm trong nhà đỏ đều có rất nhiều người không có ngủ yên.
Phương Tử Di ngủ không được kéo Cố Cẩn đi đánh nhau, hai người bọn họ mới là người cần đề cao dị năng nhất, đã tới nông nỗi này, không nỗ lực là không được.
Diệp Mỹ Hoa ban đêm ngồi xe rời đi, nghe nói đã tìm được cậu ruột của cô ấy rồi nên muốn vội vàng qua đó.
Lúc này tình huống Tiểu Xuân cùng Tiểu Đông lâm vào khó xử, Tiểu Xuân muốn đi theo Diệp Mỹ Hoa, mà Tiểu Đông lại khăng khăng ở lại bên người nhóm Cố Ngọc bọn họ, hai tiểu gia hỏa bị bắt buộc phải tách ra.
Diệp Mỹ Hoa nói nếu chỗ cậu cô ấy không thể dàn xếp tốt thì sẽ mang theo Tiểu Xuân trở lại.
Đêm nay, Cố Ngọc cùng Trịnh Gia ngược lại là người ngủ ngon nhất, đã trải qua biến cố ban ngày, lại đã biết tình hình người trong nhà gần đây, lo lắng lớn nhất của Cố Ngọc giảm bớt, ngược lại có thể thong dong ứng đối hết thảy.
Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, chuyện khó khăn nhất cô đều trải qua, còn có cái gì là không thể chiến thắng?
Ngày hôm sau Ngô Hữu Dân tự mình đưa tiễn nhóm người Cố Ngọc, nhưng mới ra khỏi cửa lớn Ngô gia, bọn họ liền bị người vây quanh. Lâm Chi cười đi lên phía trước, đuôi mắt nhòn nhọn phong tình vũ mị tràn ra, “Các vị là thượng khách của Khâu giáo sư, làm sao có thể cứ như vậy rời đi?”
“Lời cậu nói là sự thật?” Ngô Hữu Dân ở trong thư phòng đi qua đi lại, này quả thực không thể tưởng tượng.
“Là thật sự, chúng tôi đến Cố gia liền phải tiến hành điều tra như thường lệ, chỉ kém chút không lật sạch mỗi một góc trong nhà bọn họ lên trời.” Đồng Duệ ở trong microphone nề nếp nói.
Vật tự dự trữ Cố gia thập phần phong phú, mật thất phía dưới thiếu chút nữa đã nhét đầy. Các loại thức ăn nhanh, sản phẩm còn có hạn sử dụng còn lâu như gạo và mì, lương thực, còn có các vật dụng hằng ngày khác. Lợi hại hơn chính là nhà bọn họ còn tự trang bị máy phát điện, toàn tỉnh ở đây thậm chí cả nước đều gặp tình huống bị cắt điện. Cố gia thế nhưng còn có thể dùng điện, thử hỏi xem ngưu bức hay không ngưu bức? Đồng Duệ bởi vì ra ngoài chấp hành nhiệm vụ mới có thể mang theo điện thoại, sau khi bẩm báo tình huống cho Ngô Hữu Dân hắn còn phải đem điện thoại đưa trở về.
Nhưng tình huống Cố gia thật sự quá ngoài dự đoán, tựa như người nhà này sớm biết mạt thế sẽ tiến đến, ở thời điểm người khác không biết lại tìm kiếm đầy đủ vật tư mang về chật nhà, bọn họ cho dù không ra khỏi cửa cũng có thể sống được rất tốt.
Ở mạt thế còn có cái gì so với cái này? Thật làm cho người ta hâm mộ.
Hơn nữa tòa nhà Cố gia còn tăng mạnh phòng hộ như là hàng rào điện cùng với lưới sắt, cho dù một con chim cũng không bay vào được.
Nếu không phải Cố ba tự mình đi ra ngoài một vòng nên mới bị thương, an nguy hai người bọn họ thật sự không có chỗ nào cần người khác phải lo lắng.
“Tình huống này cậu không cần bẩm báo cho sư đoàn trưởng các cậu biết.” Ngô Hữu Dân sắc mặt nghiêm túc ở trong điện thoại truyền đạt mệnh lệnh.
“Nhưng mà……” Đồng Duệ có chút do dự, rốt cuộc thiên chức quân nhân chính là phục tùng. Hơn nữa hắn hiện tại lệ thuộc với sư đoàn 925 của S tỉnh.
“Đồng Duệ, nhiệm vụ cậu hiện tại chấp hành là do tôi an bài, tôi xem như là người lãnh đạo trực tiếp của cậu, cho nên tôi mệnh lệnh cho cậu. Không thể đem những gì cậu nhìn thấy ở Cố gia bẩm báo lên lãnh đạo cấp trên khác biết.” Ngô Hữu Dân có xúc giác nhạy bén, hắn đã cảm thấy được những chuyện phát sinh trên người trong Cố gia thực không bình thường. Nếu bị người khác biết được, không biết sẽ nháo ra dạng biến cố gì.
Không chỉ có người Cố gia ở S tỉnh phía xa, ngay cả đoàn người Cố Ngọc bọn họ cũng tràn ngập cảm giác thần bí. Rõ ràng chỉ là một đội sinh viên trẻ tuổi, lại có thể ở mạt thế như vậy trổ hết tài năng, làm sao có thể không cho người ta nhìn với con mắt khác?
Cố Ngọc, cho dù hiện tại không phụ thuộc vào bất luận một thế lực nào. Nhưng tương lai hẳn có lẽ cũng là minh hưu kết giao cùng Ngô gia bọn họ.
Nghĩ như vậy, Ngô Hữu Dân liền chuẩn bị đem chuyện này áp xuống dưới, tạm gác lại ngày sau lại nói.
……
Khi Cố Ngọc trở lại trong phòng, Trịnh Gia đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi, sắc mặt hắn tốt hơn rất nhiều, dần dần hiện ra một tia hồng nhuận.
“Đầu còn đau không?” Cố Ngọc ngồi ở trên mép giường, một tay xoa trán Trịnh Gia, giữa dị năng giả tinh thần giao tranh nếu không chuẩn bị đủ, không chú ý một chút có lẽ người thật sự sẽ bị phế đi.
Cố Ngọc không muốn nhìn đến tình cảnh như vậy.
Nếu như không vì cô, có lẽ Trịnh Gia sẽ không đi vào Thủ đô, cô vẫn cảm thấy lo lắng sốt ruột.
“Khá hơn nhiều.” Trịnh Gia kéo tay Cố Ngọc xuống cầm ở trong lòng bàn tay, lại hỏi cô, “Bác trai, bác gái có khỏe không?”
Bọn họ sở dĩ đến Thủ đô là bởi vì Ngô Hữu Dân có thể liên hệ đến Cố gia ở S tỉnh, thậm chí còn có thể phái một tiểu đội đi bảo hộ bọn họ, chuyện này có thể làm Cố Ngọc tạm thời an tâm. Trên đường đi về cũng có thể thong dong hơn một ít, sẽ không một lòng một dạ chỉ lo gấp gáp trở về nhà.
“Mẹ tôi còn tốt, bất quá ba tôi, ông ấy……” Cố Ngọc thần sắc ảm đạm, Cố ba xem như nhờ họa được phúc trở thành dị năng giả, phải biết rằng đời trước Cố ba Cố mẹ đều là người thường, nhưng bị chặt đứt một bàn tay lại là sự thật, cánh tay này cũng không thể mọc trở lại.
Nghe xong chuyện cha mẹ Cố Ngọc gặp phải, Trịnh Gia cũng rất khổ sở, chỉ nắm chặt tay cô nói: “Hết thảy đều đã thành quá khứ, chờ chị em em về nhà thì tốt rồi.”
“Tôi biết.” Cố Ngọc gật đầu, “Cho nên ngày mai chúng ta liền đi.”
“Ân.” Trịnh Gia gật gật đầu, bất quá nghĩ đến ánh mắt Khâu Hoa Kiệt nhìn hắn, hắn tổng cảm thấy trong lòng có chút bất an, người này rất mạnh, ít nhất tinh thần lực của hắn không có cách nào chống lại.
Nhưng Trịnh Gia hoàn toàn không sợ hãi, bởi vì hắn cũng không phải chỉ có tinh thần dị năng, hắn còn có phong hệ dị năng, hắn là song hệ dị năng giả, chỉ riêng điểm này hắn đã hơn hẳn rất nhiều người.
Huống chi còn có Cố Ngọc có thể giúp hắn tăng phúc dị năng, nếu lần sau gặp lại Khâu Hoa Kiệt, hai người bọn họ cũng có thể liên thủ đánh một trận.
Ban đêm, Cố Ngọc cùng Trịnh Gia lẳng lặng nằm, ai cũng không có ý định đi ngủ.
“Vẫn cảm thấy ngày mai tựa hồ sẽ phát sinh cái gì, lòng tôi có chút bất an.” Trịnh Gia nắm lấy tay Cố Ngọc ở trong chăn, tay cô có chút lãnh, giống như nước đá.
“Không cần sợ, ngày mai chúng ta nhất định có thể rời đi.” Cố Ngọc quay đầu nhìn Trịnh Gia, trên mặt thiếu niên mang theo một tia hồng nhuận, một đôi mắt như sao trời lập loè.
“Bất quá hôm nay sau khi cùng ông ta va chạm tinh thần lực, tôi cảm thấy tinh thần lực của mình có chút tăng trưởng.” Đây là chỗ khiến Trịnh Gia cảm thấy kinh hỉ, hắn không có gặp qua dị năng giả tinh thần khác. Cho nên cái dị năng này phải khám phá cùng sử dụng như thế nào hắn cũng chỉ có thể chậm rãi mày mò.
Nhưng Khâu Hoa Kiệt này tổng thể cho hắn một loại cảm giác không tốt, rất có tính xâm lược.
“Đó là chuyện tốt.” Cố Ngọc châm chước một chút mới nói: “Bất quá anh phải cẩn thận chút, rốt cuộc dị năng tinh thần tương ứng cùng đại não. Lần này có lẽ là bởi vì anh xâm nhập địa bàn ông ta nên mới phản kích đối phương, nhưng nếu ông ta muốn chủ động ra tay với anh mà nói……”
Cố Ngọc cũng có cảm giác như vậy, Khâu Hoa Kiệt chú ý với Trịnh Gia nhiều hơn một ít, hơn nữa còn là không có hảo ý.
Lâm Chi kia đời trước cũng để lại cho cô có chút ấn tượng, chỉ là trong phút chốc không thể nhớ rõ ràng lắm.
“Yên tâm, tôi cũng không phải quả hồng mềm mặc cho ông ta niết.” Trịnh Gia lôi kéo tay Cố Ngọc đặt lên khóe môi nhẹ nhàng hôn một chút, “Không phải còn có em ở đây sao?”
Vô luận khi nào, chỉ cần bọn họ ở bên nhau, là có thể chiến thắng bất luận khó khăn gì.
Một đêm trong nhà đỏ đều có rất nhiều người không có ngủ yên.
Phương Tử Di ngủ không được kéo Cố Cẩn đi đánh nhau, hai người bọn họ mới là người cần đề cao dị năng nhất, đã tới nông nỗi này, không nỗ lực là không được.
Diệp Mỹ Hoa ban đêm ngồi xe rời đi, nghe nói đã tìm được cậu ruột của cô ấy rồi nên muốn vội vàng qua đó.
Lúc này tình huống Tiểu Xuân cùng Tiểu Đông lâm vào khó xử, Tiểu Xuân muốn đi theo Diệp Mỹ Hoa, mà Tiểu Đông lại khăng khăng ở lại bên người nhóm Cố Ngọc bọn họ, hai tiểu gia hỏa bị bắt buộc phải tách ra.
Diệp Mỹ Hoa nói nếu chỗ cậu cô ấy không thể dàn xếp tốt thì sẽ mang theo Tiểu Xuân trở lại.
Đêm nay, Cố Ngọc cùng Trịnh Gia ngược lại là người ngủ ngon nhất, đã trải qua biến cố ban ngày, lại đã biết tình hình người trong nhà gần đây, lo lắng lớn nhất của Cố Ngọc giảm bớt, ngược lại có thể thong dong ứng đối hết thảy.
Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, chuyện khó khăn nhất cô đều trải qua, còn có cái gì là không thể chiến thắng?
Ngày hôm sau Ngô Hữu Dân tự mình đưa tiễn nhóm người Cố Ngọc, nhưng mới ra khỏi cửa lớn Ngô gia, bọn họ liền bị người vây quanh. Lâm Chi cười đi lên phía trước, đuôi mắt nhòn nhọn phong tình vũ mị tràn ra, “Các vị là thượng khách của Khâu giáo sư, làm sao có thể cứ như vậy rời đi?”
Danh sách chương