Y theo ý tưởng Khâu Hoa Kiệt, kỳ thật ông ta hẳn nên chờ đợi một chút, hẳn nên để nội tâm Trịnh Gia đang nóng nảy suy sút một ít. Đến lúc đó thới điểm ông ta xuống tay sẽ càng dễ dàng hơn một ít.

Nhưng hôm nay nhìn thấy bộ dáng Trịnh Gia, ông ta có chút thất vọng.

Người thanh niên này quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức dường như đều không có phát sinh, khiến một quyền ông ta đánh ra như vào bông, có lực nhưng không tổn hại gì đến đối phương.

Nội tâm Khâu Hoa Kiệt ngược lại bắt đầu nóng nảy.

Thân thể trẻ tuổi tràn ngập sức sống như vậy, ông ta đã nhịn không được muốn đi chiếm hữu.

Ngay lúc Khâu Hoa Kiệt cho rằng Trịnh Gia sẽ quả quyết cự tuyệt ông ta, kết quả tất nhiên không thiếu phải dùng vũ lực cưỡng bách Trịnh Gia đi vào khuôn khổ, đột nhiên lại nhận được cái gật đầu Trịnh Gia, “Được.”

Trong mắt thiếu niên nổi lên một tia tinh quang, làm cho khuôn mặt trẻ tuổi của hán có thêm thần thái ở trên cao nhìn xuống.

Khâu Hoa Kiệt nhìn thoáng qua hai chân mình từ từ héo rút không thể đứng thẳng được, càng thêm cảm thấy quyết định của bản thân không có gì là sai, ông ta vẫn luôn chờ đợi ngày này.

“Đến đây đi.” Hai tay chậm rãi nắm cùng nhau, toàn bộ thân thể Khâu Hoa Kiệt đều bởi vì hưng phấn mà không ngừng run rẩy, ông ta biết qua ngày hôm nay, nhân sinh ông ta sẽ hoàn toàn biến đổi kinh thiên vi nhân!

……

Cố Ngọc một lần nữa bị đưa về phòng giam, người đưa cô trở về nhìn thấy cô cũng không có gì dị thường, sau khi đem cửa phòng khóa kỹ liền rời đi.

Trong phòng cũng được trang bị thiết bị theo dõi, Cố Ngọc dựa người ngồi trên đệm mềm cạnh cửa sổ, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi. Trong đầu lại chứa đựng tinh thần lực của Trịnh Gia lôi kéo từng chút một đem tinh thần lực kéo dài ra ngoài.

Có thể nói, năng lực dị năng của Cố Ngọc có thể tăng phúc hoặc là cắt giảm cấp bậc người khác là thông qua tiếp xúc trực tiếp. Đối với Trịnh Gia là như thế, lúc đối chiến cự mãng cũng là như thế.

Cô chưa từng thử qua đem dị năng phát ra ở cự ly xa, như vậy có lẽ sẽ hao phí thời gian rất lâu, năng lượng dị năng hao tổn càng nhiều.

Lúc này Cố Ngọc đã đem vài tinh hạch tam giai nắm chặt ở trong lòng bàn tay, chờ đợi thời điểm cần thiết sẽ bổ sung.

Tới, chính là hiện tại!

Tiếng gọi Trịnh Gia ầm ĩ truyền vào trong đầu cô một khắc, Cố Ngọc đã tìm ra vị trí chính xác của hắn, dị năng không hề giữ lại mà phát ra, vì Trịnh Gia trở thành lực lượng hậu cần mạnh nhất.

……

Trán Trịnh Gia thám ra một tầng mồ hôi mỏng, hắn nhìn thoáng qua Khâu Hoa Kiệt ngồi đối diện. Người này thế nhưng sắc mặt vẫn hồng nhuận, trong ánh mắt sáng ngời lộ ra hưng phấn.

Hắn biết này không phải dung hợp tinh thần lực, mà là cắn nuốt.

Khâu Hoa Kiệt muốn đem tinh thần lực cùng với cả não vực của ông ta kéo qua đại não của hắn, vọng tưởng bá chiếm toàn bộ tư tưởng và cả thân thể hắn.

Những ký ức quá khứ, tốt hay không tốt, đều theo Khâu Hoa Kiệt xâm lấn đến hắn từng chút một dung hợp lại. Có lẽ vào tương lai không xa, những ký ức này đều sẽ hoàn toàn biến mất, toàn bộ thân thể thậm chí tư tưởng đều trở thành Khâu Hoa Kiệt.

Người này thật đáng sợ, lại có ý tưởng điên cuồng như vậy, thế nhưng vọng tưởng thông qua việc đưa tinh thần lực vào để chiếm hữu thân thể người khác.

Trịnh Gia chỉ ở tam giai, mà dị năng tinh thần Khâu Hoa Kiệt đã đạt tới tứ giai, lúc này hắn đã bị Khâu Hoa Kiệt hoàn toàn áp chế.

Nhưng Trịnh Gia không có từ bỏ, hắn chờ đợi Cố Ngọc cứu viện cùng duy trì, hắn sẽ không từ bỏ, vì Cố Ngọc, vì chính hắn!

Tới!

Trịnh Gia tinh thần suy yếu dần đột nhiên rung lên, bởi vì hắn cảm giác được một cổ sinh cơ cuồn cuộn không ngừng đưa vào thân thể hắn, thời điểm dị năng hắn sắp thua lại nhanh chóng bò lên.

Tam giai, tam giai trung kỳ, tam giai hậu kỳ, sắp đến tứ giai.

“Sao lại thế này?!” Khâu Hoa Kiệt tự nhiên cũng cảm giác được Trịnh Gia biến hóa, trán ông ta không khỏi chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.

Vừa rồi ông ta còn đang hưởng thụ khoái cảm cắn nuốt tinh thần lực người khác, ông ta ở trong đầu xem kỹ hồi ức Trịnh Gia. Những chuyện vui vẻ cùng không vui, nguyên lai ký ức tốt đẹp của Trịnh Gia đều là khoảng thời gian cùng Cố Ngọc ở bên nhau.

Đương nhiên, cô gái kia xác thật rất xuất sắc, hơn nữa những tri thức cô hiểu ở mạt thế rất thực dụng.

Khâu Hoa Kiệt cũng đang lo lắng, nếu ông ta thật sự trở thành Trịnh Gia mà nói, mang theo ký ức trẻ tuổi cùng thân thể này, nói không chừng ông ta thật sự có thể cùng Cố Ngọc ân ái một trận thật tốt đẹp, rốt cuộc cô gái này đặc biệt như vậy.

Bất quá đó là hình ảnh gì vậy? Một đoàn liệt hỏa hừng hực ập đến, Trịnh Gia cùng Cố Ngọc ôm nhau, nhưng tại sao bọn họ không bị lửa cắn nuốt, lúc ấy dị năng Trịnh Gia sớm đã vô dụng.

Là Cố Ngọc!

Ánh mắt Khâu Hoa Kiệt sáng lên, là Cố Ngọc tăng phúc dị năng cho Trịnh Gia, giúp cho bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn.

Cô gái này thế nhưng còn có loại dị năng khiến người ta kinh ngạc như vậy, chưa bao giờ nghe thấy.

Khâu Hoa Kiệt còn chưa có phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ với dị năng thần kỳ của Cố Ngọc, hắn đột nhiên phát hiện có chỗ không thích hợp.

Nguyên bản ông ta đang thử dùng tinh thần lục của mình từng chút một xâm lấn đến đại não Trịnh Gia, nhưng trước mắt tinh thần lực của ông ta lại nhanh chóng bị đối phương hấp thu, Khâu Hoa Kiệt tức khắc cảm thấy sợ hãi.

“Này không phải là điều ông muốn sao?” Ánh mắt Trịnh Gia thanh lãnh tựa bóng đêm, lại có một loại lực lưởng đánh thẳng vào nhân tâm, làm tâm Khâu Hoa Kiệt trong nháy mắt lạnh lẽo.

Nguyên lai người thanh niên này vẫn luôn biết ông ta muốn làm cái gì. Không có hoảng loạn, không có bất an, chỉ lặng yên đâu vào đấy mà đâm lao theo lao, từng chút một đem ông ta dẫn vào bẫy rập nguyên bản do chính tay ông ta bày bố sẵn.

“Ông muốn xâm chiếm thân thể của tôi, muốn bá chiếm hết thảy từ tôi, như vậy liền đem toàn bộ tinh thần lực của ông cho tôi đi!” Có Cố Ngọc duy trì cuồn cuộn không ngừng, Trịnh Gia cảm giác toàn thân đều tràn ngập lực lượng. Những tinh thần lực xâm nhập vào trong thân thể hắn nguyên bản còn kiêu căng ngạo mạn, muốn giọng khách át giọng chủ, tu hú chiếm tổ chim khách.

Trước mắt Trịnh Gia cường thế chấn áp tới, Khâu Hoa Kiệt dưới cơn hoảng loạn muốn vội vàng thối lui, nhưng Trịnh Gia nơi nào sẽ để ông ta cứ như vậy chạy trốn?

Muốn đố vật người khác, bản than cũng nên trả giá đại giới.

Chính xác, não vực Khâu Hoa Kiệt tựa như một vùng biển rộng, Trịnh Gia hận không thể biến thành một không gian lớn hữu lực không ngừng đem ông ta hấp thu.

Tinh thần lực mênh mông đối với Trịnh Gia lúc này mà nói phảng phất như có ma lực, hai tròng mắt hắn đã từ màu đen biến thành màu bạc, trong tròng mắt màu bạc còn có lốc xoáy đang không ngừng càn quét.

Trịnh Gia đã bày ra trạnh thái quên mình, chỉ biết không ngừng hấp thụ cùng cắn nuốt tinh thần lực Khâu Hoa Kiệt.

“Không, không cần!” Khâu Hoa Kiệt phát ra tiếng thét hoảng sợ chói tai, nhưng tay ông ta cùng Trịnh Gia tựa như dính vào với nhau, ông ta làm cách nào cũng đều không ném ra được, chỉ có thể cảm giác được tinh thần lực của mình nhanh chóng trôi đi. Cả người chậm rãi từ thần sắc phấn khởi đến uể oải không phấn chấn nổi.

Khâu Hoa Kiệt tinh tường ý thức được, nếu còn cứ như vậy đi xuống, ông ta nhất định sẽ trở thành kẻ ngốc.

Chuyện này không có khả năng trở thành vận mệnh của ông ta!

“Cậu mau buông tay!”

“Cầu cậu đó, Trịnh Gia……”

“Tôi sai rồi, cậu tha thứ cho tôi đi.”

“Tôi cũng không dám nữa……”

Khâu Hoa Kiệt suy yếu xin tha, tiếng trước nhỏ hơn tiếng sau, nhưng tinh thần Trịnh Gia đang tràn đầy hứng khởi không nghe thấy, cả người đều đắm chìm trong biển rộng tinh thần lực mênh mông, hắn có một loại cảm giác, nếu hắn nguyện ý, hắn có thể trở thành chúa tể toàn bộ thế giới.

Hộ vệ canh giữ ngoài cửa vào lúc Khâu Hoa Kiệt hét chói tai một tiếng đã muốn phá cửa đi vào. Nhưng cửa phòng này thiết trí mật mã, hơn nữa cửa phòng cũng thực kiên cố, bọn họ căn bản phá không được.

*Phần drama sau hít đau phổi dã man⊙.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện