Cố Cẩn khinh bỉ nhìn thoáng qua Ninh Hàng, nếu hắn ta từng thưởng thức qua đồ ăn Trịnh Gia làm, còn sẽ thèm những món bình thường Phương Tử Di làm sao?
Nghĩ đến mỹ vị từng ăn qua, đó phảng phất như cao lương mỹ vị ở trên trời a!
“So thì so, chuẩn bị tinh hạch cho tôi đi.” Phương Tử Di hừ nhẹ một tiếng, xoay người ra phía sau cốp xe lấy súng ngắm, loại súng này tầm bắn xa hơn, hơn nữa chim nhạn cũng không phải vật chết đứng một chỗ, cần phải toàn lực nhắm chuẩn mới được.
Cố Ngọc không có dừng xe, chỉ là tốc độ ô tô cũng chậm lại, nhìn thấy cửa sổ sau xe thỉnh thoảng bắn ra vũ tiễn, còn có thanh âm bắn súng không ngừng vang lên, chim nhạn trên không trung bay qua rơi xuống như mưa.
“Tỷ, để em đi xuống nhặt mấy con nhạn, nhiều đồ ăn như vậy lãng phí rất đáng tiếc.” Cố Cẩn thừa dịp tốc độ xe chậm lại, mở cửa xe nhảy xuống.
Cố Ngọc nhân cơ hội đem xe ngừng ở một bên.
Một đường phía sau quét tới chim nhạn hai bên rơi xuống không ít, đương nhiên cũng có khả năng rơi ở chỗ khác.
Có chim nhạn trên người cắm vũ tiễn, còn lại tất nhiên là trúng đạn.
“Chúng ta cũng đi xuống nhặt chúng.” Phương Tử Di mở cửa xe cũng nhảy xuống, trận tỷ thí này cũng không phải là nói giỡn, cô cũng hy vọng bản thân có thể thắng, tuy rằng không biết Ninh Hàng bắn trúng nhiều hay ít.

Nhưng Phương Tử Di trộm nhìn quá hắn, tốc độ rút mũi tên của người này cũng không chậm hơn so lúc cô nổ súng, ngón tay hắn nhanh như đánh bàn tính.
Âm thanh bắn tên cùng nổ súng Cố Ngọc đều ghi nhớ trong lòng, dựa theo lực bắn hư không nhẹ nhàng mà nói cô hẳn có thể phán đoán ai thắng ai thua, chỉ là không muốn nói ra thôi.
Chim nhạn Cố Cẩn giúp đỡ nhặt về tất nhiên là của Phương Tử Di, mà Ninh Hàng thì tự nhặt của mình cũng thu lại những mũi tên để tiếp tục dùng, hắn luyến tiếc bỏ đi.
Sau một lúc lâu trôi qua, hai đống chim nhạn đều đặt trước mắt Cố Ngọc.
“Tỷ, Tử Di bắn được 21 con.” Cố Cẩn đếm hai lần, xác định không đếm sai mới nói.
Ánh mắt mấy người lại chuyển hướng về phía Ninh Hàng, chỉ thấy hắn không có hảo ý cười cười, Phương Tử Di cảm thấy rất muốn đánh hắn, quả nhiên thằng nhãi này mở miệng rất thiếu đánh: “Kẻ hèn bất tài chỉ bắn được 27 con, ha ha ha……”
Tiếng cười càn rỡ phiêu đãng ở trên con đường rộng lớn.
Khuôn mặt Phương Tử Di trầm xuống, không muốn thừa nhận kỹ năng bắn súng của cô không bằng người.

Vẫn là Cố Cẩn khó được nói một câu dễ nghe: “Không có gì mất mặt, anh ta đều sắp tới tam giai, cô chỉ mới nhất giai, cho nên anh ta thắng cũng rất bình thường, là anh ta mất mặt mới đúng.”
Đúng, là hắn ta mất mặt!
Phương Tử Di gật đầu thật mạnh.
Tươi cười trên mặt Ninh Hàng tức khắc cứng đờ.
Sao lại có thể như vậy?
Cố Cẩn lại vui sướng chạy tới trước mặt Cố Ngọc: “Tỷ, buổi tối chúng ta làm hoa nhạn ăn đi.”
Gà cùng nhạn không phải đều có thể bay sao, Trịnh Gia đã từng làm gà ăn mày cho bọn họ, chim nhạn làm thành nhạn ăn mày nhất định ăn cũng ngon, Cố Cẩn đã nhịn không được thèm nhỏ dãi hương vị kia.
“Chị không biết làm.” Cố Ngọc nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, đôi tay vòng ở trước ngực nhìn đống chim nhạn.

Lãng phí đồ ăn là đáng xấu hổ, nếu có Trịnh Gia ở chỗ này, có thể sẽ đem toàn bộ chim nhạn lột lông tẩm ướp, như vậy có thể chậm rãi ăn dần.

Nếu có một không gian dị năng giả ở bên người thì thật tốt, vật tư đều có thể chứa đựng vào đó, hiện tại cô thật vô cùng tưởng niệm Ngô Hữu Dân, tại sao lúc trước không đem người bắt lấy mang theo cùng đi nhỉ?
Cố Cẩn nghe Cố Ngọc nói không khỏi khó xử vuốt mũi, chỉ có thể quay đầu lại tìm Phương Tử Di, nhưng Phương Tử Di cùng Cố Ngọc là kẻ cũng tám lạng người nửa cân a.

Bọn họ chỉ có thể chọn mấy con chim nhạn đầy đặn ném vào cốp xe, còn lại chỉ có thể bỏ xuống.
Không nghĩ tới buổi tối thới điểm đốt lửa nấu cơm, Ninh Hàng thế nhưng ra tay giúp đỡ, mặc kệ là đi nhặt lông hay làm nội tạng hắn đều có thể làm đến cực kỳ thuận tay, một cây tiểu đao ở trong tay huy động như món đồ chơi, xoát xoát liền giải phẫu ra ba con chim nhạn.
“Không cần phải làm nhiều như vậy chứ?” Phương Tử Di nhìn chim nhạn xử lý tốt, da trắng nõn mập mạp chắc thịt.

Cô chuẩn bị dùng những hương liệu tới ướp, lại bao vào trong giấy thiếc.

Tuy rằng so với cách làm gà ăn mày còn kém hơm, nhưng lại đơn giản tiện lợi, cũng là thứ duy nhất cô có thể làm.
“Những con khác mà tôi với cô cùng nhau giết đều đem đi ướp đi, một đường đi chúng ta đều có thể ăn.” Ninh Hàng suy xét đến thập phần chu đáo, hắn tuy rằng đối với chuyện nấu ăn không co thiên phú, nhưng giết, chặt, mổ vẫn không thành vấn đề.
Nhìn đống chim nhạn, hắn liền nghĩ đến những món như nhạn ăn mày, cánh nhạn nướng, chân nhạn hấp, chim nhạn Bắc Kinh, hay món canh hầm xương nhạn lại càng thêm mỹ vị.
“Tay chân anh thế nhưng rất nhanh.” Phương Tử Di nhìn Ninh Hàng thu thập đống chim nhạn, bản thân cô thì tẩm ướp gia vị lên người chim nhạn, lại bao giấy thiếc mang đi nướng.
“Đã đi ra ngoài, dù sao cũng phải có một chút kỹ năng bảo mệnh, bằng không chỉ có thể chết đói.” Ninh Hàng vỗ vỗ ngực, lại phát hiện tay mình đầy máu, chỉ có thể đối với Phương Tử Di nhếch miệng cười.
Phương Tử Di cúi đầu trầm ngâm một trận mới ngẩng đầu nói: “Tài bắn cung của anh thật sự rất tốt, lúc trước có học qua sao?”
“Ân.” Ninh Hàng gật đầu, nhìn ánh lửa phập phồng cách đó không xa cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Kỹ năng bắn súng của tôi là sau mạt thế mới học được, đều là do Cố tỷ dạy.” Phương Tử Di cũng không có khiêm tốn, nếu không phải Ninh Hàng không cao giai hơn cô, thì cô nhất định sẽ không thua đâu.
Đương nhiên, có thua cô cũng không thừa nhận, nhiều lắm chỉ làm cơm cho Ninh Hàng mà thôi, dù sao bắn chết rất nhiều nhạn, đủ ăn cho mấy ngày tới.
“Cô ấy còn biết dùng súng sao?” Ninh Hàng có chút kinh ngạc quay đầu nhìn thoáng qua Cố Ngọc cách đó không xa.

Cô đang ngồi dưới tàng cây, nhẹ nhàng lau hắc kiếm trong tay, rõ ràng là cao thủ dùng kiếm, kỹ năng bắn súng chẳng lẽ cũng vô cùng điêu luyện sao?
“Đó là tất nhiên, là do anh chưa thấy qua Cố tỷ sử dụng súng thôi, mỗi một phát đều cực chuẩn.” Phương Tử Di vẫn luôn sùng bái Cố Ngọc chỉ hơn chứ không kém, tất nhiên sẽ không ngừng khen tặng.

Cho dù sau này có một ngày sẽ đường ai nấy đi, thì từ sâu trong lòng Phương Tử Di, Cố Ngọc vẫn luôn là người mạnh nhất, là sự tồn tại không thể vượt qua.
“Không phải khoác lác chứ……” Ninh Hàng cũng chưa nói không tin, chỉ là muốn nói lời kích thích, vạn nhất Cố Ngọc chủ động muốn cùng hắn tỷ thí thì sao, vậy thì hắn cũng có thể mở mang kiến thức.
Bất quá để Ninh Hàng thất vọng rồi, Cố Ngọc phảng phất như không nghe được đối thoại hai người, ánh mắt vẫn luôn chuyên chú dừng trên thân hắc kiếm.
Trên thân hắc kiếm chiếu ngược bóng dáng của cô, trong ánh lửa cái bóng Cố Ngọc kéo dài thật xa cũng như đem suy nghĩ của cô kéo đi xa.
Nguyên bản đích đến bọn họ là trở về nhà ở S tỉnh, nhưng hiện tại lại muốn đi đường vòng qua sa mạc, nếu bỏ lỡ Trịnh Gia thì sao đây?
Nói đến cùng trong lòng cô vẫn có một cái suy nghĩ, cô cảm thấy sẽ có một ngày nào đó Trịnh Gia sẽ tìm đến bọn họ, sẽ không mãi biến mất như vậy.
Hắn là cường giả đệ nhất mạt thế, chẳng lẽ hấp thu dị năng của một người hèn hạ như vậy lại có thể đánh bại hắn sao?
Không, sẽ không.
Trịnh Gia nhìn ôn hòa, nội tâm lại cực kỳ cố chấp cùng kiên cường, Cố Ngọc cảm thấy không có chuyện gì mà hắn không làm được.
Bất qua trước mắt giống như xuất hiện một tòa núi cao thôi, Trịnh Gia nhất định có thể vượt qua nó.
Phương Tử Di vội vàng nướng chim nhạn, Cố Cẩn nhặt thêm chút củi để đốt lửa, Ninh Hàng lại đem nội tạng chim nhạn tìm một chỗ chôn sâu, lại đem mùi máu tươi xử lý một lần, miễn đưa tới những săn thực giả*(cách gọi chung về người biến dị cùng thú biến dị) không cần thiết.
Mấy người bận việc một hồi cũng xong, chim nhạn nướng lên da thịt vàng óng bóng dầu, mùi thơm lan tràn tứ phía..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện