Trong phòng khách được mở lên mấy bóng đèn ấm áp đặt sát đất, chụp đèn là từ tơ lua căng ra, phản chiếu ánh sáng cũng không tồi, còn mang theo một loại mỹ cảm mông lung, nhu hòa mà lại ấm áp.
Cố mẹ cùng Trịnh Gia một trái một phải đều ngồi cạnh Cố Ngọc, hai người đều cầm tay cô, phảng phất như sợ không cẩn thận một chút cô sẽ biến mất.
“Cho nên…… Con đã ngủ hơn hai năm?” Cố Ngọc sau khi nghe xong lời mọi người nói liền lâm vào trầm mặt, ánh mắt lơ đãng quét đến Cố ba ngồi đối diện.
Cánh tay ông bị chặt đứt một cái, người cũng nhìn già đi không ít.
Sau Mạt thế mọi người đều thay đổi, chỉ có thay đổi mới có thể sống tiếp được.
Cố Cẩn đầu tóc cũng dài hơn một ít, đã đến cổ áo, cả người cũng nhìn thành thục không ít, thấy ánh mắt cô nhìn lại đây còn cho cô một nụ cười thiện ý.
Cố Ngọc mím môi.
Thế giới trong mộng quá mức tốt đẹp, nhưng những thứ tốt đẹp thường thường đều không chân thật, cô tình nguyện tin tưởng hết thảy trước mắt.
Ký ức Cố Ngọc còn có chút hỗn loạn, bọn họ nói cô bị người biến dị tích đả thương cho nên mới hôn mê bất tỉnh, nhưng ngoại thương phục hồi đã lâu, tại sao cô lại không tỉnh dậy?
“Ăn cơm trước đi, tiểu Ngọc thật vất vả mới tỉnh lại, chúng ta nên chúc mừng một chút!” Cố ba đứng lên, ánh mắt từ ái nhìn về phía Cố Ngọc.

Hiện tại người một nhà đoàn viên, tuy rằng trải qua không ít chuyện, nhưng trong mạt thế đã xem như hạnh phúc.
Cố mẹ cũng lau khô nước mắt đứng lên, “Tiểu Ngọc ăn không ít khổ, sau này hãy ở nhà hưởng phúc.” Dứt lời cùng Cố ba đi vào phòng bếp lấy đồ ăn.
Đồ ăn đã sớm làm tốt, chỉ cần hâm nóng là có thể ăn.

Vốn dĩ bọn họ là chờ Trịnh Gia trở về cùng nhau ăn, hiện tại Cố Ngọc tỉnh lại, vừa lúc ăn bữa cơm đoàn viên.
“Vậy…… Em cũng đi hỗ trợ.” Cố Cẩn liếc mắt nhìn Cố Ngọc cùng Trịnh Gia một cái, lòng bàn chân như bôi mỡ chạy đi.
Loại chuyện làm bóng đèn này rất xấu hổ, hơn nữa ánh mắt Trịnh Gia nhìn Cố Ngọc thật sự giống như hận không thể đem người ôm lấy khảm vào trong cốt nhục, hắn chịu không nổi.
Trịnh Gia đem hai tay Cố Ngọc bao vào trong lòng tay, ngón tay còn tinh tế vuốt ve qua lại, “Không cần suy nghĩ nhiều, em phải biết rằng hiện tại mọi người đều bình bình an an, biết rằng chúng ta có thể ở bên nhau như vậy là đủ rồi.”
Hắn muốn hôn Cố Ngọc, lại cảm thấy bản thân một thân phong trần dơ bẩn, rất muốn cùng Cố Ngọc nói thật nhiều chuyện, nhưng cũng phải lựa chọn thời điểm hai người đơn độc một chỗ mới được.
“Ân.” Cố Ngọc gật gật đầu, thật cẩn thận dùng bữa tối.
Cô đã lâu đều không có ăn qua đồ ăn, lúc này cũng chỉ có thể uống chút thức ăn lỏng.

Tỷ như canh, tỷ như cháo loãng, cảm thấy bụng no rồi, liền đi lên lầu.
Không nghĩ tới Trịnh Gia cũng đi theo cô vào phòng.
“Anh cũng ở chỗ này, em không biết sao?” Thấy vẻ mặt Cố Ngọc ngạc nhiên nhìn về phía hắn, Trịnh Gia dùng ánh mắt ý bảo cô đi xem.
Quả nhiên, gối đầu bên cạnh cô còn được đặt một gối đầu khác, vừa nhìn là biết thường xuyên có người ngủ qua.
Lại mở ra tủ quần áo nhìn, bên trong cũng có một nửa quần áo đàn ông.
Đồ dùng cá nhân trong buồng vệ sinh cũng chia làm hai.
Cố Ngọc bưng kín mặt, cảm thấy gương mặt có chút nóng lên, thế nhưng vào lúc cô không biết đã sinh hoạt cùng Trịnh Gia.
“Chờ anh, rất nhanh anh sẽ quay lại.” Trịnh Gia cầm quần áo mới vào phòng tắm, Cố Ngọc rất nhanh liền nghe được bên trong truyền đến tiếng nước sàn sạt.

Cô ngồi ở mép giường phát ngốc.
Cho nên nói cha mẹ cô đều biết chuyện cô cùng Trịnh Gia ở cùng nhau, hơn nữa còn tỏ vẻ ngầm đồng ý.
Đây là cha mẹ của người bình thường sao?
Bất quá quan hệ của cô cùng Trịnh Gia cũng không phải tầm thường.
Cố Ngọc nằm ở trên giường, còn có một ít cảm giác không chân thật, đây thật sự là mạt thế sao, cô thật sự về nhà rồi sao?
Bên cạnh giường rất nhanh liền bị trũng xuống, là Trịnh Gia dựa gần chỗ cô nằm xuống, tay Cố Ngọc giật giật, rất nhanh đã bị tay hắn nắm lấy.
Hai người trầm mặc một trận, ai cũng chưa lên tiếng.
Sau một lúc lâu, vẫn là Cố Ngọc mở miệng hỏi hắn trước, “Lúc ấy…… Anh chạy tới nơi nào?”
Ký ức cô vẫn dừng lại vào hai năm trước, Trịnh Gia biến mất, nhưng lại kịp thời xuất hiện ở sa mạc cứu được cô từ trong tay người biến dị tích.
Hết thảy đều vừa khớp như vậy, trùng hợp tựa như một giấc mộng.
Lúc ấy là khi nào, tuy rằng Cố Ngọc không nói rõ, nhưng trong lòng Trịnh Gia rất rõ ràng, tay nắm tay cô không khỏi siết chặt hơn một chút, lát sau mới chậm rãi thả lỏng, “Nói ra thì rất dài……”
Vào lúc đó, toàn bộ dị năng của hắn đều bùng nổ đánh sâu vào não vực hắn, trong trí nhớ của hắn hỗn loạn ký ức của Khâu Hoa Kiệt, vô cùng hỗn loạn.
Hắn cũng sợ bản thân không cẩn thận sẽ thương tổn đến Cố Ngọc, nhưng sự thật là hắn đã thương tổn đến cô.
Trịnh Gia vô cùng hối hận cùng áy náy, cho nên hắn chạy trốn.
Trốn vào hoang dã, trốn vào núi rừng, hắn có thể tận tình phát tiết hết thảy, khi đó người biến dị cùng thú biến dị chết trong tay hắn chỉ nhiều hơn chứ không ít đi, mặt đất dưới chân đều bị hắn nhuộm đỏ máu.
Đương nhiên, Trịnh Gia cũng thuận tiện thu hoạch một đợt tinh hạch.
Dị năng rốt cuộc cũng được áp chế, dị năng tinh thần của Trịnh Gia nhảy vọt lên lục giai, này tuyệt đối là một bước nhảy xa, hắn cảm giác lực lượng mà hắn có thể khống chế vô cùng cường đại.
Nhưng lúc này hắn cũng từ trong trí nhớ Khâu Hoa Kiệt tìm ra một bí mật mới.
Nguyên lai trận virus tang thi này sinh ra cũng không phải ngẫu nhiên, mà là do con người tác động vào.


Nguyên bản từ trong sở nghiên cứu virus tang thi rò rỉ ra ngoài, hơn nữa còn lan đến toàn bộ thế giới.
Khâu Hoa Kiệt là người đầu tiên nghiên cứu những thứ đó, chỉ là sau khi virus tang thi bị rò rỉ ra ngoài, ông ta bí mật trở về nước.
Mà người biến dị tích lưỡng tính đồng thể kia là nguồn gốc được mang về sở nghiên cứu, trên người nó mang theo gien gốc virus tang thi, chỉ cần lấy ra gien gốc trên người nó là có thể nghiên cứu ra huyết thanh, virus tang thi có lẽ cũng có thể chữa khỏi.
Nhưng thật đáng tiếc, người biến dị tích này quá mức cường đại, cho dù lúc ấy Trịnh Gia đã có được dị năng tinh thần lục giai vẫn không thể nào bắt được nó, để nó trốn thoát.
“Trong thân thể của em cũng có gien biến dị tích, còn nhớ em đã từng cắn nuốt qua một viên tinh hạch không? Trong đó có gien biến dị tích, có lẽ đó là đứa con duy nhất của người biến dị tích.” Trịnh Gia cũng chỉ có thể phân tích như vậy, bởi vì hai gien va chạm nhau khiến Cố Ngọc ngủ say, gien con ở trong cơ thể cô làm tổ.

Nhưng chuyện này cũng phải cần đến thời gian nhất định, chờ đến khi cô thanh tỉnh sẽ có được lực lượng càng thêm cường đại.
“Cho nên em chỉ mới ngủ hai năm liền nhảy tới thất giai?” Cố Ngọc nhịn không được líu lưỡi, một đời này tiến trình phát triển nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Thời gian phảng phất như bị đè nén lại, mọi người lớn mạnh nhanh đến bất ngờ, toàn bộ thế giới tựa như một bánh răng quay nhanh với tốc độ cao nhất, tất cả đều tranh thủ thời gian.
“Đương nhiên còn có tinh hạch anh mang về cho em ăn.” Trịnh Gia mở bàn tay ra, một viên tinh hạch oánh dịch nằm trong lòng bàn tay hắn, đại khái chỉ lớn bằng hạt đậu nành, nhưng năng lượng bên trong vô cùng dày đặc.
“Đây là tinh hạch mấy giai?” Cố Ngọc ngồi bật dậy, thật cẩn thận tiếp nhận tinh hạch, ánh mắt biểu lộ ra khát vọng.
Ai cũng muốn cường đại, càng thêm cường đại.
“Bát giai.” Khóe môi Trịnh Gia hơi cong, duỗi tay sửa sửa tóc đen sau đầu Cố Ngọc.
Lúc trước hắn đi đến biên giới S tỉnh chỉ làm nhiệm vụ thanh tra, nhưng lại trùng hợp thu hoạch được viên tinh hạch bát giai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện