Quách ba mất đi một cánh tay, nhưng cũng may là giữ được mệnh, bọn họ một nhà cũng đã đoàn viên, so với những người khác ở mạt thế cửa nát nhà tan, cảnh ngộ một nhà bọn họ đã muốn tốt hơn quá nhiều.
Quách Triệt thực may mắn.
Nhưng nếu không phải cùng nhóm Cố Ngọc ở bên nhau, có lẽ ngay cả hắn cũng đã mất đi tánh mạng, cho nên thời điểm nói lời muốn rời đi, trong lòng hắn rất áy náy.
Còn có Phương Tử Di……
Quách Triệt nhìn thoáng qua Phương Tử Di, hắn đối với cô rất có hảo cảm, quật cường, dũng cảm, cho dù không phải dị năng giả cũng có thể dùng hết toàn lực mà đi chiến đấu, cô so với nam nhân còn muốn kiên cường hơn.
Nhưng giờ phút này bọn họ sắp phải cách biệt, ai đi đường nấy, có lẽ không còn thời khắc gặp lại nữa.
Trong lòng Quách Triệt không phải không tiếc hận, nhưng hắn không thể ném cha mẹ xuống.
“Tôi hiểu.” Cố Ngọc gật gật đầu, mắt đen bình tĩnh không gợn sóng, “Bảo trọng!”
Sinh tử cô đều nhìn quen, huống chi là biệt ly.
Có thể đem Trịnh Gia sống sót trở về, Cố Ngọc liền cảm thấy một chuyến đi này không uổng công.
“Bảo trọng, Quách Triệt!” Phương Tử Di cũng hướng Quách Triệt từ biệt, từng hồi rèn luyện sinh tử đi qua cô cũng cảm thấy tâm chính mình vô cùng kiên cường, cũng khiến cô có thể xem nhẹ sinh tử xem nhẹ biệt ly.
“Ân……” Quách Triệt chua xót gật gật đầu, lại nhìn về phía Cố Ngọc nói: “Giúp tôi nói với Cố Cẩn một tiếng thực xin lỗi, tôi sợ rằng không có cơ hội cùng hắn từ biệt.”
“Chúng ta đều hiểu rõ, chiếu cố tốt cha mẹ cậu.” Cố Ngọc gật đầu, ánh mắt lại đảo qua cậu bé cách đó không xa, cậu nhóc tựa hồ đã nhìn rất lâu bên này, cuối cùng mới lấy hết can đảm đã đi tới, sợ hãi hỏi: “Anh Trịnh Gia có ổn không ạ?”
“Tiểu Sóng, anh Trịnh Gia của nhóc không có việc gì, cậu ấy rất mạnh.” Phương Tử Di xoa xoa đầu Đoan Chính Sóng, đứa nhỏ này chính mắt thấy cha mình chết thảm, cũng không biết trong lòng bị đả kích thế nào, nhưng ở thời đại như vậy, cho dù là một đứa trẻ cũng bị buộc phải lớn lên.
Sẽ không có thời gian cho bọn họ thích ứng bi thương.
Bất quá cũng may Đoan Chính Sóng là một dị năng giả, cậu mang theo Đoan mẹ cho dù sống trong căn cứ cũng không phải chuyện khó khăn.
Đoan Chính Sóng ánh mắt vẫn nhìn về phía Cố Ngọc, cậu biết chị gái này rất mạnh, có lẽ so với anh Trịnh Gia còn mạnh hơn, cậu hy vọng một ngày kia cũng có thể trở thành cường giả như bọn họ, chỉ như vậy cậu có thể bảo hộ mẹ mình không bị thương hại.
“Tiểu Sóng phải không?” Cố Ngọc khóe môi khẽ nhúc nhích, đối với Đoan Chính Sóng gật đầu, “Trịnh Gia anh ấy sẽ không có việc gì, anh ấy sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.”
Phảng phất như đáp lại lời nói Cố Ngọc, bàn tay nắm lấy tay cô hơi hơi buộc chặt một chút, lòng bàn tay tuy rằng cực nóng, nhưng Cố Ngọc chỉ cảm thấy ấm áp, ánh mắt cô dừng trên người hắn cũng trở nên nhu hòa.
“Tỷ tỷ, mong chị bảo vệ tốt anh Trịnh Gia, chúng ta sẽ còn gặp lại!” Đoan Chính Sóng nói xong câu đó liền chạy về chỗ Đoan mẹ, hai mẹ con ôm nhau, bọn họ là ấm áp duy nhất lẫn nhau
ở thế gian này.
Nam nhân thấp bé vừa rồi trong lúc nguy cấp phát tinh hạch cho mọi người cũng nhân cơ hội tới trước mặt Cố Ngọc, vẻ mặt cười hì hì duỗi tay nói: “Tôi gọi là Thạch Hồng Nhạn, cấp 2 dị năng giả hệ tốc độ, thật cao hứng biết đến cô.”
“Cố Ngọc.” Cố Ngọc nhàn nhạt nhìn thoáng qua Thạch Hồng Nhạn đang vươn tay, cũng không dịnh đi nắm lấy.
Cô vốn dĩ không thích cùng người thân cận, lại nói cùng là dị năng giả cô cũng sẽ nhiều thêm vài phần phòng bị.
“Cố tỷ, vừa rồi là Thạch đại ca phát cho chúng ta tinh hạch, nếu không có anh ấy thì chúng ta đều đã kiệt sức……” Phương Tử Di nói tới đây sắc mặt hơi hơi có chút biến hóa, lại đè thấp thanh âm ở bên tai Cố Ngọc nói: “Em không phải dị năng giả, nhưng cũng đã ăn tinh hạch, có thể hay không……”
Cố Ngọc đã nói với bọn họ chuyện về tinh hạch, cũng làm cho bọn họ nhớ kỹ sau khi giết chết người biến dị cùng thú biến dị phải đào ra tinh hạch, kỳ thật một đường đi tới đây chỗ Trịnh Gia cũng cất giữ một ít tinh hạch, nhưng thời điểm mấu chốt đều đã dùng hết, rốt cuộc cũng là đối kháng với đám người, thú biến dị, hắn xuất lực nhiều nhất, tiêu hao cũng lớn nhất.
Nhưng nếu người thường ăn tinh hạch…… Phương Tử Di đã làm tốt chuẩn bị tinh thần trở thành người biến dị, nhưng thời khắc kia tựa hồ vẫn chưa có đến, cô cũng có chút kỳ quái.
Cố Ngọc đặt ngón tay lên mạch đập Phương Tử Di, lúc này mới cảm giác được mạch đập trên tay cô ấy nhảy lên thực mau, nhưng thân thể lại không có cảm giác nóng sốt.
Xác thật có chút kỳ quái.
Cố Ngọc liếc mắt nhìn Phương Tử Di một cái, cũng không tính toán nói ra, “Chúng ta chốc lát nữa xuống xe lại nói.”
Phương Tử Di gật gật đầu đứng ở phía sau Cố Ngọc, cô lúc này mới nhìn về phía Thạch Hồng Nhạn, “Anh…… Là như thế nào biết tác dụng tinh hạch?”
Đầu Mạt thế, tác dụng tinh hạch cũng không có nhanh như vậy bị người biết được, nhưng cũng không thiếu người cá biệt biết đến trước tiên, tỷ như những người đã sớm làm trong sở nghiên cứu hay những người thuộc sở khoa học kỹ thuật cùng với các tổ chức cơ cấu lớn, những tổ chức này sau khi mạt thế bùng nổ mới lục tục ở trên toàn thế giới lựa chọn phạm vi thành lập các đại căn cứ.
“Tôi a, cũng chỉ nghe người ta nói.” Thạch Hồng Nhạn trái phải liếc mắt nhìn xung quanh, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Những người làm trong bộ phận chính phủ đều đã sớm biết, tôi là dị năng hệ tốc độ, lại luyện được chút công phu vượt nóc băng tường, liền từ chỗ bọn họ nghe được…… Bọn người đó có phải đã sớm biết virus tang thi sẽ bùng nổ, cho nên đã chuẩn bị tốt, cũng không thèm nhắc nhở, quan tâm tới tỉnh thành chúng ta chỉ là dân chúng nhỏ bé bình thường!”
Thạch Hồng Nhạn hiển nhiên là người có tính tình yêu ghét rõ ràng, lại thích người nghĩa khí, bằng không cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn nhóm Trịnh Gia người nào người nấy đều liều mạng lưu lại hỗ trợ, nếu đến cả nhân tính cũng đều bị huỷ diệt, kia thật đúng là bi ai.
Cố Ngọc trầm mặc, lời Thạch Hồng Nhạn nói có lẽ có thể tin, nếu không phải đám người nội bộ biết trước chuyện virus tang thi sẽ bùng nổ thậm chí cả chuyện về tinh hạch, thì mấy đại căn cứ kia cũng sẽ không có khả năng nhanh như vậy thành lập lên.
Cơ hồ những căn cứ mới thành lập lên này đều có vật tư sung túc cùng với các loại hình thức vận hành thuần thục, giống như đã sớm chuẩn bị tốt ứng đối với sự tình đột phát như vậy.
Thời điểm người dân bình thường còn phải liều mạng tranh giành sự sống, thì người nội bộ căn cứ lại đang hưởng thụ ngày tháng bình thản an nhiên, phảng phất như ngăn cách với con người trần thế.
Mà những người phải trải qua vô số cạm bẫy nguy hiểm trùng trùng mới có thể trở thành người trong căn cứ, đều bị biến thành tinh binh cường tướng của đám người đó, hoặc là những cường giả phải biết thích nghi quy tắc ngầm của họ, cũng chỉ có thể làm như vậy mới sống sót được ở mạt thế.
Cố Ngọc sau khi nhìn bản đồ trên di động, chọn một chỗ gần đó yêu cầu xuống xe.
Nếu lại đi theo đoàn xe thì sẽ ra khỏi thành, đến lúc đó lại phải vòng trở về tìm Cố Cẩn.
Những quân nhân trên xe lúc ấy cũng chính mắt chứng kiến Cố Ngọc anh dũng, đối với vị nữ anh hùng này chỉ có sùng kính cùng bội phục, bằng không người bình thường có loại yêu cầu này sẽ hoàn toàn bị họ không thèm để ý, thời kỳ đặc biệt càng muốn nhanh chóng xử lý.
Nhưng khi Cố Ngọc yêu cầu họ không thể không để ý tới, người quân nhân kia tuy rằng có chút khó xử, nhưng vẫn trực tiếp đem yêu cầu của Cố Ngọc báo lên cấp trên bọn họ.
Cố Ngọc cùng Phương Tử Di ở trên xe một trái một phải đỡ Trịnh Gia, một nam nhân mặc quân phục vội vàng từ trên xe chạy phía trước nhảy xuống, hướng chỗ bọn họ đi tới, trái phải hắn còn có quân nhân đi cùng trên tay cầm súng vác vai, chắc hẳn là quân nhân hộ vệ hắn.
Cố Ngọc nhìn lướt qua quân hàm trên áo hắn, 2 vạch 3 sao, tuổi còn trẻ đã là Thượng tá!
Quách Triệt thực may mắn.
Nhưng nếu không phải cùng nhóm Cố Ngọc ở bên nhau, có lẽ ngay cả hắn cũng đã mất đi tánh mạng, cho nên thời điểm nói lời muốn rời đi, trong lòng hắn rất áy náy.
Còn có Phương Tử Di……
Quách Triệt nhìn thoáng qua Phương Tử Di, hắn đối với cô rất có hảo cảm, quật cường, dũng cảm, cho dù không phải dị năng giả cũng có thể dùng hết toàn lực mà đi chiến đấu, cô so với nam nhân còn muốn kiên cường hơn.
Nhưng giờ phút này bọn họ sắp phải cách biệt, ai đi đường nấy, có lẽ không còn thời khắc gặp lại nữa.
Trong lòng Quách Triệt không phải không tiếc hận, nhưng hắn không thể ném cha mẹ xuống.
“Tôi hiểu.” Cố Ngọc gật gật đầu, mắt đen bình tĩnh không gợn sóng, “Bảo trọng!”
Sinh tử cô đều nhìn quen, huống chi là biệt ly.
Có thể đem Trịnh Gia sống sót trở về, Cố Ngọc liền cảm thấy một chuyến đi này không uổng công.
“Bảo trọng, Quách Triệt!” Phương Tử Di cũng hướng Quách Triệt từ biệt, từng hồi rèn luyện sinh tử đi qua cô cũng cảm thấy tâm chính mình vô cùng kiên cường, cũng khiến cô có thể xem nhẹ sinh tử xem nhẹ biệt ly.
“Ân……” Quách Triệt chua xót gật gật đầu, lại nhìn về phía Cố Ngọc nói: “Giúp tôi nói với Cố Cẩn một tiếng thực xin lỗi, tôi sợ rằng không có cơ hội cùng hắn từ biệt.”
“Chúng ta đều hiểu rõ, chiếu cố tốt cha mẹ cậu.” Cố Ngọc gật đầu, ánh mắt lại đảo qua cậu bé cách đó không xa, cậu nhóc tựa hồ đã nhìn rất lâu bên này, cuối cùng mới lấy hết can đảm đã đi tới, sợ hãi hỏi: “Anh Trịnh Gia có ổn không ạ?”
“Tiểu Sóng, anh Trịnh Gia của nhóc không có việc gì, cậu ấy rất mạnh.” Phương Tử Di xoa xoa đầu Đoan Chính Sóng, đứa nhỏ này chính mắt thấy cha mình chết thảm, cũng không biết trong lòng bị đả kích thế nào, nhưng ở thời đại như vậy, cho dù là một đứa trẻ cũng bị buộc phải lớn lên.
Sẽ không có thời gian cho bọn họ thích ứng bi thương.
Bất quá cũng may Đoan Chính Sóng là một dị năng giả, cậu mang theo Đoan mẹ cho dù sống trong căn cứ cũng không phải chuyện khó khăn.
Đoan Chính Sóng ánh mắt vẫn nhìn về phía Cố Ngọc, cậu biết chị gái này rất mạnh, có lẽ so với anh Trịnh Gia còn mạnh hơn, cậu hy vọng một ngày kia cũng có thể trở thành cường giả như bọn họ, chỉ như vậy cậu có thể bảo hộ mẹ mình không bị thương hại.
“Tiểu Sóng phải không?” Cố Ngọc khóe môi khẽ nhúc nhích, đối với Đoan Chính Sóng gật đầu, “Trịnh Gia anh ấy sẽ không có việc gì, anh ấy sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.”
Phảng phất như đáp lại lời nói Cố Ngọc, bàn tay nắm lấy tay cô hơi hơi buộc chặt một chút, lòng bàn tay tuy rằng cực nóng, nhưng Cố Ngọc chỉ cảm thấy ấm áp, ánh mắt cô dừng trên người hắn cũng trở nên nhu hòa.
“Tỷ tỷ, mong chị bảo vệ tốt anh Trịnh Gia, chúng ta sẽ còn gặp lại!” Đoan Chính Sóng nói xong câu đó liền chạy về chỗ Đoan mẹ, hai mẹ con ôm nhau, bọn họ là ấm áp duy nhất lẫn nhau
ở thế gian này.
Nam nhân thấp bé vừa rồi trong lúc nguy cấp phát tinh hạch cho mọi người cũng nhân cơ hội tới trước mặt Cố Ngọc, vẻ mặt cười hì hì duỗi tay nói: “Tôi gọi là Thạch Hồng Nhạn, cấp 2 dị năng giả hệ tốc độ, thật cao hứng biết đến cô.”
“Cố Ngọc.” Cố Ngọc nhàn nhạt nhìn thoáng qua Thạch Hồng Nhạn đang vươn tay, cũng không dịnh đi nắm lấy.
Cô vốn dĩ không thích cùng người thân cận, lại nói cùng là dị năng giả cô cũng sẽ nhiều thêm vài phần phòng bị.
“Cố tỷ, vừa rồi là Thạch đại ca phát cho chúng ta tinh hạch, nếu không có anh ấy thì chúng ta đều đã kiệt sức……” Phương Tử Di nói tới đây sắc mặt hơi hơi có chút biến hóa, lại đè thấp thanh âm ở bên tai Cố Ngọc nói: “Em không phải dị năng giả, nhưng cũng đã ăn tinh hạch, có thể hay không……”
Cố Ngọc đã nói với bọn họ chuyện về tinh hạch, cũng làm cho bọn họ nhớ kỹ sau khi giết chết người biến dị cùng thú biến dị phải đào ra tinh hạch, kỳ thật một đường đi tới đây chỗ Trịnh Gia cũng cất giữ một ít tinh hạch, nhưng thời điểm mấu chốt đều đã dùng hết, rốt cuộc cũng là đối kháng với đám người, thú biến dị, hắn xuất lực nhiều nhất, tiêu hao cũng lớn nhất.
Nhưng nếu người thường ăn tinh hạch…… Phương Tử Di đã làm tốt chuẩn bị tinh thần trở thành người biến dị, nhưng thời khắc kia tựa hồ vẫn chưa có đến, cô cũng có chút kỳ quái.
Cố Ngọc đặt ngón tay lên mạch đập Phương Tử Di, lúc này mới cảm giác được mạch đập trên tay cô ấy nhảy lên thực mau, nhưng thân thể lại không có cảm giác nóng sốt.
Xác thật có chút kỳ quái.
Cố Ngọc liếc mắt nhìn Phương Tử Di một cái, cũng không tính toán nói ra, “Chúng ta chốc lát nữa xuống xe lại nói.”
Phương Tử Di gật gật đầu đứng ở phía sau Cố Ngọc, cô lúc này mới nhìn về phía Thạch Hồng Nhạn, “Anh…… Là như thế nào biết tác dụng tinh hạch?”
Đầu Mạt thế, tác dụng tinh hạch cũng không có nhanh như vậy bị người biết được, nhưng cũng không thiếu người cá biệt biết đến trước tiên, tỷ như những người đã sớm làm trong sở nghiên cứu hay những người thuộc sở khoa học kỹ thuật cùng với các tổ chức cơ cấu lớn, những tổ chức này sau khi mạt thế bùng nổ mới lục tục ở trên toàn thế giới lựa chọn phạm vi thành lập các đại căn cứ.
“Tôi a, cũng chỉ nghe người ta nói.” Thạch Hồng Nhạn trái phải liếc mắt nhìn xung quanh, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Những người làm trong bộ phận chính phủ đều đã sớm biết, tôi là dị năng hệ tốc độ, lại luyện được chút công phu vượt nóc băng tường, liền từ chỗ bọn họ nghe được…… Bọn người đó có phải đã sớm biết virus tang thi sẽ bùng nổ, cho nên đã chuẩn bị tốt, cũng không thèm nhắc nhở, quan tâm tới tỉnh thành chúng ta chỉ là dân chúng nhỏ bé bình thường!”
Thạch Hồng Nhạn hiển nhiên là người có tính tình yêu ghét rõ ràng, lại thích người nghĩa khí, bằng không cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn nhóm Trịnh Gia người nào người nấy đều liều mạng lưu lại hỗ trợ, nếu đến cả nhân tính cũng đều bị huỷ diệt, kia thật đúng là bi ai.
Cố Ngọc trầm mặc, lời Thạch Hồng Nhạn nói có lẽ có thể tin, nếu không phải đám người nội bộ biết trước chuyện virus tang thi sẽ bùng nổ thậm chí cả chuyện về tinh hạch, thì mấy đại căn cứ kia cũng sẽ không có khả năng nhanh như vậy thành lập lên.
Cơ hồ những căn cứ mới thành lập lên này đều có vật tư sung túc cùng với các loại hình thức vận hành thuần thục, giống như đã sớm chuẩn bị tốt ứng đối với sự tình đột phát như vậy.
Thời điểm người dân bình thường còn phải liều mạng tranh giành sự sống, thì người nội bộ căn cứ lại đang hưởng thụ ngày tháng bình thản an nhiên, phảng phất như ngăn cách với con người trần thế.
Mà những người phải trải qua vô số cạm bẫy nguy hiểm trùng trùng mới có thể trở thành người trong căn cứ, đều bị biến thành tinh binh cường tướng của đám người đó, hoặc là những cường giả phải biết thích nghi quy tắc ngầm của họ, cũng chỉ có thể làm như vậy mới sống sót được ở mạt thế.
Cố Ngọc sau khi nhìn bản đồ trên di động, chọn một chỗ gần đó yêu cầu xuống xe.
Nếu lại đi theo đoàn xe thì sẽ ra khỏi thành, đến lúc đó lại phải vòng trở về tìm Cố Cẩn.
Những quân nhân trên xe lúc ấy cũng chính mắt chứng kiến Cố Ngọc anh dũng, đối với vị nữ anh hùng này chỉ có sùng kính cùng bội phục, bằng không người bình thường có loại yêu cầu này sẽ hoàn toàn bị họ không thèm để ý, thời kỳ đặc biệt càng muốn nhanh chóng xử lý.
Nhưng khi Cố Ngọc yêu cầu họ không thể không để ý tới, người quân nhân kia tuy rằng có chút khó xử, nhưng vẫn trực tiếp đem yêu cầu của Cố Ngọc báo lên cấp trên bọn họ.
Cố Ngọc cùng Phương Tử Di ở trên xe một trái một phải đỡ Trịnh Gia, một nam nhân mặc quân phục vội vàng từ trên xe chạy phía trước nhảy xuống, hướng chỗ bọn họ đi tới, trái phải hắn còn có quân nhân đi cùng trên tay cầm súng vác vai, chắc hẳn là quân nhân hộ vệ hắn.
Cố Ngọc nhìn lướt qua quân hàm trên áo hắn, 2 vạch 3 sao, tuổi còn trẻ đã là Thượng tá!
Danh sách chương