Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua đám cỏ khô, lạnh lẽo dần buông xuông.
Phương Tử Di đứng ở trên nóc xe nhìn về phía xa, đột nhiên cô hơi híp mắt, “Có động tĩnh!” Dứt lời súng lục nhấc lên, làm ra trạng thái nhắm bắn.
Ngô Hữu Dân cùng Cố Cẩn cũng lập tức nhấc tinh thần đề phòng, ngay cả tiểu Đông ở trong xe đều xoay người nhìn về phía sau cửa sổ xe, chăm chú nhìn động tĩnh ở phía xa.
Ầm ầm ầm!!
Tựa như âm thanh xe tăng hạng nặng nghiền áp qua mặt đất, chấn động đến mặt đất đều rung lên.
Cố Cẩn cùng Ngô Hữu Dân liếc nhìn nhau, là quái vật khổng lồ gì đang đến đây? “Di……” Phương Tử Di đứng ở trên nhìn thật kĩ, sau đó mới thấy rõ chạy tới là một con hổ, hơn nữa ngồi trên lưng lão hổ hình như còn có người, trên mặt cô không khỏi hiện ra một trận kinh ngạc, lại nhìn về phía Ngô Hữu Dân, “Thượng tá, hình như là lão hổ từng nói muốn đi theo chúng ta.”
“Chẳng lẽ lão hổ chở nhóm chị tôi quay trở lại?” Cố Cẩn gãi gãi đầu, quả nhiên đã để hắn nói đúng.
Lão hổ uy phong lẫm liệt hướng tới trước mặt bọn họ đứng lại, khí thế ập vào trước mặt khiến Cố Cẩn cùng Ngô Hữu Dân đều nhịn không được lui về phía sau hai bước.
Cố Ngọc lưu loát xoay người nhảy xuống lưng hổ, lại từ trên lưng lão hổ đỡ lấy Diệp Mỹ Hoa cùng bé gái nhỏ. Trịnh Gia ghé vào đằng trước, bộ dáng hắn nửa híp mắt uể oải ỉu xìu, trên thực tế hắn đang phát sốt chuẩn bị tấn giai.
“Tiểu Xuân!” Tiểu Đông nhìn thấy bé gái kia, vội vàng từ trong xe chạy vội xuống, cậu không nghĩ tới ở chỗ này còn có thể nhìn thấy em gái, lại nhớ trước đây bọn họ vẫn luôn cùng nhau kiếm ăn ở khu lều.
“Anh Tiểu Đông!” Bé gái tên Tiểu Xuân vừa thấy Tiểu Đông cũng cao hứng phấn chấn nhào tới, phảng phất như được đoàn tụ cùng thân nhân.
Diệp Mỹ Hoa có chút co quắp đứng ở một bên chờ Cố Ngọc giới thiệu, kỳ thật cô cùng Tiểu Xuân chỉ cùng đường. Nếu Cố Ngọc không mang theo bọn họ, thì ra khỏi căn cứ các cô cũng không biết nên chạy đi đâu.
Càng không nói tới một cô gái mang theo một bé gái nhỏ, nếu không có năng lực cầu sinh, chỉ sợ ở trong mạt thế khó có thể tồn tại.
“Diệp Mỹ Hoa, thủy hệ dị năng.” Cố Ngọc chỉ quay đầu cùng Cố Cẩn bọn họ nói một tiếng, liền từ trên lưng lão hổ đỡ Trịnh Gia xuống, lại thuận tiện sờ sờ đầu lão hổ, “Đại Hoàng, vất vả rồi!”
Lão hổ ngạo kiều đem đầu chuyển ra một bên, nó mới không muốn bị gọi là Đại Hoàng đâu, bất quá tựa như được Cố Ngọc kêu…… cũng không tồi?*(lại là một tiểu nhân vật thích bị ngược) (¬‿¬ )
“Cô thuần phục nó?” Ngô Hữu Dân kinh ngạc nhìn về phía Cố Ngọc, hắn dù có năng lực câu thông thú biến dị, nhưng nếu là gặp phải thú biến dị có năng lực cùng cấp bậc cao hơn hắn thì sẽ không làm được. Lão hổ này mới đầu nguyện ý đi theo bọn họ cũng chỉ là bởi vì tò mò thôi, nhưng hôm nay này vừa thấy Vương giả núi rừng đều nguyện ý làm thú cưỡi cho Cố Ngọc, đó không phải thuần phục thì là cái gì?
“Ngao!!” Lão hổ bất mãn kêu một tiếng, nó không thích cái từ “Thuần phục” này. Tuy rằng nó cũng rất phục cô gái này, ai cho nó thịt ăn trợ giúp nó thăng giai
Danh sách chương