Phanh!!!

Tiếng súng nặng nề súng vang lên, viên đạn dừng ở bên chân Lâm Chi, sắc mặt cô ta tức khắc biến đổi nhảy dựng lên, đôi tay đột nhiên vung về phía trước.

Bá bá bá!!

Một loạt lông vũ màu đen như mưa tên nháy mắt ghim ở chỗ Phương Tử Di vừa đứng, thình lình đem mặt đất đào ra ba cái lỗ.

Phương Tử Di hoảng sợ, cô cũng chỉ muốn cảnh cáo đối phương một chút, lại không nghĩ rằng đối phương sẽ đánh trả tàn nhẫn như vậy. Nếu Cố Ngọc không kịp thời nắm cổ áo cô kéo ra khỏi chỗ đó, có phải bây giờ trên người cô sẽ nhiều thêm ba cái lỗ thủng hay không? “Vị tiểu thư này, cô ra tay cũng quá độc ác đi?” Khuôn mặt Cố Ngọc trầm xuống, sắc bén nhìn về phía Lâm Chi.

“Hử, tôi lại không cảm thấy vậy.” Lâm Chi vươn ngón tay nhỏ dài đùa nghịch lọn tóc buông xuống bên gò má. Đồng thời ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Cố Ngọc, cô ta căn bản không thấy rõ cô gái này ra tay lúc nào, động tác thế nhưng thật sự rất nhanh.

“Có phải muốn đánh nhau hay không muốn? Chúng tôi phụng bồi!” Cố Cẩn trừng mắt nhìn Lâm Chi, rắn rết mỹ nhân hắn thấy không nhiều lắm. Nhưng trước mắt người này rõ ràng là một cái điển hình.

“Hỏa khí thật lớn a……” Khâu Hoa Kiệt cười như không cười nhìn về phía Ngô Hữu Dân, sau lưng hắn ta liền nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, gấp gáp nhìn Cố Cẩn đưa mắt ra hiệu, đồng thời khom người đối với Khâu Hoa Kiệt nói: “Khâu giáo sư, bất quá chỉ là mấy đứa trẻ thôi, ngài không cần theo bọn họ chấp nhặt!”

Lâm Chi là thủ hạ đắc lực dưới trướng Khâu Hoa Kiệt, nữ nhân này từ trước đến nay tàn nhẫn độc ác. Vừa rồi lúc ra tay đều đã động sát tâm, nếu không phải Cố Ngọc phản ứng nhanh, Phương Tử Di căn bản không phải đối thủ cô ta.

“Trẻ con sao…… xác thật là trẻ con.” Khâu Hoa Kiệt quét mắt nhìn nhóm người Cố Ngọc một cái, điểm chú ý vẫn luôn dừng trên người Trịnh Gia. Thật sự là một gương mặt trẻ tuổi a, rất có sức sống a!

“Giáo sư, bọn họ chính là khi dễ tôi.” Thanh âm Lâm Chi nũng nịu gọi Khâu Hoa Kiệt, nhưng thật sự làm Cố Cẩn nổi lên một tầng da gà.

Vừa rồi còn hung hãn ra tay với bọn họ như vậy, đảo mắt liền thành bộ dáng cô gái nhỏ?

“Lâm Chi, có tôi ở đây ai dám khi dễ cô?!” Khâu Hoa Kiệt liếc mắt nhìn Lâm Chi một cái, trong mắt chứa thâm ý, cô ta tức khắc không hề nói thêm cái gì, chỉ ngoan ngoãn đứng ở một bên.

“Cho nên, chúng tôi đây là có thể đi rồi?” Cố Ngọc liếc mắt nhìn Khâu Hoa Kiệt thật sâu, Khâu giáo sư ngồi trên xe lăn này không đơn giản. Còn có nữ nhân tên Lâm Chi kia phóng ra ám khí hắc vũ*(lông đen hả?(っಠ‿ಠ)っ) cô tổng cảm thấy có vài phần quen thuộc, hơn nữa thực lực nữ nhân này không yếu.

Nếu hai người này tên tuổi ở mạt thế nổi bật, cô sẽ không phải chưa từng nghe qua, hơn nữa còn là người ở đất Thủ đô này, muốn nổi danh càng dễ dàng hơn.

“Đi thôi, ngày khác lại mời các vị tới làm khách.” Khâu Hoa Kiệt xua xua tay, Lâm Chi lập tức đẩy ông trở về, chỉ là lúc cô ta xoay người còn khẽ hừ một tiếng, hiển nhiên đối với mấy người Cố Ngọc bọn họ không hề để bụng. Bất quá chỉ là đồ nhà quê đến từ bên ngoài, nếu không phải có Ngô Hữu Dân ở đây, chỉ sợ ở Thủ đô một bước cũng khó đi.

Khâu Hoa Kiệt vừa đi, những thủ hạ đi theo đó cũng từng người rời đi, hoá ra những người này đều là hộ vệ của ông ta?

Cố Cẩn cùng Phương Tử Di xem đến trợn mắt há hốc mồm, người này phô trương thật lớn.

“Đi, chúng ta trở về rồi nói.” Ngô Hữu Dân thấp giọng nói một câu, dẫn đầu lên xe.

Cố Ngọc cùng Trịnh Gia liếc nhau cũng đi theo lên ô tô.

Khi đi năm người, thời điểm trở về thành sáu người, Ngô Hữu Dân tự mình làm tài xế, tài xế Tiểu Hỏa cũng chỉ có thể đi bộ về nhà. Rốt cuộc đều là người lớn, nếu cố chen vào thêm một người thực sự không tiện, đương nhiên lại không thể để khách nhân đi bộ, cũng chỉ có thể ủy khuất Tiểu Hỏa.

“Ngô thượng tá, Khâu Hoa Kiệt là người phương nào a, tôi xem anh đối với ông ta có bộ dáng kiêng kị như vậy, hẳn là địa vị ông ta ở Thủ đô rất ngưu bức?” Cố Cẩn nghẹn một bụng hỏa khí đã sớm muốn hỏi, cái nữ nhân gọi là Lâm Chi cũng quá kiêu ngạo, hắn thật muốn cùng cô ta đấu một trận.

Ngô Hữu Dân nghiêng người liếc mắt nhìn Cố Cẩn một cái, lắc đầu nói: “Ông ta là giáo khoa học chuyên nghiên cứu những thứ mới mẻ còn dẫn đầu nghiên cứu các loại gien. Lần này sau khi virus tang thi tàn sát bừa bãi ông ta được cử thành người nắm quyền tòa thí nghiệm. Chuyên môn Khâu Hoa Kiệt là phụ trách những cái đó, cậu nói lợi hại hay không lợi hại đây?”

Ngay cả lần này hắn mang gien về đều phụng mệnh giao cho Khâu Hoa Kiệt, hơn nữa vì nghiệm chứng tính chân thật của gien, hắn còn bị lưu tại tòa nhà thí nghiệm mấy ngày. Hôm nay thật vất vả xác định gien đó hữu dụng, hắn mới được thả ra, bằng không trên thực tế chẳng khác nào bị cầm tù.

Nhưng Ngô Hữu Dân cũng không biết tiến trình nghiên cứu của nhóm người Khâu Hoa Kiệt, hắn cũng chỉ phụng mệnh hành sự.

Cố Ngọc trầm mặc, trách không được Ngô Hữu Dân đối với Khâu Hoa Kiệt có vài phần kính sợ, người này chỉ sợ thật sự có bản lĩnh. Hơn nữa kết quả ông ta nghiên cứu ra có lẽ còn sẽ ảnh hưởng đến thế cục Thủ đô, bằng không những người cầm quyền to, ai sẽ nguyện nâng ông ta lên cao như vậy?

Cố Cẩn nghe xong liên tục líu lưỡi, Phương Tử Di lại hỏi nữ nhân Lâm Chi kia, “Cô gái kia thực hung hăng, tôi còn chưa kịp thấy rõ ám khí cô ta phóng ra là gì, hay đó là dị nặng của cô ta?”

Hôm nay xem như kết xuống một tầng thù, cũng không biết lần sau gặp lại sẽ như thế nào, Phương Tử Di luôn muốn thăm dò chi tiết về đối phương, biết người biết ta trăm trận trăm thắng không phải sao.

“Cô ta là tam giai dị năng giả, cụ thể dị năng đó là cái gì, ngay đến tôi cũng đều không rõ ràng lắm.” Ngô Hữu Dân cẩn thận nói: “Bất quá cô gái này tàn nhẫn độc ác, tôi nghe nói cô ta thích nhất là đem đối thủ đi giải phẫu. Thủ pháp thập phần tàn nhẫn, cho nên trong khoảng thời gian ngắn này, các người tốt nhất đừng rời khỏi Ngô gia, rời khỏi phạm vi tầm mắt của tôi.”

“Đáng sợ như vậy?!” Phương Tử Di nghe xong mặt mũi trắng bệch, nguyên lai cô vừa rồi khiêu khích chính là tam giai dị năng giả. Bất quá chỉ muốn thử xem thực lực sâu cạn đối phương như thế nào, cô không nghĩ tới sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy, Lâm Chi kia sẽ mang thù như vậy?

“Cố tỷ, đều do em không tốt, em không nên xúc động như vậy.” Phương Tử Di cúi đầu, cô hiện tại cũng chỉ sắp tiến vào nhị giai, cô cũng cảm thấy bản thân nhất định có thể đạt tới nhị giai, chỉ là cần một cơ hội.

“Không có việc gì.” Cố Ngọc vỗ vỗ bả vai cô ấy an ủi, lại xoay người cầm tay Trịnh Gia.

Đầu ngón tay Trịnh Gia lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thoạt nhìn thật không dễ chịu, cả người căng chặt tựa như dây đàn.

Trong lòng Cố Ngọc kinh hãi, vội vàng đem một khối tinh hạch đưa vào trong miệng Trịnh Gia, ý bảo hắn dựa vào cô nghỉ ngơi, “Đừng cậy mạnh, tập trung tinh lực chú ý điều tức.”

“Ân.” Trịnh Gia hít sâu một hơi, dựa vào trên vai Cố Ngọc nghỉ ngơi.

Ngô Hữu Dân từ kính chiếu hậu nhìn thấy bộ dáng của hắn, trong mắt xẹt qua một tia thâm trầm, “Tôi quên nói cho các người biết, Khâu giáo sư là dị năng giả tứ giai hệ tinh thần, sóng điện não của ông ta cùng với người thường vô pháp so sánh……” Hơi dừng một chút, hắn lại nói: “Vừa rồi hắn có lẽ đã tiến hành công kích với Trịnh Gia.”

“Nằm thảo, người này còn dám sử dụng ám chiêu?!” Cố Cẩn tức khắc tạc mao, bọn họ vẫn luôn êm đẹp không có chọc ông ta, vậy mà ông ta cũng dám công kích Trịnh Gia, Cố Cẩn chuyển hướng về phía Cố Ngọc, căm giận bất bình nói: “Tỷ, chúng ta không thể nhẫn!”

Trịnh Gia nói như thế nào cũng là anh rể trên danh nghĩa của hắn, là bạn trai chính quy của chị hắn, ngày thường còn kiêm luôn chức vị kim bài đầu bếp của bọn họ. Địa vị Trịnh Gia rất quan trọng, làm sao có thể tùy ý bị thương?

“Tôi không biết vì sao Khâu giáo sư lại công kích Trịnh Gia,” Ngô Hữu Dân mím môi, trong mắt thần sắc cực kỳ thận trọng, “Nhưng tôi đã từng nhìn thấy người bị ông ta dùng tinh thần lực công kích, người kia…… trở thành kẻ ngốc.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện