Hạ Anh đứng lên, chuẩn bị lấy viết ghi lại kế hoạch cụ thể sắp tới, sẵn tiện sẽ ghi ra những nguyên vật liệu cần mua.

Nhưng là, khi vừa mới xoay người, bỗng dưng một cơn choáng váng ập tới, kế tiếp, cô liền sửng sốt phát hiện bản thân đang đứng ở một nơi rất là quen thuộc, nó không phảicăn phòng lúc nãy của cô.

Hạ Anh kinh hỉ!

Xuất hiện trước mặt cô lúc này là một không gian thoáng đãng rộng rãi, bầu trời trong xanh không có nắng, bên dưới mặt đất màu vàng, vừa cứng rắn, lại bằng phẳng như được xe lu lăn qua. Phía trước cách chỗ cô chừng ba chục mét là một cái hồ nước. Dù cách khá xa, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy và cảm nhận rõ ràng những thứ trong hồ nước kia. Nước hồ trong vắt, ẩn ần còn mang theo từng đợt ánh sáng màu tím huyền ảo lượn lờ.

Xa xa là từng đợt mây mù, mặt dù lúc này không đi tới, nhưng cô vẫn biết đằng sau lớp mây mù  kia là một bức tường vô hình, bức tường cứng rắn như thể dù có dùng máy khoang mà khoan thì vẫn không đục được dù chỉ một lỗ nhỏ.

Đây là… đây chính là không gian của cô!

Cô… không phải đang mơ chứ? Không phải đang mộng du hay ảo tưởng chứ? Vì sao… vì sao cô lại đứng trong không gian của mình? Hạ Anh kinh hỉ trợn trắng mắt, cả người đứng đần ra.

Đem tay nhéo mạnh một cái vào đùi, một cơn đau truyền tới. Dù đau thật đau, nhưng Hạ Anh lại bật cười thành tiếng. Cô… không phải mơ, đây là sự thật, đây… đây chính là không gian của cô, là không gian đời trước của cô.

Nói như vậy, lúc này cô đã kích phát được dị năng rồi? Không, không đúng! Dựa theo độ dài rộng của không gian, thì không phải cô vừa kích phát dị năng, mà là… không gian là đi theo cô trùng sinh.

Mỗi không gian đều có một độ rộng nhất định, tuỳ theo cấp bật dị năng mà không gian được mở rộng ra. Hiện tại lấy hồ nước làm trung tâm, không gian này có phần rộng hơn bình thường. Cô nhớ, đời trước lúc cô mới thức tỉnh dị năng không gian thì nó chỉ rộng khoảng một trăm mét vuông thôi. Nhưng không gian của cô lúc này lại rộng hơn hai ngàn mét vuông. Hồ nước cũng rộng hơn bình thường. Này…. giống như không gian của cô đã lên tới cấp bảy cấp tám vậy. Điều này… thật sự quá là kinh hỉ. Kinh hỉ đến nỗi cô lại dùng sức cắn vào môi mình, để cơn đau kia làm cho bản thân tin tưởng rằng mình không phải là mơ.

Đời trước, phải tới lúc cô gần chết không gian của cô mới rộng như vầy, nhưng hiện tại, cư nhiên không gian đã rộng như vậy rồi. Xem ra, không gian đã đi theo cô trùng sinh chứ không phải vừa mới kích phát.

Khoan đã… nếu dị năng không gian đi theo cô trùng sinh, như vậy… dị năng hệ thuỷ cũng sẽ trùng sinh theo cô luôn phải không?

Nghĩ vậy, Hạ Anh liền nâng tay ngang bằng với ngực mình, tâm niệm một cái, quả nhiên, trên tay của cô xuất hiện ngay một cột nước. Có điều, nước này có màu xanh ngọc, vừa trong vừa xanh lại rất đẹp mắt, nó không giống dị năng nước đời trước của cô. Dựa theo màu sắc của nước này, cô tin tưởng một điều, dị năng nước của cô chẳng những đã trùng sinh theo cô, mà còn bị biến dị.



Nhìn khung cảnh trước mặt, lại nhìn cột nước ở trên tay mình, Hạ Anh nhịn không được mà bật cười thành tiếng, nội tâm lại một lần nữa kinh hỉ khôn cùng. Cô trùng sinh sống lại, không gian cũng đi theo cô sống lại, dị năng thuỷ cũng đi theo cô, mà nó còn biến dị nữa. Thông thường dị năng biến dị luôn đặc biệt hơn hẳn những dị năng bình thường. Quan trọng là, hiện tại cô đã có dị năng, không cần liều mạng để thức tỉnh, cũng không cần vất vả để thăng cấp nữa, mà nó đã có cấp bậc cấp 8. Dị năng hệ thuỷ cấp tám, lực công kích bằng với dị năng hoả cấp ba cấp bốn. Tận thế vừa bùng phát, với thực lực này của cô liền không sợ bị nguy hiểm rồi. Cho dù gặp phải tang thi trí lực cũng không sợ. Phải biết, tang thi nửa năm mới thăng một cấp một lần, hiện tại chúng thăng cấp đủ mạnh để đối kháng với cô, thì cũng phải chờ vài ba năm nữa. Chính là… đợi tới lúc đó, cô cũng sẽ thăng cấp thêm rồi. Cho nên, có thể nói hiện tại cô chính là cường giả.

Điều này quả thật chính là món quà quý giá mà ông trời đã dành tặng cho mình!

Hạ Anh mừng rỡ, môi nâng cao. Hai mắt lấp lánh sáng bừng nhìn một vòng lại một vòng trong không gian.

Không gian hiện tại trống trơn, những vật dụng cô thu thập đời trước đều không có. Cũng đúng, cô trùng sinh sống lại, các đồ vật kia lúc này còn không biết đang nằm ở chỗ nào, làm sao có thể ở trong không gian của cô được chứ.

Nhưng chỉ cần như hiện tại cô đã cực kỳ ngoảng nguyện rồi, đời này của cô đã được ông trời cực kỳ ưu ái rồi, được trùng sinh, có không gian, còn bảo tồn được dị dăng cấp tám. Này không phải ông trời ưu ái cho cô thì là cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện