Lúc Phượng Hâm nhìn thấy Ngô Thiên gặp nguy hiểm liền muốn chạy đến.
Khoảng cách giữa họ rất gần, nhưng hiện tại cô đang đứng trên nóc xe, nhảy xuống trừ vẫy gọi tang thi còn có thể làm gì? Trong lòng cô gấp như kiến bò trên chảo nóng đến mức giậm chân.
Có rồi, hy vọng còn kịp.
Phượng Hâm từ sau lưng lấy ra gậy Kim Cơ, thực ra là lấy ra từ không gian.
Chốc lát liền biến nó dài ra độ dài nhất, chống gậy xuống đất, lấy đà đá về phía Ngô Thiên.
Kết quả của việc quá vội vã là...
Vốn dĩ Phượng Hâm muốn đá con tang thi, lực đạo lại không ước lượng đúng xuất ra quá nhiều.
Không nói đến con tang thi bị đá bay, trực tiếp đụng ngã vào mấy người Ngô Thiên rồi.
Phượng Hâm: “...”
Mấy con tang thi gần đó bổ nhào vào mấy người ngã trên mặt đất.
Phản ứng của mấy người quân nhân rất nhanh, không có thời gian đứng dậy liền ngồi đó hoặc ngồi xổm đối chiến bằng nửa thân trên.
Hiện trường nhìn qua rất khó xử, nhưng kết cục coi như vẫn tốt, mọi người không phải đều con sống hay sao?
“Xin lỗi!” thanh âm khàn khàn nhưng lại rất từ tính.
Trừ câu này ra Phượng Hâm không biết nên nói gì?
“Nhóc con đánh đẹp lắm, là bọn ta nên cảm ơn nhóc.”
Hàn Tinh Diệu cầm đầu tất cả mọi người nhanh chóng hướng về phía bọn Phượng Hâm, đem mấy người bao vây lại.
“Các cậu thế nào?” Thanh âm hữu lực hùng hậu khiến cho người ta có cảm giác không thể phản kháng.
“Đội trưởng, chúng tôi không sao.”
Mấy người quân nhân rất nhanh đứng lên, lúc mấy người muốn kéo Phượng Hâm lên thì phát hiện người ta đã sớm đứng dậy rồi.
“Tiểu tử, đại ân cảm tạ không hết.” Ngô Thiên vừa nói tay vừa hướng về phía vai Phượng Hâm.
Phượng Hâm né vai theo phản xạ, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy gương mặt hơi ngượng ngùng của Ngô Thiên.
Khóe miệng cô hơi co rút, cô đang làm gì vậy trời?
“Việc nên làm thôi.” Thực ra Phượng Hâm muốn nói, không có họ thì sẽ không có cô của ngày hôm nay.
Rất nhanh, những con tang thi còn lại đã vây lấy họ.
Tang thi không có bất kỳ cảm xúc nào, càng sẽ không thấy mệt mỏi, cũng không để cho bọn Phượng Hâm thời gian thở phào.
“Đội trưởng, cứ kéo dài thế này mọi người đều sẽ không trụ được.”
“Ừm!!” trong lòng Hàn Tinh Diệu không biết như thế nào.
Ở đây không có đường lui, chỉ có thể dựa vào bản thân họ.
Những người may mắn được cứu kia rõ ràng là không bỏ ra chút sức lực nào, chỉ biết ngồi bên đó xem náo nhiệt.
Phượng Hâm tay cầm gậy Kim Cô dài hai mét đứng trong đám người trông vô cùng nổi bật.
Cô cảm thấy bản thân bị một ánh mắt nguy hiểm khóa chặt, theo bản năng liền quay lại.
Là hắn, Hàn Tinh Diệu?
Phượng Hâm không chút sợ hãi đối thị với hắn, kiếp này cô đối với hắn đơn giản chỉ là sự sùng bái, cũng không phải tỏ ra sợ sệt.
“Trần Nghị, cẩn thận.”
Hàn Tinh Diệu như có hai cặp mắt, chỉ thấy hắn đem một chiến sĩ thể lực rõ ràng không bằng hắn, suýt chút nữa thì bị tang thi cắn trúng kéo vào trong vòng bảo hộ.
Ngô Thiên tiếp lấy người, “Cậu sao rồi?”
“Đội phó, tôi không sao.”
“Cậu nghỉ ngơi một chút đi.”
“Không sao, tôi có thể tiếp tục chiến đấu.”
“Đây là mệnh lệnh.”
“Dạ, tuân lệnh.”
Phượng Hâm đi lên, đứng vào vị trí của Trần Nghị lúc trước.
Hàn Tinh Diệu chỉ nhìn cô không nói, trong từ điển của hắn không có nam nhân và nữ nhân, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu.
Kẻ mạnh xứng đáng để cho hắn tôn trọng, trước giờ hắn đều không đồng tình với kẻ yếu, chỉ là có trách nhiệm bảo vệ.
Phượng Hâm đem gậy Kim Cô trong tay biến ra độ dài một mét, dùng lực vung về phía tang thi không có mũi cách gần cô.
Mục tiêu chính là cái cổ của nó.
Lúc sắp đánh trúng, không biết từ đâu một cánh tay xuất hiện ngăn lại.
Khoảng cách giữa họ rất gần, nhưng hiện tại cô đang đứng trên nóc xe, nhảy xuống trừ vẫy gọi tang thi còn có thể làm gì? Trong lòng cô gấp như kiến bò trên chảo nóng đến mức giậm chân.
Có rồi, hy vọng còn kịp.
Phượng Hâm từ sau lưng lấy ra gậy Kim Cơ, thực ra là lấy ra từ không gian.
Chốc lát liền biến nó dài ra độ dài nhất, chống gậy xuống đất, lấy đà đá về phía Ngô Thiên.
Kết quả của việc quá vội vã là...
Vốn dĩ Phượng Hâm muốn đá con tang thi, lực đạo lại không ước lượng đúng xuất ra quá nhiều.
Không nói đến con tang thi bị đá bay, trực tiếp đụng ngã vào mấy người Ngô Thiên rồi.
Phượng Hâm: “...”
Mấy con tang thi gần đó bổ nhào vào mấy người ngã trên mặt đất.
Phản ứng của mấy người quân nhân rất nhanh, không có thời gian đứng dậy liền ngồi đó hoặc ngồi xổm đối chiến bằng nửa thân trên.
Hiện trường nhìn qua rất khó xử, nhưng kết cục coi như vẫn tốt, mọi người không phải đều con sống hay sao?
“Xin lỗi!” thanh âm khàn khàn nhưng lại rất từ tính.
Trừ câu này ra Phượng Hâm không biết nên nói gì?
“Nhóc con đánh đẹp lắm, là bọn ta nên cảm ơn nhóc.”
Hàn Tinh Diệu cầm đầu tất cả mọi người nhanh chóng hướng về phía bọn Phượng Hâm, đem mấy người bao vây lại.
“Các cậu thế nào?” Thanh âm hữu lực hùng hậu khiến cho người ta có cảm giác không thể phản kháng.
“Đội trưởng, chúng tôi không sao.”
Mấy người quân nhân rất nhanh đứng lên, lúc mấy người muốn kéo Phượng Hâm lên thì phát hiện người ta đã sớm đứng dậy rồi.
“Tiểu tử, đại ân cảm tạ không hết.” Ngô Thiên vừa nói tay vừa hướng về phía vai Phượng Hâm.
Phượng Hâm né vai theo phản xạ, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy gương mặt hơi ngượng ngùng của Ngô Thiên.
Khóe miệng cô hơi co rút, cô đang làm gì vậy trời?
“Việc nên làm thôi.” Thực ra Phượng Hâm muốn nói, không có họ thì sẽ không có cô của ngày hôm nay.
Rất nhanh, những con tang thi còn lại đã vây lấy họ.
Tang thi không có bất kỳ cảm xúc nào, càng sẽ không thấy mệt mỏi, cũng không để cho bọn Phượng Hâm thời gian thở phào.
“Đội trưởng, cứ kéo dài thế này mọi người đều sẽ không trụ được.”
“Ừm!!” trong lòng Hàn Tinh Diệu không biết như thế nào.
Ở đây không có đường lui, chỉ có thể dựa vào bản thân họ.
Những người may mắn được cứu kia rõ ràng là không bỏ ra chút sức lực nào, chỉ biết ngồi bên đó xem náo nhiệt.
Phượng Hâm tay cầm gậy Kim Cô dài hai mét đứng trong đám người trông vô cùng nổi bật.
Cô cảm thấy bản thân bị một ánh mắt nguy hiểm khóa chặt, theo bản năng liền quay lại.
Là hắn, Hàn Tinh Diệu?
Phượng Hâm không chút sợ hãi đối thị với hắn, kiếp này cô đối với hắn đơn giản chỉ là sự sùng bái, cũng không phải tỏ ra sợ sệt.
“Trần Nghị, cẩn thận.”
Hàn Tinh Diệu như có hai cặp mắt, chỉ thấy hắn đem một chiến sĩ thể lực rõ ràng không bằng hắn, suýt chút nữa thì bị tang thi cắn trúng kéo vào trong vòng bảo hộ.
Ngô Thiên tiếp lấy người, “Cậu sao rồi?”
“Đội phó, tôi không sao.”
“Cậu nghỉ ngơi một chút đi.”
“Không sao, tôi có thể tiếp tục chiến đấu.”
“Đây là mệnh lệnh.”
“Dạ, tuân lệnh.”
Phượng Hâm đi lên, đứng vào vị trí của Trần Nghị lúc trước.
Hàn Tinh Diệu chỉ nhìn cô không nói, trong từ điển của hắn không có nam nhân và nữ nhân, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu.
Kẻ mạnh xứng đáng để cho hắn tôn trọng, trước giờ hắn đều không đồng tình với kẻ yếu, chỉ là có trách nhiệm bảo vệ.
Phượng Hâm đem gậy Kim Cô trong tay biến ra độ dài một mét, dùng lực vung về phía tang thi không có mũi cách gần cô.
Mục tiêu chính là cái cổ của nó.
Lúc sắp đánh trúng, không biết từ đâu một cánh tay xuất hiện ngăn lại.
Danh sách chương