“Chúng ta đi đâu?”

Đầu tiên Phượng Hâm muốn đi thành phố A1, nhưng hiện giờ tạm thời không thể đi.

“Anh phải uống thuốc hạ sốt hoặc thuốc chống viêm, nếu còn sốt cao nữa thì em liền có một ông anh trai ngốc rồi.”

Châu Thiên: “...”

“Không cần, anh không sao, chúng ta trước cứ tìm một chỗ tương đối an toàn đã, ẩn nấp vẫn là tốt hơn.”

Phượng Hâm nhướng mày, phản đối nói: “Đại ca, anh cảm thấy thế giới ngập tràn tang thi hung hãn này, thì nơi nào là tương đối an toàn?”

Châu Thiên qua của sổ nhìn tang thi kéo đến mỗi lúc một đông, hắn cảm thấy ở đâu thì cũng an toàn hơn so với nơi này.

Phượng Hâm sống qua hai kiếp, sao có thể không hiểu ý của đại ca.

“Chuyện đầu tiên chúng ta cần phải làm là điều trị lành vết thương trên người anh, rồi tiếp đó muốn đi đâu thì đi.

Hơn nữa tình hình lúc này, bên ngoài toàn là tang thi, anh nghĩ chúng ta có thể đi nổi sao?”

Mặt già của Châu Thiên đỏ lên, đương nhiên là ngoài hắn ra thì sẽ không ai thấy được hắn đang đỏ mặt, băng gạc trên mặt đúng là càng phát huy tác dụng.

“Em gái, em nói đúng, hiện giờ chúng ta không thể đi đâu được.

Tạm thời ở đây nghỉ ngơi vậy!

Còn về việc cơn sốt của anh, bọn em cứ yên tâm đi! Sẽ không sao đâu, cơ thể của anh anh còn không rõ sao?”

Phượng Hâm nhìn Tiểu Như một cái, trong bất tri bất giác, cô bé đã dựa vào bố ngủ mất rồi.

“Hai bố con anh đều cần nghỉ ngơi, mọi việc còn lại cứ giao cho em!”

Châu Thiên sững sờ nửa ngày cũng chưa hồi thần, đây là lần đầu tiên có người vì hắn mà gánh vác trách nhiệm.

Trước kia bất luận là việc gì, hắn đều là người đi gánh vác.

Phượng Hâm đưa cho Châu Thiên hai bình nước, rồi bắt đầu xem xét tiệm hoa này.

Từ lúc đi vào cô chưa ngắm kỹ.

Mạt thể mở ra đã hơn một tuần rồi, có rất nhiều nền đất của hoa đã khô rồi.

Đaị đa số phụ nữ đều thích hoa, Phượng Hâm cũng không ngoại lệ.

Cô ghé bên một chậu dạ lan màu xanh lam, không nhịn được đưa tay vuốt chiếc lá xanh của nó.

Đây là loài hoa cô thích nhất, đồng thời cô cũng thích màu sắc này nhất.

Dạ lan màu xanh lam biểu thị cho sức sống ngoan cường, sức sống vô cùng mãnh liệt.

Cũng giống như cô trong tuyệt vọng.

Phượng Hâm có sự xúc động muốn đưa tất cả hoa trong tiệm cho vào không gian tinh thần.

Trong không gian cũng có một ít hoa, có điều chủng loại rất ít, nhưng không biết có thể đem bọn chúng vào trong được hay không, vì dù sao thì hoa cũng có sinh mệnh.

Vị trí lúc này của Phượng Hâm là trong một góc, Châu Thiên không nhìn thấy được.

Chỉ thấy người nào đó lén lút đem chậu hoa dạ lan màu xanh lam ôm vào trong lòng, hai mắt nhắm lại không biết đang làm gì? Phượng Hâm cảm giác trong tay nhẹ bẫng, kinh hỷ mở mắt ra thì thấy hai tay đã trống không.

Thu được vào trong rồi, thật sự là thu được vào trong rồi.

Phượng Hâm thiếu chút nữa thì mừng đến mức nhảy cẫng lên.

Cô đè xuống tất cả sự phán khích trong lòng.

Hắc hắc! Cô không vội, mọi thứ trong này sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về cô, bao gồm cả cái máy phát điện nhỏ kia, trước mạt thế sao cô không nghĩ đến việc mua một chiếc nhỉ?

Thời tiết của mạt thế biến đổi vô thường, đa phần là oi bức không chút gió mát nào.

Phượng Hâm quan sát đánh giá cả cửa tiệm một lượt, rốt cuộc thì tìm được một thứ hiện tại vô cùng cần thiết.

Thuốc hạ sốt, nhưng tiếc là chỉ có hai vỉ.

Nguyên nhân đại ca phát sốt là vì miệng vết thương của anh ấy bị bịt kín.

Trời lại nóng bức thế này miệng vết thương càng thêm khó hồi phục.

Quấn băng gạc quá nhiều thì khiến vết thương không được thông thoáng khó lành, dùng ít băng gạc thì lại sợ bị nhiễm trùng.

Hầy! Hôm nay đúng là không bớt việc khiến cô lo lắng.

Phượng Hâm gọi đại ca mới ngủ lơ mơ tỉnh dậy, đưa thuốc cho hắn.

Bây giờ rõ ràng là không thể ra ngoài được, chỉ có thể tạm thời hoãn binh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện