Kết thúc việc sâu xé của hai kẻ đó không gì khác ngoài cái chết.
Thanh Nguyệt nhìn hai người đã biến thành tang thi nhưng ác niệm đối với đối phương vẫn rất nặng nên ban cho họ một mồi lửa tiêu họ thành tro bụi.

Thù hận kiếp này cũng coi như đã tan biến hết thẩy.
“Tại sao tinh hạch của tang thi lại ngay não còn của con người lại ngay đầu quả tim vậy?”
Hoàng Vân từ khi mạt thế đến nay vẫn luôn thắc mắc điều đó.

Nhìn vị trí hai xác có thể cho thấy tinh hạch của hai người đã chuyển từ vị trí đầu quả tim đến giữa mi tâm.

Tại sao lại có sự thay đổi như vậy?
“Đó là một sự sắp đặt” - Tiểu Linh bước đến chỗ hai viên tinh hạch cầm lên, bên trong có quá nhiều oán niệm, người xử dụng chúng sẽ bị oán niệm ăn mòn - “Tinh hạch này để em thanh tẩy đã.


Ngoài chị Vân ra có phải mọi người đều thắc mắc vì sao đúng không?”
Đồng loạt nhìn về phía Tiểu Linh gật đầu như giã gạo, ngoài từ Tử Hoàng nhà ta chỉ đơn giản nhíu mài nhưng cũng muốn biết sự khác nhau giữa hai loại.
“Tinh hạch của tang thi và linh thạch của con người thật ra là một loại nhưng để giết tang thi thì chúng ta phải bỏ đi sự sợ hãi và nhiều hơn vào sự dũng cảm.

Còn đối với linh thạch của con người thì khác, chúng ta phải bỏ đi sự thương xót và nhiều hơn một phần máu lạnh”
Tiểu Linh chỉ nói tới đây thì ngưng nhưng mọi người đều hiểu được vấn đề của nó rồi.
Đối với tang thi có hại cho con người dù sợ hãi nhưng bạn vẫn phải đứng lên, cầm dao, cầm kiếm, cầm búa để chống lại chúng.

Đấy chính là bạn đang giành giật giữa sự sống và cái chết.
Nhưng đối với con người bạn chính là đồng loại, ở cái thời đại mạt thế này thêm một người chính là thêm hy vọng.

Trừ khi người đó làm việc gì không thể tha thứ thì việc giết chết một đồng loại chính là một việc máu lạnh.

Biết bao nhiêu dị năng giả không chết khi chiến đấu với tang thi lại chết trong tay người được xem là đồng bạn, là người thân.

Với mong muốn có thể trở nên mạnh mẽ, trở thành kẻ nắm quyền sinh sát lúc mạt thế mà không tiếc tàn sát đồng loại.

Phải máu lạnh cỡ nào, vô tình cỡ nào thì mới có thể làm được?
Hoàn Vân vừa suy nghĩ vừa đi khỏi tầng hầm, cô không biết đi tới khi nào lại vô tình đụng phải một người.
“Nè, làm sao vậy? Tâm trạng không tốt à?” - Cái tên Doãng Lãng vẫn như trước vẫn bám theo Hoàng Vân kiếm chuyện mọi lúc mọi nơi - “Cô suy nghĩ làm gì cho mệt.

Cô chỉ cần biết chúng ta sẽ không bao giờ cầm dao đâm vào đối phương là được.

Suy nghĩ chi cho thêm nhức đầu?”
“Tôi biết.


Nhưng mà....”
Hoàng Vân có ý muốn nói nhưng lại thôi, làm sao có thể cho anh biết được Thanh Nguyệt cũng từng bị cái người xem là bạn trai, là người thân đâm đến chết rồi quăng xác từ trên cao xuống, trước đó bản thân còn phải nhìn em trai chết.

Họ cũng là người thân đó thôi, là người tưởng sẽ không bao giờ phản bội đó thôi?
“Không cần lo đâu....Tôi sẽ không bao giờ cầm dao đâm cô.

Nếu có thì đó chắc chắn là một kẻ giả mạo”
Doãn Lãng đang đi phía trước cô bỗng nhiên đứng lại, biểu cảm vô cùng trịnh trọng nói với Hoàng Vân làm cô nàng nhà ta trước giờ nhìn biểu cảm khudng khùng điên điên của anh đã quen bỗng cảm thấy anh thật xa lạ nhưng lại có chút gì đó cảm giác an toàn.

Trái tim bình thường tĩnh lặng bỗng chốc đập liên hồi.
“Sao? Cảm động rồi phải không? Cô nghĩ sao về việc lấy thân báo đáp?”
Nháy mắt cái cảm giác xao xuyến biến mất không còn một mảnh, Hoàng Vân liền rút kiếm nhật trong tay chém về phía Doãn Lãng.

Anh nhà ta cũng làm gì để yên cho cô chém liền chạy đi nhưng như kiểu trêu ngươi lúc cô sắp chém trúng anh lại chạy hụt.
Cả hai người rượt đuổi nhất thời quên mất việc buồn phiền lúc nãy.
“Ôi ôi ôi”
Lý Tử Kha đang tính Hoàng Vân thì mới đi tới trước cổng khu biệt thự đã thấy hai người dí nhanh đòi chém.

Cái tên Doãn Lãng còn đáng đánh đòn hơn lại chạy núp sau lưng của Tử Kha làm anh ta xém chút nữa ăn một kiếm rồi.
“Anh vào đây có chuyện gì?” - Hoàng Vân nhìn thấy anh ta cũng không thèm kiếm cái tên Doãn Lãng kia chém nữa liền thu kiếm lại.
“À...thì là...à mấy hôm nay làm phiền mọi người theo nhóm chúng tôi kiếm vật tư.

Anh em chúng tôi tính mấy ngày nữa sẽ lên đường.

Nhưng nhìn thấy sự phát triển của căn cứ nên có ý định học hỏi.


Cô có thể dẫn tôi đi tham quan căn cứ không?” - Lý Tử Kha nói vô cùng thuyết phục, dù sao thời gian qua đều đi thu thập chưa từng có tham quan căn cứ, như vậy có thời gian ở riêng với cô rồi không phải sao?
“Được thôi”
“Tôi đi nữa”
Hoàng Vân vừa đồng ý thì cái tên Doãn Lãng nhà ta liền chen miệng vào muốn đi nữa.

Lý Tử Kha đầu mây đen sấm sét nhưng vẫn phải gật đầu đồng ý.
“Nè, em có thấy cái chị đang thấy không?” - Thanh Nguyệt biểu cảm vô cùng đáng đánh đòn nói nhỏ với Thanh Triệt.
“Vâng.

Không ngờ Vân tỷ nhà ta cũng bị dính phải vận đào hoa rồi”
Hai chị em lại mỉm cười bất lương nhìn nhanh.

Không ngờ cái tên Lý Tử Kha này cũng có mắt nhìn đó chứ.

Từ cái hôm chiến đấu với tang thi đoàn đến nay đã bám theo Hoàng Vân nhà ta rồi.

Bây giờ có cơ hội rảnh liền theo bám dính không buông.

Không biết Doãn Lãng sẽ làm như thế nào ta? Có nên thổi chút gió cho náo nhiệt không nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện