Quyển 1: Gặp được mặt trắng nhỏ vô lại
Có người nói cuộc sống tựa như cưỡng gian, phản kháng không được vậy thì hưởng thụ; nhưng cũng có người nói vận mệnh là để đấu tranh, cuối cùng không phải bạn chiến thắng vận mệnh thì là vận mệnh chiến thắng bạn, bạn nói đi? Một nhà hàng thanh nhã, đèn hoa rạng rỡ lóng lánh, âm nhạc du dương, bầu không khí thật hài hòa lãng mạn, nhưng tình huống ở một bàn bên cửa sổ dường như không có hài hòa như vậy.
"Hoàng tiên sinh, xin ông tôn trọng một chút." Nhìn hắn đầu heo mũi heo cộng thêm bên ngoài mặt trắng đã đủ ngán rồi, không nghĩ tới "anh heo" này còn là một "chân giò muối", Dương Dương giận dữ nhưng cực lực nhịn xuống, vì tờ đơn, nhẫn!
"Cô phải biết rằng, muốn hợp tác với chúng tôi không chỉ có công ty các cô, muốn chúng tôi chọn công ty các cô, Dương tiểu thư có phải nên thêm phục vụ bên ngoài vào hay không?" Trong ánh mắt "say đắm" không chút nào che dấu ham muốn trần trụi, hai tay cầm lấy tay Dương Dương, tùy ý có những cử chỉ thô tục.
"Hoàng tiên sinh, xin bỏ tay ông ra!" Nói xong Dương Dương mạnh mẽ hất cái móng heo đang đùa giỡn cô ra, mặt tức giận càng đỏ thêm, cô không phải người biết uống rượu, bình thường khẽ đụng vào rượu là khuôn mặt liền đỏ, lúc này hai gò má cũng bắt đầu nóng lên, hơi hơi phiếm hồng như được bôi một lớp phấn càng làm nổi bật thêm sức quyến rũ vốn có của cô.
Nhưng móng heo không có bởi vậy mà buông ra, ngược lại cái móng heo kia chui xuống gầm bàn, lớn mật sờ lên bắp đùi Dương Dương.
"Vô lại!" Dương Dương không thể nhịn được nữa đứng lên, tiện tay cầm lấy cốc nước trong tay hung hăng hất vào mặt "chân giò muối", "chân giò muối" bất ngờ, chậm một giây thôi nhưng đã bị hắt đầy mặt và cổ, "địa trung hải" lập tức gặp nạn lũ lụt, những giọt nước không ngừng chảy dọc theo đuôi tóc nhỏ giọt xuống.
"Cô!" "Chân giò muối" cầm giấy lau loạn xạ khuôn mặt, "Con kỹ nữ kia, cô dám lấy nước hắt tôi!"
"Người như ông đáng bị như thế!" Dương Dương cầm khăn giấy chà xát tay mình, phảng phất như bị con vi khuẩn nào lây nhiễm trên tay.
"Tờ đơn này công ty các cô đừng mong có được!" "Chân giò muối" hung hăng để lại một câu ngoan độc rồi quay đầu bước đi.
Dương Dương nhìn một bàn mỹ thực, thở dài một hơi, "Hoàng tiên sinh, xin đợi chút."
"Chân giò muối" được Dương Dương ngọt ngào gọi một tiếng, xoay người lại, kiêu ngạo nhìn cô giống như đang nói, nhìn bộ dạng cô, vì tiền, đại gia ta cũng không tin cô không khuất phục.
Dương Dương nở nụ cười chuẩn mực - lộ ra tám cái răng: "Xin trả tiền, xã hội này phổ biến quy định AA (ý là mỗi người tự trả tiền riêng cho mình), một ông chủ lớn tài đại khí thô như ông hẳn sẽ không để tôi - một cô gái nghèo nàn trả tiền hộ chứ, nhưng mà cho dù ông sẵn lòng, tôi cũng không mong muốn, cho nên trả tiền đi."
"Cô cô. . . . . " "Chân giò muối" nghẹn khí làm khuôn mặt đỏ bừng, thoạt nhìn y càng giống một đầu heo kho tàu.
"Đừng có tôi tôi nữa, xin "tự cung" đi". Dương Dương không có chú ý đến mình nói "tự tiện" thành "tự cung", cũng không chú ý tới Hoàng tiên sinh bởi vì câu này đã tức giận đến tái xanh cả khuôn mặt, cô nói xong ngồi xuống tiếp tục dùng mấy món mà mình chưa đụng tới kia.
"Phì. . . . . Ha ha. . . . . "Dương Dương vừa nói xong, hai người đàn ông ngồi bàn cách đó không xa không nhịn được nở nụ cười.
Có cái gì mà cười? Vui vẻ trên sự thống khổ của người khác, người như thế cô hận nhất, Dương Dương khó chịu ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm với một cặp mắt mỉm cười, miệng hơi kéo ra, khuôn mặt do nén cười quá mức nên có phần vặn vẹo.
Hai người đao thương hỏa nhãn "thâm tình" nhìn nhau vài giây, Dương Dương trong lòng "kháo" một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn.
Kháo, hôm nay quả nhiên không nên ra ngoài, chẳng những gặp phải ông chú háo sắc quấy nhiễu tình dục, còn bị loại hình đàn ông cô ghét nhất - mặt trắng nhỏ áo quần bảnh bao đùa cợt.
Nhưng người nào đó lại tựa hồ chẳng phải nghĩ vậy, cảm thấy hôm nay là một ngày cực kỳ tốt.
Dương Dương quyết định gia tăng tốc độ giải quyết mỹ thực trước mắt, sợ nếu tiếp tục sẽ nhịn không được mắng chửi mặt trắng nhỏ kia, bởi vì ánh mắt không có ý tốt đằng trước cứ nhìn chằm chằm vào cô.
"Tôi kiếm tiền đấy kiếm tiền đấy
Tôi cũng không biết đi lường gạt làm sao
Tay trái tôi mua một chiếc Nokia
Tay phải tôi mua một chiếc Motorola
Mỗi ngày tôi lại đổi một số di động nha
Tôi chạy băng băng trên chiếc BMW không có việc gì thì đi tắm hơi ăn tôm hùm. . . . . "
Dương Dương lấy di động ra nhìn, trên màn hình hiện lên "Hoàng thái kiền gọi tới, phải chăng nên nghe", không nghĩ tới động tác "chân giò muối" kia nhanh đến vậy, không tới 10 phút thì bùa đòi mạng đã tới rồi, ôi, than thở, Dương Dương ấn xuống nút nghe.
"A lô, Hoàng kinh. . . . . " Chữ "lý" (kinh lý: một chức vụ) còn chưa ra khỏi miệng đã chết non, chỉ nghe thấy đầu bên kia đổ ập xuống một trận chửi bới.
"Cho người ta sờ một chút cũng không mất miếng thịt nào, cô cho cô là ai hả, Thánh nữ Joan của thế kỷ 21? Vẫn còn mơ tưởng mọi người lập cho cô một cái đền thờ trinh tiết nữa hay sao? Cô biết việc cô làm hại công ty tổn thất bao nhiêu tiền. . . . . "
Tiếng của "Hoàng thái kiền" rất lớn, Dương Dương cầm điện thoại cách xa mình 10 cm mà vẫn còn thấy vô cùng chói tai, hít thở sâu, nói với bản thân phải nhịn phải nhịn, không đành lòng để mất chén cơm, nhưng kẻ sĩ có thể bị giết chứ không thể chịu nhục, "Hoàng thái kiền" mắng đủ để uống một cốc nước, khi từ trinh nữ cuối cùng mắng đến ba mẹ cô thì Dương Dương không nhịn được nữa rồi.
"Đúng vậy đó, tôi chính là muốn mọi người lập cho tôi một cái đền thờ đó, tôi thích làm thánh nữ đấy thì như thế nào? Không được hả, cô cho cô là quản lý, cao hơn một cấp thì có thể tùy tiện mắng chửi người khác sao? Cô cho là người khác không có lòng tự trọng sao? Làm nghề này thì thế nào hả? Tôi muốn dựa vào đôi tay của mình kiếm tiền thanh thanh bạch bạch, tôi chính là không làm nữ tiếp viên, cô muốn làm mama của ông ta thì đi mà làm, chẳng qua cũng cần phải có năng lực để người ta cắn vào lão thái bà này mới được đi!"
"Cô cô! Dương Dương tiền thưởng tháng này cô đừng mong có được, đồng thời khấu trừ tiền lương nửa tháng!" Đầu kia điện thoại, "Hoàng thái kiền" phỏng chừng đã tức giận nhảy lên rồi.
Mẹ nó, đây là thời buổi nào rồi! Nhịn "Hoàng thái kiền" này đã không phải chuyện ngày một ngày hai, "Hoàng thái kiền" tên là Hoàng Thái Đại, là quản lý bộ phận tiêu thụ, bản thân đã 38 tuổi rồi mà còn chưa lấy chồng, tính cách quả thực là như tảng đá trong nhà xí, vừa thúi lại vừa cứng, lại thêm bởi vì thiếu hụt "tưới tắm" của đàn ông nên nội tiết mất cân đối nghiêm trọng, bao giờ nhìn mấy nhân viên nữ tươi trẻ đều khó chịu, thường xuyên lựa xương trong trứng gà, bị mắng là chuyện thường ngày, thảm nhất là mượn cớ để trừ tiền lương, vốn mới có chút tiền lương, trừ việc thuê phòng, ăn cơm ra thì còn thừa chả có bao nhiêu, giờ còn bị cô ta khấu trừ như vậy thì càng nghèo rớt mồng tơi, quả thực là không để cho người ta sống mà, thật là nhà tư sản đại gian đại ác! Nhưng bởi vì hiện tại kinh tế sa sút, mà cô lại là một đứa mới bước chân vào xã hội, luôn giữ tín niệm nhẫn nhịn, nhưng lần này muốn cô làm nữ tiếp viên, điểm ấy Dương Dương cô dù thế nào cũng không làm, cô là một người có nguyên tắc, thà chết đói, cũng sẽ không bán thân thể của mình!
Người tranh một hơi thở, Phật tranh một nén hương, hôm nay Dương Dương cô sẽ làm một chuyện kinh thiên động địa - xào ông chủ cá mực! Dương Dương uống hết chỗ rượu thừa, lau miệng, đứng lên, lớn tiếng nói: "Không cần, cám ơn, tôi không làm, cô đi mà xin thăng chức đi, tiền lương tháng này tặng cho cô, có rảnh thì tới thẩm mỹ viện chỉnh cái mặt đi, bằng không khách hàng thấy cô thì không còn lòng dạ nào mà hợp tác đâu, đừng có vì ông phó kia mà ảnh hưởng tới lợi ích của công ty, cứ như vậy, bai bai, a, không đúng, không hẹn gặp lại!" Nói xong "cụp" một cái liền cúp điện thoại, tiện thể tắt máy.
Dương Dương đang nổi nóng, không có chú ý tới có một người con trai ở bàn khác đang cảm thấy hứng thú nhìn chằm chằm cô, con ngươi xinh đẹp híp thành một đường ngang, giống như một con báo phát hiện ra con mồi.
"Phục vụ!" Dương Dương nhỏ giọng gọi nhân viên phục vụ tới: "Phiền anh giúp tôi đóng gọi mấy cái bánh ngọt này, tôi muốn mang về". Dương Dương rất nhỏ giọng nói, tiền lương tháng này vừa mới bị ngâm nước nóng, hôm nay chỉ sợ là ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề, trên bàn còn có mấy cái bánh ngọt chưa ăn xong, đóng gói mang về có thể làm cơm tối.
"Ngại quá tiểu thư, nhà ăn lại không có phục vụ đóng gói mang về." Nhân viên phục vụ đứng thẳng lưng, giọng nói vang dội, thái độ hết sức công chính.
Người này không thể nhỏ tiếng chút được sao hả?! Có phải muốn để tất cả mọi người nhìn cô mới vui vẻ! Dương Dương phát hiện có mấy người nhìn cô, nhất là mặt trắng nhỏ đáng chết kia, khăn giấy trong tay đã sớm tới tình trạng rách bươm, xem ra là kìm nén thật vất vả, tốt nhất là nghẹn chết hắn đi, Dương Dương hung hăng trừng mắt nhìn hắn, mặt trắng nhỏ quả nhiên không có ai là thứ tốt, thật sự là nhìn đằng trước lại hận đằng sau, nhìn bên trái lại hận bên phải, tốt nhất là đừng có để Dương Dương cô chứng kiến, bằng không là đánh cho hắn một trận!
"Chẳng lẽ không thể có một trường hợp riêng được sao? Lúc này thôi, chỉ một lần được không?" Dương Dương lắc lắc cơ thể làm ra bộ dạng đáng yêu, thật là người vì tài mà chết, chim vì ăn mà chết, hôm nay Dương Dương cô vì mấy miếng bánh ngọt rơi vào hổ lạc đồng bằng bị mặt trắng nhỏ khi dễ, đáng hận a đáng hận a!
"Không được, rất xin lỗi tiểu thư, quy định của công ty không thể mở ra lệ riêng, nhất định phải dựa theo quy định làm việc." Nhân viên phục vụ này để tỏ rõ hắn là nhân viên tốt công chính vô tư càng ưỡn thẳng lưng, giọng cũng lớn hơn nữa, mọi người trong phòng ăn đều quay đầu lại nhìn bọn họ.
囧, Dương Dương xấu hổ khua tay, hôm nay rõ là xui xẻo, làm cái gì cũng không suôn sẻ, do bề ngoài cô khá xinh đẹp đáng yêu, bình thường chỉ cần cô làm nũng, làm ra vẻ khả ái một chút, lập tức có một tá nam sinh trước sau tranh nhau vì cô phục vụ, không nghĩ tới đụng phải một tên thiết diện còn công chính nghiêm minh hơn cả Bao gia gia (Bao Công).
Dương Dương khó xử nhìn bốn miếng bánh ngọt trên bàn, lâm vào thế lưỡng nan, ăn thôi nhưng quá no rồi, có khả năng no chết, không ăn thì lại quá lãng phí rồi.
Dằn lòng, Dương Dương lại ngồi lại chỗ cũ, ăn! No chết thì no chết, no chết chung quy vẫn tốt hơn là đói chết!
Chờ tới khí bốn miếng bánh ngọt lớn đều hóa thành vật trong bụng, Dương Dương cảm thấy bản thân thực sự có khả năng làm đệ nhất nhân bị no chết, cô vuốt bụng, đợi tiêu hóa một chút rồi đi, nhưng hôm nay lại phải về sớm, tiền thuê nhà đã tới kỳ, hôm nay không giao ra, Bao Tô Bà khẳng định sẽ vứt hết đồ đạc của cô ra ngoài, trước khi bị đuổi cô phải chuyển hết đồ đạc sang nhà Lý Ninh. Lý Ninh nguyên danh Lý Lâm, là bạn học đại học của cô, do tên gần giống với nhãn hiệu thể thao cho nên mọi người ban cho cái tên Lý Ninh, cô gái nhỏ kia cũng không xấu hổ mà hào phóng chấp nhận, cả ngày đều đặt câu "mọi chuyện đều có khả năng" ở trên miệng.
Dương Dương bám vào cái bàn chậm rãi đứng lên, cái bụng vô hình trung lớn gấp đôi, cảm giác như một phụ nữ có thai ba tháng, "Phục vụ, thanh toán. . . . . " Cô vừa mới nói xong, chợt nghe "bục" một tiếng, một vật nhỏ từ bụng cô bay thẳng tới dưới chân mặt trắng nhỏ. (=]])
Dương Dương cảm giác rất không thích hợp, mí mắt nhảy lên, lấy dũng khí cúi đầu xuống, Oh My God~~ mẹ của con a, bởi vì ăn quá nhiều, cái váy lại quá nhỏ, cô căng ra như thế, cái khuy nổ tung, còn như một cái tên lửa thăng thiên bay ra ngoài.
Mặt trắng nhỏ kia nhặt cái khuy lên, nhìn thoáng qua, sau đó nhìn lại Dương Dương lúng túng giữ váy, miệng co rút lại, sắc mặt càng lúc càng mất tự nhiên, nhưng vẫn đi tới đối diện, giọng run run nói: "Cô. . . . . à, cái khuy. . . . . của cô." Nói xong mặt quay qua một bên, bờ vai run đến lợi hại, chợt nhìn còn tưởng rằng bị động kinh phát tác đấy.
"Cám ơn." Dương Dương cắn môi, nhanh chóng đoạt lấy cái khuy, một tay giữ váy, một tay cầm túi xách, lấy tốc độ của người bị nghẹn "thoát nước" nhanh chân bỏ chạy.
"Tiểu thư, cô đừng đi, cô còn thừa 4 đồng." Nhân viên phục vụ kêu lên, nhưng lúc này Dương Dương đã chạy tới cửa, phỏng chừng là không nghe được, vì thế nhân viên phục vụ chính trực vô tư quyết định cầm 4đồng này giao cho chủ quán.
Không ngờ mới đi được hai bước, một bóng trắng bay tới đoạt 4 đồng trong tay hắn, nói tiếng "cám ơn" rồi nhanh chóng chạy đi, tốc độ này so với "trâu bay" còn trâu hơn.
"Phốc. . . . . Ha ha. . . . . " Phan Thừa Hi rốt cuộc không nhịn được nữa, cô gái này rất buồn cười, hắn ngã ngửa trên ghế, rồi lại đập bàn dậm chân cười đến mức nước mắt văng khắp nơi.
Tiếng cười này quá kiêu ngạo, Dương Dương còn chưa ra khỏi cửa chợt nghe đến, không cần quay đầu lại cô cũng biết là ai, mặt trắng nhỏ đáng chết, có người bao dưỡng đương nhiên không biết đến cuộc sống lo âu, giống như cô muốn dậy sớm kiếm tiền, 4 đồng không phải là tiền hả, thêm 1 đồng nữa là mua được một cái bánh bao, 5 đồng trên cơ bản có thể giải quyết bữa sáng một ngày cho cô rồi! Mặt trắng nhỏ đáng chết, hắn tốt nhất cầu nguyện đừng có để cô trông thấy mặt, bằng không gặp một lần đánh hai lần! Dương Dương phát thệ trong lòng.
Có người nói cuộc sống tựa như cưỡng gian, phản kháng không được vậy thì hưởng thụ; nhưng cũng có người nói vận mệnh là để đấu tranh, cuối cùng không phải bạn chiến thắng vận mệnh thì là vận mệnh chiến thắng bạn, bạn nói đi? Một nhà hàng thanh nhã, đèn hoa rạng rỡ lóng lánh, âm nhạc du dương, bầu không khí thật hài hòa lãng mạn, nhưng tình huống ở một bàn bên cửa sổ dường như không có hài hòa như vậy.
"Hoàng tiên sinh, xin ông tôn trọng một chút." Nhìn hắn đầu heo mũi heo cộng thêm bên ngoài mặt trắng đã đủ ngán rồi, không nghĩ tới "anh heo" này còn là một "chân giò muối", Dương Dương giận dữ nhưng cực lực nhịn xuống, vì tờ đơn, nhẫn!
"Cô phải biết rằng, muốn hợp tác với chúng tôi không chỉ có công ty các cô, muốn chúng tôi chọn công ty các cô, Dương tiểu thư có phải nên thêm phục vụ bên ngoài vào hay không?" Trong ánh mắt "say đắm" không chút nào che dấu ham muốn trần trụi, hai tay cầm lấy tay Dương Dương, tùy ý có những cử chỉ thô tục.
"Hoàng tiên sinh, xin bỏ tay ông ra!" Nói xong Dương Dương mạnh mẽ hất cái móng heo đang đùa giỡn cô ra, mặt tức giận càng đỏ thêm, cô không phải người biết uống rượu, bình thường khẽ đụng vào rượu là khuôn mặt liền đỏ, lúc này hai gò má cũng bắt đầu nóng lên, hơi hơi phiếm hồng như được bôi một lớp phấn càng làm nổi bật thêm sức quyến rũ vốn có của cô.
Nhưng móng heo không có bởi vậy mà buông ra, ngược lại cái móng heo kia chui xuống gầm bàn, lớn mật sờ lên bắp đùi Dương Dương.
"Vô lại!" Dương Dương không thể nhịn được nữa đứng lên, tiện tay cầm lấy cốc nước trong tay hung hăng hất vào mặt "chân giò muối", "chân giò muối" bất ngờ, chậm một giây thôi nhưng đã bị hắt đầy mặt và cổ, "địa trung hải" lập tức gặp nạn lũ lụt, những giọt nước không ngừng chảy dọc theo đuôi tóc nhỏ giọt xuống.
"Cô!" "Chân giò muối" cầm giấy lau loạn xạ khuôn mặt, "Con kỹ nữ kia, cô dám lấy nước hắt tôi!"
"Người như ông đáng bị như thế!" Dương Dương cầm khăn giấy chà xát tay mình, phảng phất như bị con vi khuẩn nào lây nhiễm trên tay.
"Tờ đơn này công ty các cô đừng mong có được!" "Chân giò muối" hung hăng để lại một câu ngoan độc rồi quay đầu bước đi.
Dương Dương nhìn một bàn mỹ thực, thở dài một hơi, "Hoàng tiên sinh, xin đợi chút."
"Chân giò muối" được Dương Dương ngọt ngào gọi một tiếng, xoay người lại, kiêu ngạo nhìn cô giống như đang nói, nhìn bộ dạng cô, vì tiền, đại gia ta cũng không tin cô không khuất phục.
Dương Dương nở nụ cười chuẩn mực - lộ ra tám cái răng: "Xin trả tiền, xã hội này phổ biến quy định AA (ý là mỗi người tự trả tiền riêng cho mình), một ông chủ lớn tài đại khí thô như ông hẳn sẽ không để tôi - một cô gái nghèo nàn trả tiền hộ chứ, nhưng mà cho dù ông sẵn lòng, tôi cũng không mong muốn, cho nên trả tiền đi."
"Cô cô. . . . . " "Chân giò muối" nghẹn khí làm khuôn mặt đỏ bừng, thoạt nhìn y càng giống một đầu heo kho tàu.
"Đừng có tôi tôi nữa, xin "tự cung" đi". Dương Dương không có chú ý đến mình nói "tự tiện" thành "tự cung", cũng không chú ý tới Hoàng tiên sinh bởi vì câu này đã tức giận đến tái xanh cả khuôn mặt, cô nói xong ngồi xuống tiếp tục dùng mấy món mà mình chưa đụng tới kia.
"Phì. . . . . Ha ha. . . . . "Dương Dương vừa nói xong, hai người đàn ông ngồi bàn cách đó không xa không nhịn được nở nụ cười.
Có cái gì mà cười? Vui vẻ trên sự thống khổ của người khác, người như thế cô hận nhất, Dương Dương khó chịu ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm với một cặp mắt mỉm cười, miệng hơi kéo ra, khuôn mặt do nén cười quá mức nên có phần vặn vẹo.
Hai người đao thương hỏa nhãn "thâm tình" nhìn nhau vài giây, Dương Dương trong lòng "kháo" một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn.
Kháo, hôm nay quả nhiên không nên ra ngoài, chẳng những gặp phải ông chú háo sắc quấy nhiễu tình dục, còn bị loại hình đàn ông cô ghét nhất - mặt trắng nhỏ áo quần bảnh bao đùa cợt.
Nhưng người nào đó lại tựa hồ chẳng phải nghĩ vậy, cảm thấy hôm nay là một ngày cực kỳ tốt.
Dương Dương quyết định gia tăng tốc độ giải quyết mỹ thực trước mắt, sợ nếu tiếp tục sẽ nhịn không được mắng chửi mặt trắng nhỏ kia, bởi vì ánh mắt không có ý tốt đằng trước cứ nhìn chằm chằm vào cô.
"Tôi kiếm tiền đấy kiếm tiền đấy
Tôi cũng không biết đi lường gạt làm sao
Tay trái tôi mua một chiếc Nokia
Tay phải tôi mua một chiếc Motorola
Mỗi ngày tôi lại đổi một số di động nha
Tôi chạy băng băng trên chiếc BMW không có việc gì thì đi tắm hơi ăn tôm hùm. . . . . "
Dương Dương lấy di động ra nhìn, trên màn hình hiện lên "Hoàng thái kiền gọi tới, phải chăng nên nghe", không nghĩ tới động tác "chân giò muối" kia nhanh đến vậy, không tới 10 phút thì bùa đòi mạng đã tới rồi, ôi, than thở, Dương Dương ấn xuống nút nghe.
"A lô, Hoàng kinh. . . . . " Chữ "lý" (kinh lý: một chức vụ) còn chưa ra khỏi miệng đã chết non, chỉ nghe thấy đầu bên kia đổ ập xuống một trận chửi bới.
"Cho người ta sờ một chút cũng không mất miếng thịt nào, cô cho cô là ai hả, Thánh nữ Joan của thế kỷ 21? Vẫn còn mơ tưởng mọi người lập cho cô một cái đền thờ trinh tiết nữa hay sao? Cô biết việc cô làm hại công ty tổn thất bao nhiêu tiền. . . . . "
Tiếng của "Hoàng thái kiền" rất lớn, Dương Dương cầm điện thoại cách xa mình 10 cm mà vẫn còn thấy vô cùng chói tai, hít thở sâu, nói với bản thân phải nhịn phải nhịn, không đành lòng để mất chén cơm, nhưng kẻ sĩ có thể bị giết chứ không thể chịu nhục, "Hoàng thái kiền" mắng đủ để uống một cốc nước, khi từ trinh nữ cuối cùng mắng đến ba mẹ cô thì Dương Dương không nhịn được nữa rồi.
"Đúng vậy đó, tôi chính là muốn mọi người lập cho tôi một cái đền thờ đó, tôi thích làm thánh nữ đấy thì như thế nào? Không được hả, cô cho cô là quản lý, cao hơn một cấp thì có thể tùy tiện mắng chửi người khác sao? Cô cho là người khác không có lòng tự trọng sao? Làm nghề này thì thế nào hả? Tôi muốn dựa vào đôi tay của mình kiếm tiền thanh thanh bạch bạch, tôi chính là không làm nữ tiếp viên, cô muốn làm mama của ông ta thì đi mà làm, chẳng qua cũng cần phải có năng lực để người ta cắn vào lão thái bà này mới được đi!"
"Cô cô! Dương Dương tiền thưởng tháng này cô đừng mong có được, đồng thời khấu trừ tiền lương nửa tháng!" Đầu kia điện thoại, "Hoàng thái kiền" phỏng chừng đã tức giận nhảy lên rồi.
Mẹ nó, đây là thời buổi nào rồi! Nhịn "Hoàng thái kiền" này đã không phải chuyện ngày một ngày hai, "Hoàng thái kiền" tên là Hoàng Thái Đại, là quản lý bộ phận tiêu thụ, bản thân đã 38 tuổi rồi mà còn chưa lấy chồng, tính cách quả thực là như tảng đá trong nhà xí, vừa thúi lại vừa cứng, lại thêm bởi vì thiếu hụt "tưới tắm" của đàn ông nên nội tiết mất cân đối nghiêm trọng, bao giờ nhìn mấy nhân viên nữ tươi trẻ đều khó chịu, thường xuyên lựa xương trong trứng gà, bị mắng là chuyện thường ngày, thảm nhất là mượn cớ để trừ tiền lương, vốn mới có chút tiền lương, trừ việc thuê phòng, ăn cơm ra thì còn thừa chả có bao nhiêu, giờ còn bị cô ta khấu trừ như vậy thì càng nghèo rớt mồng tơi, quả thực là không để cho người ta sống mà, thật là nhà tư sản đại gian đại ác! Nhưng bởi vì hiện tại kinh tế sa sút, mà cô lại là một đứa mới bước chân vào xã hội, luôn giữ tín niệm nhẫn nhịn, nhưng lần này muốn cô làm nữ tiếp viên, điểm ấy Dương Dương cô dù thế nào cũng không làm, cô là một người có nguyên tắc, thà chết đói, cũng sẽ không bán thân thể của mình!
Người tranh một hơi thở, Phật tranh một nén hương, hôm nay Dương Dương cô sẽ làm một chuyện kinh thiên động địa - xào ông chủ cá mực! Dương Dương uống hết chỗ rượu thừa, lau miệng, đứng lên, lớn tiếng nói: "Không cần, cám ơn, tôi không làm, cô đi mà xin thăng chức đi, tiền lương tháng này tặng cho cô, có rảnh thì tới thẩm mỹ viện chỉnh cái mặt đi, bằng không khách hàng thấy cô thì không còn lòng dạ nào mà hợp tác đâu, đừng có vì ông phó kia mà ảnh hưởng tới lợi ích của công ty, cứ như vậy, bai bai, a, không đúng, không hẹn gặp lại!" Nói xong "cụp" một cái liền cúp điện thoại, tiện thể tắt máy.
Dương Dương đang nổi nóng, không có chú ý tới có một người con trai ở bàn khác đang cảm thấy hứng thú nhìn chằm chằm cô, con ngươi xinh đẹp híp thành một đường ngang, giống như một con báo phát hiện ra con mồi.
"Phục vụ!" Dương Dương nhỏ giọng gọi nhân viên phục vụ tới: "Phiền anh giúp tôi đóng gọi mấy cái bánh ngọt này, tôi muốn mang về". Dương Dương rất nhỏ giọng nói, tiền lương tháng này vừa mới bị ngâm nước nóng, hôm nay chỉ sợ là ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề, trên bàn còn có mấy cái bánh ngọt chưa ăn xong, đóng gói mang về có thể làm cơm tối.
"Ngại quá tiểu thư, nhà ăn lại không có phục vụ đóng gói mang về." Nhân viên phục vụ đứng thẳng lưng, giọng nói vang dội, thái độ hết sức công chính.
Người này không thể nhỏ tiếng chút được sao hả?! Có phải muốn để tất cả mọi người nhìn cô mới vui vẻ! Dương Dương phát hiện có mấy người nhìn cô, nhất là mặt trắng nhỏ đáng chết kia, khăn giấy trong tay đã sớm tới tình trạng rách bươm, xem ra là kìm nén thật vất vả, tốt nhất là nghẹn chết hắn đi, Dương Dương hung hăng trừng mắt nhìn hắn, mặt trắng nhỏ quả nhiên không có ai là thứ tốt, thật sự là nhìn đằng trước lại hận đằng sau, nhìn bên trái lại hận bên phải, tốt nhất là đừng có để Dương Dương cô chứng kiến, bằng không là đánh cho hắn một trận!
"Chẳng lẽ không thể có một trường hợp riêng được sao? Lúc này thôi, chỉ một lần được không?" Dương Dương lắc lắc cơ thể làm ra bộ dạng đáng yêu, thật là người vì tài mà chết, chim vì ăn mà chết, hôm nay Dương Dương cô vì mấy miếng bánh ngọt rơi vào hổ lạc đồng bằng bị mặt trắng nhỏ khi dễ, đáng hận a đáng hận a!
"Không được, rất xin lỗi tiểu thư, quy định của công ty không thể mở ra lệ riêng, nhất định phải dựa theo quy định làm việc." Nhân viên phục vụ này để tỏ rõ hắn là nhân viên tốt công chính vô tư càng ưỡn thẳng lưng, giọng cũng lớn hơn nữa, mọi người trong phòng ăn đều quay đầu lại nhìn bọn họ.
囧, Dương Dương xấu hổ khua tay, hôm nay rõ là xui xẻo, làm cái gì cũng không suôn sẻ, do bề ngoài cô khá xinh đẹp đáng yêu, bình thường chỉ cần cô làm nũng, làm ra vẻ khả ái một chút, lập tức có một tá nam sinh trước sau tranh nhau vì cô phục vụ, không nghĩ tới đụng phải một tên thiết diện còn công chính nghiêm minh hơn cả Bao gia gia (Bao Công).
Dương Dương khó xử nhìn bốn miếng bánh ngọt trên bàn, lâm vào thế lưỡng nan, ăn thôi nhưng quá no rồi, có khả năng no chết, không ăn thì lại quá lãng phí rồi.
Dằn lòng, Dương Dương lại ngồi lại chỗ cũ, ăn! No chết thì no chết, no chết chung quy vẫn tốt hơn là đói chết!
Chờ tới khí bốn miếng bánh ngọt lớn đều hóa thành vật trong bụng, Dương Dương cảm thấy bản thân thực sự có khả năng làm đệ nhất nhân bị no chết, cô vuốt bụng, đợi tiêu hóa một chút rồi đi, nhưng hôm nay lại phải về sớm, tiền thuê nhà đã tới kỳ, hôm nay không giao ra, Bao Tô Bà khẳng định sẽ vứt hết đồ đạc của cô ra ngoài, trước khi bị đuổi cô phải chuyển hết đồ đạc sang nhà Lý Ninh. Lý Ninh nguyên danh Lý Lâm, là bạn học đại học của cô, do tên gần giống với nhãn hiệu thể thao cho nên mọi người ban cho cái tên Lý Ninh, cô gái nhỏ kia cũng không xấu hổ mà hào phóng chấp nhận, cả ngày đều đặt câu "mọi chuyện đều có khả năng" ở trên miệng.
Dương Dương bám vào cái bàn chậm rãi đứng lên, cái bụng vô hình trung lớn gấp đôi, cảm giác như một phụ nữ có thai ba tháng, "Phục vụ, thanh toán. . . . . " Cô vừa mới nói xong, chợt nghe "bục" một tiếng, một vật nhỏ từ bụng cô bay thẳng tới dưới chân mặt trắng nhỏ. (=]])
Dương Dương cảm giác rất không thích hợp, mí mắt nhảy lên, lấy dũng khí cúi đầu xuống, Oh My God~~ mẹ của con a, bởi vì ăn quá nhiều, cái váy lại quá nhỏ, cô căng ra như thế, cái khuy nổ tung, còn như một cái tên lửa thăng thiên bay ra ngoài.
Mặt trắng nhỏ kia nhặt cái khuy lên, nhìn thoáng qua, sau đó nhìn lại Dương Dương lúng túng giữ váy, miệng co rút lại, sắc mặt càng lúc càng mất tự nhiên, nhưng vẫn đi tới đối diện, giọng run run nói: "Cô. . . . . à, cái khuy. . . . . của cô." Nói xong mặt quay qua một bên, bờ vai run đến lợi hại, chợt nhìn còn tưởng rằng bị động kinh phát tác đấy.
"Cám ơn." Dương Dương cắn môi, nhanh chóng đoạt lấy cái khuy, một tay giữ váy, một tay cầm túi xách, lấy tốc độ của người bị nghẹn "thoát nước" nhanh chân bỏ chạy.
"Tiểu thư, cô đừng đi, cô còn thừa 4 đồng." Nhân viên phục vụ kêu lên, nhưng lúc này Dương Dương đã chạy tới cửa, phỏng chừng là không nghe được, vì thế nhân viên phục vụ chính trực vô tư quyết định cầm 4đồng này giao cho chủ quán.
Không ngờ mới đi được hai bước, một bóng trắng bay tới đoạt 4 đồng trong tay hắn, nói tiếng "cám ơn" rồi nhanh chóng chạy đi, tốc độ này so với "trâu bay" còn trâu hơn.
"Phốc. . . . . Ha ha. . . . . " Phan Thừa Hi rốt cuộc không nhịn được nữa, cô gái này rất buồn cười, hắn ngã ngửa trên ghế, rồi lại đập bàn dậm chân cười đến mức nước mắt văng khắp nơi.
Tiếng cười này quá kiêu ngạo, Dương Dương còn chưa ra khỏi cửa chợt nghe đến, không cần quay đầu lại cô cũng biết là ai, mặt trắng nhỏ đáng chết, có người bao dưỡng đương nhiên không biết đến cuộc sống lo âu, giống như cô muốn dậy sớm kiếm tiền, 4 đồng không phải là tiền hả, thêm 1 đồng nữa là mua được một cái bánh bao, 5 đồng trên cơ bản có thể giải quyết bữa sáng một ngày cho cô rồi! Mặt trắng nhỏ đáng chết, hắn tốt nhất cầu nguyện đừng có để cô trông thấy mặt, bằng không gặp một lần đánh hai lần! Dương Dương phát thệ trong lòng.
Danh sách chương