"Mặt trắng nhỏ dâm tặc, anh sao lại ở đây?". Đây là phòng cô, mặc dù là nhà của mặt trắng nhỏ nhưng trước đó hai người đã nói rõ là ngủ riêng, cô còn cảnh cáo hắn, nếu hắn dám làm gì ấy à, cô sẽ cho hắn thành thái giám, lúc đó hắn còn khinh khỉnh bảo cô nghĩ quá nhiều, nói là một chút "tình thú" với cô cũng không có, nhưng cái vị ngủ bên cạnh mình đây không phải mặt trắng nhỏ còn có thể là ai? Nhưng có vẻ "sư tử Hà Đông" không có tác dụng gì nhiều, tên nào đó vẫn tiếp tục giả chết.
Giả chết đúng không? Em cho anh giả bộ này! Dương Dương bò tới bên cạnh hắn, một tay nắm mũi, một tay bịt miệng hắn.
Chỉ chốc lát, mặt trắng nhỏ bên dưới mở bừng mắt, đáng thương nhìn cô, mãi cho tới khi hắn sắp không thở nổi thì mới thả tay.
"Nói! Sao anh lại ở trên giường em?" Vẻ mặt cô nghiêm túc.
Phan Thừa Hi ngồi dậy, hai người mặt đối mặt.
"Nói hay không đây, không nói thì gia pháp hầu hạ". Cô giơ hai ngón tay ra, mặt trắng nhỏ có một nhược điểm, hơn nữa còn rất dễ đối phó - ấy là sợ nhột, bình thường vừa chạm tới nách là hắn cười ha hả né tránh, xem ra là cực sợ nhột.
"Dương Dương, anh khó chịu". Hắn lẩn thật xa, còn làm bộ đáng thương nữa.
"Sách sách sách, Lâm Đại Ngọc Lâm cô nương nhà ta lại không thoải mái sao? Rõ là thiên kim tiểu thư yểu điệu, chỗ nào không thoải mái vậy, mau nói cho ma ma xem? Có bệnh phải sớm chữa bệnh, hơn nữa còn phải đúng bệnh hốt thuốc, đau bụng kinh thì dùng Ô Kê Bạch Phượng Hoàn, phiền táo thì uống Tĩnh Tâm Khẩu Phục dịch, thận hư thì dùng Hối Nguyên Thận Bảo, đề tiền canh niên (thời kỳ tiền mãn kinh) thì mời bác sĩ"
Mặt hắn đầy hắc tuyến, miệng cô gái này đúng là độc a!
"Nếu không thì để ma ma xoa cho anh?". Cô giương nanh múa vuốt vồ tới hắn, mặt mũi hung hăng càn quấy, mắt sáng quắc trông như sơn tặc đang chuẩn bị trêu ghẹo dân nữ.
"Không cần không cần". Hắn liên tiếp lui về phía sau, hai tay che ngực, cực kỳ phối hợp làm ra vẻ con gái nhà lành sợ bị quấy nhiễu tình dục.
"Không nên khách khí thế, tới đây, để ma ma sờ một chút". Cô cười như trộm, hai tay vươn tới nách hắn.
Hắn lại đen mặt lần nữa, Snoopy chơi đúng là High, mắt thấy cô sắp nhào tới, hắn có thể tránh thoát nhưng như thế thì Snoopy xúc động này sẽ bổ nhào xuống đất, vì vậy không có tránh ra, để cô bé Snoopy này nhào tới giày xéo má hắn.
"Nói, sao anh lại ở trên giường em?". Cửa rõ ràng khóa, nhưng mà tối qua cô hình như không có khóa, chẳng lẽ tên mặt trắng nhỏ này có chìa khoá?
"Dương Dương, dậy thôi, phải đi rửa mặt"
"Đừng có đánh trống lảng!”
"Thật đó, mắt em...". Phan Thừa Hi đánh mắt ra hiệu, tiếp theo lập tức cô gái nào đó hét lên chạy vào WC, hắn nhếch miệng cười.
Kỳ thực hắn nào có chạy tới ngủ cùng, chẳng qua là sáng vẫn không thấy cô ấy dậy cho nên mới chạy tới gọi, không ngờ cửa lại không có khóa, hắn đẩy cửa vào thì thấy tướng ngủ của cô thật xấu hổ, chăn rơi hết xuống đất, lúc ấy cười nhặt lên, sau đó nằm cạnh nhìn cô, một lúc sau cũng ngủ thiếp đi.
Dương Dương chạy vào nhà vệ sinh, vội vàng sọi gương, a, mất mặt muốn chết, quả nhiên là có rỉ mắt! Ai, chút xíu hình tượng duy nhất từ nay về sau cũng hôi phi yên diệt luôn rồi, ai nói ở chung là tốt, khuyết điểm nào cũng bị phóng đại lên gấp trăm lần thì có.
Rửa sạch xong đang muốn đi ra chất vấn hắn lần nữa, lúc này mới nhớ tới hình như hơn tám giờ sáng dậy đi vệ sinh xong chỉ tiện tay đóng cửa mà không khóa, rồi nhìn lại quần áo, cũng không có sao cả, đoán trước hắn cũng không có làm ẩu làm càng cũng liền thôi.
Do hôm nay là chủ nhật, hai người đều không đi làm, ở nhà xem ti vi, cô gối lên chân hắn, vừa măm khoai vừa cười ha hả, đến chỗ kích động thì nhảy dựng lên mắng: "Đầu năm nay đàn ông quả nhiên không có một ai tốt! Giống như kẻ thứ ba thì đều phải diệt!"
"Này này, đàn ông cũng có người tốt ấy chứ? Hơn nữa cũng không thể đổi lỗi hết cho đàn ông được, nếu phụ nữ mà không muốn thì dù đàn ông có dụ dỗ cũng vô ích, đây chính là nói một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng được"
"Ai nói một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng?" Cô cười rất âm hiểm.
"Vậy em thử vỗ xem?"
"Anh qua đây?"
"Làm gì?" Hắn bảo vệ hai lỗ tai, lòng vẫn còn sợ hãi hỏi.
"Làm gì, đương nhiên là dùng hành động để chứng minh một bàn tay cũng có thể vỗ lên tiếng"
"Tuy đánh là thương, mắng là yêu, nhưng người yêu à em sao có thể hạ thủ được vậy?" Phan Thừa Hi bắt lấy hai tay cô, giả vờ nhẹ nhàng vỗ mặt mình.
Cô đẩy tay hắn ra, quả nhiên công lực mặt trắng nhỏ vẫn thật mạnh mẽ, lấy buồn nôn làm tình thú, mắc ói làm lãng mạn, mạnh, quả nhiên là rất mạnh! Sau đó tiếp tục ném khoai vào miệng rồi xem ti vi.
Hắn hiểu ý cười, mỗi lần cô muốn oán giận hắn thì hắn ra chiêu này, lần nào cũng đúng a.
"Tiểu Bạch, tối nay chúng ta ăn gì?". Buổi trưa hai người đều dậy muộn, tùy tiện gọi thứ gì đó bán bên ngoài về ăn thì cũng không sao, nhưng tối lại ăn mấy thứ đầy bột này nữa ư?
"Em nói đi, anh không có ý kiến". Hắn mặc dù đã nếm đủ cao lương mỹ vị, nhưng cũng không kén chọn.
"Nếu không chúng ta tự mình bắt tay vào làm?". Cô hưng phấn ngẩng đầu lên, mắt sáng rỡ.
"Bắt tay vào làm gì?". Hắn cũng học bộ dáng cô, sau đó hôn trộm một cái vào má cô.
Dương Dương liếc hắn một cái, "Nếu không chúng ta làm sủi cảo đi?"
"Vậy đứng lên, đi mua đồ về"
Cô nhảy lên vai hắn, mặc hắn bế đến tủ giày, hai chân vung vẩy, miệng nhắc đi nhắc lại "ăn sủi cảo còn hơn uống thuốc", thích ý không tả nổi.
"Em nặng vậy có nghĩ là nên giảm cân không?" Hắn cố ý cau mày trêu chọc cô.
"Em mới không cần giảm, mẹ em bảo em không nên giảm, giảm giảm càng giảm càng mập, cho nên em không giảm"
"Nặng vậy chắc sau này anh cũng không ôm nổi em mất”
"Thiết, không ôm thì thôi, bản cô nương đây rất có giá, người theo đuổi bản cô nương xếp hàng dài từ quê tới tận công ty chúng ta, anh không ôm em thì có người khác ôm em, em đi cho người khác ôm!" Nói rồi giùng giằng nhảy xuống.
"Đừng hòng!". Không nghĩ tới tên mặt trắng nhỏ này lại coi là thật, giọng điệu cũng có vẻ không vui.
Dương Dương le lưỡi, sau đó cười, hoá ra hắn lại để ý tới mình vậy, "Chúng ta dừng lại mua dấm đi"
"Làm sủi cảo sao lại dùng đến dấm?" Hắn nhất thời không phản ứng kịp.
"Cho anh uống a, anh xài dấm nhiều như vậy, em sợ anh sắp dùng hết rồi". Cô nhảy xuống, đi giày rồi mở cửa chạy ra ngoài.
Hắn không giận ngược lại cười, ngẫm lại không biết mình thích ăn giấm từ khi nào nữa? Nhưng mà cảm giác này cũng không tệ lắm, đi giày rồi khóa cửa bước theo cô.
Cửa hàng Walmart
"Chúng ta làm sủi cảo gì đây?"
"Sủi cảo không phải vậy sao? Ngoài là da, trong là nhân"
"Quả nhiên là đại thiếu gia áo đến tận tay cơm đến tận miệng, không giống như những đứa trẻ gia cảnh nghèo khổ chúng tôi, lúc nào cũng phải làm việc nhà, sách sách sách, quả nhiên là đồng nghiệp nhưng khác mệnh a..."
Hắn gõ đầu cô một cái, ám chỉ cô còn kêu nữa là hắn sẽ hôn cô ngay tại đây, thành công khiến cô ngậm miệng lại.
"Anh biết không? Tuy đều là sủi cảo, nhưng cách làm lại khác biệt, mỗi nơi cũng có những loại sủi cảo không giống nhau, ví dụ như sủi cảo Triều Tiên là có nhân thịt bò, đặc biệt là trong thịt bò có tiêu Riga rất được yêu thích, bề ngoài bánh là hình bán nguyệt đứng. Mà sủi cảo Mexico lại dùng hành tây, thịt bò, cà chua, rau cần Hà Lan làm nhân, vỏ bánh được ép thành hình chữ nhật, sau đó bỏ vào canh cà chua, ớt, hành tây luộc lên, vừa ăn sủi cảo vừa uống canh, lại nói đến trong nước, các tỉnh thành phố khác nhau thì cũng có những phương pháp làm sủi cảo khác nhau. Bỏ đi cách làm, chỉ riêng nói tới nhân đã quá nhiều, sủi cảo hải sản, bánh sủi cảo thập cẩm, sủi cảo cung đình, sủi cảo thịt cá, sủi cảo rong biển, đếm không xuể...". Cô nói hết một hơi, hắn lại híp mắt cười nhìn cô, mang theo một bộ cưng chiều khó thấy.
"Nói xong rồi hả?" Hắn cũng không cắt ngang cô, chờ cô nói xong mới tiếp lời, nhưng mà đúng là hắn lần đầu tiên biết được hóa ra sủi cảo cũng có nhiều kiến thức bên trong như vậy, văn hóa ẩm thực Trung quốc quả nhiên bác đại tinh thâm.
"Ừ, xong rồi, anh muốn ăn loại nào?"
"Anh thích ăn em hơn". Hắn mập mờ nói với cô, ban đầu chỉ là muốn trêu chọc cô chút thôi, không nghĩ rằng đúng lúc có người đi qua, lại vừa vặn nghe được, người nọ giống như gặp quỷ trợn trắng mắt, sau đó run rẩy, toàn thân nổi da gà, vừa la vừa chạy: "Má ơi, buồn nôn muốn chết, Quỳnh Dao sống lại..."
Hắn hơi lúng túng, hai má ửng đỏ mất tự nhiên rất là đáng yêu.
Cô lại không có lương tâm cười ha ha, ai bảo anh cứ thích lấy buồn nôn làm tình thú!
Hai người cuối cùng quyết định làm sủi cảo hải sản, mua một vài thứ rồi trở về, đương nhiên người nào đó lại thuận tiện mua một đống khoai tây bánh quy về.
"Làm sủi cảo cũng không khó lắm". Phan Thừa Hi cầm bánh sủi cảo mình tự làm thưởng thức, không nghĩ tới lần đầu tiên hắn làm sủi cảo cũng không tồi, có hình có dạng, không tồi không tồi.
Cô nhìn cái vỏ bánh hắn làm, cực kỳ lạnh nhạt hỏi: "Anh có nên suy nghĩ tới việc chậu vàng rửa tay không?"
"Vì sao?" Hắn không phục, cái bánh này trông đẹp mắt mà?
"Bánh xấu vậy mà còn có mặt mũi bảo nhìn được, cũng không tự ti mặc cảm, xấu vậy mà ăn vào rất khó nuốt!"
"Những lời này của em chỉ lừa được trẻ con ba tuổi thôi". Cùng nguyên liệu, cùng nhân, cùng chưng, mùi vị khẳng định cũng như nhau, làm gì có đạo lý lại không giống nhau?
"Vậy tí nữa anh ăn của anh, em ăn của em"
"Ăn thì ăn" Hắn không phục lắm, đây không phải là coi thường hắn sao?
Sủi cảo sau khi làm xong được đặt lên bàn.
Cô ăn say sưa, hắn cầm cái bánh mình làm lên ăn, mùi vị cũng không tệ lắm, chỉ là trong bụng lại cảm thấy hình như không có thơm bằng cô, đương nhiên ngoài miệng sẽ không nói ra, để chứng minh lời cô là sai, thế là hắn đề nghị hai người đổi cho nhau.
Cô cũng không keo kiệt, gắp mấy cái cho hắn, kỳ quái, hình như bánh của hắn thật sự là khó ăn.
"Thế nào? Em nói không sai chứ?" Dương Dương đắc ý.
Hắn không nói, cũng không phản bác, cười yêu mị với cô, cô nhìn tới ngây người, hoảng hốt, chờ tỉnh lại thì sủi cảo sớm đã bị hắn gắp hết, lập tức chạy tới đoạt, thế là hai người lại chơi đuổi nhau.
Sau bữa cơm chiều, cô nói muốn về cầm ít đồ, thuận tiện hỏi quản lý xem ống nước đã xử lý thành dạng gì rồi, vừa mới ra khỏi cửa thì điện thoại reo lên...
Mặt trắng nhỏ nhìn thấy tức thì mặt trầm xuống.
Giả chết đúng không? Em cho anh giả bộ này! Dương Dương bò tới bên cạnh hắn, một tay nắm mũi, một tay bịt miệng hắn.
Chỉ chốc lát, mặt trắng nhỏ bên dưới mở bừng mắt, đáng thương nhìn cô, mãi cho tới khi hắn sắp không thở nổi thì mới thả tay.
"Nói! Sao anh lại ở trên giường em?" Vẻ mặt cô nghiêm túc.
Phan Thừa Hi ngồi dậy, hai người mặt đối mặt.
"Nói hay không đây, không nói thì gia pháp hầu hạ". Cô giơ hai ngón tay ra, mặt trắng nhỏ có một nhược điểm, hơn nữa còn rất dễ đối phó - ấy là sợ nhột, bình thường vừa chạm tới nách là hắn cười ha hả né tránh, xem ra là cực sợ nhột.
"Dương Dương, anh khó chịu". Hắn lẩn thật xa, còn làm bộ đáng thương nữa.
"Sách sách sách, Lâm Đại Ngọc Lâm cô nương nhà ta lại không thoải mái sao? Rõ là thiên kim tiểu thư yểu điệu, chỗ nào không thoải mái vậy, mau nói cho ma ma xem? Có bệnh phải sớm chữa bệnh, hơn nữa còn phải đúng bệnh hốt thuốc, đau bụng kinh thì dùng Ô Kê Bạch Phượng Hoàn, phiền táo thì uống Tĩnh Tâm Khẩu Phục dịch, thận hư thì dùng Hối Nguyên Thận Bảo, đề tiền canh niên (thời kỳ tiền mãn kinh) thì mời bác sĩ"
Mặt hắn đầy hắc tuyến, miệng cô gái này đúng là độc a!
"Nếu không thì để ma ma xoa cho anh?". Cô giương nanh múa vuốt vồ tới hắn, mặt mũi hung hăng càn quấy, mắt sáng quắc trông như sơn tặc đang chuẩn bị trêu ghẹo dân nữ.
"Không cần không cần". Hắn liên tiếp lui về phía sau, hai tay che ngực, cực kỳ phối hợp làm ra vẻ con gái nhà lành sợ bị quấy nhiễu tình dục.
"Không nên khách khí thế, tới đây, để ma ma sờ một chút". Cô cười như trộm, hai tay vươn tới nách hắn.
Hắn lại đen mặt lần nữa, Snoopy chơi đúng là High, mắt thấy cô sắp nhào tới, hắn có thể tránh thoát nhưng như thế thì Snoopy xúc động này sẽ bổ nhào xuống đất, vì vậy không có tránh ra, để cô bé Snoopy này nhào tới giày xéo má hắn.
"Nói, sao anh lại ở trên giường em?". Cửa rõ ràng khóa, nhưng mà tối qua cô hình như không có khóa, chẳng lẽ tên mặt trắng nhỏ này có chìa khoá?
"Dương Dương, dậy thôi, phải đi rửa mặt"
"Đừng có đánh trống lảng!”
"Thật đó, mắt em...". Phan Thừa Hi đánh mắt ra hiệu, tiếp theo lập tức cô gái nào đó hét lên chạy vào WC, hắn nhếch miệng cười.
Kỳ thực hắn nào có chạy tới ngủ cùng, chẳng qua là sáng vẫn không thấy cô ấy dậy cho nên mới chạy tới gọi, không ngờ cửa lại không có khóa, hắn đẩy cửa vào thì thấy tướng ngủ của cô thật xấu hổ, chăn rơi hết xuống đất, lúc ấy cười nhặt lên, sau đó nằm cạnh nhìn cô, một lúc sau cũng ngủ thiếp đi.
Dương Dương chạy vào nhà vệ sinh, vội vàng sọi gương, a, mất mặt muốn chết, quả nhiên là có rỉ mắt! Ai, chút xíu hình tượng duy nhất từ nay về sau cũng hôi phi yên diệt luôn rồi, ai nói ở chung là tốt, khuyết điểm nào cũng bị phóng đại lên gấp trăm lần thì có.
Rửa sạch xong đang muốn đi ra chất vấn hắn lần nữa, lúc này mới nhớ tới hình như hơn tám giờ sáng dậy đi vệ sinh xong chỉ tiện tay đóng cửa mà không khóa, rồi nhìn lại quần áo, cũng không có sao cả, đoán trước hắn cũng không có làm ẩu làm càng cũng liền thôi.
Do hôm nay là chủ nhật, hai người đều không đi làm, ở nhà xem ti vi, cô gối lên chân hắn, vừa măm khoai vừa cười ha hả, đến chỗ kích động thì nhảy dựng lên mắng: "Đầu năm nay đàn ông quả nhiên không có một ai tốt! Giống như kẻ thứ ba thì đều phải diệt!"
"Này này, đàn ông cũng có người tốt ấy chứ? Hơn nữa cũng không thể đổi lỗi hết cho đàn ông được, nếu phụ nữ mà không muốn thì dù đàn ông có dụ dỗ cũng vô ích, đây chính là nói một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng được"
"Ai nói một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng?" Cô cười rất âm hiểm.
"Vậy em thử vỗ xem?"
"Anh qua đây?"
"Làm gì?" Hắn bảo vệ hai lỗ tai, lòng vẫn còn sợ hãi hỏi.
"Làm gì, đương nhiên là dùng hành động để chứng minh một bàn tay cũng có thể vỗ lên tiếng"
"Tuy đánh là thương, mắng là yêu, nhưng người yêu à em sao có thể hạ thủ được vậy?" Phan Thừa Hi bắt lấy hai tay cô, giả vờ nhẹ nhàng vỗ mặt mình.
Cô đẩy tay hắn ra, quả nhiên công lực mặt trắng nhỏ vẫn thật mạnh mẽ, lấy buồn nôn làm tình thú, mắc ói làm lãng mạn, mạnh, quả nhiên là rất mạnh! Sau đó tiếp tục ném khoai vào miệng rồi xem ti vi.
Hắn hiểu ý cười, mỗi lần cô muốn oán giận hắn thì hắn ra chiêu này, lần nào cũng đúng a.
"Tiểu Bạch, tối nay chúng ta ăn gì?". Buổi trưa hai người đều dậy muộn, tùy tiện gọi thứ gì đó bán bên ngoài về ăn thì cũng không sao, nhưng tối lại ăn mấy thứ đầy bột này nữa ư?
"Em nói đi, anh không có ý kiến". Hắn mặc dù đã nếm đủ cao lương mỹ vị, nhưng cũng không kén chọn.
"Nếu không chúng ta tự mình bắt tay vào làm?". Cô hưng phấn ngẩng đầu lên, mắt sáng rỡ.
"Bắt tay vào làm gì?". Hắn cũng học bộ dáng cô, sau đó hôn trộm một cái vào má cô.
Dương Dương liếc hắn một cái, "Nếu không chúng ta làm sủi cảo đi?"
"Vậy đứng lên, đi mua đồ về"
Cô nhảy lên vai hắn, mặc hắn bế đến tủ giày, hai chân vung vẩy, miệng nhắc đi nhắc lại "ăn sủi cảo còn hơn uống thuốc", thích ý không tả nổi.
"Em nặng vậy có nghĩ là nên giảm cân không?" Hắn cố ý cau mày trêu chọc cô.
"Em mới không cần giảm, mẹ em bảo em không nên giảm, giảm giảm càng giảm càng mập, cho nên em không giảm"
"Nặng vậy chắc sau này anh cũng không ôm nổi em mất”
"Thiết, không ôm thì thôi, bản cô nương đây rất có giá, người theo đuổi bản cô nương xếp hàng dài từ quê tới tận công ty chúng ta, anh không ôm em thì có người khác ôm em, em đi cho người khác ôm!" Nói rồi giùng giằng nhảy xuống.
"Đừng hòng!". Không nghĩ tới tên mặt trắng nhỏ này lại coi là thật, giọng điệu cũng có vẻ không vui.
Dương Dương le lưỡi, sau đó cười, hoá ra hắn lại để ý tới mình vậy, "Chúng ta dừng lại mua dấm đi"
"Làm sủi cảo sao lại dùng đến dấm?" Hắn nhất thời không phản ứng kịp.
"Cho anh uống a, anh xài dấm nhiều như vậy, em sợ anh sắp dùng hết rồi". Cô nhảy xuống, đi giày rồi mở cửa chạy ra ngoài.
Hắn không giận ngược lại cười, ngẫm lại không biết mình thích ăn giấm từ khi nào nữa? Nhưng mà cảm giác này cũng không tệ lắm, đi giày rồi khóa cửa bước theo cô.
Cửa hàng Walmart
"Chúng ta làm sủi cảo gì đây?"
"Sủi cảo không phải vậy sao? Ngoài là da, trong là nhân"
"Quả nhiên là đại thiếu gia áo đến tận tay cơm đến tận miệng, không giống như những đứa trẻ gia cảnh nghèo khổ chúng tôi, lúc nào cũng phải làm việc nhà, sách sách sách, quả nhiên là đồng nghiệp nhưng khác mệnh a..."
Hắn gõ đầu cô một cái, ám chỉ cô còn kêu nữa là hắn sẽ hôn cô ngay tại đây, thành công khiến cô ngậm miệng lại.
"Anh biết không? Tuy đều là sủi cảo, nhưng cách làm lại khác biệt, mỗi nơi cũng có những loại sủi cảo không giống nhau, ví dụ như sủi cảo Triều Tiên là có nhân thịt bò, đặc biệt là trong thịt bò có tiêu Riga rất được yêu thích, bề ngoài bánh là hình bán nguyệt đứng. Mà sủi cảo Mexico lại dùng hành tây, thịt bò, cà chua, rau cần Hà Lan làm nhân, vỏ bánh được ép thành hình chữ nhật, sau đó bỏ vào canh cà chua, ớt, hành tây luộc lên, vừa ăn sủi cảo vừa uống canh, lại nói đến trong nước, các tỉnh thành phố khác nhau thì cũng có những phương pháp làm sủi cảo khác nhau. Bỏ đi cách làm, chỉ riêng nói tới nhân đã quá nhiều, sủi cảo hải sản, bánh sủi cảo thập cẩm, sủi cảo cung đình, sủi cảo thịt cá, sủi cảo rong biển, đếm không xuể...". Cô nói hết một hơi, hắn lại híp mắt cười nhìn cô, mang theo một bộ cưng chiều khó thấy.
"Nói xong rồi hả?" Hắn cũng không cắt ngang cô, chờ cô nói xong mới tiếp lời, nhưng mà đúng là hắn lần đầu tiên biết được hóa ra sủi cảo cũng có nhiều kiến thức bên trong như vậy, văn hóa ẩm thực Trung quốc quả nhiên bác đại tinh thâm.
"Ừ, xong rồi, anh muốn ăn loại nào?"
"Anh thích ăn em hơn". Hắn mập mờ nói với cô, ban đầu chỉ là muốn trêu chọc cô chút thôi, không nghĩ rằng đúng lúc có người đi qua, lại vừa vặn nghe được, người nọ giống như gặp quỷ trợn trắng mắt, sau đó run rẩy, toàn thân nổi da gà, vừa la vừa chạy: "Má ơi, buồn nôn muốn chết, Quỳnh Dao sống lại..."
Hắn hơi lúng túng, hai má ửng đỏ mất tự nhiên rất là đáng yêu.
Cô lại không có lương tâm cười ha ha, ai bảo anh cứ thích lấy buồn nôn làm tình thú!
Hai người cuối cùng quyết định làm sủi cảo hải sản, mua một vài thứ rồi trở về, đương nhiên người nào đó lại thuận tiện mua một đống khoai tây bánh quy về.
"Làm sủi cảo cũng không khó lắm". Phan Thừa Hi cầm bánh sủi cảo mình tự làm thưởng thức, không nghĩ tới lần đầu tiên hắn làm sủi cảo cũng không tồi, có hình có dạng, không tồi không tồi.
Cô nhìn cái vỏ bánh hắn làm, cực kỳ lạnh nhạt hỏi: "Anh có nên suy nghĩ tới việc chậu vàng rửa tay không?"
"Vì sao?" Hắn không phục, cái bánh này trông đẹp mắt mà?
"Bánh xấu vậy mà còn có mặt mũi bảo nhìn được, cũng không tự ti mặc cảm, xấu vậy mà ăn vào rất khó nuốt!"
"Những lời này của em chỉ lừa được trẻ con ba tuổi thôi". Cùng nguyên liệu, cùng nhân, cùng chưng, mùi vị khẳng định cũng như nhau, làm gì có đạo lý lại không giống nhau?
"Vậy tí nữa anh ăn của anh, em ăn của em"
"Ăn thì ăn" Hắn không phục lắm, đây không phải là coi thường hắn sao?
Sủi cảo sau khi làm xong được đặt lên bàn.
Cô ăn say sưa, hắn cầm cái bánh mình làm lên ăn, mùi vị cũng không tệ lắm, chỉ là trong bụng lại cảm thấy hình như không có thơm bằng cô, đương nhiên ngoài miệng sẽ không nói ra, để chứng minh lời cô là sai, thế là hắn đề nghị hai người đổi cho nhau.
Cô cũng không keo kiệt, gắp mấy cái cho hắn, kỳ quái, hình như bánh của hắn thật sự là khó ăn.
"Thế nào? Em nói không sai chứ?" Dương Dương đắc ý.
Hắn không nói, cũng không phản bác, cười yêu mị với cô, cô nhìn tới ngây người, hoảng hốt, chờ tỉnh lại thì sủi cảo sớm đã bị hắn gắp hết, lập tức chạy tới đoạt, thế là hai người lại chơi đuổi nhau.
Sau bữa cơm chiều, cô nói muốn về cầm ít đồ, thuận tiện hỏi quản lý xem ống nước đã xử lý thành dạng gì rồi, vừa mới ra khỏi cửa thì điện thoại reo lên...
Mặt trắng nhỏ nhìn thấy tức thì mặt trầm xuống.
Danh sách chương