"Xin hỏi Phan tiên sinh còn có cái gì chỉ giáo?". Dương Dương muốn rút tay mình về, lại bị nắm chặt hơn, người qua lại tò mò nhìn hai bọn họ.
"Chúng ta nói chuyện chút đi". Phan Thừa Hi kiên quyết không buông tay.
"Tôi cảm thấy không cần thiết, xin anh buông tay, bằng không tôi sẽ gọi người tới đó!". Dương Dương cũng không nhượng bộ, kiên quyết không cho hắn mặt mũi, cái tên này rốt cuộc muốn làm gì? Nếu chia tay thì phân chia triệt triệt để để đi, bóng lưng hắn bỏ đi ngày đó thật kiên định bao nhiêu thì nay cô cũng cương quyết bấy nhiêu!
Hơn nữa cô cũng không đoán ra tên mặt trắng nhỏ này muốn làm gì, nếu đã chia tay, vậy cô cắt tóc cô liên quan gì tới hắn đâu chứ? "Dương Dương...". Phan Thừa Hi biết lúc này mạnh bạo là không được, tính cách Dương Dương là thích ăn mềm không ăn cứng, tình nguyện chọn lưỡng bại câu thương cũng sẽ không thỏa hiệp, cho nên không thể làm gì khác hơn là hắn thỏa hiệp.
"Thả tay ra!" Cô không có chút biểu lộ gì cả.
"Dương Dương...". Hắn lại gọi lần nữa, giọng nói mềm mỏng nhu hòa như nước.
Lòng Dương Dương run lên, bắt đầu mềm nhũn, sức trên tay cũng không còn lớn nữa, Phan Thừa Hi vui vẻ liền muốn kéo cô lại.
Nhưng vào lúc này, Dương Dương lại thấy được một bóng dáng yểu điệu cao gầy, mái tóc thẳng dài, cô liền cứng đờ lại, hất mạnh tay hắn ra, "Phan tiên sinh, xin anh tự trọng!"
Sau đó quay đầu nghênh ngang bỏ đi, để lại Phan Thừa Hi mờ mịt đứng đó không biết chuyện gì xảy ra, nhưng rất nhanh hắn liền biết.
"Thừa Hi, anh ở đây làm gì vậy?". Hác Đình đương nhiên là biết chuyện gì xảy ra, cô vừa từ ngã rẽ ra thì thấy được bọn họ đang nắm tay nhau, cô biết, trong lòng Phan Thừa Hi vẫn không bỏ được Dương Dương, đây cũng là điểm cô tức giận nhất, cô có chỗ nào so ra kém Dương Dương chứ? Luận bề ngoài, luận bằng cấp, luận năng lực, luận bối cảnh, mọi thứ cô đều tốt hơn cô ta, cô không rõ, vì sao người đàn ông này lại nhớ cô ta như thế!
Phan Thừa Hi không trả lời cô, vẫn thất bại nhìn phương hướng Dương Dương bỏ đi, nghĩ thầm, cô gái này cũng thật tuyệt a, nói đi liền đi ngay, quay đầu lại cũng không có nữa! Hắn thở dài, ngồi chồm hổm xuống nhặt đồ về.
"Để em giúp anh". Hác Đình cũng ngồi xuống theo, váy cô đang mặc trên người vốn đã rất ngắn, ngồi xuống như thế thì đôi chân dài trắng nõn lộ ra không thể nghi ngờ.
Cô gái này lại dám cắt tóc ngắn! Trong lòng Phan Thừa Hi vẫn để ý tới chuyện đó, ngoại trừ cái này, nét mặt bình thản cùng dáng vẻ của cô khiến hắn kinh ngạc, hắn cho rằng hai người chia tay thì cô và hắn đều sẽ khổ sở, đều sẽ "Vì y biến mất mà tiều tụy", nhưng vì cái gì khí sắc cô còn hồng nhuận khỏe mạnh như vậy? Vì sao một chút đau lòng, dằn vặt vì yêu cô cũng không có? Lại còn cắt bỏ mái tóc đen hắn yêu thích nhất, ăn mặc thì xinh đẹp lộng lẫy! Đây là để ai xem hả?
Hắn càng nghĩ càng bực, sau khi chia tay hắn mấy ngày liền cơm nước không ngon, ăn không vô, ngủ không nổi, vừa nhắm mắt liền nghĩ đến những ngày hai người sống chung với nhau, trong lòng như đang có hàng vạn con kiến cắn xé, rất là khó chịu, bắt không được, gãi không xong, nó cứ sinh sôi dằn vặt người ta đến chết.
Xa nhau hơn nửa tháng, hắn cảm giác mình bị hành hạ đến không còn giống người nữa, hắn cho là cô sẽ khó chịu giống như hắn, cũng không ăn không ngủ được như hắn, vì yêu mà bị giày vò, nhưng theo như bây giờ, hắn sai rồi, người bị giày vò vì tình yêu chỉ có một mình hắn mà thôi.
"Hi, anh đang nghĩ cái gì thế?". Hác Đình thấy hắn rơi vào trầm tư, làm như không thấy mỹ sắc trước mắt, có hơi tức khí, thế là kéo váy lên cao nữa, áp sát vào người Phan Thừa Hi, đôi chân dài ma sát với chân hắn.
"Hác tiểu thư, xin cô tự trọng!". Phan Thừa Hi nhặt hết đồ xong thì đứng lên, khách khí mà xa lạ tặng cho cô câu nói mà Dương Dương vừa ném cho hắn, xong rồi cũng không quay đầu lại bỏ đi.
Lưu lại Hác Đình miệng há hốc đứng đó không biết phản ứng thế nào, may là Hác Đình không thấy được lúc Phan Thừa Hi xoay người đi thì còn nhếch miệng, nếu không sẽ tức giận hơn.
Bên này, Dương Dương thở phì phò trở lại phòng làm việc, ngồi xuống, uống hết mấy cốc nước mới bình tĩnh lại nhưng chỉ chốc lát, điện thoại di động liền vang lên.
Cô nhìn xem, dĩ nhiên là mặt trắng nhỏ, cô không chút suy nghĩ tắt đi.
Phan Thừa Hi ở bên kia đầu điện thoại sửng sốt, hắn sao cũng không nghĩ tới cô gái này ngay cả điện thoại của hắn mà cũng không nhận, không tiếp đúng không? Được thôi, vậy hắn sẽ gọi, hắn cũng không tin cô không nhận!
Dương Dương chuyển điện thoại sang chế độ rung, vứt qua một bên, nhưng mà ngay cả tiếng rung cũng thật chán ghét, dứt khoát tắt máy, thu dọn đồ đạc tan tầm.
Cô dùng điện thoại riêng gọi cho Mộc Mộc, hẹn cô ấy cùng đi ăn bữa cơm, nhưng Mộc Mộc lại thần thần bí bí nói, cô được người ta hẹn, còn lâu mới để ý tới cái đứa độc thân công hại như cô.
Ngày hôm qua lại mới vừa cự tuyệt Thích Thiên, bây giờ cũng không tiện gọi điện thoại cho hắn. Phan Thừa Hi tới phòng làm việc tìm cô, mới phát hiện cô ấy không chỉ tắt điện thoại, hơn nữa người cũng đã sớm bỏ đi.
Một mình không mục đích cứ đi tới đi lui trên đường, tới ăn tô mì thịt bò, cho vào một đống ớt, cay đến nỗi miệng như muốn bốc khói, ruột cũng nóng bừng cả lên..
Từ cửa sau quán ra ngoài, vẫn cứ đi không mục đích, nhìn dòng người vội vã, dường như mình chỉ là người đứng xem, ngước mắt nhìn thượng đế ở trên đang quan sát chúng sinh bách thái, tới một quảng trường rộng, mệt mỏi, liền ngồi xuống ghế.
Mãi cho đến khi sắc trời tối lại, gió đêm lạnh thổi qua người, cả người cô nổi hết da gà, hai tay ma sát với nhau, cô lúc này mới đứng lên về nhà.
Trở lại tiểu khu, lúc đi lên thì Tiểu Lưu - nhân viên quản lý gọi cô lại.
"Dương tiểu thư a, sao cô bây giờ mới về? Bạn trai cô đợi cô lâu lắm rồi đó!"
Bạn trai cô? Cô có bạn trai lúc nào? "Anh nói là bạn trai?"
Lời vừa ra khỏi miệng cô đã cảm thấy không đúng rồi, phải nói người bạn nam giới nào đó mới đúng, quả nhiên, nhìn sắc mặt tiểu Lưu kìa, rất là mập mờ a, nhưng cô cũng lười giải thích, đâm lao phải theo lao thôi.
"Chính là Phan tiên sinh mà có một thời gian đã ở đây đó"
"Ồ, vậy à, cám ơn anh". Hắn lại tới làm gì? Rõ là âm hồn không tiêu tan. Dương Dương thầm mắng, đi lên thì thiên tư bách tự, tâm tình càng bực bội, vào thang máy, cô cứ xoay qua xoay lại, "Đinh", thang máy mở ra.
Do dự rất lâu, cửa thang máy cứ đóng đóng mở mở, phỏng chừng lúc này nếu có người nào đó đang chờ thang máy nhất định sẽ chửi ầm lên.
"Mình sao phải sợ anh ta chứ, mặt trắng nhỏ đáng chết!". Sau khi tranh đấu hồi lâu, cô mắng bản thân một câu liền ngẩng đầu ưỡn ngực ra khỏi thang máy.
Ra ngoài rồi liền nhìn thấy mặt trắng nhỏ trên tay đang cầm một bó hoa bách hợp to màu trắng tựa người trên tường, nghe được tiếng giày cao gót gõ lên mặt đất liền ngẩng đầu lên, cau mày nhìn cô.
Dương Dương không để ý tới hắn, cứ như không có người nào lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa đi vào, hắn lại chặn cửa lại không cho đóng.
"Phan tiên sinh, xin hỏi có gì không?"
"Em đã đi đâu? Vì sao đến bây giờ mới về nhà?". Hơn nữa điện thoại di động vẫn trong trạng thái tắt máy, hại hắn cả buổi tối không gọi được cho cô, cả đêm như một thằng ngốc đi tới đi lui trước cửa nhà cô, đoán xem cô đi chỗ nào? Có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì không? Hay là cùng một gã nào đó đi thưởng hoa ngắm trăng, độc xà ghen tị hộc ra lưỡi, hắn cảm giác trái tim mình như đang bị hành hạ.
"Phan tiên sinh, tôi nghĩ anh còn chưa có rõ ràng đâu hả? Chiều nay tôi đã nói rất rõ là, tôi không cần phải giải thích hay báo cáo hành tung của tôi với anh, xin anh buông tay ra, tôi phải đi nghỉ". Tên này tính toán cái gì thế, cũng đã chia tay rồi, dựa vào cái gì mà mang cái bộ dạng ghen tuông ấy.
"Anh là bạn trai em!". Hắn tức giận lên tiếng, mắt mở trừng trừng nhìn cô, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
"Anh thiếu một chữ: trước kia, đã là Ex-boyfriend, đó chính là nói chúng ta bây giờ không có bất cứ quan hệ gì, cho nên tôi lập lại lần nữa, xin anh thả tay ra, bằng không tôi gọi nhân viên quản lý tới đó"
Giữa hai người là sự yên tĩnh đến chết người, Dương Dương lạnh lùng, mà Phan Thừa Hi lại tức giận thở phì phò, "Anh không có chính miệng nói chia tay với em, cho nên không thể tính. Em đúng là cô gái không tim không phổi, ích kỷ bạc tình!"
Dương Dương thiếu chút nữa bật cười, tên này cũng quá vô lại đi, lấy hết đồ bỏ đi mà bảo không tính nữa sao?. "Cảm ơn sự ca ngợi của Phan tiên sinh, anh còn quên mất một điều, tôi rất hẹp hòi, hay mang thù, cho nên anh đi đi". Cô muốn hất tay hắn ra, lại bị hắn mạnh mẽ nắm lấy.
"Buông tay ra, nếu trước đây đã chọn buông ta thì đừng nên quay đầu lại, Phan Thừa Hi, anh có chút tiền đồ có được hay không?". Cô thở dài, cuối cùng bất đắc dĩ xé bộ mặt lạnh lùng xuống.
"Dương Dương". Phan Thừa Hi nhãn tình sáng lên, nhìn dáng vẻ cô thì tưởng rằng có thể chuyển biến, "Dương Dương, chúng ta hãy quên quá khứ đi, làm lại từ đầu, không có gì là không thể quên được"
Cô cười nhạt, cười đến mức đắng chát, "Không có gì là không quên được? Nếu trước đây anh quên được thì cũng đã không dày vò tôi cũng dày vò anh như thế, chính anh không quên được, cho nên mới cầm độc châm đâm tôi, sau rồi cả hai đều chịu thiệt, Phan Thừa Hi, anh không quên được, tôi cũng không quên được, tôi không quên được sự cự tuyệt và lạnh lùng lúc anh bỏ đi, không quên được thái độ của anh, thực sự không quên được"
"Dương Dương, anh có thể, em cũng có thể, chúng ta hãy làm lại từ đầu đi", Phan Thừa Hi vội vàng giải thích: "Chúng ta hãy bắt đầu lại một lần nữa, quên đi chuyện trước kia, cùng nhau sống tốt"
"Xin lỗi, tôi không thể quên được, tôi làm tổn thương anh, nhưng còn anh? Anh đưa những tổn thương tôi cho anh quay lại công kích tôi, hết lần này tới lần khác, anh có biết như vậy rất đau hay không?". Cô cắn môi, viền mắt đều đỏ hết lên, toàn bộ uất ức mấy ngày nay ùa về, "Cái cảm giác đó thật giống như xát muối lên vết thương vậy, vết thương của tôi, anh chẳng những không băng bó cho nó, còn muốn xé nó ra, xát muối lên rồi bỏ đi, anh nói xem, tôi có quên được không?"
Hắn im lặng, hai mắt mất đi tiêu cự nhìn cô.
Dương Dương đẩy mạnh hắn ra, "Anh đi đi, nếu chia tay rồi, tôi sẽ không quay về, ngay từ thời khắc anh đi thì đã xong, xong hết rồi!"
"Rầm!" Ngay sau đó cửa đóng sầm lại.
"Dương Dương, em mở cửa đi, em mắng anh, đánh anh đều được hết, anh sai rồi, khi đó anh chỉ lo cho cảm nhận của mình, chỉ cảm thấy mình bị em làm cho đau đớn, cho nên... Nhưng bây giờ anh biết sai rồi, cho anh thêm một cơ hội nữa để anh bù đắp cho em, có được hay không?". Phan Thừa Hi đập liên tục vào cửa .
Lưng tựa vào cửa, Dương Dương cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cơ thể cứ như bị hàng vạn cân đá nghiền nát vậy, gân cốt cứ rào rạo mềm nhũn, "Anh đi đi, nhân viên quản lý sắp tới rồi đấy"
"Dương Dương..."
Cô không mở đèn phòng khách, trực tiếp vào phòng, tắm qua rồi lên giường đi ngủ, cô không biết hắn đi lúc nào, cũng không biết mình ngủ lúc nào, chỉ biết là cả đêm đều nằm mơ, ngày hôm sau thức dậy, mũi thì tắc tịt cả lại, đầu choáng váng, bị cảm rồi.
"Chúng ta nói chuyện chút đi". Phan Thừa Hi kiên quyết không buông tay.
"Tôi cảm thấy không cần thiết, xin anh buông tay, bằng không tôi sẽ gọi người tới đó!". Dương Dương cũng không nhượng bộ, kiên quyết không cho hắn mặt mũi, cái tên này rốt cuộc muốn làm gì? Nếu chia tay thì phân chia triệt triệt để để đi, bóng lưng hắn bỏ đi ngày đó thật kiên định bao nhiêu thì nay cô cũng cương quyết bấy nhiêu!
Hơn nữa cô cũng không đoán ra tên mặt trắng nhỏ này muốn làm gì, nếu đã chia tay, vậy cô cắt tóc cô liên quan gì tới hắn đâu chứ? "Dương Dương...". Phan Thừa Hi biết lúc này mạnh bạo là không được, tính cách Dương Dương là thích ăn mềm không ăn cứng, tình nguyện chọn lưỡng bại câu thương cũng sẽ không thỏa hiệp, cho nên không thể làm gì khác hơn là hắn thỏa hiệp.
"Thả tay ra!" Cô không có chút biểu lộ gì cả.
"Dương Dương...". Hắn lại gọi lần nữa, giọng nói mềm mỏng nhu hòa như nước.
Lòng Dương Dương run lên, bắt đầu mềm nhũn, sức trên tay cũng không còn lớn nữa, Phan Thừa Hi vui vẻ liền muốn kéo cô lại.
Nhưng vào lúc này, Dương Dương lại thấy được một bóng dáng yểu điệu cao gầy, mái tóc thẳng dài, cô liền cứng đờ lại, hất mạnh tay hắn ra, "Phan tiên sinh, xin anh tự trọng!"
Sau đó quay đầu nghênh ngang bỏ đi, để lại Phan Thừa Hi mờ mịt đứng đó không biết chuyện gì xảy ra, nhưng rất nhanh hắn liền biết.
"Thừa Hi, anh ở đây làm gì vậy?". Hác Đình đương nhiên là biết chuyện gì xảy ra, cô vừa từ ngã rẽ ra thì thấy được bọn họ đang nắm tay nhau, cô biết, trong lòng Phan Thừa Hi vẫn không bỏ được Dương Dương, đây cũng là điểm cô tức giận nhất, cô có chỗ nào so ra kém Dương Dương chứ? Luận bề ngoài, luận bằng cấp, luận năng lực, luận bối cảnh, mọi thứ cô đều tốt hơn cô ta, cô không rõ, vì sao người đàn ông này lại nhớ cô ta như thế!
Phan Thừa Hi không trả lời cô, vẫn thất bại nhìn phương hướng Dương Dương bỏ đi, nghĩ thầm, cô gái này cũng thật tuyệt a, nói đi liền đi ngay, quay đầu lại cũng không có nữa! Hắn thở dài, ngồi chồm hổm xuống nhặt đồ về.
"Để em giúp anh". Hác Đình cũng ngồi xuống theo, váy cô đang mặc trên người vốn đã rất ngắn, ngồi xuống như thế thì đôi chân dài trắng nõn lộ ra không thể nghi ngờ.
Cô gái này lại dám cắt tóc ngắn! Trong lòng Phan Thừa Hi vẫn để ý tới chuyện đó, ngoại trừ cái này, nét mặt bình thản cùng dáng vẻ của cô khiến hắn kinh ngạc, hắn cho rằng hai người chia tay thì cô và hắn đều sẽ khổ sở, đều sẽ "Vì y biến mất mà tiều tụy", nhưng vì cái gì khí sắc cô còn hồng nhuận khỏe mạnh như vậy? Vì sao một chút đau lòng, dằn vặt vì yêu cô cũng không có? Lại còn cắt bỏ mái tóc đen hắn yêu thích nhất, ăn mặc thì xinh đẹp lộng lẫy! Đây là để ai xem hả?
Hắn càng nghĩ càng bực, sau khi chia tay hắn mấy ngày liền cơm nước không ngon, ăn không vô, ngủ không nổi, vừa nhắm mắt liền nghĩ đến những ngày hai người sống chung với nhau, trong lòng như đang có hàng vạn con kiến cắn xé, rất là khó chịu, bắt không được, gãi không xong, nó cứ sinh sôi dằn vặt người ta đến chết.
Xa nhau hơn nửa tháng, hắn cảm giác mình bị hành hạ đến không còn giống người nữa, hắn cho là cô sẽ khó chịu giống như hắn, cũng không ăn không ngủ được như hắn, vì yêu mà bị giày vò, nhưng theo như bây giờ, hắn sai rồi, người bị giày vò vì tình yêu chỉ có một mình hắn mà thôi.
"Hi, anh đang nghĩ cái gì thế?". Hác Đình thấy hắn rơi vào trầm tư, làm như không thấy mỹ sắc trước mắt, có hơi tức khí, thế là kéo váy lên cao nữa, áp sát vào người Phan Thừa Hi, đôi chân dài ma sát với chân hắn.
"Hác tiểu thư, xin cô tự trọng!". Phan Thừa Hi nhặt hết đồ xong thì đứng lên, khách khí mà xa lạ tặng cho cô câu nói mà Dương Dương vừa ném cho hắn, xong rồi cũng không quay đầu lại bỏ đi.
Lưu lại Hác Đình miệng há hốc đứng đó không biết phản ứng thế nào, may là Hác Đình không thấy được lúc Phan Thừa Hi xoay người đi thì còn nhếch miệng, nếu không sẽ tức giận hơn.
Bên này, Dương Dương thở phì phò trở lại phòng làm việc, ngồi xuống, uống hết mấy cốc nước mới bình tĩnh lại nhưng chỉ chốc lát, điện thoại di động liền vang lên.
Cô nhìn xem, dĩ nhiên là mặt trắng nhỏ, cô không chút suy nghĩ tắt đi.
Phan Thừa Hi ở bên kia đầu điện thoại sửng sốt, hắn sao cũng không nghĩ tới cô gái này ngay cả điện thoại của hắn mà cũng không nhận, không tiếp đúng không? Được thôi, vậy hắn sẽ gọi, hắn cũng không tin cô không nhận!
Dương Dương chuyển điện thoại sang chế độ rung, vứt qua một bên, nhưng mà ngay cả tiếng rung cũng thật chán ghét, dứt khoát tắt máy, thu dọn đồ đạc tan tầm.
Cô dùng điện thoại riêng gọi cho Mộc Mộc, hẹn cô ấy cùng đi ăn bữa cơm, nhưng Mộc Mộc lại thần thần bí bí nói, cô được người ta hẹn, còn lâu mới để ý tới cái đứa độc thân công hại như cô.
Ngày hôm qua lại mới vừa cự tuyệt Thích Thiên, bây giờ cũng không tiện gọi điện thoại cho hắn. Phan Thừa Hi tới phòng làm việc tìm cô, mới phát hiện cô ấy không chỉ tắt điện thoại, hơn nữa người cũng đã sớm bỏ đi.
Một mình không mục đích cứ đi tới đi lui trên đường, tới ăn tô mì thịt bò, cho vào một đống ớt, cay đến nỗi miệng như muốn bốc khói, ruột cũng nóng bừng cả lên..
Từ cửa sau quán ra ngoài, vẫn cứ đi không mục đích, nhìn dòng người vội vã, dường như mình chỉ là người đứng xem, ngước mắt nhìn thượng đế ở trên đang quan sát chúng sinh bách thái, tới một quảng trường rộng, mệt mỏi, liền ngồi xuống ghế.
Mãi cho đến khi sắc trời tối lại, gió đêm lạnh thổi qua người, cả người cô nổi hết da gà, hai tay ma sát với nhau, cô lúc này mới đứng lên về nhà.
Trở lại tiểu khu, lúc đi lên thì Tiểu Lưu - nhân viên quản lý gọi cô lại.
"Dương tiểu thư a, sao cô bây giờ mới về? Bạn trai cô đợi cô lâu lắm rồi đó!"
Bạn trai cô? Cô có bạn trai lúc nào? "Anh nói là bạn trai?"
Lời vừa ra khỏi miệng cô đã cảm thấy không đúng rồi, phải nói người bạn nam giới nào đó mới đúng, quả nhiên, nhìn sắc mặt tiểu Lưu kìa, rất là mập mờ a, nhưng cô cũng lười giải thích, đâm lao phải theo lao thôi.
"Chính là Phan tiên sinh mà có một thời gian đã ở đây đó"
"Ồ, vậy à, cám ơn anh". Hắn lại tới làm gì? Rõ là âm hồn không tiêu tan. Dương Dương thầm mắng, đi lên thì thiên tư bách tự, tâm tình càng bực bội, vào thang máy, cô cứ xoay qua xoay lại, "Đinh", thang máy mở ra.
Do dự rất lâu, cửa thang máy cứ đóng đóng mở mở, phỏng chừng lúc này nếu có người nào đó đang chờ thang máy nhất định sẽ chửi ầm lên.
"Mình sao phải sợ anh ta chứ, mặt trắng nhỏ đáng chết!". Sau khi tranh đấu hồi lâu, cô mắng bản thân một câu liền ngẩng đầu ưỡn ngực ra khỏi thang máy.
Ra ngoài rồi liền nhìn thấy mặt trắng nhỏ trên tay đang cầm một bó hoa bách hợp to màu trắng tựa người trên tường, nghe được tiếng giày cao gót gõ lên mặt đất liền ngẩng đầu lên, cau mày nhìn cô.
Dương Dương không để ý tới hắn, cứ như không có người nào lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa đi vào, hắn lại chặn cửa lại không cho đóng.
"Phan tiên sinh, xin hỏi có gì không?"
"Em đã đi đâu? Vì sao đến bây giờ mới về nhà?". Hơn nữa điện thoại di động vẫn trong trạng thái tắt máy, hại hắn cả buổi tối không gọi được cho cô, cả đêm như một thằng ngốc đi tới đi lui trước cửa nhà cô, đoán xem cô đi chỗ nào? Có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì không? Hay là cùng một gã nào đó đi thưởng hoa ngắm trăng, độc xà ghen tị hộc ra lưỡi, hắn cảm giác trái tim mình như đang bị hành hạ.
"Phan tiên sinh, tôi nghĩ anh còn chưa có rõ ràng đâu hả? Chiều nay tôi đã nói rất rõ là, tôi không cần phải giải thích hay báo cáo hành tung của tôi với anh, xin anh buông tay ra, tôi phải đi nghỉ". Tên này tính toán cái gì thế, cũng đã chia tay rồi, dựa vào cái gì mà mang cái bộ dạng ghen tuông ấy.
"Anh là bạn trai em!". Hắn tức giận lên tiếng, mắt mở trừng trừng nhìn cô, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
"Anh thiếu một chữ: trước kia, đã là Ex-boyfriend, đó chính là nói chúng ta bây giờ không có bất cứ quan hệ gì, cho nên tôi lập lại lần nữa, xin anh thả tay ra, bằng không tôi gọi nhân viên quản lý tới đó"
Giữa hai người là sự yên tĩnh đến chết người, Dương Dương lạnh lùng, mà Phan Thừa Hi lại tức giận thở phì phò, "Anh không có chính miệng nói chia tay với em, cho nên không thể tính. Em đúng là cô gái không tim không phổi, ích kỷ bạc tình!"
Dương Dương thiếu chút nữa bật cười, tên này cũng quá vô lại đi, lấy hết đồ bỏ đi mà bảo không tính nữa sao?. "Cảm ơn sự ca ngợi của Phan tiên sinh, anh còn quên mất một điều, tôi rất hẹp hòi, hay mang thù, cho nên anh đi đi". Cô muốn hất tay hắn ra, lại bị hắn mạnh mẽ nắm lấy.
"Buông tay ra, nếu trước đây đã chọn buông ta thì đừng nên quay đầu lại, Phan Thừa Hi, anh có chút tiền đồ có được hay không?". Cô thở dài, cuối cùng bất đắc dĩ xé bộ mặt lạnh lùng xuống.
"Dương Dương". Phan Thừa Hi nhãn tình sáng lên, nhìn dáng vẻ cô thì tưởng rằng có thể chuyển biến, "Dương Dương, chúng ta hãy quên quá khứ đi, làm lại từ đầu, không có gì là không thể quên được"
Cô cười nhạt, cười đến mức đắng chát, "Không có gì là không quên được? Nếu trước đây anh quên được thì cũng đã không dày vò tôi cũng dày vò anh như thế, chính anh không quên được, cho nên mới cầm độc châm đâm tôi, sau rồi cả hai đều chịu thiệt, Phan Thừa Hi, anh không quên được, tôi cũng không quên được, tôi không quên được sự cự tuyệt và lạnh lùng lúc anh bỏ đi, không quên được thái độ của anh, thực sự không quên được"
"Dương Dương, anh có thể, em cũng có thể, chúng ta hãy làm lại từ đầu đi", Phan Thừa Hi vội vàng giải thích: "Chúng ta hãy bắt đầu lại một lần nữa, quên đi chuyện trước kia, cùng nhau sống tốt"
"Xin lỗi, tôi không thể quên được, tôi làm tổn thương anh, nhưng còn anh? Anh đưa những tổn thương tôi cho anh quay lại công kích tôi, hết lần này tới lần khác, anh có biết như vậy rất đau hay không?". Cô cắn môi, viền mắt đều đỏ hết lên, toàn bộ uất ức mấy ngày nay ùa về, "Cái cảm giác đó thật giống như xát muối lên vết thương vậy, vết thương của tôi, anh chẳng những không băng bó cho nó, còn muốn xé nó ra, xát muối lên rồi bỏ đi, anh nói xem, tôi có quên được không?"
Hắn im lặng, hai mắt mất đi tiêu cự nhìn cô.
Dương Dương đẩy mạnh hắn ra, "Anh đi đi, nếu chia tay rồi, tôi sẽ không quay về, ngay từ thời khắc anh đi thì đã xong, xong hết rồi!"
"Rầm!" Ngay sau đó cửa đóng sầm lại.
"Dương Dương, em mở cửa đi, em mắng anh, đánh anh đều được hết, anh sai rồi, khi đó anh chỉ lo cho cảm nhận của mình, chỉ cảm thấy mình bị em làm cho đau đớn, cho nên... Nhưng bây giờ anh biết sai rồi, cho anh thêm một cơ hội nữa để anh bù đắp cho em, có được hay không?". Phan Thừa Hi đập liên tục vào cửa .
Lưng tựa vào cửa, Dương Dương cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cơ thể cứ như bị hàng vạn cân đá nghiền nát vậy, gân cốt cứ rào rạo mềm nhũn, "Anh đi đi, nhân viên quản lý sắp tới rồi đấy"
"Dương Dương..."
Cô không mở đèn phòng khách, trực tiếp vào phòng, tắm qua rồi lên giường đi ngủ, cô không biết hắn đi lúc nào, cũng không biết mình ngủ lúc nào, chỉ biết là cả đêm đều nằm mơ, ngày hôm sau thức dậy, mũi thì tắc tịt cả lại, đầu choáng váng, bị cảm rồi.
Danh sách chương