Những ngày thuận lợi làm Dương Dương thiếu chút nữa quên đi buồn phiền, quên đi thương tổn, quên đi trên thế giới này có loại người được gọi là "Tiểu nhân", bọn họ không thích tự mình nỗ lực làm đến nơi đến chốn, hết lần này tới lần khác làm những chuyện hèn hạ không tưởng.

Hác Đình mặc dù bắt đầu không có lớn lối đường hoàng như thế, nhưng người có tính cách như cô ta thì không thể nào chịu được sự thất bại ấy, nhất là bại bởi một người phụ nữ "ba không" như vậy.

Dương Dương vừa về tới phòng làm việc, mới ngồi xuống thì Anna liền xông tới, đang muốn lên tiếng, Trương Doanh mang theo cái mặt đen từ ngoài bước vào, Anna vội vàng chạy, làm bộ như đang rất bận rộn.

"Tới phòng làm việc của tôi một chuyến". Cũng không liếc cô một cái, Trương Doanh không chút biểu tình bỏ lại một câu nói như vậy, xong rồi thì đi tới phòng làm việc.

Trong lòng Dương Dương bồn chồn, nhìn cái mặt này còn khó coi hơn cả đau bụng kinh, chẳng lẽ mình lại làm sai cái gì khiến bà ấy không vui? Ngẫm lại hình như không có, từ sau khi thăng chức, cô vẫn vô cùng nỗ lực, bỏ ra nhiều tâm huyết và nỗ lực hơn quá khứ, cái gọi là kỳ vị mưu kỳ chức, cô cũng không muốn mình bị người ta coi thường, cho nên làm chuyện gì cũng đều nghĩ trước rồi mới làm, thận trọng hơn nữa, có lẽ phải gọi là liều mạng, mẹ cô thấy vậy cũng đau lòng bảo cô nên nghỉ ngơi nhiều hơn, nói rằng mỗi lần gặp mặt đều thấy cô gầy đi một vòng.

"Case của tập đoàn Đông Thạch là cô phụ trách phải không?". Dương Dương vừa mới ngồi xuống, Trương Doanh liền nói thẳng .

"Đúng vậy, chủ nhật trước tôi đã liên lạc với người phụ trách, tôi nghĩ qua hai ba ngày nữa hạng mục này có thể làm được". Cô thành thật trả lời.

"Hừ, hai ba ngày sao?". Trương Doanh hừ mũi, mang một chút lãnh tiếu, "Qua hai ba ngày nữa, cô ngay cả cặn bã cũng không có, cô xem xem đây là cái gì?", nặng nề ném ngay một tập văn kiện xuống trước mặt cô.

Dương Dương cầm lên xem thì lòng liền trầm xuống, cơn tức cũng dâng lên, bản case này mọi người đều biết cô đang phụ trách, nhưng bây giờ trong công trạng báo cáo lại viết tên Hác Đình, càng giận hơn là cái báo cáo điều tra này rõ ràng là của cô, Hác Đình không chút xấu hổ chiếm lấy làm riêng, tên người viết ở trang cuối cùng lại đổi sang tên cô ta.

"Bản case này rõ ràng là khóa một chúng ta tranh thủ được, cô ta làm vậy là trái với quy định của công ty, hơn nữa cái báo cáo điều tra này cũng không phải cô ta làm!"

"Vậy là nói bản báo cáo này là do cô làm?"

"Phải, chính tôi đã viết bản báo cáo này, cho nên mới mất cả tuần lễ, nhưng không nghĩ tới... "

"Nhưng không nghĩ tới người ta không chỉ chiếm thành quả lao động của cô cho riêng mình, mà còn đoạt khách hàng của cô, cuối cùng còn ký được hợp đồng, đúng không?". Trương Doanh tâm tình cũng thật không tốt, đôi lông mày nhíu chặt, giọng cũng rất trầm.

Lòng Dương Dương như bị bông vải lấp kín, rất khó chịu, không nôn ra thì khó chịu, nhưng tình huống hiện tại cô có muốn nôn cũng không thể nôn a.

"Tôi phải đi nói rõ ràng với Mary Lý". Dương Dương rất tức giận, đứng lên muốn đi ra ngoài.

"Cô quay lại cho tôi". Trương Doanh lập tức quát cô, "Lúc này cô đi còn hữu dụng không? Lẽ nào cô ở đây lâu như vậy mà không biết Mary Lý chỉ nhìn kết quả không nhìn quá trình sao? Điều này có thể trách ai đây? Có muốn trách cũng chỉ có thể trách chính cô, bản điều tra của cô sao lại rơi vào trong tay cô ta chứ?". Trương Doanh một trận quở trách, hoàn toàn không để ý tới cảm thụ của cô.

Đúng vậy, bản điều tra một mực trong tay mình, làm sao lại rơi vào trong tay Hác Đình đây? Chẳng lẽ là bản nháp lần trước cô vứt đi? Dương Dương lập tức đem chuyện này nói với Trương Doanh.

"Điều này cũng không phải là không thể được, đó cũng chính là một trong số những khuyết điểm của cô, cô chịu liều chịu học hỏi, nhưng cái chính là sự hấp tấp này còn sửa chưa đủ, mọi việc cũng không thể làm cẩn thận chu đáo, văn kiện quan trọng vậy mà có thể vứt đi tùy tiện được sao?"

"Tôi vứt vào trong thùng rác mà". Cô có phần uất ức, ai biết Hác Đình lại hèn hạ vậy chứ.

"Vứt vào thùng rác thì như thế nào? Văn kiện quan trọng vậy mà không cần thì phải bỏ vào máy cắt giấy hủy đi, lần này chỉ là người trong công ty lấy, vạn nhất bị kẻ bất lương rắp tâm cầm đi đưa cho công ty khác thì sao, cô cho là bây giờ cô còn có thể ngồi chỗ này không?"

Dương Dương hơi bí trong ngực, không lên mà cũng không xuống được, rõ ràng là thành quả cố gắng của mình, lại để cho tiểu nhân như Hác Đình nhặt được tiện nghi.

"Tôi biết trong lòng cô bây giờ không phục, nhưng không phục thì thế nào, thương trường chính là như vậy, trừ chính cô ra, ai cũng phải đề phòng, đừng cho rằng người ta cười với cô là coi cô như người một nhà. Tôi nói vậy cũng vì tốt cho cô thôi, sau chuyện này phải luôn nhớ kỹ, mặc kệ là ở cương vị nào, mọi việc phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng coi ở đây như đang ở trường học, sai mà còn có thể sửa đổi, phải biết rằng nơi này là công sở, nói cái gì cũng chỉ có tiền thôi, hơi có một sai lầm, cô kiếm mười năm cũng không bồi thường được! Cô đi ra ngoài đi, hai ngày này nộp cho tôi một bản kiểm điểm". Trương Doanh phất tay, biểu thị cuộc nói chuyện kết thúc, không muốn tiếp tục nữa.

Dương Dương không thể làm gì khác hơn là gật đầu kéo cước bộ đi ra ngoài.

Vốn là một ngày rất tốt, thế nhưng tâm tình bây giờ lại hoàn toàn rơi xuống đáy cốc, mặc dù là do trước đây mình không cẩn thận, thế nhưng hành vi của Hác Đình cũng không tránh khỏi quá tiểu nhân rồi, càng nghĩ thì cơn uất nghẹn càng không kìm nổi.

Trở lại chỗ ngồi, Annie bàn bên cạnh liền đưa đầu tới, dùng mắt hỏi cô, cô hít sâu, xem ra chuyện này mọi người đều biết, giấy không thể gói được lửa, trong phòng làm việc quả nhiên không có bí mật không thể cho người khác biết.

"Cô cứ tính như thế? Đây không phải là tiện nghi người kia sao, không công để cô ta nhặt được đại tiện nghi hả?"

"Không thế thì còn làm sao được nữa?". Dương Dương hận đến nghiến răng, nhưng lại không biết nên làm cái gì bây giờ, xương cốt giờ cứ lạnh buốt, giữa người và người dĩ nhiên lại xấu xa đến vậy. Cô dù sao tuổi còn trẻ, trước chưa từng nghe qua hắc ám gì ở công sở, gặp phải tình cảnh anh lừa tôi gạt, cũng tưởng chỉ có trong sách hay trong ti vi mà thôi, xem xong cũng bỏ qua, công việc trước cũng chỉ ở một xí nghiệp nhỏ đương nhiên là không có tình huống này, bây giờ chuyện lại xảy ra trên người mình, cảm giác liền hoàn toàn khác nhau.

Thật giống như người ta nhổ lên mặt anh một bãi đờm, anh không chỉ không được đánh trả, còn phải nén giận làm bộ không có chuyện như thế.

"Đi tìm cô ta lý luận a! Cô ta dựa vào cái gì đoạt thành quả của người khác chứ, đây không phải là ăn trộm sao?". Anna tựa hồ cũng rất tức giận, chỉ là không biết cái tức giận này có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả, còn có bao nhiêu phần tâm lý chỉ sợ thiên hạ không loạn.

"Dương Dương, ngồi xuống, đi lý luận cái gì a?". Tiểu Cốc sau khi nghe được các cô đối thoại liền đi tới, "Em có chứng cứ sao? Em tận mắt thấy cô ta cầm báo cáo của em sao? Không có, không đúng sự thật, em cứ như bây giờ chạy qua chất vấn cô ta, ngược lại sẽ bị cô ta cắn ngược lại nói em nói xấu cô ta, đây không phải thành cơ hội cho cô ta trả đũa à?"

Tiểu Cốc nói rất đúng, cô căn bản không có chứng cứ, cô có điên mới có thể xung động như thế, Dương Dương đặc biệt uể oải ủ rũ.

"Em cũng đừng hành động theo cảm tính, chuyện không nên xảy ra cũng đã xảy ra, em cứ coi như một bài học đi, người trong giang hồ nào có tình huống không bị chém chứ?"

"Nói như vậy, anh cũng đã từng gặp cảnh như vậy?". Dáng vẻ Tiểu Cốc cực kỳ khôi hài, Dương Dương nhịn không được cười lên, nhờ cái này mà tâm tình cũng khá hơn, không có đưa đám như trước.

"Đúng thế, rảnh rỗi anh đây cho mấy đứa lên khóa trên a, bây giờ làm gì thì làm đi." Trên tay Tiểu Cốc đang có đống việc phải làm, cũng không rảnh tiếp tục đi gạt các cô, nói xong cũng phải về chỗ ngồi.

"Tiểu Cốc, " Dương Dương gọi lại hắn, "Cám ơn anh."

Tiểu cốc nhướng mày nói: "Em gái muốn lấy gì cảm ơn anh đây? Anh không ngại để em Dương lấy thân báo đáp đâu"

"Tới địa ngục đi, em không thèm". Cô cười mắng, hai người lúc này mới trở về chỗ ngồi của mình làm việc.

——— ————-

Buổi trưa dùng cơm thì Vu Lỵ theo thường lệ mắng thầm Hác Đình một trận, thế nhưng cũng có thể thế nào? Tốt nhất là tinh thần AQ một chút, để cho lòng mình thư thái hơn.

Trở lại phòng làm việc, lại nhận được một cuộc gọi, là Cố Phương Văn.

Kỳ thực, trong khoảng thời gian, cô hầu như quên mất sự tồn tại của Cố Phương Văn, từ sau sự kiện lần trước, hắn gọi điện thoại rất nhiều lần nói muốn gặp cô, hắn rất hối hận về chuyện đã xảy ra, muốn cho cô một công đạo, Dương Dương cự tuyệt, cô thực sự không muốn dây dưa gì với hắn nữa, lỗi do ai cũng được cả, hiện tại thảo luận vấn đề này một chút ý nghĩa cũng không có, nàng cũng thấy rõ được bản thân, kỳ thực cảm giác cô dành cho Cố Phương Văn sau nhiều năm như vậy đã mất đi, cuộc sống là thực tế, trong thời đại này, ai bỏ ai cũng sẽ không thể tiếp tục được, cũng chỉ coi là một giấc mơ mà không thể coi là thật, cuộc sống không phải tiểu thuyết, trong cuộc sống không có nam chủ khổ vì tình như trong tiểu thuyết của dì Quỳnh Dao, không có người đàn ông nào vừa đẹp trai lại có tiền, ai cũng không yêu mà chỉ chờ sự xuất hiện của cô, từ nay về sau chỉ yêu một mình cô, dù gặp bao nhiêu trắc trở cũng sẽ không buông tay, tình nguyện chết cũng phải sống cùng cô; vì sức khỏe, hắn bỏ đi một mình, nhưng lại không thích cô gái khác, chờ lần sau gặp hắn thì hắn cũng chỉ có một mình, bởi vì không có cô thì cuộc sống vô nghĩa.

Cố Phương Văn đã không phải là chàng trai nhạy cảm hay xấu hổ trước đây, cô cũng không phải là cô bé thiên chân đáng yêu trước đây, bọn họ đều thay đổi, thứ tình cảm cất giữ trong lòng thay vì nói là tình yêu, nên nói là hoài niệm những kỷ niệm đẹp đẽ, nhớ lại mình từng cố chấp thế nào, nhớ lại những năm tháng xanh tươi kia.

Cô nghĩ, chuyện giữa cô và Cố Phương Văn nên tới hồi kết, còn dây dưa nữa sẽ chỉ làm bẩn ký ức tốt đẹp kia.

Nhưng mà cuộc sống luôn không dựa theo ý nghĩ của mỗi người, lúc nào cũng có những cái ngoài ý muốn khiến ta không kịp trở tay.

"Gần đây có khỏe không?" Giọng hắn vẫn trầm thấp mà từ tính như thế.

Không khỏe, không khỏe, từ khi gặp anh đến giờ đều xui xẻo, sự nghiệp không thuận, cảm tình cũng không thuận, không có cái gì là thuận lợi cả, cô nói thầm trong lòng, lời ra miệng lại khẩu thị tâm phi, "Cũng không tệ lắm, còn anh?"

"Không tốt". Hắn nhưng thật ra lại thành thật, giọng hắn thật trầm, cứ như là ánh tịch dương sau khi mặt trời lặn, soi rọi thẳng vào lòng người, "Dương Dương, anh không tốt, tuyệt không tốt chút nào"

Giọng nói như trẻ con làm nũng ấy khiến cô không biết làm sao cả.

"Phương Văn, nếu nói giữa người và người là hai đường thẳng, vậy chúng ta bây giờ là hai đường thẳng song song"

"Lẽ nào không còn cơ hội cùng xuất hiện?"

"Đúng vậy, không còn nữa, kỳ thực chúng ta đã từng cùng xuất hiện rồi, nhưng lại giao nhau, càng ngày càng cách xa"

"Còn thê thảm hơn là song song, cự ly song song vĩnh viễn không đổi, mà sau khi giao nhau lại chỉ có thể càng đi càng xa, sau cùng vĩnh viễn không gặp được đối phương". Đầu kia, hắn tựa hồ cười thảm một tiếng, giọng nói nghe vào đặc biệt khó chịu.

Hai người đều im lặng, bầu không khí và cuộc đối thoại như vậy làm cô cảm thấy rất áp lực, cô cảm giác mình như ngọn núi lửa trước khi bạo phát.

"Em đang hận anh, đúng không? Bởi vì chuyện đêm hôm đó?". Một lúc lâu hắn mới nói ra một câu như vậy.

"Không, em không hận anh, sai lầm cũng không phải chỉ do anh, một cây làm chẳng nên non, đêm đó em cũng có trách nhiệm, quá khứ hãy để cho nó qua đi, em đã không muốn nghiên cứu kỹ nữa, Phương Văn, chúng ta vẫn còn là bạn mà"

Trước kia lúc gặp lại hắn lần đầu tiên, cô còn cất giữ một chút cảm giác tốt đẹp với mối tình đầu, thế nhưng sau khi gặp lại, cô mới phát hiện, cố chấp nhiều năm như vậy của mình chỉ là ký ức đẹp đẽ trong lòng thôi, mà cũng không phải chấp nhất con người ấy, sau lại tiếp xúc vài lần, cô càng kiên định với ý nghĩ của mình, bọn họ không còn hợp với đối phương nữa, trải qua nhiều năm như vậy, mặc kệ là từ tư tưởng cho tới cách sống, bọn họ đều cách nhau quá xa, khe hở mất đi không cách nào bù đắp nổi.

Cho nên cô không muốn tiếp tục tranh chấp vấn đề này, căn bản là đang lãng phí thời gian.

"Anh biết rồi". Khi mà một cô gái nói với anh chỉ là bạn, kỳ thực cũng nói cho anh biết, giữa hai người không còn hi vọng làm người yêu của nhau. Hận và chán ghét cũng có thể chuyển hóa thành yêu, thế nhưng cảm giác không quan tâm này rất khó chuyển sang yêu.

"Kỳ thực anh chỉ cho mình một cơ hội cuối cùng, cho rằng chúng ta vẫn có thể, hiện tại lòng anh đã chết, tối nay cùng ăn một bữa cơm được không?"

"Phương Văn...". Tuy rằng trong lòng có chút hư vinh, như rất nhiều cô gái khác, cho dù không thích đối phương, lại vẫn thích cái cảm giác được người ta thích, chỉ là cô vẫn có lý trí, cô không thích kiểu cứ dây dưa không rõ này, nên cắt thì phải cắt.

"Em không cần lo lắng, anh cũng không phải muốn quấn lấy em". Hắn tựa hồ đoán được ý của cô, khẽ cười, sự âm u uất ức ban đầu biến mất, hắn lại trở thành một thương nhân thành công, "Ngày mai anh sẽ quay về thành phố H, có thể còn phải ra nước ngoài một thời gian dài, cho nên muốn em mời anh một bữa cơm, coi như là tiệc tiễn đưa, vậy mà cũng không được sao?"

Dương Dương thế mới biết mình hiểu sai, vội vã đỏ mặt nói được, thế là hai người hẹn xong sau khi tan việc Phương Văn tới công ty đón cô.

Sau khi tan việc, Dương Dương dọn dẹp xong mọi thứ liền đến nơi hẹn, lại ở bãi đỗ xe của công ty gặp được hai oan gia không thể buông tha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện