Đang trên đường tới bệnh viện Phương Đông thì ô tô đột nhiên tắt máy.
Trương Mỹ Vân quay sang nhìn Võ Quế Sơn hỏi.
"Xe bị sao thế anh? Hết xăng à?"
"Sáng nay trước khi đến đón đại boss với em anh đổ xăng rồi mà.Không biết nó làm sao nữa..."
Võ Quế Sơn xuống xe, mở nắp capo ô tô lên xem nhưng cũng không phát hiện ra xe tắt máy vì nguyên nhân gì.
Anh lên xe, thử khởi động mấy lần nhưng xe đều không nổ máy.
"Không khắc phục được à?"
Trương Mỹ Vân hỏi.
Võ Quế Sơn lắc đầu, "Đây không phải lĩnh vực của anh nên đành phải bó tay thôi."
"Hay anh mang xe đi sửa còn em tới bệnh viện thăm phu nhân?"
Trương Mỹ Vân gợi ý.
"Mình em tới đó có được không?"
"Em đi thăm bệnh nhân chứ có phải mang xe đi sửa đâu mà không được..."
"Đây không phải người thường, mà là phu nhân của chủ tịch tập đoàn Vạn Bảo"
Võ Quế Sơn nhấn mạnh.
"Em biết rồi.Chúng ta cần thuyết phục được họ đầu tư vào hạng mục xây dựng resort nghỉ dưỡng ở Quảng Ninh"
"Đúng vậy! Em phải cư xử thật khéo léo, tuyệt đối không được đắc tội với phu nhân đâu đấy"
Võ Quế Sơn căn dặn kĩ lưỡng.
"Nếu anh cảm thấy không yên tâm về em như vậy thì để em gợi đội cứu hộ tới cẩu xe về gara sửa, còn anh tự mình tới bệnh viện thăm phu nhân đi"
"Anh không có ý đó."
"Làm như em là trẻ con không bằng..."
Cuối cùng Võ Quế Sơn cũng phải bắt taxi để Trương Mỹ Vân tới bệnh viện Phương Đông một mình.
Vì trong lòng có cảm giác bất an nên anh nhanh chóng gọi cho đội cứu hộ tới, giao xe cho họ rồi vội vàng bắt taxi tới bệnh viện.
Bệnh viện Phương Đông là bệnh viện tư nhân, đạt tiêu chuẩn quốc tế được xây dựng ở vùng ngoại thành nên rất khang trang, sạch sẽ nhưng cũng yên tĩnh vì ít bệnh nhân ra vào.
Cô nhìn quanh để tìm người cầu cứu nhưng không thấy bóng dáng ai.
"Nghĩ đi! Nghĩ đi! Nghĩ đi!"
Trương Mỹ Vân thúc giục bản thân phải suy nghĩ.
Cuối cùng Trương Mỹ Vân cũng nghĩ được ra người có thể giúp mình giải cứu cô gái tội nghiệp kia không ai khác ngoài công an.
Cô mở điện thoại định gọi 113 nhưng cú tiếp đất vừa rồi khiến màn hình điện thoại bị hỏng, đen thùi lùi.
Trương Mỹ Vân lại tiếp tục tập trung suy nghĩ.
"Bảo vệ bệnh viện!"
Mỹ Vân thốt ra thành tiếng.
Cô nhanh chóng đi về phía chốt bảo vệ ở phía cổng, nhưng lượn đi lượn lại vài vòng mà không thấy bóng dáng ai cả.
"Người đâu cả rồi?"
Trương Mỹ Vân sợ nếu không kịp thời tới cứu, cô gái kia chắc chắn sẽ bị hai kẻ xấu xa kia hãm hại.
Vậy là cô liều mình đi xuống hầm để xe.
Quan sát, tìm kiếm một lượt cuối cùng Trương Mỹ Vân cũng thấy Phạm Khả Hân đang yếu đuối, cố vùng vẫy thoát ra khỏi sự kìm kẹp của hai tên đầu gấu.
"Các người là ai? Buông tôi ra"
Cánh cửa sau của chiếc ô tô việt dã đậu gần đó mở ra, từ trên xe Ngô Chí Kiên bước xuống.
Người Phạm Khả Hân bất giác run lên lẩy bẩy giống như nhìn thấy ma vậy.
Ngô Chí Kiên từ từ tiến về phía Phạm Khả Hân.
Lí trí giục giã cô phải bỏ chạy khỏi người đàn ông đáng sợ này, thế nhưng hai chân lại không nhúc nhích nổi dù chỉ là một bước..
Trương Mỹ Vân quay sang nhìn Võ Quế Sơn hỏi.
"Xe bị sao thế anh? Hết xăng à?"
"Sáng nay trước khi đến đón đại boss với em anh đổ xăng rồi mà.Không biết nó làm sao nữa..."
Võ Quế Sơn xuống xe, mở nắp capo ô tô lên xem nhưng cũng không phát hiện ra xe tắt máy vì nguyên nhân gì.
Anh lên xe, thử khởi động mấy lần nhưng xe đều không nổ máy.
"Không khắc phục được à?"
Trương Mỹ Vân hỏi.
Võ Quế Sơn lắc đầu, "Đây không phải lĩnh vực của anh nên đành phải bó tay thôi."
"Hay anh mang xe đi sửa còn em tới bệnh viện thăm phu nhân?"
Trương Mỹ Vân gợi ý.
"Mình em tới đó có được không?"
"Em đi thăm bệnh nhân chứ có phải mang xe đi sửa đâu mà không được..."
"Đây không phải người thường, mà là phu nhân của chủ tịch tập đoàn Vạn Bảo"
Võ Quế Sơn nhấn mạnh.
"Em biết rồi.Chúng ta cần thuyết phục được họ đầu tư vào hạng mục xây dựng resort nghỉ dưỡng ở Quảng Ninh"
"Đúng vậy! Em phải cư xử thật khéo léo, tuyệt đối không được đắc tội với phu nhân đâu đấy"
Võ Quế Sơn căn dặn kĩ lưỡng.
"Nếu anh cảm thấy không yên tâm về em như vậy thì để em gợi đội cứu hộ tới cẩu xe về gara sửa, còn anh tự mình tới bệnh viện thăm phu nhân đi"
"Anh không có ý đó."
"Làm như em là trẻ con không bằng..."
Cuối cùng Võ Quế Sơn cũng phải bắt taxi để Trương Mỹ Vân tới bệnh viện Phương Đông một mình.
Vì trong lòng có cảm giác bất an nên anh nhanh chóng gọi cho đội cứu hộ tới, giao xe cho họ rồi vội vàng bắt taxi tới bệnh viện.
Bệnh viện Phương Đông là bệnh viện tư nhân, đạt tiêu chuẩn quốc tế được xây dựng ở vùng ngoại thành nên rất khang trang, sạch sẽ nhưng cũng yên tĩnh vì ít bệnh nhân ra vào.
Cô nhìn quanh để tìm người cầu cứu nhưng không thấy bóng dáng ai.
"Nghĩ đi! Nghĩ đi! Nghĩ đi!"
Trương Mỹ Vân thúc giục bản thân phải suy nghĩ.
Cuối cùng Trương Mỹ Vân cũng nghĩ được ra người có thể giúp mình giải cứu cô gái tội nghiệp kia không ai khác ngoài công an.
Cô mở điện thoại định gọi 113 nhưng cú tiếp đất vừa rồi khiến màn hình điện thoại bị hỏng, đen thùi lùi.
Trương Mỹ Vân lại tiếp tục tập trung suy nghĩ.
"Bảo vệ bệnh viện!"
Mỹ Vân thốt ra thành tiếng.
Cô nhanh chóng đi về phía chốt bảo vệ ở phía cổng, nhưng lượn đi lượn lại vài vòng mà không thấy bóng dáng ai cả.
"Người đâu cả rồi?"
Trương Mỹ Vân sợ nếu không kịp thời tới cứu, cô gái kia chắc chắn sẽ bị hai kẻ xấu xa kia hãm hại.
Vậy là cô liều mình đi xuống hầm để xe.
Quan sát, tìm kiếm một lượt cuối cùng Trương Mỹ Vân cũng thấy Phạm Khả Hân đang yếu đuối, cố vùng vẫy thoát ra khỏi sự kìm kẹp của hai tên đầu gấu.
"Các người là ai? Buông tôi ra"
Cánh cửa sau của chiếc ô tô việt dã đậu gần đó mở ra, từ trên xe Ngô Chí Kiên bước xuống.
Người Phạm Khả Hân bất giác run lên lẩy bẩy giống như nhìn thấy ma vậy.
Ngô Chí Kiên từ từ tiến về phía Phạm Khả Hân.
Lí trí giục giã cô phải bỏ chạy khỏi người đàn ông đáng sợ này, thế nhưng hai chân lại không nhúc nhích nổi dù chỉ là một bước..
Danh sách chương