Ăn uống no nê, Trương Bá Thái ngả lưng ra sau ghế, rút một điếu thuốc bỏ lên mồm, định châm lửa thì Trương Mỹ Vân nhắc nhở.
"Nhìn thấy tấm biển cấm hút thuốc lù lù trước mắt anh không?"
"Không hút thì thôi.Gì mà căng?"
Trương Bá Thái ném điếu thuốc vào thùng rác.
"Lần sau em nhớ dẫn anh tới chỗ nào đồ ăn ngon, view đẹp cho nó chill".
Ủng hộ chính chủ vào ngay # ТRUМ TRUYEN.
ME #
"Vào thẳng vấn đề chính đi, anh tìm em có việc gì?"
Trương Bá Thái phả khói thuốc vào không trung, nheo mắt nhìn Trương Mỹ Vân.
"Có vẻ em không mặn mà lắm khi gặp anh trai nhỉ?"
"Mặn hay không bản thân anh là người hiểu rõ nhất".
"Em gái! Em nói vậy làm anh buồn lắm đấy.
Em biết anh yêu quý chị nhiều thể nào mà"
Trương Bá Thái nháy mắt.
Trương Mỹ Vân cười lạnh.
Cô nhớ lại những ký ức chẳng mấy vui vẻ khi còn thơ bé.
Có một lần Trương Mỹ Vân đang ngồi chơi búp bê ở ngoài hiên thì từ đâu Trương Bá Thái xông tới, giật lấy rồi chạy đi.
"Anh Thái, trả búp bê cho em"
Trương Mỹ Vân hét lên.
Trương Bá Thái xoay người lại, lè lưỡi trêu Trương Mỹ Vân.
"Không trả"
Xong Trương Bá Thái bỏ chạy để Trương Mỹ Vân đuổi theo.
Khi cô đuổi gân kịp thì Trương Bá Thái thẳng tay vứt con búp bê xuống cống.
Đây là món quà Trương Mỹ Vân dùng tiên tiết kiệm tự mua tặng cho mình vào sinh nhật 10 tuổi.
Cô bé vô cùng yêu quý con búp bê này.
Mỗi lần bị mẹ đánh đập, chửi bới, anh chị ức hiếp, bắt nạt là cô bé lại tỉ tê trò chuyện với nó như đang tâm sự với người bạn thân thiết.
Dù con búp bê không biết nói chuyện, không thể đáp lời Trương Mỹ Vân nhưng cô bé vẫn cảm thấy được an ủi phần nào.
Trương Mỹ Vân bật khóc nức nở đứng nhìn nó bị dòng nước cuốn đi mà không biết làm thế nào.
Cô nhớ mãi ánh mắt thỏa mãn của Trương Bá Thái khi thấy mình bị bà Nguyễn Ngọc Linh đánh.
Lúc này cô bé mới 10 tuổi.
Giữa hai anh em còn rất nhiều ký ức mà Trương Mỹ Vân không muốn nhớ tới.
"Anh hiểu em là người nghĩ một đẳng nói một nẻo.Lúc nào em cũng tỏ ra lạnh lùng, nhưng thực chất lại luôn thương yêu người anh trai này"- Trương Bá Thái cười cười.
Trương Mỹ Vân đã quá quen thuộc với kiểu miệng lưỡi giảo hoạt của Trương Bá Thái nên đánh phủ đầu luôn.
"Dạo này em khó khăn lắm không có tiên cho anh đâu".
"Em làm trợ lý cho phó chủ tịch tập đoàn Tân Thế Giới thì thiếu gì tiền..."
Trương Mỹ Vân giật mình khi nghe Trương Bá Thái nói.
Tại sao anh ta biết chuyện cô đang là trợ lý của Chúng Thanh Phong? Liệu anh ta còn biết chuyện gì không nên biết nữa không??? Sau một vài giây thất thần, Trương Mỹ Vân nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.
Cô nói một cách hiển nhiên.
"Nếu em có nhiều tiền như anh nói thì đã mua nhà lâu rồi"
"Anh không xin nhiều đâu.."
Biết Trương Bá Thái sẽ không chịu buông tha cho mình nên Trương Mỹ Vân tính cho anh ta ít tiền để được yên thân.
"Anh cần bao nhiêu?"
"Anh biết em thương anh nhất mà"- Trương Bá Thái cười tít mắt.
"Bao nhiêu?"
Trương Bá Thái giơ hai ngón tay lên.
"Hai triệu hả?"
"Thêm vài số không nữa"
"Hai mươi triệu?".
"Nhìn thấy tấm biển cấm hút thuốc lù lù trước mắt anh không?"
"Không hút thì thôi.Gì mà căng?"
Trương Bá Thái ném điếu thuốc vào thùng rác.
"Lần sau em nhớ dẫn anh tới chỗ nào đồ ăn ngon, view đẹp cho nó chill".
Ủng hộ chính chủ vào ngay # ТRUМ TRUYEN.
ME #
"Vào thẳng vấn đề chính đi, anh tìm em có việc gì?"
Trương Bá Thái phả khói thuốc vào không trung, nheo mắt nhìn Trương Mỹ Vân.
"Có vẻ em không mặn mà lắm khi gặp anh trai nhỉ?"
"Mặn hay không bản thân anh là người hiểu rõ nhất".
"Em gái! Em nói vậy làm anh buồn lắm đấy.
Em biết anh yêu quý chị nhiều thể nào mà"
Trương Bá Thái nháy mắt.
Trương Mỹ Vân cười lạnh.
Cô nhớ lại những ký ức chẳng mấy vui vẻ khi còn thơ bé.
Có một lần Trương Mỹ Vân đang ngồi chơi búp bê ở ngoài hiên thì từ đâu Trương Bá Thái xông tới, giật lấy rồi chạy đi.
"Anh Thái, trả búp bê cho em"
Trương Mỹ Vân hét lên.
Trương Bá Thái xoay người lại, lè lưỡi trêu Trương Mỹ Vân.
"Không trả"
Xong Trương Bá Thái bỏ chạy để Trương Mỹ Vân đuổi theo.
Khi cô đuổi gân kịp thì Trương Bá Thái thẳng tay vứt con búp bê xuống cống.
Đây là món quà Trương Mỹ Vân dùng tiên tiết kiệm tự mua tặng cho mình vào sinh nhật 10 tuổi.
Cô bé vô cùng yêu quý con búp bê này.
Mỗi lần bị mẹ đánh đập, chửi bới, anh chị ức hiếp, bắt nạt là cô bé lại tỉ tê trò chuyện với nó như đang tâm sự với người bạn thân thiết.
Dù con búp bê không biết nói chuyện, không thể đáp lời Trương Mỹ Vân nhưng cô bé vẫn cảm thấy được an ủi phần nào.
Trương Mỹ Vân bật khóc nức nở đứng nhìn nó bị dòng nước cuốn đi mà không biết làm thế nào.
Cô nhớ mãi ánh mắt thỏa mãn của Trương Bá Thái khi thấy mình bị bà Nguyễn Ngọc Linh đánh.
Lúc này cô bé mới 10 tuổi.
Giữa hai anh em còn rất nhiều ký ức mà Trương Mỹ Vân không muốn nhớ tới.
"Anh hiểu em là người nghĩ một đẳng nói một nẻo.Lúc nào em cũng tỏ ra lạnh lùng, nhưng thực chất lại luôn thương yêu người anh trai này"- Trương Bá Thái cười cười.
Trương Mỹ Vân đã quá quen thuộc với kiểu miệng lưỡi giảo hoạt của Trương Bá Thái nên đánh phủ đầu luôn.
"Dạo này em khó khăn lắm không có tiên cho anh đâu".
"Em làm trợ lý cho phó chủ tịch tập đoàn Tân Thế Giới thì thiếu gì tiền..."
Trương Mỹ Vân giật mình khi nghe Trương Bá Thái nói.
Tại sao anh ta biết chuyện cô đang là trợ lý của Chúng Thanh Phong? Liệu anh ta còn biết chuyện gì không nên biết nữa không??? Sau một vài giây thất thần, Trương Mỹ Vân nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.
Cô nói một cách hiển nhiên.
"Nếu em có nhiều tiền như anh nói thì đã mua nhà lâu rồi"
"Anh không xin nhiều đâu.."
Biết Trương Bá Thái sẽ không chịu buông tha cho mình nên Trương Mỹ Vân tính cho anh ta ít tiền để được yên thân.
"Anh cần bao nhiêu?"
"Anh biết em thương anh nhất mà"- Trương Bá Thái cười tít mắt.
"Bao nhiêu?"
Trương Bá Thái giơ hai ngón tay lên.
"Hai triệu hả?"
"Thêm vài số không nữa"
"Hai mươi triệu?".
Danh sách chương