Vừa tan làm, Trương Mỹ Vân nhận được điện thoại của Võ Quế Sơn hẹn cô xuống tầng hầm để cùng nhau đi ăn trưa.

Trương Mỹ Vân vừa từ thang máy bước ra đã nhìn thấy gương mặt khó ưa của Thẩm Toàn Đức.

Không hiểu Thẩm Toàn Đức tới đây làm gì.

Trương Mỹ Vân lạy trời lạy Phật, hi vọng không phải là anh ta tới để tìm cô.

Mỹ Vân vờ như không nhìn thấy Thẩm Toàn Đức, cố tình đi lướt qua anh ta.

Nhưng Thẩm Toàn Đức đã túm cánh tay Trương Mỹ Vân giữ lại.


"Cô coi tôi là người vô hình sao?"
Trương Mỹ Vân vùng tay Thẩm Toàn Đức ra.

"Anh muốn gì?"
"Sao không nghe điện thoại của tôi?"
"Không thích thì không nghe thôi."
Trương Mỹ Vân ngúng nguấy trả lời.

"Lên xe đi, tôi muốn nói chuyện với cô"
Thẩm Toàn Đức hất hàm về phía chiếc ô tô màu bạc đậu gần đó.

"Nếu anh tới để trả tiền thì ok, tôi nói chuyện với anh.

Còn không thì mời anh về cho"
Thẩm Toàn Đức đùng đùng nổi giận "Cô đừng mở miệng ra là nhắc tới tiền, tiền, tiền như thế có được không?"
"Giữa tôi và anh ngoài chuyện tiên nong ra còn có chuyện gì để nói với nhau sao?"
Trương Mỹ Vân nhếch mép chế giễu.

Thẩm Toàn Đức bực bội, đặt hai tay chống lên hông nhìn Trương Mỹ Vân chăm chăm, "Tôi muốn nói chuyện về anh trai cô."
"Anh cứ làm theo lời tôi, nói với anh tôi rằng chúng ta đã chia tay rôi.

Anh ấy sẽ không tới quấy rầy anh nữa đâu"
"Nếu anh cô là người dễ từ bỏ như thể thì tôi đã không phải tới tận đây để tìm cô rồi"

Nói dứt câu Thẩm Toàn Đức mở cửa, bước lên ô tô trước.

Trương Mỹ Vân chần chừ một lúc rồi cũng lên xe theo.

Cô nhìn quanh nội thất trong xe một vòng.

Dù không có nhiều kiến thức về ô tô, nhưng Trương Mỹ Vân biết nội thất chiếc xe này đều là đồ đắt tiền.

"Đổi người yêu một cái có ngay ô tô xịn để đi.

Nếu còn tiếp tục nữa anh sẽ cho là thật đấy"
Trương Mỹ Vân thật sự cạn lời.

Không lẽ Thẩm Toàn Đức vân nghĩ thời gian qua cô đang diễn trò làm nũng với anh ta hay sao? Thẩm Toàn Đức mở ví lấy ra một cặp vé xem phim đưa cho Trương Mỹ Vân.

"Hôm trước đi rạp chiếu phim với Thanh Tú thấy có phim hành động bom tấn này, anh liên nhớ ngay tới em.

Cuối tuần này chúng mình đi xem phim cùng nhau nhé"
Trương Mỹ Vân nhìn Thẩm Toàn Đức bằng ánh mắt long lanh, môi hé một nụ cười.

"Anh thật tốt! Anh làm em cảm động rơi nước mắt rồi đây này"
"Anh biết em sẽ thích mài Ngoan như vậy anh mới thương chứ"
- Thẩm Toàn Đức tỏ vẻ hài lòng, giơ tay định xoa đầu Trương Mỹ Vân nhưng cô nhanh nhẹn né được.


Nhanh như cắt Trương Mỹ Vân tắt nụ cười, dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn Thẩm Toàn Đức.

"Trương Mỹ Vân trước đây sẽ cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc vì những điều nhỏ nhặt như thể từ anh, nhưng tiếc là cô ấy đã chết rồi"
"Em nói gì mà chết với chẳng chóc nghe sợ thế?"
Trương Mỹ Vân đưa tay lên sờ trán Thẩm Toàn Đức rồi hỏi.

"Hôm nay anh ra đường quên uống thuốc à?"
"Anh có bệnh gì đâu mà phải uống thuốc?"
"Có đấy! Bệnh của anh là đểu giả, khốn nạn, mưu mô xảo quyệt"
Thẩm Toàn Đức ngỡ ngàng trước sự thay đổi 1080 độ của Trương Mỹ Vân.

Mặc dù tức đến tím mặt nhưng anh ta vẫn phải nín nhịn để nuốt cho trôi 1 tỷ cô đưa.

"Em lại làm sao vậy hả?"
Trương Mỹ Vân nhếch môi cười.

"Tôi chỉ đang cố thay đổi để sau này không cho bất kỳ ai có cơ hội cầm dao đâm vào tim mình nữa thôi."
"Em đã khác xưa thật rồi".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện