Lời động viên của Võ Quế Sơn không thể xoa dịu được tâm trạng như đang đứng trên đống lửa, ngôi trên đống than của Chúng Thanh Phong lúc này.
Anh chia sẻ suy nghĩ trong lòng mình với trợ lý: "Chỉ sợ Ngô Chí Kiên nán lại bệnh viện quá lâu, Xuân Quang không kịp làm hạ thân nhiệt và giảm lượng ô xi sau khi tim Khả Hân đã đập trở lại sẽ khiến não cô ấy bị tổn hại."
Võ Quế Sơn đề xuất ý kiến: "Nếu anh không yên tâm như vậy, hay để em vào bệnh viện thăm dò tình hình nhé?"
Ngay lập tức Chúng Thanh Phong phản đối: "Không được! Nếu chẳng may Ngô Chí Kiên phát hiện ra em thì hắn sẽ nghi ngờ.Lúc đó e là Khả Hân sẽ lành ít dữ nhiều."
Võ Quế Sơn nửa đùa nửa thật nói: "Người có ngoại hình nổi bật như anh mới sợ bị Ngô Chí Kiên phát hiện ra, chứ thường thường như em có lẽ hắn không mấy để tâm đâu."Chúng Thanh Phong nói với Võ Quế Sơn, nhưng cũng là nhắc nhở chính bản thân mình: "Chúng ta đã đi tới bước này rồi, nhất định không thể để thất bại được.Chờ thêm chút nữa đi."
Cùng lúc đó, Trịnh Xuân Quang đang đứng núp trong căn phòng đối diện với phòng của Phạm Khả Hân.
Thỉnh thoảng anh lại hé cửa phòng ra để theo dõi tình hình bên ngoài.
Khi thấy Ngô Chí Kiên cùng với Hùng Sứt và Tuân Bã Đậu rời khỏi căn phòng đang đặt "thi thể"của Phạm Khả Hân, ngay lập tức Trịnh Xuân Quang gọi điện thông báo với Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn.
Chưa đây năm phút sau, cả ba người đã tụ tập trong phòng bệnh Phạm Khả Hân năm để thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch.
Nắm lấy bàn tay lạnh toát của Phạm Khả Hân, Chúng Thanh Phong động viên: "Khả Hân, em cố chịu đựng thêm một lát nữa nhé."
Trịnh Xuân Quang nhắc nhở Chúng Thanh Phong: "Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức.Ngô Chí Kiên sẽ đưa người của nhà tang lễ sẽ đến đây trong vòng 15 đến 20 phút nữa."
Lần này Ngô Chí Kiên không xuất hiện mà chỉ có Hùng Sứt và Tuân Bã Đậu quay trở lại bệnh viện để lo thủ tục ma chay cho Phạm Khả Hân.
Thực chất người ở nhà tang lễ được Hùng Sứt và Tuân Bã Đậu mời đến để lo hậu sự cho Phạm Khả Hân cũng là người do Võ Quế Sơn cài vào.
Trịnh Xuân Quang đã nấp sẵn trong thùng chiếc ô tô của nhà tang lễ.
Ngay khi chiếc quan tài mà Phạm Khả Hân đang nằm được đặt lên thùng ô tô, Trịnh Xuân Quang nhanh chóng giúp Phạm Khả Hân được làm ấm trở lại với mức tăng thân nhiệt được quy định ở mức 0,25 - 0,5 độ C mỗi giờ để tránh sốc nhiệt và biến chứng phù phổi cấp hoặc rối loạn huyết động.
Khi nhận được điện thoại của Chúng Thanh Phong thông báo anh và Trịnh Xuân Quang đã đưa Phạm Khả Hân về tới nhà an toàn, Võ Quế Sơn vội vã xả vai.
Anh giơ cờ trắng đầu hàng không điều kiện: "Tôi đồng ý bồi thường."
Sự thay đổi nhanh tới chóng mặt của Võ Quế Sơn khiến Hùng Sứt và Tuân Bã Đậu chưa kịp thích nghi thì Quế Sơn đã mở ví, rút ra bốn tờ 500 nghìn nhét vào tay Tuân Bã Đậu.
"Hai anh cầm đi bóp lại cái đuôi xe bị méo giúp tôi nhé."
Nhìn 2 triệu trong tay Tuân Bã Đậu trợn trừng mắt nhìn Võ Quế Sơn, gằn giọng hỏi: "Mày cho ăn xin đấy à?"
Võ Quế Sơn giải thích: "Thật ra tôi cũng muốn đưa hai người nhiều hơn, nhưng thật sự là tôi không còn đồng nào trong người hết."
Nói có sách, mách có chứng Võ Quế Sơn liền mở ví ra cho Hùng Sứt và Tuân Bã Đậu xem.
Đúng là trong ví của anh chỉ còn có vài đồng tiền lẻ.
Tuân Bã Đậu nhìn chiếc Audi mà Võ Quế Sơn đi, nhếch môi mỉa mai: "Lái xe sang mà trong túi chỉ có 2 triệu, mày nghĩ bọn tao là hạng gà mờ, dễ bị lừa thế hả?"
Võ Quế Sơn lắc đầu, diễn vẻ tội nghiệp: "Không dám! Không dám! Thú thật với hai anh, em chỉ là lái xe thuê thôi.Xe này là xe của ông chủ em.Hai triệu em đưa các anh là tiên bà xã đưa để chỉ tiêu hàng tháng."
Cũng chẳng muốn dây dưa với mấy tên côn đồ này thêm nữa, Võ Quế Sơn tính bài chuồn..
Anh chia sẻ suy nghĩ trong lòng mình với trợ lý: "Chỉ sợ Ngô Chí Kiên nán lại bệnh viện quá lâu, Xuân Quang không kịp làm hạ thân nhiệt và giảm lượng ô xi sau khi tim Khả Hân đã đập trở lại sẽ khiến não cô ấy bị tổn hại."
Võ Quế Sơn đề xuất ý kiến: "Nếu anh không yên tâm như vậy, hay để em vào bệnh viện thăm dò tình hình nhé?"
Ngay lập tức Chúng Thanh Phong phản đối: "Không được! Nếu chẳng may Ngô Chí Kiên phát hiện ra em thì hắn sẽ nghi ngờ.Lúc đó e là Khả Hân sẽ lành ít dữ nhiều."
Võ Quế Sơn nửa đùa nửa thật nói: "Người có ngoại hình nổi bật như anh mới sợ bị Ngô Chí Kiên phát hiện ra, chứ thường thường như em có lẽ hắn không mấy để tâm đâu."Chúng Thanh Phong nói với Võ Quế Sơn, nhưng cũng là nhắc nhở chính bản thân mình: "Chúng ta đã đi tới bước này rồi, nhất định không thể để thất bại được.Chờ thêm chút nữa đi."
Cùng lúc đó, Trịnh Xuân Quang đang đứng núp trong căn phòng đối diện với phòng của Phạm Khả Hân.
Thỉnh thoảng anh lại hé cửa phòng ra để theo dõi tình hình bên ngoài.
Khi thấy Ngô Chí Kiên cùng với Hùng Sứt và Tuân Bã Đậu rời khỏi căn phòng đang đặt "thi thể"của Phạm Khả Hân, ngay lập tức Trịnh Xuân Quang gọi điện thông báo với Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn.
Chưa đây năm phút sau, cả ba người đã tụ tập trong phòng bệnh Phạm Khả Hân năm để thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch.
Nắm lấy bàn tay lạnh toát của Phạm Khả Hân, Chúng Thanh Phong động viên: "Khả Hân, em cố chịu đựng thêm một lát nữa nhé."
Trịnh Xuân Quang nhắc nhở Chúng Thanh Phong: "Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức.Ngô Chí Kiên sẽ đưa người của nhà tang lễ sẽ đến đây trong vòng 15 đến 20 phút nữa."
Lần này Ngô Chí Kiên không xuất hiện mà chỉ có Hùng Sứt và Tuân Bã Đậu quay trở lại bệnh viện để lo thủ tục ma chay cho Phạm Khả Hân.
Thực chất người ở nhà tang lễ được Hùng Sứt và Tuân Bã Đậu mời đến để lo hậu sự cho Phạm Khả Hân cũng là người do Võ Quế Sơn cài vào.
Trịnh Xuân Quang đã nấp sẵn trong thùng chiếc ô tô của nhà tang lễ.
Ngay khi chiếc quan tài mà Phạm Khả Hân đang nằm được đặt lên thùng ô tô, Trịnh Xuân Quang nhanh chóng giúp Phạm Khả Hân được làm ấm trở lại với mức tăng thân nhiệt được quy định ở mức 0,25 - 0,5 độ C mỗi giờ để tránh sốc nhiệt và biến chứng phù phổi cấp hoặc rối loạn huyết động.
Khi nhận được điện thoại của Chúng Thanh Phong thông báo anh và Trịnh Xuân Quang đã đưa Phạm Khả Hân về tới nhà an toàn, Võ Quế Sơn vội vã xả vai.
Anh giơ cờ trắng đầu hàng không điều kiện: "Tôi đồng ý bồi thường."
Sự thay đổi nhanh tới chóng mặt của Võ Quế Sơn khiến Hùng Sứt và Tuân Bã Đậu chưa kịp thích nghi thì Quế Sơn đã mở ví, rút ra bốn tờ 500 nghìn nhét vào tay Tuân Bã Đậu.
"Hai anh cầm đi bóp lại cái đuôi xe bị méo giúp tôi nhé."
Nhìn 2 triệu trong tay Tuân Bã Đậu trợn trừng mắt nhìn Võ Quế Sơn, gằn giọng hỏi: "Mày cho ăn xin đấy à?"
Võ Quế Sơn giải thích: "Thật ra tôi cũng muốn đưa hai người nhiều hơn, nhưng thật sự là tôi không còn đồng nào trong người hết."
Nói có sách, mách có chứng Võ Quế Sơn liền mở ví ra cho Hùng Sứt và Tuân Bã Đậu xem.
Đúng là trong ví của anh chỉ còn có vài đồng tiền lẻ.
Tuân Bã Đậu nhìn chiếc Audi mà Võ Quế Sơn đi, nhếch môi mỉa mai: "Lái xe sang mà trong túi chỉ có 2 triệu, mày nghĩ bọn tao là hạng gà mờ, dễ bị lừa thế hả?"
Võ Quế Sơn lắc đầu, diễn vẻ tội nghiệp: "Không dám! Không dám! Thú thật với hai anh, em chỉ là lái xe thuê thôi.Xe này là xe của ông chủ em.Hai triệu em đưa các anh là tiên bà xã đưa để chỉ tiêu hàng tháng."
Cũng chẳng muốn dây dưa với mấy tên côn đồ này thêm nữa, Võ Quế Sơn tính bài chuồn..
Danh sách chương