Thẩm Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn lênthấy La Nam đang đứng cách chỗnàng không xa, phía sau là một nữ tử một mặc quần áo màu hồng nhạt, nữ tử ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo tuy rằng không phải rất xinh đẹp, nhưng rất thanh tú, còn mang theo phong độ của người trí thức, khiến khí thế của nàng tăng lên không ít, rất là hấp dẫn chú ý của người khác.
Thẩm Mẫu Đơn nhìn nữ tử vẻ mặt lạnh nhạt phía sau La Nam, mặt không hề có chút cảm xúc. Thanh Trúc cố ý gọi nàng đi phá vỡ gian tình của La Nam cùng Diêu Nguyệt, khi đó vẻ mặt của La Nam cùng Diêu Nguyệt không thể là giả được thất kinh nhìn nàng, nàng chết rồi ở La gia một thời gian, lúc này mới phát hiện này Thanh Trúc có gian tình với La Nam, khi đó nàng mới hiểu được nha hoàn này ban đầu cố ý gọi nàng đi đánh vỡ gian tình hai người họ, nguyên nhân đơn giản là không chịu nổi gia gia sủng ái Diêu Nguyệt, chỉ sợ là không nghĩ tới sẽ hại chết nàng. Có điều coi như nàng lúc trước không nghĩ tới hại chết mình, nhưng cũng có tâm tư xấu, nếu nàng yêu thích La gia như vậy, đời này nàng nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của nàng ta, làm cho ba người các nàng đời này quấn quýt lấy nhau.
La Nam chạy tới cau mày đứng trước mặt Thẩm Mẫu Đơn, lại nhìn thấy hộp gấm nàng ôm trong lòng, mở miệng hỏi, "Hơn nửa tháng này muội đi nơi nào? Bây giờ muội là vị hôn thê của huynh chính là đại biểu mặt mũi cho La gia chúng ta, sau này không nên tùy ý ra ngoài xuất đầu lộ diện." Dứt lời, lại cau mày liếc nhìn hộp gấm trong lòng nàng, "Đây là vật gì?"
Ánh mắt Thẩm Mẫu Đơn rời khỏi người Thanh Trúc nhìn La Nam tuấn tú trước mặt, nàng cười cợt, sờ sờ hộp gấm trong lòng, "Trước đây cứu mạng một người, gia đình nhà người ta tạ lễ vật cảm ơn. La đại ca muốn xem một chút sao?"
La Nam tự nhiên không còn hứng thú, nhìn hộp gấm tinh xảo, bên trong cũng không không phải là một ít châu báu đồ trang sức, hắn còn chưa tới mức độ mặt dày muốn cướp châu báu đồ trang sức của vợ chưa cưới. Thích thú khoát tay áo một cái, nhìn trang phục Thẩm Mẫu Đơn đang mặc, trong lòng lại tức giận "Muội nhìn dáng dấp bây giờ của muội xem, vì sao không chịu mặc trang phục tốt, đẹp một chút. . . . . ."
"La đại ca. . . . . ." Thẩm Mẫu Đơn bỗng nhiên lên tiếng ngắt lời hắn, "Muội dự định đi thăm Nguyệt Nhi, huynh có muốn đi cùng muội không?"
La Nam ngẩn người, nghĩ tới Diêu Nguyệt giống như điên phụ kia, lắc đầu, "Huynh không đi, huynh dự định đi bái phỏng một vị quý nhân. . . . . . Thanh Trúc chúng ta đi thôi."
Thanh Trúc phía sau nhàn nhạt đáp một tiếng, phúc phúc thân mình với Thẩm Mẫu Đơn, lúc này mới đi sau La Nam, từ đầu đến cuối đều rất hờ hững, đúng mực.
Thẩm Mẫu Đơn cũng không có nán lại, ôm hộp gấm trở về, đem hộp gấm đặt dưới đáy hòm, chợt nhớ tới năm trăm lạng ngân phiếu trong hộp gấm là của Trì đại ca, đang định đi đem ngân phiếu trả lại, Tư Cúc bưng một bát nước ô mai đi vào, nói: "Tiểu thư, trời ngày càng nóng bức, hai tháng rồi còn không có lấy một cơn mưa, chúng ta ở lâm sông Hoài dựa vào ly giang cũng còn tốt, ta nghe nói lâm huyện XX sắp hạn hán đến nơi. . . . . . Ai, tiểu thư, sáng sớm nô tì nấu chút nước ô mai, đã mát rồi, người nếm thử xem."
Thẩm Mẫu Đơn từ chỗ Yến vương trở về xác thực nóng không chịu được, liền ngồi xuống định uống xong mới đi tìm Trì Ninh Bái, Tư Cúc nhìn túi nhỏ đặt trên bàn, hỏi: "Tiểu thư, ngài mới trở về lại muốn đi ra ngoài sao?"
"Ừ, còn có chút chuyện phải ra khỏi cửa một chuyến."
Tư Cúc lo lắng nói: "Tiểu thư, tiệc mừng thọ La phu nhân rất nhanh sẽ đến, ngài đã chuẩn bị kỹ quà mừng thọ chưa? Tính ra chỉ còn lại chừng mười ngày, nếu không chuẩn bị sớm sợ rằng không kịp?"
Thẩm Mẫu Đơn để chén trong tay xuống, quay đầu nhìn Tư Cúc, trong lòng nhớ lại đời trước cũng không có chuyện đại thọ La phu nhân này, chỉ nhớ có tiệc mừng thọ La lão gia, chẳng lẽ nhớ lộn, bên tai lại truyền tới tiếng Tư Cúc "Tiểu thư, ngày hôm nay đúng là nóng thật. Người chạy ra bên ngoài không sợ nóng sao?"
Đầu óc Thẩm Mẫu Đơn bỗng nhiên nổ tung, nàng sắc mặt trắng bệch nhìn Tư Cúc, Tư Cúc sợ hết hồn, "Tiểu thư, tiểu thư, ngài làm sao vậy, làm sao sắc mặt kém như vậy? Chắc là say nắng , để nô tỳ đi mời đại phu lại đây xem qua chút." Nói xong vội vội vàng vàng đi ra bên ngoài, Thẩm Mẫu Đơn kéo nàng lại, tay mơ hồ có chút run, khàn khàn nói: "Ta không sao, không cần đi mời đại phu." Nàng chỉ là chợt nhớ tới ra một chuyện đời trước bịnàng lãng quên.
Khí trời nóng bức làm cho mấy hồ nước của mấy huyện phụ cận lâm sông Hoài đều sắp khô cạn, mùa khô thường thường kéo theo nạn châu chấu, sau đó không lâu mấy huyện phụ cận lâm sông Hoài đều phát sinh nạn châu chấu nghiêm trọng, huyện kề bên gần lâm sông Hoài vì lẽ đó nhận lấy liên lụy, tất cả cây nông nghiệp sắp thu hoạch đều không còn một mống, không thu hoạch được một hạt nào. Mấy huyện này đều là đất phong của Yến vương,khi đó Yến vương mặc dù rất nhanh đã ra quyết sách, nhưng tai nạn phát sinh, tất cả cửa hàng lương thực đầu cơ trục lợi nâng giá cao lên, rất nhiều nạn dân mua không nổi lương thực, tuy có không ít nhà thế gia phát lương cứu tế, nhưng chỉ như muối bỏ biển, không giải quyết được vấn đề. Sau hơn nửa năm chung quanh mấy huyện thành đều có không ít nạn dân, cũng chết đói không ít, vô cùng nghiêm trọng.
Kỳ thực nếu là sau khi tai họa phát sinh đem khống chế lại giá cả cửa hàng lương thực sau đó lại từ bên ngoài điều động lương thực đủ để ứng phó hơn mười vạn nạn dân mấy huyện.
Thẩm Mẫu Đơn nhìn nữ tử vẻ mặt lạnh nhạt phía sau La Nam, mặt không hề có chút cảm xúc. Thanh Trúc cố ý gọi nàng đi phá vỡ gian tình của La Nam cùng Diêu Nguyệt, khi đó vẻ mặt của La Nam cùng Diêu Nguyệt không thể là giả được thất kinh nhìn nàng, nàng chết rồi ở La gia một thời gian, lúc này mới phát hiện này Thanh Trúc có gian tình với La Nam, khi đó nàng mới hiểu được nha hoàn này ban đầu cố ý gọi nàng đi đánh vỡ gian tình hai người họ, nguyên nhân đơn giản là không chịu nổi gia gia sủng ái Diêu Nguyệt, chỉ sợ là không nghĩ tới sẽ hại chết nàng. Có điều coi như nàng lúc trước không nghĩ tới hại chết mình, nhưng cũng có tâm tư xấu, nếu nàng yêu thích La gia như vậy, đời này nàng nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của nàng ta, làm cho ba người các nàng đời này quấn quýt lấy nhau.
La Nam chạy tới cau mày đứng trước mặt Thẩm Mẫu Đơn, lại nhìn thấy hộp gấm nàng ôm trong lòng, mở miệng hỏi, "Hơn nửa tháng này muội đi nơi nào? Bây giờ muội là vị hôn thê của huynh chính là đại biểu mặt mũi cho La gia chúng ta, sau này không nên tùy ý ra ngoài xuất đầu lộ diện." Dứt lời, lại cau mày liếc nhìn hộp gấm trong lòng nàng, "Đây là vật gì?"
Ánh mắt Thẩm Mẫu Đơn rời khỏi người Thanh Trúc nhìn La Nam tuấn tú trước mặt, nàng cười cợt, sờ sờ hộp gấm trong lòng, "Trước đây cứu mạng một người, gia đình nhà người ta tạ lễ vật cảm ơn. La đại ca muốn xem một chút sao?"
La Nam tự nhiên không còn hứng thú, nhìn hộp gấm tinh xảo, bên trong cũng không không phải là một ít châu báu đồ trang sức, hắn còn chưa tới mức độ mặt dày muốn cướp châu báu đồ trang sức của vợ chưa cưới. Thích thú khoát tay áo một cái, nhìn trang phục Thẩm Mẫu Đơn đang mặc, trong lòng lại tức giận "Muội nhìn dáng dấp bây giờ của muội xem, vì sao không chịu mặc trang phục tốt, đẹp một chút. . . . . ."
"La đại ca. . . . . ." Thẩm Mẫu Đơn bỗng nhiên lên tiếng ngắt lời hắn, "Muội dự định đi thăm Nguyệt Nhi, huynh có muốn đi cùng muội không?"
La Nam ngẩn người, nghĩ tới Diêu Nguyệt giống như điên phụ kia, lắc đầu, "Huynh không đi, huynh dự định đi bái phỏng một vị quý nhân. . . . . . Thanh Trúc chúng ta đi thôi."
Thanh Trúc phía sau nhàn nhạt đáp một tiếng, phúc phúc thân mình với Thẩm Mẫu Đơn, lúc này mới đi sau La Nam, từ đầu đến cuối đều rất hờ hững, đúng mực.
Thẩm Mẫu Đơn cũng không có nán lại, ôm hộp gấm trở về, đem hộp gấm đặt dưới đáy hòm, chợt nhớ tới năm trăm lạng ngân phiếu trong hộp gấm là của Trì đại ca, đang định đi đem ngân phiếu trả lại, Tư Cúc bưng một bát nước ô mai đi vào, nói: "Tiểu thư, trời ngày càng nóng bức, hai tháng rồi còn không có lấy một cơn mưa, chúng ta ở lâm sông Hoài dựa vào ly giang cũng còn tốt, ta nghe nói lâm huyện XX sắp hạn hán đến nơi. . . . . . Ai, tiểu thư, sáng sớm nô tì nấu chút nước ô mai, đã mát rồi, người nếm thử xem."
Thẩm Mẫu Đơn từ chỗ Yến vương trở về xác thực nóng không chịu được, liền ngồi xuống định uống xong mới đi tìm Trì Ninh Bái, Tư Cúc nhìn túi nhỏ đặt trên bàn, hỏi: "Tiểu thư, ngài mới trở về lại muốn đi ra ngoài sao?"
"Ừ, còn có chút chuyện phải ra khỏi cửa một chuyến."
Tư Cúc lo lắng nói: "Tiểu thư, tiệc mừng thọ La phu nhân rất nhanh sẽ đến, ngài đã chuẩn bị kỹ quà mừng thọ chưa? Tính ra chỉ còn lại chừng mười ngày, nếu không chuẩn bị sớm sợ rằng không kịp?"
Thẩm Mẫu Đơn để chén trong tay xuống, quay đầu nhìn Tư Cúc, trong lòng nhớ lại đời trước cũng không có chuyện đại thọ La phu nhân này, chỉ nhớ có tiệc mừng thọ La lão gia, chẳng lẽ nhớ lộn, bên tai lại truyền tới tiếng Tư Cúc "Tiểu thư, ngày hôm nay đúng là nóng thật. Người chạy ra bên ngoài không sợ nóng sao?"
Đầu óc Thẩm Mẫu Đơn bỗng nhiên nổ tung, nàng sắc mặt trắng bệch nhìn Tư Cúc, Tư Cúc sợ hết hồn, "Tiểu thư, tiểu thư, ngài làm sao vậy, làm sao sắc mặt kém như vậy? Chắc là say nắng , để nô tỳ đi mời đại phu lại đây xem qua chút." Nói xong vội vội vàng vàng đi ra bên ngoài, Thẩm Mẫu Đơn kéo nàng lại, tay mơ hồ có chút run, khàn khàn nói: "Ta không sao, không cần đi mời đại phu." Nàng chỉ là chợt nhớ tới ra một chuyện đời trước bịnàng lãng quên.
Khí trời nóng bức làm cho mấy hồ nước của mấy huyện phụ cận lâm sông Hoài đều sắp khô cạn, mùa khô thường thường kéo theo nạn châu chấu, sau đó không lâu mấy huyện phụ cận lâm sông Hoài đều phát sinh nạn châu chấu nghiêm trọng, huyện kề bên gần lâm sông Hoài vì lẽ đó nhận lấy liên lụy, tất cả cây nông nghiệp sắp thu hoạch đều không còn một mống, không thu hoạch được một hạt nào. Mấy huyện này đều là đất phong của Yến vương,khi đó Yến vương mặc dù rất nhanh đã ra quyết sách, nhưng tai nạn phát sinh, tất cả cửa hàng lương thực đầu cơ trục lợi nâng giá cao lên, rất nhiều nạn dân mua không nổi lương thực, tuy có không ít nhà thế gia phát lương cứu tế, nhưng chỉ như muối bỏ biển, không giải quyết được vấn đề. Sau hơn nửa năm chung quanh mấy huyện thành đều có không ít nạn dân, cũng chết đói không ít, vô cùng nghiêm trọng.
Kỳ thực nếu là sau khi tai họa phát sinh đem khống chế lại giá cả cửa hàng lương thực sau đó lại từ bên ngoài điều động lương thực đủ để ứng phó hơn mười vạn nạn dân mấy huyện.
Danh sách chương