Thẩm Mẫu Đơn nhìn chằm chằm nam tử trước mắt vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc, hắn rất ưa nhìn, so với Trì đại ca không còn râu quai nón anh tuấn càng hấp dẫn người chú ý, sống mũi cao, môi hơi mỏng, làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác lạnh lẽo, chí ít mấy lần gặp mặt, ngoại trừ Tử Bảo An, người này chưa bao giờ từng có vẻ mặt thân thiện, hòa hoãn đối với bất kỳ người nào. Giờ khắc này bị hắn nhìn như vậy , trong lòng nàng không khỏi có chút bồn chồn, cho dù mình đã từng thấy thế giới nam nữ bình đẳng, tâm tình cũng đã xảy ra biến hóa rất lớn, nhưng, người này làm cho người ta nảy sinh cảm giác quá mức lạnh lẽo, thậm chí có chút. . . . . . Nguy hiểm? Nàng thực sự là không muốn nhìn thấy nam nhân này.
Thẩm Mẫu Đơn sửng sốt một chút, chẳng biết vì sao cảm thấy người đàn ông này nguy hiểm. Dường như bây giờ không phải là thời điểm nghĩ đến chuyện này, nàng khép mi mắt, trong lòng nghĩ người đàn ông này có biết nàng đem toàn bộ trân châu cầm đi không, còn không có nghĩ ra cái gì, tiếng Vệ Lang Yến lại vang lên, "Ngươi nói những biện pháp này, giết chết con châu chấu, mở kênh rạch vùi lấp giết, dùng lửa dụ giết châu chấu nên làm gì để thực hiện? Có thể viết xuống cụ thể từng bước không?"
Thẩm Mẫu Đơn sững sờ, nhanh chóng tỉnh táo lại, gật gật đầu, "Khởi bẩm Điện hạ, dân nữ đồng ý."
Vệ Lang Yến không cần phải nhiều lời nữa, kêu người chuẩn bị giấy bút, đứng dậy rời đi, đứng ở một bên, bóng dáng cao lớn che khuất Thẩm Mẫu Đơn, hắn chỉ chỉ chỗ ngồi vừa nãy nói "Trực tiếp đến đây ngồi viết đi."
Thẩm Mẫu Đơn chỉ hơi chần chừ một lúc liền đứng dậy đi tới án thư, ngồi ở chỗ ngồi vừa nãy của Vệ Lang Yến, chấpbút lông nhỏ lên đặt ở nghiên mực, mực tàu ngấm vào ngòi bút, chờ mực nước chưa nhỏ xuống, lúc này mới hạ bút viết.
Bút tích của nàng đoan chính, thận trọng, mang theo nét tú lệ đặc trưng của nữ tử, Vệ Lang Yến đứng ở một bên nhìn, bị phân tán không ít.
Thẩm Mẫu Đơn đem từng biện pháp bắt giết con châu chấu viết xuống, lại hồi tưởng phương pháp diệt trứng châu chấu, ngoại trừ lấy nước hoặc lấy lửa thiêu. Ngoại trừ biện pháp phòng chống vụn vặt ở hiện tại , Thẩm Mẫu Đơn suy nghĩ một chút lại viết xuống mấy biện pháp phòng chống khác, tỷ như phát động bách tínhtoàn thành trị tận gốc châu chấu sinh sôi, cũng chính là địa phương con châu chấu dễ dàng sinh sôi giết chết trứng, còn có biện pháp phòng chóng trong nông nghiệp, ruộng cạn đổi thành ruộng được tưới nước, khởi công xây dựng thuỷ lợi, trồng trọt nhưng cây hoa màu con châu chấu không thích ăn, khai khẩn đất hoang, tiến hành cày bừa vụ xuân thay cho cày bừa vụ thu.
Phương pháp phòng trừ bằng sinh vật, ở những nơi con châu chấu dễ dàng sinh sôi nuôi gà vịt số lớn lượng lớn từng bước ăn con châu chấu. Kỳ thực ngoại trừ mới bắt đầu nói tới biện pháp phòng chống, biện pháp phòng chống nông nghiệp cùng phương pháp phòng trừ bằng sinh vật, hiện tại xem khả năng rất là khó khăn. Nhưng, sau khi Yến vương cầm quyền, nói không chắc hắn có thể thực hiện những biện pháp này , nếu là thật có thể đem những biện pháp này hoàn thiện hóa, như vậy nạn châu chấu trong thiên hạsẽ có cải thiện, với dân cũng là một chuyện may lớn.
Nàng cũng chính bởi vì biết sau đó vị tân hoàng này cần chính yêu dân lúc này mới cố gắng đem những biện pháp trong ký ức toàn bộ viết xuống, nếu hắn đều biết nạn châu chấu là nàng dự đoán, cũng nói biện pháp phòng chống, không nhất định phải giấu diếm rồi.
Thẩm Mẫu Đơn rất nỗ lực hồi tưởng, viết phi thường cẩn thận, mỗi một điều nên làm gì đều tỉ mỉ viết xuống, thời gian bất tri bất giác liền trôi qua hơn một canh giờ, đợi thả xuống bút lông nhỏ bút là lúc, cánh tay đều có chút đau mỏi, nàng không nhịn được xoa xoa, lại chợt nhớ tới bên cạnh còn có một người, vội vàng thu tay về, quay đầu đi, nhìn thấy Vệ Lang Yến đang đứng ở bên cạnh nàng, hiển nhiên là nhìn hồi lâu. Thẩm Mẫu Đơn vội vàng đứng dậy trở lại trước án thư, lại phải lạy trái, Vệ Lang Yến mới nói: "Miễn, đều đã viết xong?"
Thẩm Mẫu Đơn gật đầu, " Điện hạ,đã viết xong." Có phải là nên đưa nàng về? Đang nghĩ ngợi, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Vệ Lang Yến nói: "Vào đi."
Cửa phòng được đẩy ra, thanh niên tướng mạo trắng nõn nhanh chân đi vào, nhìn Vệ Lang Yến cung kính khom người, mỉm cười nói: "Điện hạ, nên dùng bữa tối."
Vệ Lang Yến ừ một tiếng, trở lại bên án thư ngồi xuống, cẩn thận liếc nhìn Thẩm Mẫu Đơn viết xuống những biện pháp kia . Thanh niên kia nhìn Yến Vương, lại nhìn Thẩm Mẫu Đơn một chút, đang muốn lên tiếng hỏi Thẩm gia tiểu thư này nên làm sao, Vệ Lang Yến đã nói: "Thẩm gia tiểu thư ở lại dùng thiện."
Thẩm Mẫu Đơn choáng váng.
Thanh niên kia đáp một tiếng liền lui xuống, không lâu lắm có hai nha hoàn mặc y phục màu xanh lục bưng hai cái bàn ăn đi vào, một chiếc đặt ở trước mặt Thẩm Mẫu Đơn , một chiếc đặt ở trước mặt Vệ Lang Yến, cung kính lui xuống.
Thẩm Mẫu Đơn cúi đầu nhìn bàn ăn trên bày mấy đĩa thức ăn cùng bánh ngọt, đậu phụ, nấm xào tiên, thịt hươu phiến, chua gà tơ tia canh, cơm tẻ, đậu đỏ cao, hạt sen cao. Đang do dự, tiếng của Vệ Lang Yến lại vang lên, "Sớm chút dùng xong thiện ta sẽ cho Hoằng Văn đưa ngươi trở về."
Thẩm Mẫu Đơn đáp một tiếng cũng không lại cưỡng ép , bưng lên đũa bạc nhai kỹ nuốt chậm đem một chén cơm ăn sạch, mấy đĩa thức ăn cũng toàn bộ cũng ăn sạch sẽ, lại uống một bát chua Gà tia canh. Ăn canh, cái bụng đã no rồi, bánh ngọt cũng không có động tới.
Mới vừa đem đũa bạc thả xuống, Vệ Lang Yến ngồi đối diện cũng buông đũa bạc xuống, mở miệng nói: "Chuyện hôm nay còn cần cảm ơn Trầm tiểu thư. . . . . . Hoằng Văn, vào đi!"
Thanh niên kia đi vào, khom người với Vệ Lang Yến, trong tay còn nâng một hộp gấm, nhìn thấy hộp gấm kia, Thẩm Mẫu Đơn liền giật mình, ánh mắt tìm đến Yến vương đã ngồi trở lại trước án thư. Sắc trời đã tối, bóng nam nhân kia bao phủ ở âm u khắp chốn bên trong, Thẩm Mẫu Đơn nhìn không rõ vẻ mặt hắn, nàng cảm thấy không khí quanh thân phảng phất bị ngưng đọng lại, lành lạnh, không nhịn được rùng mình một cái, trong lòng hoảng loạn.
Hộp gấm này là hộp gấm lúc trước đựng chân châu kia, bây giờ dĩ nhiên lại nhớ tới người đàn ông này trong tay, Thẩm Mẫu Đơn thật không biết nên dùng ngôn ngữ gì để biểu đạt tâm tình vào giờ khắc này, trong lòng chỉ còn lại kinh hãi, nàng không biết chờ đợi nàng sẽ là cái gì.
U ám, trong phòng trầm tĩnh, lại có tiếng nói lành lạnh vang lên, "Hoằng Văn, đưa Thẩm gia tiểu thư về."
Thẩm Mẫu Đơn ngây người, cứ tính như thế? Tâm tình trong lòng treo lên cao rốt cục cũng rơi xuống, nàng thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy, cúi đầu phúc phúc thân thể với Vệ Lang Yến, "Tạ điện hạ, dân nữ cáo từ." Liền bản thân nàng đều không có chú ý tới, thanh âm nàng mơ hồ dẫn theo mấy phần nhẹ nhàng cùng không thể chờ đợi được nữa.
Mãi đến tận khi ngồi trên xe ngựa Thẩm Mẫu Đơn mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là nhìn qua xe ngựa thấy tình huống bên ngoài lúc tâm tình trong lòng vẫn đau, sắc trời mặc dù tối sầm, nhưng trên đường phố vẫn còn nhiều bách tính bắt châu chấu, ven đường hoa cỏ cây cối cùng trên đất còn từng tầng từng tầng châu chấu. Đáy lòng nàng thở dài, biết chuyện diệt châu chấu phải nhanh một chút mới được, không phải đợi được những con châu chấu này ăn hết nơi này còn có thể tiếp tụcbay đi nơi khác.
Hạ màn xe xuống, Thẩm Mẫu Đơn thở dài, nam nhân ngồi đối diện tên là Trần Hoằng Văn đột nhiên nhìn nàng nở nụ cười, đưa tay đem hộp gấm vừa nãy nâng ở trong tay đưa tới trước mặt Thẩm Mẫu Đơn "Tiểu thư, đây là chủ nhân tạ lễ."
Thẩm Mẫu Đơn sửng sốt một chút, tiếp nhận hộp gấm Trần Hoằng Văn đưa tới, do dự một lúc liền mở ra, bên trong quả nhiên đúng như nàng dự liệu, vẫn là mấy viên trân châu, to bằng nắm đấm trẻ con tản ra ánh sáng lộng lẫy, còn có mấy viên to bằng ngón cái nằm rải rác ở một bên. Trân châu này dĩ nhiên lại trở về trong tay nàng, Thẩm Mẫu Đơn lúc này quả thật có chút dở khóc dở cười.
Trần Hoằng văn nhìn trân châu bên trong hộp gấm, cười nói: "Tiểu thư, chủ nhân tuy là đem vật này làm tạ lễ tặng cho tiểu thư, nhưng vẫn hi vọng tiểu thư có thể cất đi mới phải, không nên tùy ý dùng nó."
Thẩm Mẫu Đơn sắc mặt hơi đỏ một chút, khẽ gật đầu, "Tiểu nữ biết." Trân châu này qua mấy lần đều trở về trong tay nàng, nàng tự nhiên cũng không còn muốn đem nó dùng làm lợi ích trao đổi.
Xe ngựa dừng lại trước cửa lớn Thẩm gia, chờ Thẩm Mẫu Đơn xuống xe, Trần Hoằng Văn mới nói một câu cáo từ liền rời đi.
Thẩm Mẫu Đơn trở về phòng sau liền đem trân châu khóa ở đáy hòm, nghĩ ngày sau hẳn là cũng không cần đến nó, liền cẩn thận cất đi.
Ngày hôm sau huyện lệnh lâm sông Hoài liền ban bố mệnh lệnh, nói để mấy ngày nay mọi ngươig dành thời gian bắt châu chấu làm lương thực, sau ba ngày bắt đầu bắt giết châu chấu. Ba ngày này tất cả mọi người lâm sông Hoài bắt đầu bắt giữ châu chấu làm lương thực, mấy ngày nay mười mấy cửa hàng lương thực lâm sông Hoài vẫn không có mở cửa, điều này cũng làm cho mọi người càng không kể ngày đêm bắt châu chấu làm lương thực.
Thờ gian ba ngày rất nhanh đã đến, huyện lệnh lâm sông Hoài bắt đầu kiểm kê nhân số bắt đầu bắt châu chấu rồi. Lúc trước mấy biện pháp Thẩm Mẫu Đơn viết giờ đều được vận dụng, mỗi nhà lưu lại một người bắt giữ trong thành, châu chấu ngoài thành mở kênh rạch vùi lấp giết và biện pháp dùng lửa dụ giết.
Không chỉ có huyện lâm sông Hoài làm vậy, mấy quận huyện khác đụng phải nạn châu chấu cũng đều dùng cách làm như thế, nạn châu chấu quy mô lớn như vậy đều bị bắt giết hầu như không hơn một tháng, hơn một tháng sau trong thành một mảnh tàn tạ, không có một ngọn cỏ, trong thànhkhông ít phòng ốc đều bị phá hoại.
Nạn châu chấu tuy rằng đã được giải quyết, nhưng tai nạn lớn hơn luôn tới vào phút chót, bởi vì nạn châu chấu, mấy quận huyện phụ cận vào mùa thu sẽ không thu hoạch được một hạt nào, đồ ăn thiếu thốn sẽ dẫn đến nạn đói, nạn đói nếu phát sinh, thây sẽ chất đầy đồng, ôn dịch giáng xuống, vì lẽ đó hiện tại quan trọng nhất chính là lương thực.
Hơn một tháng nay Thẩm Mẫu Đơn đi chỗ Trì Ninh Bái lấy không ít lương thực làm lương thực cho nhà họ Thẩm, lão thái thái biết được cũng gọi Thẩm Mẫu Đơn qua hỏi, Thẩm Mẫu Đơn chỉ nói là Thẩm Thiên Nguyên làm quen Trì Ninh Bái, Trì Ninh Bái trước đây mua không ít lương thực, vì lẽ đó lúc này mới chịu đem lương thực bán cho bọn họ. Lão thái thái ngược lại cũng không nói gì, chỉ nhìn Thẩm Mẫu Đơn có chút phức tạp.
Thẩm gia dựa vào lương thực chở về từ chỗ Trì Ninh Bái cùng châu chấu khô ngược lại cũng không bị đói, một tháng này mọi người trong nhà cũng còn có chút lương thực dư cùng châu chấu vì lẽ đó cũng không chịu đói, qua một tháng nữa chỉ sợ sẽ không xong. Mùa thu không có bất kỳ thu hoạch gì, hơn nữa thời đại này không có cây nông nghiệp thích hợp trồng vào mùa thu, chỉ có rau cải trắng cùng củ cải thời điểm mùa thu có thể gieo, chúng nó có thể chống lại hàn lạnh tiếp tục sinh trưởng, có thể dùng ăn cũng đã đến mùa đông, trong mấy tháng mọi người phải chịu đựng được như thế nào?
Thẩm Mẫu Đơn đứng trước cửa sổ kinh ngạc nhìn cành cây trong viện xơ xác, đang nghĩ Yến vương đã an bài về chuyện lương thực chưa, ngoài cửa Tư Cúc thở hồng hộc chạy vào báo"Tiểu thư, không xong rồi, người Miêu gia đến, ngăn không cho lão gia vào cửa!"
Thẩm Mẫu Đơn sửng sốt một chút, chẳng biết vì sao cảm thấy người đàn ông này nguy hiểm. Dường như bây giờ không phải là thời điểm nghĩ đến chuyện này, nàng khép mi mắt, trong lòng nghĩ người đàn ông này có biết nàng đem toàn bộ trân châu cầm đi không, còn không có nghĩ ra cái gì, tiếng Vệ Lang Yến lại vang lên, "Ngươi nói những biện pháp này, giết chết con châu chấu, mở kênh rạch vùi lấp giết, dùng lửa dụ giết châu chấu nên làm gì để thực hiện? Có thể viết xuống cụ thể từng bước không?"
Thẩm Mẫu Đơn sững sờ, nhanh chóng tỉnh táo lại, gật gật đầu, "Khởi bẩm Điện hạ, dân nữ đồng ý."
Vệ Lang Yến không cần phải nhiều lời nữa, kêu người chuẩn bị giấy bút, đứng dậy rời đi, đứng ở một bên, bóng dáng cao lớn che khuất Thẩm Mẫu Đơn, hắn chỉ chỉ chỗ ngồi vừa nãy nói "Trực tiếp đến đây ngồi viết đi."
Thẩm Mẫu Đơn chỉ hơi chần chừ một lúc liền đứng dậy đi tới án thư, ngồi ở chỗ ngồi vừa nãy của Vệ Lang Yến, chấpbút lông nhỏ lên đặt ở nghiên mực, mực tàu ngấm vào ngòi bút, chờ mực nước chưa nhỏ xuống, lúc này mới hạ bút viết.
Bút tích của nàng đoan chính, thận trọng, mang theo nét tú lệ đặc trưng của nữ tử, Vệ Lang Yến đứng ở một bên nhìn, bị phân tán không ít.
Thẩm Mẫu Đơn đem từng biện pháp bắt giết con châu chấu viết xuống, lại hồi tưởng phương pháp diệt trứng châu chấu, ngoại trừ lấy nước hoặc lấy lửa thiêu. Ngoại trừ biện pháp phòng chống vụn vặt ở hiện tại , Thẩm Mẫu Đơn suy nghĩ một chút lại viết xuống mấy biện pháp phòng chống khác, tỷ như phát động bách tínhtoàn thành trị tận gốc châu chấu sinh sôi, cũng chính là địa phương con châu chấu dễ dàng sinh sôi giết chết trứng, còn có biện pháp phòng chóng trong nông nghiệp, ruộng cạn đổi thành ruộng được tưới nước, khởi công xây dựng thuỷ lợi, trồng trọt nhưng cây hoa màu con châu chấu không thích ăn, khai khẩn đất hoang, tiến hành cày bừa vụ xuân thay cho cày bừa vụ thu.
Phương pháp phòng trừ bằng sinh vật, ở những nơi con châu chấu dễ dàng sinh sôi nuôi gà vịt số lớn lượng lớn từng bước ăn con châu chấu. Kỳ thực ngoại trừ mới bắt đầu nói tới biện pháp phòng chống, biện pháp phòng chống nông nghiệp cùng phương pháp phòng trừ bằng sinh vật, hiện tại xem khả năng rất là khó khăn. Nhưng, sau khi Yến vương cầm quyền, nói không chắc hắn có thể thực hiện những biện pháp này , nếu là thật có thể đem những biện pháp này hoàn thiện hóa, như vậy nạn châu chấu trong thiên hạsẽ có cải thiện, với dân cũng là một chuyện may lớn.
Nàng cũng chính bởi vì biết sau đó vị tân hoàng này cần chính yêu dân lúc này mới cố gắng đem những biện pháp trong ký ức toàn bộ viết xuống, nếu hắn đều biết nạn châu chấu là nàng dự đoán, cũng nói biện pháp phòng chống, không nhất định phải giấu diếm rồi.
Thẩm Mẫu Đơn rất nỗ lực hồi tưởng, viết phi thường cẩn thận, mỗi một điều nên làm gì đều tỉ mỉ viết xuống, thời gian bất tri bất giác liền trôi qua hơn một canh giờ, đợi thả xuống bút lông nhỏ bút là lúc, cánh tay đều có chút đau mỏi, nàng không nhịn được xoa xoa, lại chợt nhớ tới bên cạnh còn có một người, vội vàng thu tay về, quay đầu đi, nhìn thấy Vệ Lang Yến đang đứng ở bên cạnh nàng, hiển nhiên là nhìn hồi lâu. Thẩm Mẫu Đơn vội vàng đứng dậy trở lại trước án thư, lại phải lạy trái, Vệ Lang Yến mới nói: "Miễn, đều đã viết xong?"
Thẩm Mẫu Đơn gật đầu, " Điện hạ,đã viết xong." Có phải là nên đưa nàng về? Đang nghĩ ngợi, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Vệ Lang Yến nói: "Vào đi."
Cửa phòng được đẩy ra, thanh niên tướng mạo trắng nõn nhanh chân đi vào, nhìn Vệ Lang Yến cung kính khom người, mỉm cười nói: "Điện hạ, nên dùng bữa tối."
Vệ Lang Yến ừ một tiếng, trở lại bên án thư ngồi xuống, cẩn thận liếc nhìn Thẩm Mẫu Đơn viết xuống những biện pháp kia . Thanh niên kia nhìn Yến Vương, lại nhìn Thẩm Mẫu Đơn một chút, đang muốn lên tiếng hỏi Thẩm gia tiểu thư này nên làm sao, Vệ Lang Yến đã nói: "Thẩm gia tiểu thư ở lại dùng thiện."
Thẩm Mẫu Đơn choáng váng.
Thanh niên kia đáp một tiếng liền lui xuống, không lâu lắm có hai nha hoàn mặc y phục màu xanh lục bưng hai cái bàn ăn đi vào, một chiếc đặt ở trước mặt Thẩm Mẫu Đơn , một chiếc đặt ở trước mặt Vệ Lang Yến, cung kính lui xuống.
Thẩm Mẫu Đơn cúi đầu nhìn bàn ăn trên bày mấy đĩa thức ăn cùng bánh ngọt, đậu phụ, nấm xào tiên, thịt hươu phiến, chua gà tơ tia canh, cơm tẻ, đậu đỏ cao, hạt sen cao. Đang do dự, tiếng của Vệ Lang Yến lại vang lên, "Sớm chút dùng xong thiện ta sẽ cho Hoằng Văn đưa ngươi trở về."
Thẩm Mẫu Đơn đáp một tiếng cũng không lại cưỡng ép , bưng lên đũa bạc nhai kỹ nuốt chậm đem một chén cơm ăn sạch, mấy đĩa thức ăn cũng toàn bộ cũng ăn sạch sẽ, lại uống một bát chua Gà tia canh. Ăn canh, cái bụng đã no rồi, bánh ngọt cũng không có động tới.
Mới vừa đem đũa bạc thả xuống, Vệ Lang Yến ngồi đối diện cũng buông đũa bạc xuống, mở miệng nói: "Chuyện hôm nay còn cần cảm ơn Trầm tiểu thư. . . . . . Hoằng Văn, vào đi!"
Thanh niên kia đi vào, khom người với Vệ Lang Yến, trong tay còn nâng một hộp gấm, nhìn thấy hộp gấm kia, Thẩm Mẫu Đơn liền giật mình, ánh mắt tìm đến Yến vương đã ngồi trở lại trước án thư. Sắc trời đã tối, bóng nam nhân kia bao phủ ở âm u khắp chốn bên trong, Thẩm Mẫu Đơn nhìn không rõ vẻ mặt hắn, nàng cảm thấy không khí quanh thân phảng phất bị ngưng đọng lại, lành lạnh, không nhịn được rùng mình một cái, trong lòng hoảng loạn.
Hộp gấm này là hộp gấm lúc trước đựng chân châu kia, bây giờ dĩ nhiên lại nhớ tới người đàn ông này trong tay, Thẩm Mẫu Đơn thật không biết nên dùng ngôn ngữ gì để biểu đạt tâm tình vào giờ khắc này, trong lòng chỉ còn lại kinh hãi, nàng không biết chờ đợi nàng sẽ là cái gì.
U ám, trong phòng trầm tĩnh, lại có tiếng nói lành lạnh vang lên, "Hoằng Văn, đưa Thẩm gia tiểu thư về."
Thẩm Mẫu Đơn ngây người, cứ tính như thế? Tâm tình trong lòng treo lên cao rốt cục cũng rơi xuống, nàng thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy, cúi đầu phúc phúc thân thể với Vệ Lang Yến, "Tạ điện hạ, dân nữ cáo từ." Liền bản thân nàng đều không có chú ý tới, thanh âm nàng mơ hồ dẫn theo mấy phần nhẹ nhàng cùng không thể chờ đợi được nữa.
Mãi đến tận khi ngồi trên xe ngựa Thẩm Mẫu Đơn mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là nhìn qua xe ngựa thấy tình huống bên ngoài lúc tâm tình trong lòng vẫn đau, sắc trời mặc dù tối sầm, nhưng trên đường phố vẫn còn nhiều bách tính bắt châu chấu, ven đường hoa cỏ cây cối cùng trên đất còn từng tầng từng tầng châu chấu. Đáy lòng nàng thở dài, biết chuyện diệt châu chấu phải nhanh một chút mới được, không phải đợi được những con châu chấu này ăn hết nơi này còn có thể tiếp tụcbay đi nơi khác.
Hạ màn xe xuống, Thẩm Mẫu Đơn thở dài, nam nhân ngồi đối diện tên là Trần Hoằng Văn đột nhiên nhìn nàng nở nụ cười, đưa tay đem hộp gấm vừa nãy nâng ở trong tay đưa tới trước mặt Thẩm Mẫu Đơn "Tiểu thư, đây là chủ nhân tạ lễ."
Thẩm Mẫu Đơn sửng sốt một chút, tiếp nhận hộp gấm Trần Hoằng Văn đưa tới, do dự một lúc liền mở ra, bên trong quả nhiên đúng như nàng dự liệu, vẫn là mấy viên trân châu, to bằng nắm đấm trẻ con tản ra ánh sáng lộng lẫy, còn có mấy viên to bằng ngón cái nằm rải rác ở một bên. Trân châu này dĩ nhiên lại trở về trong tay nàng, Thẩm Mẫu Đơn lúc này quả thật có chút dở khóc dở cười.
Trần Hoằng văn nhìn trân châu bên trong hộp gấm, cười nói: "Tiểu thư, chủ nhân tuy là đem vật này làm tạ lễ tặng cho tiểu thư, nhưng vẫn hi vọng tiểu thư có thể cất đi mới phải, không nên tùy ý dùng nó."
Thẩm Mẫu Đơn sắc mặt hơi đỏ một chút, khẽ gật đầu, "Tiểu nữ biết." Trân châu này qua mấy lần đều trở về trong tay nàng, nàng tự nhiên cũng không còn muốn đem nó dùng làm lợi ích trao đổi.
Xe ngựa dừng lại trước cửa lớn Thẩm gia, chờ Thẩm Mẫu Đơn xuống xe, Trần Hoằng Văn mới nói một câu cáo từ liền rời đi.
Thẩm Mẫu Đơn trở về phòng sau liền đem trân châu khóa ở đáy hòm, nghĩ ngày sau hẳn là cũng không cần đến nó, liền cẩn thận cất đi.
Ngày hôm sau huyện lệnh lâm sông Hoài liền ban bố mệnh lệnh, nói để mấy ngày nay mọi ngươig dành thời gian bắt châu chấu làm lương thực, sau ba ngày bắt đầu bắt giết châu chấu. Ba ngày này tất cả mọi người lâm sông Hoài bắt đầu bắt giữ châu chấu làm lương thực, mấy ngày nay mười mấy cửa hàng lương thực lâm sông Hoài vẫn không có mở cửa, điều này cũng làm cho mọi người càng không kể ngày đêm bắt châu chấu làm lương thực.
Thờ gian ba ngày rất nhanh đã đến, huyện lệnh lâm sông Hoài bắt đầu kiểm kê nhân số bắt đầu bắt châu chấu rồi. Lúc trước mấy biện pháp Thẩm Mẫu Đơn viết giờ đều được vận dụng, mỗi nhà lưu lại một người bắt giữ trong thành, châu chấu ngoài thành mở kênh rạch vùi lấp giết và biện pháp dùng lửa dụ giết.
Không chỉ có huyện lâm sông Hoài làm vậy, mấy quận huyện khác đụng phải nạn châu chấu cũng đều dùng cách làm như thế, nạn châu chấu quy mô lớn như vậy đều bị bắt giết hầu như không hơn một tháng, hơn một tháng sau trong thành một mảnh tàn tạ, không có một ngọn cỏ, trong thànhkhông ít phòng ốc đều bị phá hoại.
Nạn châu chấu tuy rằng đã được giải quyết, nhưng tai nạn lớn hơn luôn tới vào phút chót, bởi vì nạn châu chấu, mấy quận huyện phụ cận vào mùa thu sẽ không thu hoạch được một hạt nào, đồ ăn thiếu thốn sẽ dẫn đến nạn đói, nạn đói nếu phát sinh, thây sẽ chất đầy đồng, ôn dịch giáng xuống, vì lẽ đó hiện tại quan trọng nhất chính là lương thực.
Hơn một tháng nay Thẩm Mẫu Đơn đi chỗ Trì Ninh Bái lấy không ít lương thực làm lương thực cho nhà họ Thẩm, lão thái thái biết được cũng gọi Thẩm Mẫu Đơn qua hỏi, Thẩm Mẫu Đơn chỉ nói là Thẩm Thiên Nguyên làm quen Trì Ninh Bái, Trì Ninh Bái trước đây mua không ít lương thực, vì lẽ đó lúc này mới chịu đem lương thực bán cho bọn họ. Lão thái thái ngược lại cũng không nói gì, chỉ nhìn Thẩm Mẫu Đơn có chút phức tạp.
Thẩm gia dựa vào lương thực chở về từ chỗ Trì Ninh Bái cùng châu chấu khô ngược lại cũng không bị đói, một tháng này mọi người trong nhà cũng còn có chút lương thực dư cùng châu chấu vì lẽ đó cũng không chịu đói, qua một tháng nữa chỉ sợ sẽ không xong. Mùa thu không có bất kỳ thu hoạch gì, hơn nữa thời đại này không có cây nông nghiệp thích hợp trồng vào mùa thu, chỉ có rau cải trắng cùng củ cải thời điểm mùa thu có thể gieo, chúng nó có thể chống lại hàn lạnh tiếp tục sinh trưởng, có thể dùng ăn cũng đã đến mùa đông, trong mấy tháng mọi người phải chịu đựng được như thế nào?
Thẩm Mẫu Đơn đứng trước cửa sổ kinh ngạc nhìn cành cây trong viện xơ xác, đang nghĩ Yến vương đã an bài về chuyện lương thực chưa, ngoài cửa Tư Cúc thở hồng hộc chạy vào báo"Tiểu thư, không xong rồi, người Miêu gia đến, ngăn không cho lão gia vào cửa!"
Danh sách chương