Quản gia La gia họ Trần, lúc Lục Nhi thông báo Trần quản gia tới, Thẩm Mẫu Đơn không chút chần chừ kêu Lục Nhi nhanh chóng mời người vào, đương nhiên nàng biết Trần quản gia lúc này tới cửa là vì chuyện gì. Nếu nàng nhớ không lầm, vào thời điểm này ở kiếp trước là tới thọ thần của La lão gia. Lần này Trần quản gia tới chắc là vì chuyện này. Xem ra chuyện lần trước đã chọc giận La Nam thật rồi, cũng đã vài tháng rồi không thấy hắn tới tìm mình, hôm nay còn sai Trần quản gia tới đưa thiệp nữa.

Tư Cúc đem trà nước vào xong liền lui ra ngoài, Thẩm Mẫu Đơn cười nói: "Trần quản gia, sao ngài lại tới đây giờ này? Có phải là có chuyện gì không? Bây giờ phụ thân ta còn ở tiệm lương thực, nếu ngài có chuyện gì, ta sẽ đi gọi phụ thân về?"

Trần quản gia vội vàng khoát tay: "Thẩm cô nương không cần gọi Thẩm lão gia về đâu, cũng không có gì, chỉ là qua nửa tháng nữa là thọ thần của lão gia, lão nô tới là để đưa thiệp mời cho cô nương." Dứt lời, lấy tấm thiệp trong ngực ra đưa cho Thẩm Mẫu Đơn.

Thẩm Mẫu Đơn cung kính nhận lấy, cười híp mắt nhìn lão nói: "Đa tạ Trần quản gia đã tới một chuyến, mong Trần quản gia trở về báo với La bá bá, hôm đó ta và phụ thân nhất định sẽ đến đúng giờ để chúc thọ La bá bá."

Trần quản gia cười nói: "Nhất định, nhất định."

Thẩm Mẫu Đơn cắn cắn môi, gò má ửng hồng, hình như có chút xấu hổ, cúi thấp đầu, nhẹ giọng hỏi: "Trần quản gia, dạo này La đại ca đang làm gì vậy? Lần trước hình như ta làm cho La đại ca không vui, trong khoảng thời gian này cũng không dám đi tìm huynh ấy, cũng không biết huynh ấy có còn giận ta không."

Về chuyện đó thì Trần quản gia cũng có nghe qua, biết nàng dâu La gia trước mắt này đã đổi tạ lễ của Yến Vương thành một tiệm lương thực, vì vậy khiến cho người của La gia đều giận nàng. Về chuyện này thì Trần quản gia không thấy Thẩm cô nương này làm gì sai cả, người là do cô nương nhà người ta cứu, thì đương nhiên tạ lễ cũng nên tùy ý cô nương xử trí, ngược lại thì người La gia cũng quá tham lam rồi. Cô nương Thẩm gia có thể mở tiệm lương thực trong lúc thiên tai thế này, còn không lấy một phân tiền lời nào, vì muốn mọi người vượt qua năm thiên tai mà chỉ bán lương thực theo giá gốc, có thể thấy tâm địa cô nương này rất tốt, bây giờ còn có được danh tiếng tốt, La gia tìm được nàng dâu tốt như vậy còn không hài lòng. Đương nhiên, những lời này cũng chỉ là suy nghĩ của một mình Trần quản gia mà thôi, không dám nhiều chuyện trước mặt chủ tử nhà mình.

Nhìn dáng vẻ thất vọng của cô nương, Trần quản gia có chút không đành lòng, an ủi: "Thẩm cô nương đừng lo, dạo này đại gia có chút bận nên mới không tới tìm cô nương thôi."

Thẩm Mẫu Đơn xấu hổ cười cười: "Thật sao? Vậy ta yên tâm rồi, còn tưởng La đại ca còn giận ta chứ."

Trần quản gia càng ngày càng thấy tiếc thay Thẩm Mẫu Đơn, lại an ủi thêm mấy câu rồi đứng dậy cáo từ.

Về lễ vật tặng cho La lão gia, Thẩm Mẫu Đơn có chút khó xử, bây giờ chỉ còn dư lại nửa tháng, thêu gấp bức tranh thêu chắc chắn là không còn kịp rồi. Hiện giờ tam phòng bọn họ mở tiệm lương thực, người ngoài chắc chắn sẽ cho rằng tiền bạc đối với bọn họ không thành vấn đề, nếu tặng lễ vật quá sơ sài sẽ làm cho người khác gièm pha, nàng không hy vọng đến phút cuối lại mang danh tiếng xấu.

Tới tối sau khi Thẩm Thiên Nguyên trở về, Thẩm Mẫu Đơn nói qua chuyện này với ông. Thẩm Thiên Nguyên rất coi trọng chuyện này, ngày hôm sau lập tức cùng Thẩm Mẫu Đơn tới tiệm ngọc thạch ở chợ, nhìn trúng một bức tượng ngọc khắc hình thọ tinh cao cỡ bàn tay, mặc dù chất lượng ngọc không phải là thượng phẩm, nhưng cũng không tệ, điêu khắc cũng rất tinh tế, thọ tinh được điêu khắc sống động như thật, trong tay cầm một trái đào mừng thọ lớn. Giá tiền thì có hơi đắt, tới mấy chục lượng bạc.

Tiệm lương thực không có lời, chỉ có tiệm y phục mỗi tháng có thể kiếm được mười mấy phần trăm lượng bạc tiền lời, Thẩm Mẫu Đơn cũng có thể bỏ ra số bạc này, nhưng nghĩ đến sau khi tặng lễ vật này thì sẽ không còn quan hệ gì với La gia nữa, nàng vẫn có chút đau lòng, nhưng vì danh tiếng cũng phải móc bạc ra mua.

Thoáng cái đã qua nửa tháng, chẳng mấy chốc đã tới ngày sinh thần của La lão gia, sáng hôm sau, Thẩm Thiên Nguyên và Thẩm Mẫu Đơn đã dậy từ sớm, sửa soạn xong, mang thiệp và lễ vật tới La gia. La gia mặc dù không phải nhà quan nhưng La Nam là nho sinh, bạn bè thân thích không ít, lần này sinh thần của La lão gia tới rất nhiều người.

Khi Trần quản gia dẫn hai người vào La gia, đại sảnh La gia đã ngồi không ít người, Trần quản gia thông báo xong, Thẩm Thiên Nguyên và Thẩm Mẫu Đơn tiến lên trước một bước, Thẩm Thiên Nguyên cười nói: "Xin chúc mừng La huynh đệ, chúc La huynh đệ phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn."

Thẩm Mẫu Đơn cầm hộp gấm đựng thọ tinh bằng ngọc khom lưng hành lễ với La lão gia, giơ hộp gấm trong tay lên, cao giọng nói: "Tiểu nữ ở đây chúc La bá bá phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."

Nhìn nụ cười rạng rỡ của Thẩm Mẫu Đơn, La lão gia nhớ tới cơ hội tốt đã vuột mất của La gia, tâm can tức giận đến mức đau đớn, sắc mặt mơ hồ có chút không ổn, nhưng nghĩ chỗ đông người cũng không thể nói lời khó nghe, chỉ để hai người về chỗ ngồi.

Chương thị bên cạnh trưng ra bộ mặt không ngó ngàng tới, lạnh lùng nhìn Thẩm Mẫu Đơn. Nghĩ tới nghĩ lui, kêu người mở hộp lễ vật Mẫu Đan vừa mới tặng ra, thấy bên trong là một bức tượng thọ tinh bằng ngọc thì sắc mặt càng thêm khó coi, vốn là còn tưởng rằng Thẩm gia sẽ tặng món đồ không ra gì, không ngờ lễ vật lại khá tốt, bà không đào ra được lỗi nào cả.

Thân thích bên La gia đều biết quan hệ của Thẩm Mẫu Đơn và La gia. Trong đó có một người ước chừng hơn 40 tuổi, mặc áo khoác bông màu xanh đậm, phụ nhân kia cười tươi như hoa nhịn không được trêu ghẹo Thẩm Mẫu Đơn: "Nhìn nàng dâu này xem, tặng lễ vật tốt biết bao, thọ tinh này nhìn thật vui mắt, ta nói chứ cô nương này cũng thật khách khí, qua nửa năm nữa sẽ thành thân với Nam Nhi rồi, sao còn gọi La bá bá, chi bằng bây giờ đổi cách xưng hô gọi cha xem nào." Làm cho mọi người trong phòng cười không ngừng, sắc mặt của Chương thị càng khó coi hơn.

Thẩm Mẫu Đơn mắc cỡ đỏ mặt, không biết làm sao nhìn phụ nhân kia một cái.

Nhìn dáng vẻ kia của Thẩm Mẫu Đơn, Chương thị không nhịn được nữa, bĩu môi, liếc phụ nhân vừa mới nói kia một cái, giọng điệu kỳ quái nói: "Đại tẩu vừa nói gì vậy, bây giờ chỉ là mới đính hôn thôi mà, ai biết sau này có xảy ra chuyện bất ngờ gì không, nói không chừng..."

Lời còn chưa dứt, La lão gia không nhịn được ho một tiếng, Chương thị lập tức im lặng, câu kế tiếp không dám nói ra nữa. Phụ nhân kia cũng không dễ dàng bỏ qua, học giọng điệu kỳ quái của Chương thị nói: "Đệ muội đây vừa nói gì thế, nàng dâu tốt như vậy ta thấy đệ muội hình như vẫn chưa hài lòng, Thẩm cô nương nhà người ta dáng vẻ xinh đẹp, lại có tấm lòng tốt, sao lại không xứng với Nam Nhi chứ? Đệ muội còn không hài lòng nữa coi chừng bị trời phạt đó, một lời nói ra sẽ thành sự thật đó, đến lúc đó coi chừng ông trời trừng phạt muội!"

Sắc mặt Chương thị càng lúc càng tái, lại thấy lão gia nhà mình đang nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm bà, cũng không dám mở miệng đáp lại, chỉ quay đầu trừng mắt nhìn Thẩm Mẫu Đan một cách oán hận.

Nhìn cục diện không ổn trước mắt, La lão gia lên tiếng: "Ở đây toàn là trưởng bối, Mẫu Đơn con ở đây cũng không được tự nhiên, ra ngoài tìm bọn Nam Nhi nói chuyện đi."

Thẩm Mẫu Đơn lên tiếng đáp lại rồi xoay người đi ra, dạo một vòng ở trong viện, đều là những người không quen biết, nàng thấy La Nam trong đám đông đang cùng mấy công tử nói gì đó, nàng cũng lười đi tìm hắn ta, tìm một nơi có ánh mặt trời ngồi xuống, mắt lim dim uể oải chợp mắt một lát.

Đang thoải mái phơi nắng, chợt nghe cách đó không xa tiếng của Diêu Nguyệt: "La đại ca, muội tới chúc thọ bá bá nè."

Thẩm Mẫu Đơn vội mở mắt nhìn sang, thấy Diêu Nguyệt đang đứng trước mặt La Nam cười khanh khách nhìn hắn ta, trong tay đang cầm một chậu cảnh bằng san hô đỏ rực. Sắc mặt La Nam đứng đối diện có chút khó coi, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Diêu Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Sao muội lại tới đây? Huynh nhớ đâu có đưa thiệp mời cho muội."

Diêu Nguyệt nhấc chậu cảnh san hô trong tay lên: "Dĩ nhiên là tới đây chúc thọ cho La bá bá rồi, huynh và muội tốt xấu gì cũng coi như là huynh muội thân thiết, đại thọ của La bá bá sao muội có thể không tới chứ." Dứt lời, không để ý tới vẻ kinh ngạc trên mặt La Nam, cầm chậu cảnh san hô đi vào trong phòng.

Thẩm Mẫu Đơn thấy Diêu Nguyệt đi vào trong phòng, nhìn về phía La lão gia nói mấy câu gì đó, La lão gia cười híp mắt đáp lời, sau đó có người lên tiếp nhận chậu cảnh san hô trong tay Diêu Nguyệt, sau đó Diêu Nguyệt lui ra ngoài.

Diêu Nguyệt ra khỏi phòng, tìm một vòng trong đám người, phát hiện Thẩm Mẫu Đơn đang trốn ở dưới gốc cây khô phơi nắng, nàng ta đi tới trước mặt Thẩm Mẫu Đơn, nhìn nàng cười: "Mẫu Đơn, ngươi cũng tới rồi."

Thẩm Mẫu Đơn ừ một tiếng, ngồi thẳng người, "Hôm nay là sinh thần của La bá bá, đương nhiên ta phải tới rồi." Nói xong, nàng nhướng mày, phòng bị nhìn Diêu Nguyệt: "Nguyệt Nhi, hôm nay ngươi đừng nói mấy lời kỳ lạ với ta nữa, chuyện lúc trước ta sẽ không truy cứu nữa đâu."

Diêu Nguyệt cười cười, cơ thể áp sát, ghé vào bên tai Thẩm Mẫu Đơn nói: "Mẫu Đơn, người không tin cũng không được rồi, nếu ngươi đã muốn thấy tận mắt thì nửa canh giờ sau đến sương phòng trong viện của La đại ca xem đi, đến lúc đó thì ngươi bắt buộc phải tin thôi." Nàng ta nói xong, ngồi thẳng người không nhìn Thẩm Mẫu Đơn nữa mà đi về phía La Nam đang đứng trong đám người.

"Muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân các người thôi." Thẩm Mẫu Đơn nhìn theo bóng lưng của Diêu Nguyệt cúi đầu nhỏ giọng thì thầm.

~~

Diêu Nguyệt nhìn thời gian không còn sớm nữa, đưa tay ôm bụng của mình, trên mặt nhuốm vẻ đau đớn, nàng ta kéo tay một tiểu nha hoàn bên cạnh, sắc mặt trắng bệch nói: "Ta... cơ thể ta có chút khó chịu, ngươi có thể đỡ ta tới sương phòng trong viện của La đại ca nghỉ ngơi một chút được không."

Tiểu nha hoàn này biết Diêu Nguyệt, biết quan hệ của Diêu Nguyệt và đại gia nhà mình rất tốt, là huynh muội thân thiết, vội đỡ nàng ta, lo lắng nói: "Diêu cô nương, người không sao chứ, có cần mời đại phu tới xem không? Hay để nô tỳ kêu đại gia qua đây?"

Diêu Nguyệt ôm bụng lắc đầu: "Không cần đâu, ta chỉ là hơi khó chịu trong người, nghỉ ngơi một chút thì sẽ không sao, ngươi chỉ cần đưa ta đến sương phòng trong viện La đại ca là được rồi."

Tiểu nha hoàn không chút do dự, đỡ Diêu Nguyệt đi đến sương phòng trong viện La Nam.

Vào trong phòng, tiểu nha hoàn đỡ nàng ta tới bên giường: "Diêu cô nương, người mau nằm xuống nghỉ ngơi một chút, nô tỳ đi kêu đại gia qua đây."

Diêu Nguyệt cười cười, nhìn tiểu nha hoàn nói tiếng cám ơn, ôm bụng nằm trên giường. Lúc này tiểu nha hoàn mới đi ra ngoài, vội vàng đi kêu đại gia nhà mình qua đây. Sau khi tiểu nha hoàn đi rồi, Diêu Nguyệt cười lạnh một tiếng, nhanh chóng mang giày xuống giường đi tới lò than bên cạnh, trong người móc ra gói bột rắc vào bên trong lò than. Sau đó đi đến chỗ gương đồng, lấy son mang theo tinh tế bôi lên môi. Bột và son này đều là xuân dược, nàng ta không tin La Nam có thể cự tuyệt nàng ta.

Thẩm Mẫu Đơn, ta sẽ cho ngươi tỉ mỉ nhìn rõ, cái người ngươi gọi là quân tử văn nhã.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện