Editor: Vanny

Ngay cả không quay đầu, Vệ Lang Yến cũng biết người đằng sau là ai rồi. Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, người đằng sau đã cưỡi con ngựa màu nâu khỏe mạnh đuổi tới. Người đó ngồi ở trên lưng ngựa, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Vệ Lang Yến ở bên cạnh, cười nhạo: “Không ngờ ngay cả Thất đệ người không gần nữ sắc như vậy mà nay cũng bị mê hoặc, làm cho Thất đệ ngay cả hứng thú săn bắn cũng không có. Huynh thật tò mò vị cô nương Thẩm gia kia rốt cuộc là người như thế nào. Nhìn đệ như vậy, ngược lại huynh rất muốn gặp vị Thẩm cô nương kia.” Câu cuối cùng được nói bằng giọng điệu ngả ngớn, dường như mang theo một tầng ý nghĩa khác.

Vệ Lang Yến nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn hắn ta, mở miệng nói: “Vệ An Cảnh, huynh muốn đánh nhau sao?”

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” Vệ An Cảnh ngược lại cười cười, chợt phát hiện hàn khí bên cạnh càng tăng thêm. Hắn ta liền chuyển chủ đề, nói: “Hay là đệ đưa Tử An tới chỗ của huynh thì thế nào? Vốn Tử An không phải là trách nhiệm của đệ…”

Vệ Lang Yến cười cổ quái: “Vệ An Cảnh, bây giờ huynh muốn nói cái gì? Nói Ngũ ca vì huynh mà chết nên Tử An là trách nhiệm của huynh?” Giọng nói của hắn có chút trầm thấp và mập mờ không rõ trong làn gió rét: “Vệ An Cảnh, hà tất chứ, mặc dù nói vốn là huynh đi Ký Châu, nhưng do mẫu phi cầu tình, hoàng thượng cũng đã hạ chỉ. Đệ và Ngũ ca đi Ký Châu, chuyện này với huynh đã không liên quan gì nữa. Ngũ ca… là vì cứu đệ mà chết, huynh không cần phải gánh trách nhiệm này… Hơn nữa, Tử An không phải là trách nhiệm, đệ xem nó là con của mình… Đi…”

Con ngựa đen tráng kiện chạy nhanh về phía trước.

Vệ An Cảnh ghìm chặt dây cương, đứng yên tại chỗ, kinh ngạc nhìn bóng dáng khôi ngô trước mặt. Bàn tay hắn ta siết chặt thành quyền, sắc mặt tái nhợt. Nỗi đau trong tim lướt qua. Mẫu phi… Mẫu phi, cũng vì người, ta mới trở thành người hèn nhát trong mắt huynh đệ, cũng vì sự thiên vị của người, ta và huynh đệ của mình mới trở thành người dưng…

~~dieddddanleeeequuuydooon~~~ diiiendan le quuuuuy don~~~

Vo gạo xong lại thêm nước vào rồi đậy kín nắp nồi lại, đặt dưới bếp than nấu suốt một ngày một đêm. Ngày hôm sau thức dậy lấy nồi lên, mở nắp ra, mùi cháo thơm nồng nặc tỏa ra.

Hớp một miếng cháo đặc thơm nồng, thêm đĩa giá xào, rau cải trắng chua chua ngọt ngọt thêm chút cay cay vừa miệng, Vệ Tử An ăn rất ngon miệng.

Thẩm Mẫu Đơn thấy tiểu thế tử húp xì xụp chén cháo sắp hết, cười nói: “Ăn thêm một chén nữa không?”

Vệ Tử An gật đầu, múc miếng cháo đặc thơm ngon cuối cùng vào miệng, đưa chén không cho Cưu Lan đứng bên cạnh. Cưu Lan cười híp mắt đi vào nhà bếp múc thêm một chén.

Thẩm Hoán ở bên cạnh trêu tiểu thế tử: “Tử An, ngươi cứ ăn như vậy coi chừng biến thành con heo mập đó.”

Vệ Tử An có chút nghi hoặc, nhíu mày cố gắng nhớ lại dáng vẻ của con heo mập mà mình từng thấy. Thẩm Mẫu Đơn cười khẽ: “A Hoán, đệ đừng trêu tiểu thế tử nữa.” Lại nói với Vệ Tử An: “Thế tử đừng nghe đệ ấy nói bừa. Mập chút mới tốt, ôm mới thoải mái.”

“Cô… cô nương.” Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng nói hổn hển của Tư Cúc: “Yến… Yến Vương điện hạ tới rồi.”

Thẩm Mẫu Đơn ngẩn ra, đôi đũa trong tay cầm không chắc, rớt xuống bàn cái bịch. Nàng do dự một hồi, đứng dậy nói với Tư Cúc: “Đi… đi mời điện hạ vào…” Nàng chưa nói xong, nam nhân khôi ngô mặc áo choàng, cả người hàn khí ở ngoài cửa đã bước vào. Hắn bước vào phòng, tầm mắt dừng trên người Thẩm Mẫu Đơn, giao với ánh mắt của nàng, trong mắt nhu hòa hơn, nhưng nhiều hơn là sự khát khao chiếm hữu mãnh liệt một cách trắng trợn không thèm che dấu.

Thẩm Mẫu Đơn kinh hãi, cuống quýt tránh né ánh mắt của hắn, lắp bắp nói: “Điện hạ, ngài… ngài tới đón tiểu thế tử sao. Cưu Lan, mau thu dọn đồ của tiểu thế tử.” Lúc nói những lời này, trước sau cũng không dám nhìn hắn.

“Không gấp.” Vệ Lang Yến thu hồi tầm mắt, nhìn cháo và thức ăn trên bàn, đi về phía trước mấy bước, kéo một băng ghế ra ngồi xuống, hờ hững nói: “Sáng sớm qua đây hơi gấp, vẫn chưa ăn sáng.”

Hơn nửa tháng Vệ Tử An không thấy hắn, cũng rất nhớ, nghe những lời này của hắn, lập tức quay đầu vui vẻ nói với Cưu Lan: “Cưu Lan tỷ tỷ, mau đi múc một chén cháo tới đây cho Thất hoàng thúc.” Lại nghiêng đầu cười híp mắt với Vệ Lang Yến: “Thất hoàng thúc, cháo và rau, giá này đều là phương pháp nấu ăn mới mà Mẫu Đơn tỷ tỷ nghĩ ra đấy, ăn rất ngon đó, thúc phải ăn nhiều chút.”

Thẩm Mẫu Đơn dở khóc dở cười nhìn Vệ Tử An, trong lòng thấp thỏm không yên. Lúc đang do dự không biết nên làm thế nào, Vệ Lang Yến đã nhìn nàng, nói: “Nàng đừng để ý đến ta, ngồi xuống tiếp tục ăn đi.”

Thẩm Mẫu Đơn đáp một tiếng, liếc nhìn chỗ trống bên cạnh hắn, đứng thì không được mà ngồi thì cũng không xong, cuối cùng nhắm mắt ngồi xuống, nghe tiếng nhai nuốt chầm chậm của hắn ở bên cạnh, sự ảo nảo trong lòng khỏi nghĩ cũng biết.

Thi Bảo Thu bị thương trên người nên không thể ngồi dậy ăn uống, đều là Thúy Chi hầu hạ cô nương ấy ăn uống trong phòng. Bình thường trên bàn cơm chỉ có Mẫu Đơn, A Hoán và Tử An ba người. Lần này có thêm một nam nhân, lại còn là một nam nhân nổi bật như vậy, hắn ngồi thẳng lưng, hai chân hơi mở ra, tay trái để ở trên đùi trái một cách rất tự nhiên. Ngoại trừ Vệ Tử An, hai người còn lại đều có chút đứng ngồi không yên. Đặc biệt là Thẩm Mẫu Đơn ngồi ở bên trái, ánh mắt vẫn không kềm chế được nhìn về phía bàn tay và bắp đùi chỉ cách đùi phải của nàng có một nắm tay. Chân hắn dài mà có lực, săn chắc, hơi bị che khuất ở dưới chân bàn thấp bé. Mu bàn tay đặt trên đùi bởi vì luyện võ, gân xanh hơi gồ lên, ngón tay cũng rất thon dài, móng tay được cắt gọn gàng.

Thẩm Mẫu Đơn quả thật rất ảo nảo mà ăn xong bữa sáng này. Đợi Tư Cúc và Cưu Lan dọn bàn xong, Thẩm Mẫu Đơn lập tức nói: “Điện hạ, người đợi ở đây một chút, dân nữ đi thu dọn đồ đạc cho thế tử.” Dứt lời nàng liền vội vã rời đi, vào phòng Vệ Tử An, trở tay đóng cửa phòng lại.

Tựa vào sau cánh cửa, Thẩm Mẫu Đơn hít một hơi thật sâu. Trong lòng lại nhớ tới ánh mắt điện hạ nhìn nàng lúc nãy, mãnh liệt, trắng trợn và không che dấu được khát khao chiếm hữu. Đầu nàng hơi hỗn loạn, không hiểu chuyện gì xảy ra. Lúc trước khi còn ở vương phủ, mặc dù có thể cảm nhận được hắn hẳn là có tình ý với nàng, nhưng không có cảm giác mãnh liệt như ngày hôm nay. Hôm nay hắn quá trắng trợn rồi. Nàng cho rằng hắn đi Hoài Ninh một chuyến, nói không chừng chút xíu tình ý dành cho nàng kia cũng sẽ biến mất theo thời gian. Nhưng bây giờ lại càng thêm mãnh liệt cuồn cuộn hơn, rốt cuộc đây là chuyện gì vậy? Hai chân cứng ngắc đi về phía giường Vệ Tử An thu dọn đồ đạc. Trong đầu Thẩm Mẫu Đơn càng ngày càng rối. Đang suy nghĩ hỗn loạn, cánh cửa sau lưng bị đẩy ra kêu két một tiếng, Thẩm Mẫu Đơn chỉ cho là Cưu Lan đến đây. Nàng mệt mỏi yếu ớt ngồi ở mép giường, lưng tựa vào thành giường, cúi thấp đầu mệt mỏi nói: “Cưu Lan, ngươi qua đây dọn đồ cho Tử An đi. Ta có chút không thoải mái.” Lúc nãy bởi vì ở cùng với điện hạ cả người căng thẳng, bây giờ bỗng nhiên thả lỏng, cả người liền có chút bủn rủn.

Tiếng bước chân từ từ đi vào, khác với tiếng bước chân nhẹ nhàng của Cưu Lan, tiếng bước chân này rõ ràng trầm ổn có lực, không giống bước chân của nữ nhân. Thẩm Mẫu Đơn đang tựa vào thành giường ý thức được điều gì đó, sắc mặt tái nhợt. Đang muốn ngẩng đầu nhìn qua, tiếng bước chân đó đã dừng lại trước mặt nàng, đập vào mắt nàng là đôi giày màu đen thêu viền vàng. Nàng nhắm mắt lại, trong lòng càng nặng nề, nghe tiếng hỏi thăm của hắn bên tai: “Nàng có chỗ nào không thoải mái?”

Thẩm Mẫu Đơn ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của hắn, siết chặt bàn tay đang run run, nàng nhịn xuống sự sợ hãi cuồn cuộn trong lòng, bình tĩnh nói: “Điện hạ, dân nữ không sao, chỉ là… chỉ là tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt. Điện hạ, ngài đợi một chút, dân nữ sẽ thu dọn xong đồ của thế tử rất nhanh thôi.” Nàng nói xong, thu hồi tầm mắt, đứng dậy định thu dọn đồ cho Tử An.

Vệ Lang Yến sao lại không nhìn ra nàng đang trốn tránh mình. Hai người đều không phải là kẻ ngốc. Hắn không hiểu, tại sao nàng lại tránh mình chứ. Hắn xoay người, kéo cái băng ghế ở bên cạnh qua rồi ngồi xuống, tầm mắt lại dời về phía nàng. Hôm nay nàng mặc áo váy màu hồng cánh sen, eo buộc chặt đang đưa lưng về phía giường thu dọn đồ đạc, hơi khom lưng, cái mông căng tròn liền hướng thẳng vào mắt hắn.

Chợt Vệ Lang Yến bắt đầu cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, giọng hắn khàn khàn nói: “Không cần dọn nữa, tạm thời Tử An vẫn ở lại chỗ của nàng. Nàng qua đây, ta có lời muốn nói với nàng.”

Thẩm Mẫu Đơn ngẩn ra, lề mề hồi lâu mới đứng thẳng, xoay người, nhìn thấy hắn đang ngồi ở đằng trước không xa. Chần chừ hồi lâu, nàng không đi tới, vẫn đứng nguyên ở đầu giường. Nàng luôn cảm thấy có luồng không khí không rõ lẩn quẩn xung quanh hai người, nàng rất muốn bỏ chạy nhưng nàng không dám.

“Qua đây.” Vệ Lang Yến thúc giục.

Thẩm Mẫu Đơn do dự đi về phía trước hai bước, nói: “Điện hạ, tiểu thế tử ở lại đây dù sao vẫn không tốt lắm. Ngài khuyên tiểu thế tử nhiều chút, vẫn là để thế tử trở về vương phủ đi.”

Vệ Lang Yến không đáp lời, qua một hồi mới khàn giọng nói: “Ngồi xuống.”

Thẩm Mẫu Đơn nghi hoặc nhìn hắn, lại nhìn xung quanh, cả phòng chỉ có duy nhất băng ghế mà hắn đang ngồi không còn cái nào khác nữa.Tầm mắt chợt dừng lại trên đùi thon dài rắn chắc của hắn, nàng ý thức được gì đó, khuôn mặt chợt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Điện… Điện hạ...”

Có phải nàng nghe lầm rồi không, hoặc nàng hiểu sai ý, kỳ thực lời nói của hắn căn bản không phải ý đó, không phải kêu nàng ngồi lên đùi của hắn.

Vệ Lang Yến không dài dòng nữa. Hắn vốn là người nói một không nói hai, lập tức vươn tay kéo cánh tay của Thẩm Mẫu Đơn, hơi dùng lực, nàng liền ngã vào trong lòng hắn. Nàng liền thuận thế ngồi vững vàng trên đùi hắn. Hắn ôm lấy eo của nàng, mùi hương nhàn nhạt xông vào mũi của hắn, vô cùng dễ chịu.

Nàng vừa ngã vào lòng, dục vọng toàn thân của Vệ Lang Yến liền không kềm chế được nữa, từ bụng dưới lan ra toàn thân. Lúc này hắn mới phát hiện sự nhớ nhung và yêu thích của hắn đối với nàng đã vượt xa so với dự đoán của chính mình. Hắn vốn là người rất tự chủ. Những năm gần đây cũng không có nữ nhân nào, mặc dù cũng có dục vọng sinh lý nhưng dục vọng đối với nữ nhân lại không có chút nào, cho đến nửa tháng dày vò kia, mỗi đêm dục vọng của hắn giống như con sư tử mạnh mẽ thức giấc. Từ Hoài Ninh trở về, hắn thậm chí không về vương phủ mà đến thẳng đây. Bây giờ chỉ mới ôm nàng vào lòng, con sư tử trong cơ thể hắn cũng đã thức giấc kêu gào.

Thẩm Mẫu Đơn vẫn chưa phản ứng kịp với chuyện vừa xảy ra, tới khi nàng phản ứng lại thì nàng đã nằm trong lòng hắn rồi, dưới mông có vật cưng cứng chỉa vào. Sắc mặt nàng lập tức tái nhợt, cơ thể nhịn không được run run, muốn đứng dậy. Nhưng cánh tay của hắn như kiềm sắt kiềm chặt nàng, không động đậy được.

Nàng sao lại không biết thứ dưới kia là gì chứ, nàng không dám nhúc nhích nữa, rất sợ kích thích nó càng cứng hơn.

Nàng ngây ra không dám nhúc nhích chút nào. Nhưng không ngờ hắn lại bắt đầu di chuyển, bàn tay có chút lạnh của hắn sờ lên gương mặt mịn màng của nàng, hơi dùng lực, gương mặt nàng liền nhìn thẳng vào hắn. Thậm chí nàng còn thấy bóng dáng ngây ngốc của mình trong mắt hắn. Không đợi nàng nghĩ ngợi thêm, tay của hắn đã đỡ phía sau gáy của nàng, dùng lực ấn về phía mình, đôi môi lạnh lẽo chạm vào đôi môi mềm mại của nàng. Trên miệng có thứ ẩm ướt nóng bỏng liếm qua, cái lưỡi linh hoạt ấm áp kia lướt qua lướt lại trên miệng nàng, thậm chí đưa vào trong miệng nàng muốn cạy hàm răng đang cắn chặt của nàng ra.

Thẩm Mẫu Đơn nghe thấy tiếng nói trầm thấp của điện hạ: “Mẫu Đơn…”

Bỗng nhiên Thẩm Mẫu Đơn không biết lấy sức ở đâu, cũng có thể là hắn hôn quá chuyên chú, nàng đẩy mạnh hắn ra, dùng lực quá mạnh, cả người ngả ra phía sau, hắn nhanh tay kéo nàng lại. Nàng lập tức vung tay đẩy tay hắn ra, cả người ngã văng xuống đất.

Âm thanh nặng nề vang lên, Thẩm Mẫu Đơn ngay cả rên rỉ cũng không dám, lập tức bò dậy, quỳ rạp ở dưới đất, cúi thấp đầu: “Xin… xin điện hạ trách tội.” Cả người nàng run rẩy kịch liệt, ngay cả giọng nói cũng run run.

Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói bình tĩnh của Vệ Lang Yến: “Đứng dậy nói đi.”

Thẩm Mẫu Đơn không chịu ngẩng đầu lên, chỉ lặp lại một lần nữa: “Xin điện hạ trách tội.”

Vệ Lang Yến bất đắc dĩ: “Xin lỗi, vừa nãy là ta quá đường đột, có lẽ nàng sẽ không tin, ta… chỉ là quá nhớ nàng thôi. Nàng yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm. Ta sẽ cưới nàng vào cửa. Nàng… đứng dậy nói đi.”

Cưới… chỉ có thê tử mới dùng từ cưới, cưới làm thê đón làm thiếp. Nàng sao có thể đáp ứng, lại đáp ứng như thế nào. Nàng cắn chặt răng, đầu càng cúi thấp xuống: “Dân nữ không xứng.”

Vệ Lang Yến có vẻ ngớ ra, lại chau mày, dĩ nhiên không ngờ nàng sẽ cự tuyệt. Hắn ngồi tại chỗ, không nói.

Đầu Thẩm Mẫu Đơn đã chạm đất, sau lưng cũng đau đớn không thôi. Nhưng nàng không dám cử động, trong lòng nàng trào dâng nỗi cay đắng, suy nghĩ điện hạ chắc đang nghĩ sao nàng lại dám cự tuyệt, vì sao lại cự tuyệt, phúc phận lớn như vậy, vị trí chính phi, vị trí mà biết bao nữ tử trên thế gian này mong ước, tại sao nàng phải cự tuyệt?

Nàng sao dám không từ chối chứ, kiếp trước bản thân vì một tên nam nhân mà nhà tan cửa nát. Khó khăn lắm mới được sống lại một lần nữa, nàng sao dám giẫm lên vết xe đổ, nàng sao dám làm phi tử của hắn, làm hoàng hậu sau này. Nàng sao dám sống tại nơi hậu cung tranh đoạt kia. Đợi sau này hắn trở thành hoàng thượng, trước không nói vì kiềm chế các thế lực trong triều đình mà hắn phải bổ sung hậu cung, nếu lúc đó hắn vẫn còn tình ý với mình, nói không chừng nàng sẽ trở thành hoàng hậu của hắn, sẽ trở thành đối tượng mà nữ nhân khắp thiên hạ đố kỵ. Thẩm gia bọn họ cũng sẽ trở thành đối tượng mà các quý tộc quyền quý trong triều đình kia đả kích. Đối với Thẩm gia sa cơ mà nói, quả thật chịu không nổi phúc phận này, ngược lại là bị hại giết. Nhẹ hơn chút, hắn đã hết hứng thú đối với nàng, nhưng đã cưới nàng vào cửa, ngay cả đường lui nàng cũng không có, chỉ có thể suốt đời sống ở thâm cung lạnh lẽo đó. Hai cái này đều không phải là kết quả mà nàng hy vọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện