Thẩm Mẫu Đơn trở về phòng gỡ mũ trên trên đầu xuống , cởi quần áo vải thô cùng đệm trên người được buộc bằng sợi dây đay ra , lộ ra dáng người mảnh khảnh cùng eo thon tinh tế, hơi gió lạnh làm nàng không nhịn được nổi da gà, nàng đưa tay vuốt ve trên cánh tay, từ trên bình phong lấy xuống quần áo, mặc áo Chức Cẩm thêu chỉ bạc cùng váy Hải Đường Hồng vào, rồi ngồi trước gương đồng sửa sang lạitóc mai hơi có chút rối, lúc này mới nhìn về phía ngọc cơ cao trên bàn trang điểm nở nụ cười nhạt, trong lòng suy nghĩ, Nguyệt Nhi a, kiếp trước cô hại tôi, lần này tôi cũng sẽ cho cô nếm thử cảm giác này ra làm sao.

Đem ngọc cơ cao cất đi, ngoài cửa liền vang lên tiếng Tư Cúc " Tiểu thư, Hồng Đậu cao đã mua về rồi." Nói xong đã cầm Hồng Đậu cao đi vào, nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn đang ngồi trong phòng, Tư Cúc đi tới phía bàn cầm Hồng Đậu cao trong tay mở ra "Tiểu thư, vẫn đang nóng, người mau nếm thử xem."

Thẩm Mẫu Đơn cầm lên một khối Hồng Đậu cao cho vào trong miệng, thơm mềm ngọt, mùi vị rất tốt, nhìn Hồng Đậu cao trên bàn, Mẫu Đơn trầm tư, bây giờ trọng sinh một lần, giải trừ hôn ước với La Nam là chuyện sớm muộn, thế nhưng nên giải trừ làm sao để không bị tổn hại danh tiếng Thẩm gia , A Hoán còn muốn nâng Hiếu Liêm (Theo Sen lục tìm trên baike từ này nghĩa là nho sinh được người bề trên tiến cử làm quan ấy ạ), tuyệt đối không thể liên lụy đến A Hoán. Mặt khác sau khi giải trừ hôn ước ,địa vị ở Thẩm gia cũng rất không ổn, đến lúc đó hôn phối của nàng tổ mẫu có quyền làm chủ, dù sao Thẩm gia không có ở riêng, sau đó nàng nên làm gì để tự vệ? Còn có thu nhập của tam phòng rất là ít ỏi, dựa vào một mình cha nhất định là không được, ngày sau chỗ cần dùng tiền bạc còn có rất nhiều, nên làm gì để kiếm lời chút tiền bạc.

"Tiểu thư, người đã khỏi phong hàn rồi, có muốn đi tìm La đại gia không ?" Tư Cúc biết tiểu thư rất thích La đại gia, nếu không phải nhiễm phong hàn thì tiểu thư cũng sẽ mỗi ngày đều sẽ đi gặp La đại gia một lần .

Dân phong ở đây rất cởi mở, nữ tử chưa kết hôn cũng có thể ra ngoài đi lại , cùng nam tử nói chuyện cũng không tính cái gì, càng không cần phải nói là hai người có hôn ước, vì lẽ đó trong mắt Tư Cúc Mẫu Đơn và La Nam mỗi ngày hẹn gặp nhau là chuyện rất bình thường.

Thẩm Mẫu Đơn lắc lắc đầu "Không đi." Nàng bây giờ căn bản không tâm tư đi gặp La Nam, đợi nàng nghĩ ra một lý do từ hôn hợp lý lúc đó gặp lại nhau cũng không muộn.

Nhưng Thẩm Mẫu Đơn không nghĩ đến chính là, nàng không đi gặp La Nam, La Nam nhưng lại tới gặp nàng, ước chừng qua buổi trưa Lục nhi đến thông báo, nói là La đại gia đến, Thẩm Mẫu Đơn phất phất tay, "Không gặp,nói ta nhiễm phong hàn chưa khỏi, bảo hắn trở về đi." Nàng sợ bây giờ mình thấy hắn sẽ không kìm nén được phẫn nộ cùng thù hận trong lòng mà làm ra chuyện không cách nào cứu vãn được.

Tư Cúc kinh ngạc nhìn Thẩm Mẫu Đơn, "Tiểu thư, người. . . . . ."

Thẩm Mẫu Đơn cũng không giải thích gì, Lục nhi đang chuẩn bị đi ra ngoài thông báo một tiếng, ngoài cửa vang lên âm thanh hơi thiếu kiên nhẫn "Mẫu Đơn, nàng làm cái gì vậy? Ngay cả ta cũng không chịu gặp? Hay là sáng sớm nàng làm liên lụy đến Nguyệt Nhi khiến nàng ấy bị thương, vì thế lúc này mới không mặt mũi nào gặp người khác sao?"

Liên lụy khiến Nguyệt Nhi bị thương? Cho nên nói ngày hôm nay hai người này nên gặp mặt, sau đó Diêu Nguyệt đem toàn bộ nước bẩn giội đến trên người nàng? Thẩm Mẫu Đơn không nhịn được cười, nguyên lai chuyện sáng sớm đổi thuốc cao nàng còn cảm thấy có chút áy náy , hiện tại thật đúng là một chút cảm giác hổ thẹn cũng theo câu nói này mà biến mất, Diêu Nguyệt a, đây thật là đáng đời cô.

Mặt Tư Cúc cùng Lục nhi đều lộ vẻ kinh ngạc, Tư Cúc sợ Thẩm Mẫu Đơn nghe thấy thương tâm, nghiêng đầu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu với Lục nhi "La đại gia nói cái gì vậy, Nguyệt Nhi tiểu thư rõ ràng là tự ngã , làm sao cóthể trách đếntrên đầu tiểu thư nhà chúng ta được. Ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy được nha"

La Nam nói xong bước chân đã đi vào trong phòng, thời điểm nhìn thấy nữ tử diễm lệngồi giữa phòng bỗng nhiên liền ngây ngẩn cả người, "Nàng là. . . . . . Mẫu Đơn?" Hình dáng kia thật không ngờ sau khi Mẫu Đơn chải tóc lên lộ ra cái trán trắng nõn trơn bóng no đủ sẽ đẹp như vậy. . . . . . Diễm lệ, sáng rỡ, khiến người ta không đành lòng dời mắt, La Nam cảm giác tim mình đập nhanh hơn rất nhiều nhịp, tất cả máu nóng toàn bộ hướng về đỉnh đầu, cơ thể hắn không nhịn được khô nóng, vẻ bực mình khi nãy cũng đổi thành nhu tình, "Mẫu Đơn, nàng như vậy thật xinh đẹp."

Nhìn người trước mắt mặc một thân thanh y thêu chỉ vàng, có vẻ phong độ phiêu dật, trong đầu Thẩm Mẫu Đơn lại xuất hiện hình ảnh chính mình nằm trong vũng máu nhưng trên mặt nam nhân này lại xuất hiện vẻ không kiên nhẫn cùng lạnh lùng, còn có A Hoán bị người chặt đứt hai chân ở trong ngõ hẻm âm u chết bị đông sống mà chết , nàng chỉ cảm thấy có một mùi máu tanh hướng cổ họng tuôn tới, gắt gao siết chặt nắm đấm lúc này mới đè xuống mùi máu tanh nơi cổ họng .

Niệm vài câu Tĩnh Tâm chú Thẩm Mẫu Đơn mới đè xuống được sự phẫn nộ cùng thù hận trong lòng , trong lòng cũng bình tĩnh lại, nàng ngẩng đầu nhìn La Nam, "La. . . . . . Đại ca, cám ơn huynh đã khen ngợi."

La Nam hiểu ý nở nụ cười, quên mất chuyện hôm nay vì sao tới tìm nàng là để chất vấn chuyện nàng liên lụy Nguyệt Nhi bị thương, nhanh chân đi đến ngồi xuống cạnh Thẩm Mẫu Đơn, "Mẫu Đơn, nàng sao hôm nay lại nghĩ đến thay đổi kiểu tóc vậy?"

Tư Cúc ở một bên không nhịn được nói "Đại gia, tiểu thư nhà ta giờ đã cập kê, vì đó mới búi tóc. Đúng rồi, đại gia, sáng ra là tiểu thư Nguyệt Nhi tự mình ngã, tiểu thư nhà ta đi phía trước, Nguyệt Nhi tiểu thư đi theo sau, cùng tiểu thư nhà ta không có nửa phần quan hệ, ngài vừa nãy nói tiểu thư nhà ta như vậy, tiểu thư nhà ta khẳng định là sẽ rất thương tâm ."

Trên mặt La Nam thoáng qua một tia lúng túng, nhưng chỉ là thoáng qua, hắn nhìn Thẩm Mẫu Đơn cười nói: "Mẫu Đơn xin lỗi, là ta nghe lời Nguyệt Nhi nói mà trách nàng, ta không nên nghe một phía vừa nãy trách nhầm nàng." Mẫu Đơn yêu hắn như thế, khẳng định sẽ không trách cứ hắn .

Thẩm Mẫu Đơn a một tiếng, mày liễu nhíu lại, "La đại ca, trời vừa sáng huynh liền thăm Nguyệt Nhi sao?"

Tư Cúc cùng Lục nhi bên cạnh nghe tiểu thư nói như thế mới phát giác ra chuyện này có chút không thoả đáng, La đại ca là chồng chưa cưới của tiểu thư, vì sao trước hết đến thăm không phải là tiểu thư, mà là Nguyệt Nhi tiểu thư ? Hai người nghi hoặc nhìn về phía La Nam.

La Nam giật mình, hiển nhiên không ngờ tới Mẫu Đơn mở miệng sẽ là nói câu này, vội vàng nghĩ ra một lý do gượng ép "Ta nghĩ mấy ngày nay nàng không đi tìm ta, nghĩ hôm nay nàng sẽ ở cùng Nguyệt Nhi , lúc này mới đi tìm Nguyệt Nhi muội muội." Hắn nói rồi đưa hai tay tới định nắm chặt tay Mẫu Đơn đang đặt trên bàn, cũng không biết Mẫu Đơn vô tình hay là cố ý, giơ tay lấy ly trà trên bàn nhấp một ngụm thời điểm La Nam giơ hai tay ra phút chốc thành vồ hụt, La Nam cũng không để ý, thu tay về "Mẫu Đơn, nàng có thể tha thứ cho ta có được hay không?"

Thẩm Mẫu Đơn không nói lời nào, gật đầu, bây giờ nàng không có chứng cứ chứng minh La Nam cùng Diêu Nguyệt ở cùng một chỗ, vì lẽ đó chi bằng coi như không biết gì để đôi cẩu nam nữ hai người qua lại một chỗ khăng khít hơn mới mau tìm được chứng cứ .

Quả nhiên, vẫn là Mẫu Đơn trước đây, vẫn yêu mình hắn, câu hỏi hắn trước đi tìm Nguyệt Nhi chỉ sợ cũng là vô tâm đi.

Nghiêng đầu nhìn dung mạo diễm lệ của Mẫu Đơn, trong lòng La Nam cảm khái, Mẫu Đơn trổ mã càng ngày càng xinh đẹp, mặc dù chỉ là tiểu thư chi thứ ba Thẩm gia, nhưng Thẩm gia ở lâm sông Hoài này cũng coi như là thế gia trăm năm , lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, cưới Thẩm Mẫu Đơn dù sao cũng tốt hơn cưới Nguyệt Nhi rất nhiều. Nguyệt Nhi chỉ là con gái thương gia, gia sản bạc vạn, ngày sau chiếm được thân thể nàng, về sau nạp nàng làm thiếp thị là được.

Bây giờ nhìn dung mạo Mẫu Đơn —— La Nam nhớ tới mấy nho sinh bằng hữu của hắn, nếu bọn họ thấy Mẫu Đơn chắc chắn sẽ ước ao được như hắn , nữ
nhân từ nhỏ không phải là vật trang sức tùy thân của nam nhân, lấy ra để làm vật khoe khoang sao, sau này tụ hội có thể mang theo Mẫu Đơn cùng đi. Nghĩ tới đây, La Nam không khỏi nhìn Thẩm Mẫu Đơn cười nói: "Mẫu Đơn, ta cùng với mấy vị thân hữu sẽ đi ly giang, nàng có muốn đi cùng ta không?" (boxing3boxing3boxing3Thằng tra La Nam kia nhá dám biểu bà là vật trang sức sao,bà đấm chết mi. Chị em mau vô chà đạp nó)

Thẩm Mẫu Đơn nào có thể không biết La Nam nhắc tới chuyện gì, chợt nắm chặt quyền, qua nửa ngày mới nói: "La đại ca, ta bị phong hàn chưa khỏe, nếu là lại đi ly giang nhiều gió, chỉ sợ phong hàn sẽ lại nặng thêm, tiếc không thể bồi La đại ca được."

La Nam có chút tiếc nuối, nhìn đôi mắt đen láy, da trắng hơn tuyết của nàng, một nữ tử thanh lệ tuyệt sắc như vậy khiến trong lòng hắn ngứa ngáy khó chịu, nhưng có Tư Cúc đứng một bên, hắn cũng không tiện làm động tác khác thường gì trước đây hắn đối với Mẫu Đơn không có hứng thú, đối với nàng từ trước tới nay vẫn luôn giả bộ là chính nhân quân tử quy củ, mặc thước bây giờ nhìn nữ tử này trổ mã thật là xinh đẹp, quyến rũ câu đi tâm hắn, thật muốn ngay lập tức sẽ đem nàng đặt dưới thân nếm thử tư vị của nàng.

Nói chuyện phiếm với Thẩm Mẫu Đơn vài câu, nghĩ buổi tối còn muốn cùng
bạn tốt ly giang (du ngoạn sông nước ấy ạ), hắn đứng dậy cáo từ, lúc đi tựa hồ nghĩ đến cái gì đó gỡ xuống ngọc bội mang theo bên người đưa cho Thẩm Mẫu
Đơn, cười nói: "Mẫu Đơn, hôm nay là ngày nàng cập kê, ngọc bội này vẫn đi theo ta mười mấy năm, nay đưa cho nàng làm lễ vật, hi vọng nàng thích."

Thẩm Mẫu Đơn nghe hắn nói lời này cảm thấy buồn nôn vạn phần, sao có thể nhận lễ vật của hắn, liền từ chối. La Nam cố ý muốn đem ngọc bội kia đưa cho nàng, cuối cùng mạnh mẽ nhét vào trong tay nàng, nhanh chóng rời đi.

Thẩm Mẫu Đơn vừa ý vuốt ngọc bội trong tay, lẩm bẩm nói:"Đều nói nam nhân yêu nhất vẫn là da thịt mỹ nhân, quả thực không sai. . . . . ."

Tư Cúc tiến tới, cười nói: "Tiểu thư, ngài nói thầm cái gì đó."

Thẩm Mẫu Đơn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cây hoa quế trong viện "Không có gì." Cầm ngọc bội trong tay ném cho Tư Cúc, "Tìm miếng vải bọc lại đặt dưới đáy hòm đi." Chờ sau này tìm cơ hội bán đi là được rồi.

La Nam nói tới chuyện này làm cho Thẩm Mẫu Đơn nhớ tới kiếp trước, nàng mang theo khuôn mặt bị thương theo Diêu Nguyệt cùng La Nam cùng đi ly giang, lên thuyền nàng sợ hãi, rụt rè lại bị say sóng nên nhận hết khi dễ của mấy vị bạn tốt của hắn, cũng làm cho La Nam không có chút mặt mũi, sau đó La Nam đối với nàng càng không có được sắc mặt tốt. Hơn nữa vì nàng rời nhà đi ly giang cùng La Nam, bỏ lỡ gia yến mỗi tháng một lần của Thẩm gia làm cho tổ mẫu càng thêm ghét nàng. Nghĩ đến gia yến, Thẩm Mẫu Đơn bỗng nhiên nói: "Tư Cúc, giúp ta chải đầu đi, bỏ toàn toàn bộ tóc mái xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện