Editor: Vanny
Thẩm Mẫu Đơn vừa nghe những lời này, mặt liền đỏ. Nàng sao lại không hiểu ý những lời này, nàng không được tự nhiên dùng đôi tay che đùi có chút nóng rát lại, đỏ mặt nói: “Đa tạ điện… điện hạ quan tâm, trên đùi không sao.”
Vệ Lang Yến lại không cảm thấy như vậy. trên tay đã bỏng thành như vậy rồi, trong khi cái váy lại không dày lắm, nhất định là cũng bỏng không ra gì rồi, hắn lại nói: “Cởi ra cho ta xem xem, nếu như bị bỏng thật thì thoa hút thuốc mỡ. Một cô nương mà để lại sẹo thì không tốt lắm.” Giọng nói càng ngày càng khàn. Tuy là ham muốn cá nhân của hắn cũng có một phần, nhưng cũng vì thương nàng thật sự. Vả lại hắn cũng đã nhận định là nàng rồi, cả đời này nếu không phải nàng thì không cưới, mặc kệ phải dùng biện pháp gì cũng sẽ cưới nàng vào cửa, bây giờ để hắn ngắm đùi nàng một chút cũng không có gì đáng ngại.
Thẩm Mẫu Đơn vừa nghe liền luống cuống, biết hắn là loại người nói một là một, càng ngày càng đỏ mặt xấu hổ. Đôi tay càng đè chặt váy áo, không chịu nói lời nào.
Vệ Lang Yến thấy dáng vẻ khẩn trương của nàng, lại nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn không bị tóc mái che đi, dung mạo tinh tế, xinh đẹp, đôi mắt long lanh không cẩn thận đối mặt với hắn liền lập tức hoảng hốt tránh đi. Trong lòng hắn giống như bị mèo con cào nhẹ một cái, trái tim ngứa ngáy khó chịu, ngay cả bụng dưới cũng căng cứng, càng ngày càng trướng. Quả thật hắn chỉ muốn trực tiếp bế nàng lên giường đè ở dưới thân dùng sức vuốt ve. Nói ra thì nếu là cô nương khác mà lộ ra vẻ thẹn thùng yếu đuối trước mặt hắn, nói không chừng trong lòng hắn sẽ thấy chán ghét, nhưng một khi gặp được người đặc biệt, hắn mới biết thì ra mặc kệ dáng vẻ của người đó như thế nào, bản thân cũng sẽ không ngừng được yêu thương.
“Là để ta giúp nàng cởi hay là nàng tự cởi, nàng chọn một đi.” Vệ Lang Yến thật sự có chút nhịn không được, trong lòng lại muốn âu yếm, lại xác thực lo lắng cho vết bỏng trên đùi nàng.
“Điện hạ.” Thẩm Mẫu Đơn gấp gáp, sắc mặt hồng hồng nhìn hắn, khẩn cầu nói: “Điện hạ, xin chàng đó… đừng như vậy mà có được không?”
Vệ Lang Yến nghiêm mặt nhìn nàng, nói: “Không được!” Nhìn sắc mặt của nàng ngày càng tái đi, hắn đưa tay muốn kéo nàng vào trong lòng mình “Nếu nàng đã không muốn tự mình cởi, thì để ta giúp nàng vậy.” Thẩm Mẫu Đơn gấp gáp, vội đứng dậy, mặt như đưa đám nhìn nam nhân ngồi vững chắc ở đối diện, thấy vẻ mặt hắn không đổi, biết mình chắc chắn là chạy không thoát, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thiếp… thiếp tự mình cởi được rồi.”
Nhưng quả thật nàng rất ngại khi ở trước mặt điện hạ vén váy cởi quần dài ở bên trong, đành phải đi đến phía sau bình phong, tới đầu giường, lề mề một hồi, cuối cùng vẫn là đỏ mặt từ từ vén váy lên, lộ ra quần dài bằng vải ở bên trong, ngón tay run run cởi quần dài xuống, lại không tiện cởi ra hết toàn bộ, chỉ cởi tới đầu gối thôi. Cũng may chỉ bị bỏng đỏ trên đầu gối một chút, thật sự Thẩm Mẫu Đơn rất ngại đi ra trong dáng vẻ như vậy, chỉ đành ngồi ở đầu giường, dùng váy che hết toàn bộ từ đùi trở lên, dù là vậy nhưng gương mặt của nàng cũng thiếu chút nữa là rỉ máu rồi. Nữ tử của thời đại này không giống với nữ tử ở thời đại kia mà nàng đã trông thấy, ăn mặc thường ngày cũng chỉ có một chiếc quần lót và chân váy ở bên ngoài. Nàng thấy nữ tử của thời đại kia bên đều mặc chiếc quần lót rất là nhỏ ở bên trong, nàng cũng đã làm 2 cái, mặc vào quả thật là vô cùng thoải mái. Cũng may bây giờ bên trong vẫn còn mặc chiếc quần lót nhỏ kia, lại dùng váy che lại cũng không đến nỗi bị nhìn thấy gì. Nếu không thì nàng thật không biết phải đối mặt với nam nhân kia như thế nào, đúng là xấu hổ chết đi được.
Do dự hơn nửa ngày, cuối cùng nàng khẽ gọi: “Điện… điện hạ, xong rồi.” Tiếng nhỏ như muỗi kêu.
Vệ Lang Yến nghe tiếng gọi liền đứng dậy vòng qua bình phong. Vừa nhìn thấy tình cảnh sau bình phong, cả người hắn đều không ổn, hoàn toàn ngẩn ngơ tại chỗ.
Nữ tử gương mặt ửng hồng ngồi ở bên giường, hơi cúi đầu, quần áo ở thân trên vẫn đầy đủ, nhưng quần áo ở nửa thân dưới lại khiến người khác suy nghĩ sâu xa, quần dài bị tụt xuống một nửa ở giữa gối, cái váy thì cuốn lên che hết cái đùi, lộ ra chút xíu cái chân bị bỏng đỏ. Mặc dù cái váy kia đã che hết phần đùi. Nhưng từ chỗ Vệ Lang Yến nhìn qua đây, sẽ thấy rất rõ ràng khe hở giữa đôi chân. Bên trong là chiếc quần lót nhỏ kiểu dáng kỳ lạ, loáng thoáng có thể nhìn thấy vùng đất cấm bị che đi kia.
Gần như trong nháy mắt điện hạ liền bắt đầu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Cảm giác trong người càng ngày càng không ổn, trong đầu giống như bị sét đánh đùng một cái, đánh tới hắn thiếu chút nữa mất đi lý trí. Bàn tay nắm chặt thành quyền, như thế mới gạt được ý nghĩ muốn nàng một cách điên cuồng, xông lên đặt nàng ở dưới thân ra khỏi đầu.
Từ từ đi tới trước mặt Thẩm Mẫu Đơn, Vệ Lang Yến cũng nhận ra nàng rất khẩn trương. Đôi tay nắm chặt váy, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn cúi đầu nhìn chân trái bị bỏng đỏ của nàng, khàn giọng nói: “Còn nói không sao, xem xem đã bị bỏng thành như thế nào rồi.” Dứt lời, hắn liền ngồi xổm xuống bắt đầu bôi thuốc cho nàng.
Thật lòng mà nói, ánh mẳt của Vệ Lang Yến khi ngồi chồm hổm vừa hay ngang bằng với hai chân của nàng, vừa hơi giương mắt là có thể nhìn thấy tình hình giữa hai chân của nàng. Nhưng giờ phút này hắn cũng không dám nhìn lung tung, nếu không hắn không thể đảm bảo được bản thân có thể nhịn tiếp được hay không.
Thoáng chút mát lạnh của thuốc mỡ bôi lên đùi, bàn tay to lớn của hắn còn thỉnh thoảng đụng vào chân nàng. Sắc mặt của Thẩm Mẫu Đơn càng lúc càng đỏ, càng ngày không dám nhìn hắn. Nàng cúi đầu, có thể nhìn thấy rõ ràng hắn bôi thuốc mỡ lên cái đùi sưng đỏ của nàng, lại dùng lòng bàn tay xoa đều thuốc mỡ. Nàng khẩn trương đến mức nuốt nước miếng cái ực, lại không biết vì sao, có một cảm giác kỳ lạ từ trái tim tràn ra bên ngoài, tê tê tái tái lan khắp người.
“Thuốc này nhớ mỗi ngày đều phải bôi một lần, ba ngày sau là sẽ khỏi.” Vệ Lang Yến khàn giọng nói. Mặc dù trên đùi đã bôi xong thuốc mỡ, nhưng tay của hắn vẫn không chịu bỏ ra khỏi đùi nàng.
“Tạ điện hạ, thiếp… thiếp đã nhớ rồi.” Thẩm Mẫu Đơn thấy thuốc cũng đã bôi xong, trong lòng coi như thở phào một hơi, cúi đầu thấy bàn tay to của hắn vẫn còn đặt trên đùi nàng. Trong lòng cực kỳ xấu hổ, hơi không được tự nhiên cử động chân, nhắc: “Điện hạ, ngài… ngài không phải nên đứng dậy rồi sao?”
Qua sự nhắc nhở như vậy của nàng, Vệ Lang Yến hơi ngẩng đầu, cũng không ngờ tầm mắt vừa hay lướt qua vùng đất cấm bị che phủ kia. Lần này liền không thu hồi được tầm mắt, bàn tay đặt trên đùi nàng cũng từ từ sờ lên trên. Thẩm Mẫu Đơn giật nảy mình, lập tức bối rối giữ lấy bàn tay đang sờ soạng lên trên của hắn: “Điện… điện hạ… không… không thể như thế được.”
Vốn Vệ Lang Yến đã cố kiềm lại, nhưng cảm giác từ bàn tay khi sờ bên ngoài đùi nàng, lại thêm cảm giác mềm mại của tay nàng phủ lên tay hắn thì bảo hắn làm sao nhịn được nữa. Gần như trong nháy mắt, hắn lập tức đứng dậy, không chút nghĩ ngợi cúi xuống đè nàng ở dưới thân, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
Nụ hôn của hắn vừa gấp gáp vừa mãnh liệt. Vệ Lang Yến gần như không khống chế được chính mình, dùng sức cạy mở hàm răng của nàng, vươn lưỡi ra khuấy đảo khoang miệng của nàng, dùng sức mút chặt lưỡi nàng… bàn tay cũng sờ soạng về phía vùng đất cấm bị che phủ kia của nàng.
Vốn Thẩm Mẫu Đơn ngồi ở bên giường, Vệ Lang Yến lại đột nhiên đè xuống nên cũng chỉ có nửa thân trên ngã xuống giường, còn nửa thân dưới vẫn ở ngoài giường. Tư thế này thật sự không tiện cho Vệ Lang Yến sờ soạng, chỉ đành tạm dừng trong chốc lát, tay trái chống ở mép giường, tay phải ôm lấy mông của nàng, dùng lực đẩy cả người nàng lên giường. Hắn cũng thuận thế leo lên giường, cả người bao phủ lên cơ thể nàng. Hai cơ thể quyện chặt vào nhau.
Thẩm Mẫu Đơn cũng bị nụ hôn bất chợt của hắn làm cho choáng váng, bây giờ bị đẩy một cái như vậy, cả người cũng tỉnh táo lại. Một tay đẩy ngực của hắn, một tay muốn bắt lấy cái tay đang sờ soạng phía dưới của hắn, sắp rơi nước mắt tới nơi, mơ hồ không rõ kêu: “Điện hạ… đừng mà.”
Tuy nàng đã sớm chuẩn bị xong tư tưởng trao thân cho hắn, nhưng cũng không phải là giữa ban ngày ban mặt ở Thẩm gia như vậy.
“Mẫu Đơn ngoan, để ta hôn cái nào, ta… thật sự có chút chịu không nổi.” Giọng của hắn càng ngày càng khàn đi, lần nữa dùng sức chặn môi của nàng, một tay duỗi ra bắt lấy đôi tay không ngừng cử động của nàng và giữ chặt trên đỉnh đầu nàng. Một tay còn lại thì mò xuống người dưới của nàng, hơi dùng sức một cái thì cái quần lót nhỏ kỳ lạ kia đã bị hắn xé nát và ném qua một bên. Bàn tay to của hắn cũng thuận thế phủ lên vùng đất cấm đầy cỏ thơm um tùm kia.
Cả người Thẩm Mẫu Đơn đều cứng đờ. Hai chân muốn nhúc nhích nhưng lại càng khiến chỗ đáng xấu hổ kia của nàng rơi vào tay hắn. Ngón tay của hắn đã tìm được hạt đậu nhỏ, bắt đầu vuốt ve, một cảm giác tê dại từ trong cơ thể tỏa ra bên ngoài, bụng cũng hơi tê tê. Thẩm Mẫu Đơn không hề xa lạ với loại cảm giác này. Nàng biết bản thân đã có cảm giác rồi, vì loại cảm giác này mà nàng cảm thấy xấu hổ, nước mắt cũng sắp rơi rồi, nàng nhỏ giọng khóc lóc cầu xin: “Điện… điện hạ, xin chàng đó, đừng mà.” Đừng ở nơi như thế này muốn nàng, nàng sẽ cảm thấy rất xấu hổ đó.
Vệ Lang Yến lại làm sao nghe lọt tai được, một tay kéo vạt áo của nàng, cởi áo của nàng ra, xé nát cái yếm màu hải đường của nàng, bộ ngực trắng của nàng lộ ra. Ánh mắt của hắn càng ngày càng tối đi, cúi đầu xuống, dùng miệng ngậm chặt một bên ngực căng tròn, dùng sức mút vào. Cơ thể Thẩm Mẫu Đơn càng ngày càng trở nên cứng đờ, nhưng lại không ngăn được từng cơn ngứa ngáy từ môi và răng hắn truyền đến.
Hai chỗ nhạy cảm nhất trên người bị hắn tùy ý chơi đùa như vậy, không cách nào cưỡng lại được sự khoái cảm truyền đi khắp cơ thể. Nước mắt của nàng từ từ khô đi, thay vào đó là sắc mặt ửng hồng và âm thanh nhỏ tới độ không phân biệt rõ là tiếng nức nở hay tiếng rên rỉ. Đột nhiên, một cảm giác run rẩy kịch liệt truyền từ thân dưới tới khắp cơ thể. Đầu óc Thẩm Mẫu Đơn trống rỗng, chỉ cảm thấy có gì đó từ trong cơ thể trào ra ngoài.
Tới khi hoàn hồn, rốt cuộc nàng cũng ý thức được đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng cũng không ngăn được cảm giác hổ thẹn nữa, mở miệng bắt đầu khóc lớn, khóc tới nỗi thở không ra hơi. Ngay cả Dung Vân Hạc ở ngoài cửa cũng nghe thấy tiếng khóc này, do dự một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không dám gõ cửa.
Vệ Lang Yến cũng đột nhiên đờ ra, cả người đã tỉnh táo lại. Hắn từ từ ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ khóc lóc thê thảm của nàng, hắn từ từ ngồi dậy, nhìn nàng bị hắn lột gần hết quần áo. Mặc dù dục vọng chưa tiêu trừ hết, nhưng trong đầu đã từ từ tỉnh táo lại. Hắn nhịn xuống ý nghĩ muốn tiếp tục, bàn tay to rời khỏi nơi ẩm ướt rậm rạp kia, mang theo một ít dịch trong suốt. Hắn gom quần áo lại giúp nàng, ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên trán nàng: “Mẫu Đơn, xin lỗi, ta… không nghĩ rằng sẽ muốn nàng vào lúc này. Lúc nãy chỉ là ta thật sự nhịn không được, nàng… đừng khóc nữa.”
Nhìn thấy nàng khóc, trong lòng hắn cũng có chút đau xót, nhìn nước mắt nàng rơi, hắn cúi đầu hôn đi nước mắt của nàng. Trong lòng có chút hối hận, lại có chút buồn bực.
Thẩm Mẫu Đơn khóc lóc thê thảm, cúi đầu nhìn thấy vệt nước sẫm màu trên tấm chăn, rốt cuộc nàng càng khóc càng lớn.
Hết chương 62.
Thẩm Mẫu Đơn vừa nghe những lời này, mặt liền đỏ. Nàng sao lại không hiểu ý những lời này, nàng không được tự nhiên dùng đôi tay che đùi có chút nóng rát lại, đỏ mặt nói: “Đa tạ điện… điện hạ quan tâm, trên đùi không sao.”
Vệ Lang Yến lại không cảm thấy như vậy. trên tay đã bỏng thành như vậy rồi, trong khi cái váy lại không dày lắm, nhất định là cũng bỏng không ra gì rồi, hắn lại nói: “Cởi ra cho ta xem xem, nếu như bị bỏng thật thì thoa hút thuốc mỡ. Một cô nương mà để lại sẹo thì không tốt lắm.” Giọng nói càng ngày càng khàn. Tuy là ham muốn cá nhân của hắn cũng có một phần, nhưng cũng vì thương nàng thật sự. Vả lại hắn cũng đã nhận định là nàng rồi, cả đời này nếu không phải nàng thì không cưới, mặc kệ phải dùng biện pháp gì cũng sẽ cưới nàng vào cửa, bây giờ để hắn ngắm đùi nàng một chút cũng không có gì đáng ngại.
Thẩm Mẫu Đơn vừa nghe liền luống cuống, biết hắn là loại người nói một là một, càng ngày càng đỏ mặt xấu hổ. Đôi tay càng đè chặt váy áo, không chịu nói lời nào.
Vệ Lang Yến thấy dáng vẻ khẩn trương của nàng, lại nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn không bị tóc mái che đi, dung mạo tinh tế, xinh đẹp, đôi mắt long lanh không cẩn thận đối mặt với hắn liền lập tức hoảng hốt tránh đi. Trong lòng hắn giống như bị mèo con cào nhẹ một cái, trái tim ngứa ngáy khó chịu, ngay cả bụng dưới cũng căng cứng, càng ngày càng trướng. Quả thật hắn chỉ muốn trực tiếp bế nàng lên giường đè ở dưới thân dùng sức vuốt ve. Nói ra thì nếu là cô nương khác mà lộ ra vẻ thẹn thùng yếu đuối trước mặt hắn, nói không chừng trong lòng hắn sẽ thấy chán ghét, nhưng một khi gặp được người đặc biệt, hắn mới biết thì ra mặc kệ dáng vẻ của người đó như thế nào, bản thân cũng sẽ không ngừng được yêu thương.
“Là để ta giúp nàng cởi hay là nàng tự cởi, nàng chọn một đi.” Vệ Lang Yến thật sự có chút nhịn không được, trong lòng lại muốn âu yếm, lại xác thực lo lắng cho vết bỏng trên đùi nàng.
“Điện hạ.” Thẩm Mẫu Đơn gấp gáp, sắc mặt hồng hồng nhìn hắn, khẩn cầu nói: “Điện hạ, xin chàng đó… đừng như vậy mà có được không?”
Vệ Lang Yến nghiêm mặt nhìn nàng, nói: “Không được!” Nhìn sắc mặt của nàng ngày càng tái đi, hắn đưa tay muốn kéo nàng vào trong lòng mình “Nếu nàng đã không muốn tự mình cởi, thì để ta giúp nàng vậy.” Thẩm Mẫu Đơn gấp gáp, vội đứng dậy, mặt như đưa đám nhìn nam nhân ngồi vững chắc ở đối diện, thấy vẻ mặt hắn không đổi, biết mình chắc chắn là chạy không thoát, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thiếp… thiếp tự mình cởi được rồi.”
Nhưng quả thật nàng rất ngại khi ở trước mặt điện hạ vén váy cởi quần dài ở bên trong, đành phải đi đến phía sau bình phong, tới đầu giường, lề mề một hồi, cuối cùng vẫn là đỏ mặt từ từ vén váy lên, lộ ra quần dài bằng vải ở bên trong, ngón tay run run cởi quần dài xuống, lại không tiện cởi ra hết toàn bộ, chỉ cởi tới đầu gối thôi. Cũng may chỉ bị bỏng đỏ trên đầu gối một chút, thật sự Thẩm Mẫu Đơn rất ngại đi ra trong dáng vẻ như vậy, chỉ đành ngồi ở đầu giường, dùng váy che hết toàn bộ từ đùi trở lên, dù là vậy nhưng gương mặt của nàng cũng thiếu chút nữa là rỉ máu rồi. Nữ tử của thời đại này không giống với nữ tử ở thời đại kia mà nàng đã trông thấy, ăn mặc thường ngày cũng chỉ có một chiếc quần lót và chân váy ở bên ngoài. Nàng thấy nữ tử của thời đại kia bên đều mặc chiếc quần lót rất là nhỏ ở bên trong, nàng cũng đã làm 2 cái, mặc vào quả thật là vô cùng thoải mái. Cũng may bây giờ bên trong vẫn còn mặc chiếc quần lót nhỏ kia, lại dùng váy che lại cũng không đến nỗi bị nhìn thấy gì. Nếu không thì nàng thật không biết phải đối mặt với nam nhân kia như thế nào, đúng là xấu hổ chết đi được.
Do dự hơn nửa ngày, cuối cùng nàng khẽ gọi: “Điện… điện hạ, xong rồi.” Tiếng nhỏ như muỗi kêu.
Vệ Lang Yến nghe tiếng gọi liền đứng dậy vòng qua bình phong. Vừa nhìn thấy tình cảnh sau bình phong, cả người hắn đều không ổn, hoàn toàn ngẩn ngơ tại chỗ.
Nữ tử gương mặt ửng hồng ngồi ở bên giường, hơi cúi đầu, quần áo ở thân trên vẫn đầy đủ, nhưng quần áo ở nửa thân dưới lại khiến người khác suy nghĩ sâu xa, quần dài bị tụt xuống một nửa ở giữa gối, cái váy thì cuốn lên che hết cái đùi, lộ ra chút xíu cái chân bị bỏng đỏ. Mặc dù cái váy kia đã che hết phần đùi. Nhưng từ chỗ Vệ Lang Yến nhìn qua đây, sẽ thấy rất rõ ràng khe hở giữa đôi chân. Bên trong là chiếc quần lót nhỏ kiểu dáng kỳ lạ, loáng thoáng có thể nhìn thấy vùng đất cấm bị che đi kia.
Gần như trong nháy mắt điện hạ liền bắt đầu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Cảm giác trong người càng ngày càng không ổn, trong đầu giống như bị sét đánh đùng một cái, đánh tới hắn thiếu chút nữa mất đi lý trí. Bàn tay nắm chặt thành quyền, như thế mới gạt được ý nghĩ muốn nàng một cách điên cuồng, xông lên đặt nàng ở dưới thân ra khỏi đầu.
Từ từ đi tới trước mặt Thẩm Mẫu Đơn, Vệ Lang Yến cũng nhận ra nàng rất khẩn trương. Đôi tay nắm chặt váy, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn cúi đầu nhìn chân trái bị bỏng đỏ của nàng, khàn giọng nói: “Còn nói không sao, xem xem đã bị bỏng thành như thế nào rồi.” Dứt lời, hắn liền ngồi xổm xuống bắt đầu bôi thuốc cho nàng.
Thật lòng mà nói, ánh mẳt của Vệ Lang Yến khi ngồi chồm hổm vừa hay ngang bằng với hai chân của nàng, vừa hơi giương mắt là có thể nhìn thấy tình hình giữa hai chân của nàng. Nhưng giờ phút này hắn cũng không dám nhìn lung tung, nếu không hắn không thể đảm bảo được bản thân có thể nhịn tiếp được hay không.
Thoáng chút mát lạnh của thuốc mỡ bôi lên đùi, bàn tay to lớn của hắn còn thỉnh thoảng đụng vào chân nàng. Sắc mặt của Thẩm Mẫu Đơn càng lúc càng đỏ, càng ngày không dám nhìn hắn. Nàng cúi đầu, có thể nhìn thấy rõ ràng hắn bôi thuốc mỡ lên cái đùi sưng đỏ của nàng, lại dùng lòng bàn tay xoa đều thuốc mỡ. Nàng khẩn trương đến mức nuốt nước miếng cái ực, lại không biết vì sao, có một cảm giác kỳ lạ từ trái tim tràn ra bên ngoài, tê tê tái tái lan khắp người.
“Thuốc này nhớ mỗi ngày đều phải bôi một lần, ba ngày sau là sẽ khỏi.” Vệ Lang Yến khàn giọng nói. Mặc dù trên đùi đã bôi xong thuốc mỡ, nhưng tay của hắn vẫn không chịu bỏ ra khỏi đùi nàng.
“Tạ điện hạ, thiếp… thiếp đã nhớ rồi.” Thẩm Mẫu Đơn thấy thuốc cũng đã bôi xong, trong lòng coi như thở phào một hơi, cúi đầu thấy bàn tay to của hắn vẫn còn đặt trên đùi nàng. Trong lòng cực kỳ xấu hổ, hơi không được tự nhiên cử động chân, nhắc: “Điện hạ, ngài… ngài không phải nên đứng dậy rồi sao?”
Qua sự nhắc nhở như vậy của nàng, Vệ Lang Yến hơi ngẩng đầu, cũng không ngờ tầm mắt vừa hay lướt qua vùng đất cấm bị che phủ kia. Lần này liền không thu hồi được tầm mắt, bàn tay đặt trên đùi nàng cũng từ từ sờ lên trên. Thẩm Mẫu Đơn giật nảy mình, lập tức bối rối giữ lấy bàn tay đang sờ soạng lên trên của hắn: “Điện… điện hạ… không… không thể như thế được.”
Vốn Vệ Lang Yến đã cố kiềm lại, nhưng cảm giác từ bàn tay khi sờ bên ngoài đùi nàng, lại thêm cảm giác mềm mại của tay nàng phủ lên tay hắn thì bảo hắn làm sao nhịn được nữa. Gần như trong nháy mắt, hắn lập tức đứng dậy, không chút nghĩ ngợi cúi xuống đè nàng ở dưới thân, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
Nụ hôn của hắn vừa gấp gáp vừa mãnh liệt. Vệ Lang Yến gần như không khống chế được chính mình, dùng sức cạy mở hàm răng của nàng, vươn lưỡi ra khuấy đảo khoang miệng của nàng, dùng sức mút chặt lưỡi nàng… bàn tay cũng sờ soạng về phía vùng đất cấm bị che phủ kia của nàng.
Vốn Thẩm Mẫu Đơn ngồi ở bên giường, Vệ Lang Yến lại đột nhiên đè xuống nên cũng chỉ có nửa thân trên ngã xuống giường, còn nửa thân dưới vẫn ở ngoài giường. Tư thế này thật sự không tiện cho Vệ Lang Yến sờ soạng, chỉ đành tạm dừng trong chốc lát, tay trái chống ở mép giường, tay phải ôm lấy mông của nàng, dùng lực đẩy cả người nàng lên giường. Hắn cũng thuận thế leo lên giường, cả người bao phủ lên cơ thể nàng. Hai cơ thể quyện chặt vào nhau.
Thẩm Mẫu Đơn cũng bị nụ hôn bất chợt của hắn làm cho choáng váng, bây giờ bị đẩy một cái như vậy, cả người cũng tỉnh táo lại. Một tay đẩy ngực của hắn, một tay muốn bắt lấy cái tay đang sờ soạng phía dưới của hắn, sắp rơi nước mắt tới nơi, mơ hồ không rõ kêu: “Điện hạ… đừng mà.”
Tuy nàng đã sớm chuẩn bị xong tư tưởng trao thân cho hắn, nhưng cũng không phải là giữa ban ngày ban mặt ở Thẩm gia như vậy.
“Mẫu Đơn ngoan, để ta hôn cái nào, ta… thật sự có chút chịu không nổi.” Giọng của hắn càng ngày càng khàn đi, lần nữa dùng sức chặn môi của nàng, một tay duỗi ra bắt lấy đôi tay không ngừng cử động của nàng và giữ chặt trên đỉnh đầu nàng. Một tay còn lại thì mò xuống người dưới của nàng, hơi dùng sức một cái thì cái quần lót nhỏ kỳ lạ kia đã bị hắn xé nát và ném qua một bên. Bàn tay to của hắn cũng thuận thế phủ lên vùng đất cấm đầy cỏ thơm um tùm kia.
Cả người Thẩm Mẫu Đơn đều cứng đờ. Hai chân muốn nhúc nhích nhưng lại càng khiến chỗ đáng xấu hổ kia của nàng rơi vào tay hắn. Ngón tay của hắn đã tìm được hạt đậu nhỏ, bắt đầu vuốt ve, một cảm giác tê dại từ trong cơ thể tỏa ra bên ngoài, bụng cũng hơi tê tê. Thẩm Mẫu Đơn không hề xa lạ với loại cảm giác này. Nàng biết bản thân đã có cảm giác rồi, vì loại cảm giác này mà nàng cảm thấy xấu hổ, nước mắt cũng sắp rơi rồi, nàng nhỏ giọng khóc lóc cầu xin: “Điện… điện hạ, xin chàng đó, đừng mà.” Đừng ở nơi như thế này muốn nàng, nàng sẽ cảm thấy rất xấu hổ đó.
Vệ Lang Yến lại làm sao nghe lọt tai được, một tay kéo vạt áo của nàng, cởi áo của nàng ra, xé nát cái yếm màu hải đường của nàng, bộ ngực trắng của nàng lộ ra. Ánh mắt của hắn càng ngày càng tối đi, cúi đầu xuống, dùng miệng ngậm chặt một bên ngực căng tròn, dùng sức mút vào. Cơ thể Thẩm Mẫu Đơn càng ngày càng trở nên cứng đờ, nhưng lại không ngăn được từng cơn ngứa ngáy từ môi và răng hắn truyền đến.
Hai chỗ nhạy cảm nhất trên người bị hắn tùy ý chơi đùa như vậy, không cách nào cưỡng lại được sự khoái cảm truyền đi khắp cơ thể. Nước mắt của nàng từ từ khô đi, thay vào đó là sắc mặt ửng hồng và âm thanh nhỏ tới độ không phân biệt rõ là tiếng nức nở hay tiếng rên rỉ. Đột nhiên, một cảm giác run rẩy kịch liệt truyền từ thân dưới tới khắp cơ thể. Đầu óc Thẩm Mẫu Đơn trống rỗng, chỉ cảm thấy có gì đó từ trong cơ thể trào ra ngoài.
Tới khi hoàn hồn, rốt cuộc nàng cũng ý thức được đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng cũng không ngăn được cảm giác hổ thẹn nữa, mở miệng bắt đầu khóc lớn, khóc tới nỗi thở không ra hơi. Ngay cả Dung Vân Hạc ở ngoài cửa cũng nghe thấy tiếng khóc này, do dự một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không dám gõ cửa.
Vệ Lang Yến cũng đột nhiên đờ ra, cả người đã tỉnh táo lại. Hắn từ từ ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ khóc lóc thê thảm của nàng, hắn từ từ ngồi dậy, nhìn nàng bị hắn lột gần hết quần áo. Mặc dù dục vọng chưa tiêu trừ hết, nhưng trong đầu đã từ từ tỉnh táo lại. Hắn nhịn xuống ý nghĩ muốn tiếp tục, bàn tay to rời khỏi nơi ẩm ướt rậm rạp kia, mang theo một ít dịch trong suốt. Hắn gom quần áo lại giúp nàng, ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên trán nàng: “Mẫu Đơn, xin lỗi, ta… không nghĩ rằng sẽ muốn nàng vào lúc này. Lúc nãy chỉ là ta thật sự nhịn không được, nàng… đừng khóc nữa.”
Nhìn thấy nàng khóc, trong lòng hắn cũng có chút đau xót, nhìn nước mắt nàng rơi, hắn cúi đầu hôn đi nước mắt của nàng. Trong lòng có chút hối hận, lại có chút buồn bực.
Thẩm Mẫu Đơn khóc lóc thê thảm, cúi đầu nhìn thấy vệt nước sẫm màu trên tấm chăn, rốt cuộc nàng càng khóc càng lớn.
Hết chương 62.
Danh sách chương