Editor: Vanny

Dung mạo cô nương đó thật khiến người ta kinh ngạc. Ngay cả Thẩm Mẫu Đơn và Thẩm Tuệ Cẩm cũng không nhịn được nhìn ngắm mấy lần chứ đừng nói đến mấy người xung quanh. Cô nương đó dường như cũng chú ý tới ánh mấy của mấy người Thẩm Mẫu Đơn, hơi gật đầu với Thẩm Mẫu Đơn và Thẩm Tuệ Cẩm, nhẹ cười.

Thẩm Mẫu Đơn và Thẩm Tuệ Cẩm cũng nở nụ cười đáp lại. Đúng lúc lái đò chèo thuyền qua, Thẩm Mẫu Đơn theo Thẩm Tuệ Cẩm bước xuống thuyền. Hai người các nàng ngồi một chiếc thuyền. Tần Niệm Hương, Tư Cúc và nha hoàn của Tuệ Cẩm ngồi một chiếc thuyền. Lần dạo hồ này cũng vì vui chơi nên đa số mọi người đều là tự chèo thuyền, bọn họ cũng không ngoại lệ, để lái đò đợi ở trên bờ, tự mình chèo thuyền đi sâu vào đám hoa sen.

Hoa sen và đài sen ở đây đều có thể hái. Mấy người chèo sâu vào hồ sen liền dừng lại, hái mấy cành hoa sen và đài sen bỏ xuống thuyền, hoa sen toả ra hương thơm nhàn nhạt. Mấy người lột bỏ đài sen ở trên thuyền để lấy hạt sen ra bắt đầu ăn và tán gẫu.

Tư Cúc vẫn còn lưu luyến vị cô nương dung mạo khuynh thành lúc nãy, ăn một viên hạt sen, cảm thán nói: “Trên thế gian vậy mà có một vị cô nương xinh đẹp như vậy, cũng không biết chàng trai nào may mắn có thể cưới được cô nương ấy. Cưới một tân nương xinh đẹp như vậy về nhà chỉ cần để đó ngắm thôi cũng đủ cảnh đẹp ý vui rồi.”

Bên cạnh vị cô nương lúc nãy là một chàng thanh niên tuấn tú, hình như Thẩm Tuệ Cẩm nhận ra chàng thanh niên đó, nghĩ nghĩ nói: “Chàng thanh niên phía sau cô nương lúc nãy hình như là đại công tử dòng chính của Hứa gia – Hứa Hạo. Vị cô nương đó thì muội không quen biết. Trong số các tiểu thư khuê các của Bình Lăng thì muội gần như chưa gặp qua vị cô nương này, có thể là họ hàng xa của Hứa gia chăng.”

Thẩm Mẫu Đơn cũng cảm thấy dung mạo của cô nương ấy thật đáng kinh ngạc, đang cảm thán thì thấy ở phía xa dường như có giọng nói truyền đến: “Biểu ca, biểu muội, chúng ta qua bên kia đi. Lá sen ở bên kia cao hơn chút, mới có thể tìm được chỗ râm mát.”

Không bao lâu, mấy người liền thấy hai chiếc thuyền nhỏ đang chèo qua đây, chình là vị cô nương có dung mạo khuynh thành và chàng thanh niên tuấn tú mà họ vừa gặp lúc nãy. Bên cạnh vị cô nương dung mạo khuynh thành kia còn có một vị cô nương khác dung mạo cũng không tồi, gương mặt hơi giống vị công tử Hứa gia – Hứa Hạo, có lẽ là muội muội của hắn ta.

Tên Hứa Hạo kia ngồi riêng một chiếc thuyền nhỏ khác, thấy phía trước đã có người rồi, dịu dàng nói: “Biểu muội, bên kia đã có người rồi, hay là chúng ta tới chỗ khác tìm xem.”

Cô nương dung mạo khuynh thành kia lắc lắc đầu, cười nói: “Thì cứ qua bên đó đi, muội đã tới Bình Lăng mấy ngày rồi cũng chỉ quen biết mỗi biểu ca biểu muội các người, ngay cả các cô nương nhà khác cũng chưa gặp qua, vừa hay tiện thể làm quen kết giao thêm vài người bạn.”

Hai chiếc thuyền chèo qua đây, mọi người đều là cô nương, rất nhanh đã bắt đầu quen thuộc. Vị cô nương dung mạo khuynh thành kia tuy rằng xinh đẹp nhưng tính cách lại vô cùng bình dị gần gũi, nói chuyện rất hợp với Thẩm Mẫu Đơn và Thẩm Tuệ Cẩm. Mấy người Thẩm Mẫu Đơn cũng biết được gia thế của vị cô nương kia, thì ra vị cô nương xinh đẹp này là người của Du gia ở thượng kinh.

Mọi người đều biết Du gia, là thế gia đại tộc ở An Dương. Du lão thái gia là quan Thượng thư chính nhị phẩm đương triều. Vị cô nương Du Dung Châu này là nhị cô nương dòng chính của đại lão gia Du gia. Du đại lão gia cũng là quan viên chính tam phẩm đương triều. Cô nương Du Dung Dhâu này được xưng tụng là quý nữ chân chính của thượng kinh.

Sở dĩ quý nữ thượng kinh này xuất hiện ở Bình Lăng là vì vài ngày trước quý nữ này bị bệnh, muốn ra ngoài cho khuây khoả, cho nên mới đến nhà di mẫu ở Bình Lăng ở một thời gian.

Du Dung Châu cười nói với mấy người: “Hiện giờ Dung Châu quen biết hai vị tỷ tỷ, là thật lòng muốn kết giao với hai vị tỷ tỷ. Sau này muội tới nhà tìm hai vị tỷ tỷ, thì mong hai người đừng ghét bỏ.”

Thẩm Tuệ Cẩm cười nói: “Du muội muội nói đùa rồi. Bọn tỷ sao lại ghét bỏ muội chứ.”

Thẩm Mẫu Đơn cũng nói phải liên tục, tuy ngoài mặt cười nói nhưng trong lòng lại cảm thấy kỳ lạ. Nàng luôn cảm thấy vị Du cô nương hơi kỳ lạ, không phải về phương diện cử chỉ lời nói, ngay cả Thẩm Mẫu Đơn cũng không rõ sao trong lòng mình lại nảy ra suy nghĩ này.

Mấy người nói chuyện, Du Dung Châu học thức uyên bác. Những lời nói ra có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Cô nương Hứa gia bên cạnh rất sùng bái vị biểu tỷ của mình, ngay cả Hứa Hạo cũng dịu dàng đầy mặt nhìn Dung Châu, rõ ràng là thích vị biểu muội này của mình.

Thời gian dần trôi trong khi mấy người vẫn mải mê tán gẫu, mắt thấy đã không còn sớm nữa, mới cùng nhau chèo thuyền vào bờ.

Mấy chiếc thuyền vừa cập bờ liền trông thấy một nam tử dáng vẻ cao lớn đang đứng trên bờ, không phải ai khác chính là Yến Vương điện hạ của chúng ta. Gương mặt vốn lạnh băng của điện hạ sau khi nhìn thấy Mẫu Đơn liền dịu đi không ít. Chỉ là vừa nhìn thoáng qua nam tử thanh tú ở một chiếc thuyền khác, sắc mặt liền hơi sầm xuống.

Suy nghĩ của những người trên thuyền cũng khác nhau. Đương nhiên Thẩm Mẫu Đơn biết điện hạ xuất hiện ở nơi này không phải là ngẫu nhiên, đoán chừng là tới đây tìm nàng. Nàng rất sợ hắn ở trước mặt mọi người làm ra chuyện kinh hãi thế tục gì đó. Trong lòng Tư Cúc và Tần Niệm Hương cũng rất rõ ràng, hai người cùng nhìn về phía Thẩm Mẫu Đơn.

Vẻ mặt Thẩm Tuệ Cẩm đầy nghi hoặc, thật không biết tại sao năm lần bảy lượt đều gặp được điện hạ trong khoảng thời gian này, nhớ lại ngày trước thì một năm nửa tháng cũng khó mà gặp được vị vương gia của Lương châu này.

Du Dung Châu nhịn xuống sự rung động trong lòng, lộ nét cười dịu dàng với Vệ Lang Yến. Trong lòng cô nương ta nghĩ, không được gấp, so với những người khác ở kiếp này thì cô nương ta có nhiều ký ức hơn hẳn, có thể từ từ tiếp cận điện hạ, có thể trợ giúp điện hạ sớm ngày đăng cơ làm hoàng đế. Cô nương ta không muốn chuyện của kiếp trước lại một lần nữa xảy ra với mình. Cô nương ta biết điện hạ căm ghét nhất là loại nữ tử nào. Lần này cô nương ta sẽ không trở thành loại nữ tử đó nữa, cho nên cô nương ta sẽ không động đến Thẩm Mẫu Đơn.

Từ sau lần gặp Thẩm Mẫu Đơn trước đó ở An Dương, cô nương ta đã sai người điều tra Thẩm Mẫu Đơn, biết nàng là người Lâm Hoài. Vốn Du Dung Châu có chút lo lắng, cô nương ta chưa từng thấy trong mắt điện hạ có bóng dáng một ai. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô nương ta không cảm thấy một người bình thường như Thẩm Mẫu Đơn có khả năng hấp dẫn sự chú ý lâu dài của điện hạ như vậy, nếu không thì sao điện hạ không chịu cưới Mẫu Đơn, tại sao không chịu đón Mẫu Đơn vào cửa, nói trắng ra thì chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi, cho nên cô nương ta mới không hoang mang. Cô nương ta từng bước sắp đặt, trước tiên là tới Bình Lăng, muốn tiếp cận điện hạ. Nhưng trong lúc cô nương ta không ngờ nhất thì Thẩm Mẫu Đơn cũng tới đây rồi, còn biết được hai vị lão gia của Thẩm gia đều làm quan ở Bình Lăng, đây hiển nhiên là ý của điện hạ.

Trải qua chuyện này, Du Dung Châu càng không để Thẩm Mẫu Đơn vào mắt. Chẳng qua chỉ là quan viên thất phẩm, có thể thấy điện hạ không phải thật lòng muốn làm cho gia tộc của Mẫu Đơn lớn mạnh, chẳng qua chỉ là lấy lệ với Mẫu Đơn thôi? Lúc nãy tới bờ hồ thật sự là ngẫu nhiên gặp, cô nương ta không ngờ có thể kết giao với Thẩm Mẫu Đơn. Chỉ là sau khi gặp được Thẩm Mẫu Đơn, cô nương ta đã thay đổi suy nghĩ. Dạo gần đây điện hạ rất mê đắm Thẩm Mẫu Đơn, chỉ cần tiếp cận Mẫu Đơn thì mới có cơ hội gặp gỡ điện hạ thường xuyên, mới có thể để năng lực tiên của cô nương ta có cơ hội phát huy, để điện hạ chú ý tới cô nương ta.

Thật ra Du Dung Châu cũng biết biểu ca có tình ý với mình, nhưng cô nương ta đã từng làm qua người phụ nữ tôn quý nhất trên đời này thì cô nương ta sao lại chịu gả cho biểu ca của mình.

Mấy người bước lên bờ, hành lễ với Vệ Lang Yến, Du Dung Châu ôn nhu nói: “Du thị Dung Châu gặp qua điện hạ.”

Vệ Lang Yến quay đầu nhìn cô nương ta một cái, nhẹ gật đầu, lại chuyển ánh mắt qua đầu Thẩm Mẫu Đơn. Dĩ nhiên là Thẩm Mẫu Đơn hiểu rõ ánh mắt đó, ý bảo nàng nhanh chóng về nhà đi, nếu không thì hắn không đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì ở bên ngoài đâu đấy.

Thẩm Mẫu Đơn đã hiểu ý của điện hạ, lập tức từ biệt Thẩm Tuệ Cẩm và Du Dung Châu, dẫn Tư Cúc và Tần Niệm Hương lên xe ngựa, một mạch chạy về thành Bắc.

Du Dung Châu nhìn hai người một trước một sau rời khỏi, mím chặt môi, mặc dù tự nhủ với bản thân là phải nhẫn nại, nhưng giờ phút này cô nương ta vẫn tồn tại ý nghĩ phải giết chết Thẩm Mẫu Đơn. Cho tới khi phía sau truyền đến giọng nói ôn nhu của biểu ca Hứa hạo, cô nương ta mới hoàn hồn, rất không cam lòng theo biểu ca đi về.

Xe ngựa chạy không bao lâu thì phía sau có một chiếc xe ngựa chạy theo. Tới khi chạy vào một con hẻm nhỏ thì chiếc xe ngựa đằng sau tăng tốc, vượt qua chiếc xe ngựa của Thẩm gia ở phía trước. Xe ngựa của Thẩm gia bị chặn lại, Thẩm Mẫu Đơn vén rèm xe lên nhìn, dĩ nhiên nhận ra chiếc xe ngựa của điện hạ, do dự một chút, nàng mới bảo Tư Cúc và Tần Niệm Hương ngồi xe ngựa về trước, còn mình nàng thì xuống xe ngựa đi tới trước mặt xe ngựa của điện hạ.

Màn xe bị xốc lên, nàng vừa nhìn là thấy ngay nam nhân cao lớn đang ngồi ngay ngắn ở bên trong. Nam nhân chìa tay ra, nàng không chần chừ đặt tay mình vào tay của hắn. nam nhân vừa dùng lực liền kéo nàng lên xe. tới khi rèm xe buông xuống, Thẩm Mẫu Đơn đã ngồi xuống đối diện điện hạ.

Thẩm Mẫu Đơn hơi gật đầu với hắn gọi điện hạ.

Mấy ngày nay Vệ Lang Yến đang bận bịu mấy chuyện khác. Hôm nay nghe thuộc hạ báo là nàng mở một cửa tiệm ở thành Bắc, hắn biết nàng rất kiêu hãnh, nhất định sẽ không chịu tiếp nhận sự giúp đỡ của hắn, cũng giống như toà nhà mà Thẩm gia đang ở, vẫn là hắn dùng cách ép giá xuống thấp bán cho Thẩm gia. Đương nhiên chuyện này sẽ không nói cho nàng biết rồi, bây giờ xem như biết nàng mở tiệm rồi cũng không thể giúp gì cho nàng, chỉ là dặn dò thuộc hạ giúp đỡ trông nom cửa tiệm cửa nàng.

Hôm nay vừa về, biết nàng đang vui vẻ đi dạo bờ hồ, hắn có chút không vui. Mấy ngày nay hắn thật là nhớ nàng muốn chết, vậy mà không ngờ nàng lại vui vui vẻ vẻ đi dạo chơi xung quanh.

Có thể nhận thấy điện hạ đang không vui, Thẩm Mẫu Đơn chủ động nói chuyện: “Điện hạ, Tử An có ở Bình Lăng không? Thiếp thấy hơi nhớ nó rồi đấy.” Từ sau lần chia tay ở An Dương cũng sắp ba tháng không gặp Tử An rồi, Mẫu Đơn cũng hơi nhớ nó.

Vệ Lang Yến không trả lời, chỉ là sa sầm mặt nhìn Mẫu Đơn ở đối diện. Dung mạo của nàng không tính là tuyệt trần, nhưng lại có một cảm giác rất thoải mái, chí ít là từ lúc bắt đầu hắn biết mình không bài xích nàng. Hắn nhìn nàng hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Mấy ngày nay nàng có nhớ ta không?”

Thật không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy, Thẩm Mẫu Đơn nghĩ nghĩ, nhẹ gật đầu: “Có… có nhớ.” Nàng luôn cảm thấy tình cảm của điện hạ đối với nàng quá đột ngột, nàng không cảm thấy chân thật gì cả, hơn nữa trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng thật sự không có lòng tin với nam nhân này.

Vệ Lang Yến đứng dậy ngồi xuống bên cạnh nàng, lại ôm nàng vào lòng, hôn gương mặt nàng một chút rồi không nói gì nữa. Xe ngựa chạy một mạch về vương phủ.

Vệ Tử An biết thẩm Mẫu Đơn tới thăm, hớn hở vui vẻ chạy đến ôm chầm Thẩm Mẫu Đơn: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ tới rồi. Tử An rất nhớ tỷ.”

Thẩm Mẫu Đơn ôm lấy Tử An đã cao không ít, cười nói: “Tỷ cũng rất nhớ Tử An. Mấy ngày nay Tử An có ăn uống đầy đủ không?”

Vệ Tử An gật đầu liên tục: “Đương nhiên là có rồi, những lời của Mẫu Đơn tỷ, Tử An luôn ghi nhớ trong lòng, không kén ăn, ăn uống đều rất điều độ. Mẫu Đơn tỷ xem có phải là Tử An đã cao hơn rồi không?”

Mẫu Đơn thả thế tử xuống, cao thấp đánh giá một phen, lại ra dấu một chút, cười nói: “Cao lên nhiều nha.”

Trong lòng Vệ Tử An rất vui, lại kéo Mẫu Đơn vào phòng xem chữ viết mà mấy bữa nay nó luyện. Hai người trốn ở trong phòng nói một đống chuyện. Tới khi Vệ Lang Yến từ thư phòng đi ra thì ba người cùng nhau ăn cơm trưa. Sau đó Vệ Tử An phải đi ngủ trưa, bị nhũ nương bồng đi ru ngủ.

Đại sảnh chỉ còn lại Vệ Lang Yến và thẩm Mẫu Đơn, Vệ Lang Yến hỏi: “Nàng có muốn nghỉ một chút không?”

Thẩm Mẫu đơn lắc đầu. Mặc dù ngày thường nàng có thói quen ngủ trưa, nhưng bây giờ đang ở vương phủ, thật sự nàng rất sợ Yến Vương điện hạ, dường như nam nhân này vừa chạm vào nàng thì trong đầu toàn nghĩ đến mấy chuyện giường chiếu. Đây cũng là nguyên nhân mà nàng không tin tưởng nam nhân này, luôn cảm thấy một năm sau khi hắn đăng cơ làm hoàng đế rồi, nhất định sẽ hối hận vì đã cưới nàng. Vì vậy hiện giờ như thế nào cũng không được buông lơi.

Vệ Lang Yến không biết suy nghĩ trong lòng của nàng, nếu không thì nhất định sẽ tức ói máu. Hắn cho rằng bản thân vì yêu nàng nên mới có dục vọng với nàng, thật không ngờ nàng lại có suy nghĩ như vậy.

Nhưng Vệ Lang Yến lại biết nàng có thói quen ngủ trưa sau giờ ngọ. Tất cả những thói quen sinh hoạt của nàng hắn đều biết cả. Hắn cũng không nhiều lời, lập tức đứng dậy đi tới bên cạnh nàng rồi cúi người xuống ôm ngang lưng nàng, khiến Thẩm Mẫu Đơn sợ hãi kêu ối một tiếng. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị doạ tới trắng bệch, tưởng hắn lại muốn làm ra chuyện gì đó giữa ban ngày ban mặt.

Vệ Lang Yến trực tiếp ôm nàng vào phòng, đặt nàng xuống giường một cách nhẹ nhàng, nói: “Nghỉ cùng ta một chút đi.” Hắn không nói gì cả, ngồi xuống giường nghiêng mình nằm xuống rồi ôm nàng vào lòng: “Ngủ đi, ta cũng hơi mệt rồi.”

Thẩm Mẫu Đơn nằm trong lòng hắn hoàn toàn không dám lộn xộn, may mà hắn chỉ ôm như vậy một hồi thôi chứ không có hành động gì khác mới khiến nàng yên tâm hơn chút. Cả người cũng thả lỏng, thói quen tốt hằng ngày cũng bắt đầu lộ ra ở đây, nàng bắt đầu buồn ngủ. Trong lúc đang mơ mơ màng màng thì chợt nghe điện hạ hỏi: “Qua mấy ngày nữa là ngày giỗ của mẫu thân nàng, tới lúc đó có muốn lên chùa dâng hương không?”

Thẩm Mẫu Đơn mơ mơ hồ hồ đáp: “Đương nhiên là phải đi rồi.” Qua mấy ngày nữa là ngày giỗ của mẫu thân nàng, mỗi năm vào ngày này nàng và người nhà đều sẽ đốt một chiếc đèn trường minh cho mẫu thân.

Trong nháy mắt sắp ngủ tới nơi, nàng dường như lại nghe thấy tiếng điện hạ nói: “Tới lúc đó ta sẽ đi với nàng.”

Tới khi Thẩm Mẫu Đơn tỉnh lại, bên cạnh nàng đã trống không. Ngoài cửa có nha hoàn bước vào, nhìn kỹ thì ra là người quen, Cưu Lan.

Cưu Lan bưng nước ấm đi vào, cười nói: “Cô nương, cô nương tỉnh rồi à. Điện hạ có việc đi trước, có nói là nếu cô nương dậy rồi thì bảo phu xe trong phủ đưa cô nương về.”

Thẩm Mẫu Đơn đứng dậy, gật gật đầu, xuống giường mang giày thêu vào, dùng nước ấm rửa mặt cho tỉnh táo, lại đi qua chơi với Tử An thêm một lúc nữa rồi mới kêu phu xe của vương phủ đưa nàng về Thẩm gia. Lúc về, Thẩm Mẫu Đơn vẫn luôn cảm thấy dường như mình đã quên chuyện gì đó thì phải, hình như lúc sắp ngủ điện hạ đã nói gì đó ở bên tai nàng thì phải, rốt cuộc là nói gì nhỉ?

Tới khi về tới Thẩm phủ nàng vẫn không nhớ ra rốt cuộc điện hạ đã nói cái gì với nàng.

Mấy ngày nay chắc là điện hạ có chút việc bận, trừ ngày gặp mặt hôm nay ra thì hôm sau lại không thấy bóng dáng điện hạ đâu. Ngược lại ngày hôm sau, Du Dung Châu lại tới cửa mời Thẩm Mẫu Đơn ra ngoài dạo chơi, vốn là Thẩm Mẫu Đơn không muốn đi, Du Dung Châu vừa nói vừa năn nỉ, tỷ tỷ dài tỷ tỷ ngắn mà gọi nàng, lúc này nàng mới cùng với cô nương ta ra ngoài.

Du Dung Châu cũng không tính là quen thuộc với Bình Lăng, cho nên cũng dẫn theo biểu ca Hứa Hạo và biểu muội Hứa Thanh. Tới khi Thẩm Mẫu Đơn tới cửa mới biết có công tử dòng chính của Hứa gia đang đợi ở bên ngoài, liền có chút hối hận, nhưng lời đã nói ra thì không thể nuốt lời, chỉ có thể đi cùng nhau ra ngoài thôi.

Mấy cô nương chỉ có thể đi dạo chợ. Hứa Hạo đi ở phía sau mấy cô nương, dáng vẻ hơi có chút bất đắc dĩ.

Nói ra thì Hứa Thanh rất sùng bái vị biểu tỷ này của mình. Biểu tỷ không chỉ xinh đẹp dịu dàng, tài hoa cũng là bậc nhất. Hứa Thanh luôn cảm thấy biểu tỷ và ca ca của mình thật là xứng đôi, cũng rất thích nói chuyện với biểu tỷ, chơi cùng nhau. Chỉ là Hứa Thanh không sao hiểu tại sao biểu tỷ lại biểu hiện thân cận như vậy với tứ cô nương của Thẩm gia cái gì cũng không bằng biểu tỷ kia. Hứa Thanh luôn cảm thấy tứ cô nương Thẩm gia này không xứng làm bạn với tiên nhân như biểu tỷ. Nhưng biểu tỷ đã thấy không sao thì Hứa thanh cũng chỉ có thể suy nghĩ ở trong lòng thôi, sẽ không nhiều lời.

Mấy người đi dạo chợ rất lâu, dạo đủ các tiệm trang sức, son phấn còn có tiệm sách, Thẩm Mẫu Đơn mua một cây trâm màu xanh ngọc khảm ngọc lục bảo và mấy quyển du ký. Lúc này trong lòng nàng mới vui vẻ không ít. Ngày thường đều ít ra ngoài đi dạo, bây giờ trong tay có chút tiền nàng cũng muốn mua thêm cho mình vài bộ trang sức, sau đó lại mua thêm cho phụ thân và A Hoán một ít đồ nữa.

Mấy người đã đi dạo rất lâu. Thẩm Mẫu Đơn cũng nên trở về nhà rồi liền từ biệt Du Dung Châu. Du Dung Châu mời nàng hai ngày nữa lại đi dạo bờ hồ. Nhưng qua hai ngày nữa là giỗ của mẫu thân, Thẩm Mẫu Đơn nói: “Qua hai ngày nữa là giỗ của gia mẫu, tới lúc đó phải lên chùa đốt đèn trường minh cho mẫu thân, e rằng sẽ không có thời gian để đi ra ngoài.”

Thẩm Mẫu Đơn vừa nói xong, trong đầu bỗng oanh một tiếng, cuối cùng nàng cũng nhớ ra hôm đó lúc đi ngủ điện hạ đã nói cái gì. Điện hạ nói muốn cùng nàng lên chùa!

Trong lòng nàng hốt hoảng, lại nghe Du Dung Châu nói: “Hai ngày nữa ta cũng muốn lên chùa đốt đèn trường minh cho tổ mẫu ta. Mẫu Đơn, tới lúc đó chúng ta cùng đi đi.”

Thẩm Mẫu Đơn sao dám đồng ý, chỉ nói là không biết ý của phụ thân như thế nào nên không dám đưa ra chủ ý. Du Dung Châu cũng không tiện nói thêm gì nữa, cùng với huynh muội Hứa gia rời đi.

Thoáng cái hai ngày đã trôi qua, hai ngày nay điện hạ có việc nên không có ghé qua. Ngày mai là phải theo phụ thân và A Hoán lên chùa đốt đèn cho mẫu thân. Mẫu Đơn thấy điện hạ có khả năng không đến ngược lại lại thả lỏng hơn chút. Trước mắt nàng thật không muốn công khai chuyện của nàng và điện hạ cho người khác. Điều này đối với nàng hay đối với Thẩm gia đều không phải là chuyện tốt.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Mẫu Đơn đã thay một bộ y phục trắng thuần, đầu tóc được búi đơn giản với hai lọn tóc mai, ngay cả trâm cài tóc cũng không mang. Sau khi ăn sáng, cả người trắng tinh cùng phụ thân và A Hoán lên xe ngựa. Lần này nàng dẫn theo Tần Niệm Hương cùng đi.

Thẩm Mẫu Đơn rất sợ điện hạ đột nhiên đến chùa nên bản thân cũng mang theo mũ che mặt. Cho dù tới lúc đó điện hạ tìm tới nàng, nàng cũng có thứ để che đi gương mặt.

Xe ngựa lắc lư đi ra khỏi thành. Những ngôi chùa thời này đa phần đều là ở trên núi, ngôi chùa ở Bình Lăng cũng không ngoại lệ, ở ngoài thành. Xe ngựa đi khoảng hai canh giờ là tới ngoài thành. Thẩm Mẫu Đơn ba người xuống xe ngựa, cho phu xe đợi ở dưới chân núi còn ba người thì lên núi tiến vào chùa. Hôm nay không phải mùng một và mười lăm, khách lên dâng hương cũng không nhiều.

Ba người đi tìm sư phụ đốt đèn trường minh trước rồi lại ở trước đèn dâng hương. Thẩm Thiên Nguyên và Thẩm Hoán ra ngoài đợi. Thẩm Mẫu Đơn ở trước đèn niệm kinh phật hết bảy bảy bốn mươi chín lần.

Vừa niệm xong, Thẩm Mẫu Đơn đứng dậy, đứng trước đèn hồi lâu. Nói ra thì ấn tượng của nàng với mẫu thân đã mờ nhạt từ lâu rồi. Mẫu thân vì khó sinh A Hoán mà qua đời, sau đó nàng lại trải qua hơn ngàn năm mới trùng sinh nên ấn tượng đối với mẫu thân lại càng mờ nhạt hơn. Những nhớ kỹ lại, vẫn có thể nhớ được dáng vẻ mẫu thân dịu dàng dỗ dành nàng, dạy nàng đọc sách viết chữ, làm nữ công lúc nàng còn nhỏ.

Trong lúc đang hồi tưởng dáng vẻ của mẫu thân, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói của điện hạ: “Đừng đau lòng, nếu như bá mẫu còn sống nhất định sẽ rất tự hào vì những đứa con như nàng và A Hoán.”

Thẩm Mẫu Đơn quay đầu, phát hiện điện hạ đã đứng ở sau lưng nàng không biết từ lúc nào. Nàng nhìn xung quanh một lượt, mặc dù không có ai ở gần đây. Nàng vẫn đội cái nón che mặt ở bên cạnh lên như cũ. Vệ Lang Yến nhìn nàng, cũng không nói gì, trước tiên chỉ thắp một nén nhang ở trước đèn, lại lạy ba cái trước cái bài vị ở đằng sau ngọn đèn trường minh.

Tới khi Vệ Lang Yến lùi về bên cạnh Thẩm Mẫu Đơn, nhìn cái mũ che mặt ở trên đầu nàng, không nói một lời liền tháo cái mũ che mặt của nàng xuống, sắc mặt hơi sa sầm nói: “Sao hả, nàng không muốn người khác biết được mối quan hệ của chúng ta đến vậy sao?”

Thẩm Mẫu Đơn lắc đầu phủ nhận: “Không phải…”

Vệ Lang Yến trầm giọng nói: “Hôm nay trước mặt bài vị của bá mẫu, ta muốn nói trực tiếp rõ ràng với nàng. Mẫu Đơn, tính kiên nhẫn của ta có hạn. Ta thật lòng muốn cầu hôn nàng, và cũng đồng ý kéo dài tới một tháng sau mới tới cửa cầu hôn. Bây giờ bị người khác biết được mối quan hệ của chúng ta thì sao chứ? Tại sao nàng cứ một lần lại một lần lo lắng chứ? Nếu lần sau nàng còn như vậy thì ta không ngại để thời gian một tháng này kết thúc sớm hơn đâu!”

Lời này vừa dứt, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh băng của Tần Niệm Hương: “Ngươi là ai? Trốn ở đây làm gì? Ồ… thì ra là Du cô nương. Cô nương Du gia, cô nương trốn ở đây làm gì?”

Hết chương 66.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện