Một bé gái bảy tuổi mặc chiếc đầm màu trắng nhiều chỗ rách nát lại thêm phần dơ bẩn, gương mặt trắng hồng đôi phần hóc hác, bụi bẩn đầy mặt, vẻ mặt đầy nét hoang mang sợ hãi, bé vừa sợ vừa khóc bước đi giữa khu rừng với đầy cây cối âm u. Bé gái bước đi với hai hàng nước mắt rơi, không ngừng liếc đôi mắt đầy vẻ kinh hoàng nhìn qua lại hai bên đường đi. Nhìn cây to cao rồi lại nhìn những bụi cây rậm rạp, tiếng chim hót, tiếng tắc kè kêu, tiếng gió thổi xào xạc của những tán lá đung đưa.

“Mẹ ơi!” Sợ lại càng thêm sợ cứ thế mà gia tăng, đôi bàn chân của bé run rẫy nhanh dần đến khi không thể đi nổi, bé dừng chân, đôi chân như không xương trở nên mềm nhủn, không nhịn được bé khóc to hơn.

Phía trước là một bé trai khoảng mười một tuổi, nét mặt cậu bé lặng im không tỏ thái độ sợ hãi, không run mình và cũng không hoang mang như bé gái. Nghe thấy tiếng khóc của bé gái, cậu bé dừng chân và quay lại nhìn.

“Ba ơi!… Mẹ ơi!...” Bé gái đưa tay giụi giụi mắt, nước mắt ướt đẫm lấm lem cả một gương mặt dơ bẩn.

Đứng nhìn bé gái khóc thảm thương không ngừng gào thét, cậu bé trai không thay đổi sắc mặt, đứng nguyên vị trí và nói với bé gái bằng giọng điệu dửng dưng như ra lệnh: “Không được khóc!”

“Em sợ!” Sao lại không được khóc, bé đang sợ, mà sợ thì phải khóc chứ? Bé gái không hiểu ra làm sao ngẩng đầu với ánh mắt ngây dại tiếp ngay câu nói của cậu bé trai một cách thực tế, nhưng nước mắt nước mũi vẫn không ngừng tuôn trào trên gương mặt méo mó.

“Không có gì phải sợ cả!” Vẫn là giọng nói lạnh lùng ngang ngạnh, cậu đưa mặt nhìn xung quanh, nơi đây có gì phải đáng sợ.

“Em muốn về với ba mẹ, ba mẹ sẽ bảo vệ em, em sẽ không sợ nữa!” Với hai hàng nước mắt nhìn anh trai phía trước, bé gái nói với giọng run run nhưng tuôn ra một lời. Thấy bé gái đứng khóc và cứ khóc mãi không chịu đi tiếp.

Cậu bé đành phải về lại nơi bé gái đang đứng khóc, liền cất giọng: “Em không biết ba mẹ em ở đâu, nơi đây chỉ có anh, anh sẽ tìm đường dẫn em ra khỏi đây.” Lời nói lạnh nhạt, vẻ mặt dửng dưng nhưng lại chứa đựng sự quan tâm chân thật.

“Anh cũng đâu biết đường.”Nghe thấy lời nói của anh trai phía trước, bé gái liền trả lời với ngữ điệu ngây thơ, đôi mắt trẻ thơ hồn nhiên chất phát nhìn cậu bé trai phía trước.

Cả bé gái lẫn bé trai quần áo sang trọng nhưng đều rách nát, dáng vẻ tả tơi cùng với gương mặt dính đầy bụi bẩn lấm lem. Nhưng nhìn chung thì chỉ có mỗi bé gái là thần sắc hoang mang, dáng điệu rụt rè sợ hãi, còn đứa bé trai vẻ mặt nghiêm nghị, sâu trong đôi mắt tồn tại chỉ là một tia nhìn lạnh nhạt, vô cảm đến mức không lột tả được sự vui buồn trong đó. Không cần đoán vẫn biết được cả hai đều đang đi lạc giữa khu rừng già không bóng dáng con người lưu lại. Cậu bé trai không phải là người lớn, mà dù có là người lớn thì chưa hẳn sẽ tìm được đường ra khỏi khu rừng như chốn mê cung không lối thoát này. Nhưng chưa chắc có là người lớn đi lạc mà lại không có biểu hiện lo sợ như cậu bé, vẻ dửng dưng và điềm tỉnh của cậu bé thật làm cho đối phương phải đặt câu hỏi thắc mắc.

“Anh không sợ sao?” Bé gái khóe mắt vẫn còn động lại những giọt nước mắt, bé nhìn anh trai đang bày ra vẻ mặt vô cảm đang nhìn bé. Bé gái tức thì nhận được câu trả lời đầy giọng điệu ngông cuồng từ cậu bé trai: “Chẳng có gì phải sợ cả!”

Bé gái nhíu nhíu mày như không tin lắm với lời của anh trai, bé nói: “Anh nói dối, vì anh sợ quá nên anh mới không khóc.”

“Anh không sợ, anh phải bình tĩnh mới có thể bảo vệ được em.” Vẫn là giọng điệu ngông cuồng nhưng mạnh mẽ từ cậu bé trai.

“Anh bảo vệ em sao?”

Từ một ánh mắt lặng im không cảm xúc ấy lại lóe lên một tia sáng ấm áp, miệng cậu bé cong lên như đang mỉm cười với cô bé và nói: “Chẳng phải anh đã giết tên người xấu đó để cứu em. Anh sẽ bảo vệ em!”

Như lần đầu thấy cậu bé cười, bé gái hơi thấy lạ, nhưng vì tuổi trẻ thơ ngây và chỉ biết dựa dẫm vào người lớn, nụ cười ấm áp nhưng đầy kiên định rắn chắc của cậu bé đã xoa dịu dần đi sự sợ hãi trong lòng bé gái. Bé gái không còn rơi nước mắt nữa mà lại cười, nụ cười vô tư nhưng tuyệt đối tin tưởng vào lời nói và ánh mắt kiên định của cậu bé. Đôi môi mỏng manh dường như cả ngày chỉ biết khóc kia giờ lại trở nên tươi rói nụ cười, tỏ thái độ vui mừng bé nói: “Đi cùng anh, em sẽ không sợ nữa!”

Cậu bé trai lại cười, nụ cười thật ấm áp xen lẫn là tia nhìn tràn đầy sự yêu thương chiều chuộng.

Cậu bé nắm tay bé gái bước đi trên một đồi dốc khá cao và hiểm trở. Tối qua có một cơn mưa lớn nên dù giờ này với ánh nắng gắt gao vẫn không thể làm khô được những vùng nước trên con đường. Con đường vừa dốc lại vừa trơn trợt bởi nước mưa lai láng tạo thành những vũng đầm lầy. Cậu bé luôn nắm tay thật chặt bé gái và cẩn thận trong từng bước chân, bé gái không khóc như lúc đầu, dù rất sợ cứ luôn đi theo cậu bé.

Cậu bé bị trượt chân do vùng nước lầy dưới chân, không thể giữ được thăng bằng cậu bé ngã xuống và tuột người xuống đồi dốc. Khi cơ thể cậu bé rơi xuống dưới thì bất ngờ ngừng rơi vì bàn tay của bé gái vẫn đang nắm chặt lấy bàn tay của cậu bé. Cậu bé với cơ thể đang treo tự do và sát tựa vào vách dốc, cậu cúi đầu nhìn xuống dưới, đồi dốc sâu thăm thẳm không nhìn thấy đáy bởi phía dưới cây cối mọc che khuất mặt đất. Ánh mắt cậu bé không sợ hãi, không run rẫy mà chỉ có một nét lặng im cộng thêm mi tâm nhăn nhún chặt lại, cậu bé đang kinh hoàng khi nhìn xuống vực thẳm.

“Anh ơi!” Tiếng nói của bé gái từ trên miệng vực thẳm nói xuống với đầy sự sợ hãi.

Nghe thấy tiếng gọi, cậu bé mới giật mình nhìn lên trên thì thấy bé gái đang nằm dài cơ thể trên thành vách đồi dốc, hai tay bé gái nắm chặt lấy bàn tay của cậu bé không ngừng khóc nức nở đầy sợ hãi.

“Không được khóc!” Cất lời lạnh lùng đầy tính ra lệnh, cậu bé không cho phép bé gái khóc. Theo cậu bé suốt chặng đường khá dài, bé gái không khóc dù rất sợ. Nhưng vào hoàn cảnh đứng trên bờ vực Tử Thần, bé gái không kìm được cơn sợ hãi và nước mắt, cố nắm chặt tay cậu bé hơn. Với cơ thể đang treo lủng lẳng trên đồi dốc, cậu bé ngước mặt nhìn bé gái, ánh mắt không hề lóe tia sợ hãi mà chỉ có sự lặng im một cách điềm tỉnh, giọng nói trở nên dịu dàng: “Chẳng có gì phải sợ hãi cả, anh đã nói rồi mà!”

“Em không đủ sức giữ nổi anh.” Bé gái nói với cậu bé bằng giọng điệu run run.

Cậu bé nhìn thấy bé gái như đang tuột dần về phía miệng dốc bởi lực nặng của cậu bé đang kéo dần bé gái xuống cùng. Thấy bé khóc với sự sợ hãi và đôi bàn tay nhỏ bé vẫn cố gắng nắm chặt lấy tay cậu. Một người còn sống vẫn hơn hai người cùng chết. Cậu bé với một tay đang thả thòng tự do đưa lên và nắm lấy bàn tay đang nắm chặt tay mình của bé gái. Vừa nhìn thấy bàn tay còn lại của anh trai đưa lên, bé gái vội nắm chặt tay anh trai hơn, cố gắng kéo nhưng chẳng được lợi ích gì. Tay cậu bé đưa lên nắm lấy bàn tay của bé gái không phải là cố gắng leo lên mà cậu bé đang dần đẩy tay bé gái ra khỏi bàn tay của mình. Bé gái bất ngờ, nhưng sợ hãi hơn đã vội nắm thật chặt không để cho cậu bé kéo tay mình ra.

“Anh ơi!” Bé gái mở to mắt kinh ngạc nhìn anh trai, bé không hiểu anh trai làm vậy là có ý gì, nhưng chẳng phải nếu tuột tay ra khỏi tay bé thì anh trai sẽ rơi xuống dưới sao? “Em không được sợ khi một mình ở trong khu rừng này. Thế giới này chẳng có gì phải đáng sợ. Em phải dũng cảm có biết không?” Ngẩng cao đầu dùng ánh mắt chân thành mang tia cười ấm áp, cậu bé trai với lời nói dịu dàng, cậu thật lòng không yên tâm khi để bé gái phải một mình giữa khu rừng già đáng sợ này.

Lắc đầu lia lịa, bé gái vừa run vừa khóc nói: “Em chỉ không sợ khi có anh theo cùng thôi!”

Cậu bé chỉ mỉm môi cười rồi lại tiếp tục cố gỡ tay bé gái ra khỏi tay mình. Cảm nhận bàn tay kia đang dần tuột khỏi tay của bé, bé càng sợ hơn khi bàn tay bé cứ đang dần bị gỡ ra khỏi bàn tay của anh trai. Bé không run nữa, không la khóc nữa mà lại dồn sức vào cả hai tay nắm chặt lấy bàn tay của cậu bé và dùng lực kéo lên. Chỉ là một bé gái bảy tuổi mà có thể giữ được cậu bé mười một tuổi lâu như thế này cũng là điều đáng ngạc nhiên, nhưng có lẽ sự lo lắng đã tiếp sức mạnh mới giúp bé gái giữ được cậu bé lâu như vậy. Bé gái càng nắm chặt thì cậu bé càng cố rút tay bé gái ra, hai bàn tay của hai người đang dần buông ra từ từ, bé gái cố nắm chặt vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi. Bàn tay của hai người đang từ từ tuột khỏi nhau cho đến khi các ngón tay của cậu bé đã rời khỏi bàn tay của bé gái. Ngay khi hai bàn tay tuột khỏi nhau trong nháy mắt cậu bé rơi xuống. Bé gái hốt hoảng nhìn theo cậu bé đang dần rơi xuống, nhưng ánh mắt cậu bé vẫn luôn nhìn bé gái, cậu bé cười tươi với bé gái mà không còn động lại chút sắc thái lặng im như vốn có, nụ cười tràn đầy sự yên tâm và mãn nguyện.

“Anh ơi!” Nằm trên thành đồi dốc, hai bàn tay bé gái cố đưa xuống cố với tay về phía anh trai nhưng đầy sự bất lực và thét gọi theo cơ thể anh trai đang mỗi lúc một nhỏ dần. Hai chữ “anh ơi” từ đáy thung lũng vọng lên, thê lương u uất như chốn âm ti gọi về.

“Anh ơi!” Bất chợt Thái Mi ngồi bật dậy với vẻ kinh hoàng, sắc mặt cô tái sậm lại, mồ hôi ướt đẫm trên gương mặt và toàn thân cô, tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực và thốt gọi lớn tiếng với giọng điệu chứa đầy sự lo lắng.

Đáp lại tiếng gọi đầy tan thương ấy là một sự tĩnh lặng trong màn đêm với ánh sáng tối mờ nhạt nhẽo. Thái Mi bất giác nhìn xung quanh và nhận ra đây chính là phòng của cô. Thì ra là mơ, Thái Mi tự mình lấy lại tinh thần sau một giấc mơ đáng sợ. Đầu Thái Mi đau do quá hốt hoảng và do bất ngờ tỉnh giấc, cô đưa tay vuốt lấy mi tâm để xoa lại cơn đau đầu.

Vài giây sau Thái Mi chòm người lên và nhấn nút công tắc, ánh sáng đèn phòng được bậc mở, chiếu rọi cả căn phòng lạnh lẽo. Thái Mi đang nằm trên một tấm nệm được trãi trên nền nhà, cô quay sang nhìn người đang nằm trên giường, hắn vẫn mê man hay đúng hơn là như đang ngủ một giấc ngủ say mê. Cô đứng lên đi tới cạnh giường nơi hắn đang nằm, đưa tay sờ trán hắn rồi lại sờ lên trán của mình, miệng tự lẩm nhẩm thành lời: “Hạ sốt rồi!” Bày ra vẻ cười cợt cô nói tiếp: “Sức khỏe tốt thật!”

Thái Mi định quay lại để rồi nằm xuống và tiếp tục ngủ, nhưng giấc mơ vừa rồi đã khơi lại nỗi đau trong lòng cô. Cô ngồi lên cạnh giường mà không nhìn hắn, ánh mắt cô tỏ rõ sự buồn thương, nhung nhớ. Đưa tay vào trong cổ áo và kéo ra một sợi dây chuyền bạch kim sáng bóng, mặt dây là một mảnh pha lên màu tím được khắc thành hình trái tim tinh xảo, xung quanh mảnh pha lê trái tim màu tím là những đường viền mảnh mai của bạch kim, càng tô sắc đẹp hơn cho mặt dây lẫn sợi dây đang đeo trên cổ cô. Thái Mi luôn nhìn sợi dây và trong tiềm thức của cô, quá khứ lại trỗi dậy.

Ngồi nhìn bé gái không còn khóc nữa mà đang cười tươi với cậu bé, bất giác khóe môi cậu cũng khẽ cong theo một nụ cười. Tháo từ trên cổ ra một sợi dây chuyền bạch kim với mặt đeo là mảnh pha lê màu tím, cậu bé chòm người tới và đeo vào cổ bé gái.

“Anh cho em sao?” Nhìn sợi dây đang đeo trên cổ, bé gái thắc mắc nhìn lại cậu bé đang vẻ mặt lạnh nhạt cất lời: “Là bùa hộ mệnh của anh!”

“Anh đưa em đeo vậy anh không còn bùa hộ mệnh để bảo vệ anh nữa.” Bé gái nhướng mày nhìn cậu bé trai, lẽ nào anh trai không cần đến bùa hộ mạng này nữa sao?

Vuốt tóc bé gái, cậu bé trai mỉm cười, cậu nói: “Bùa hộ mệnh sẽ giúp em can đảm!”

Quá khứ từ thời thuở bé xa xưa đã trở lại trong tiềm thức nhưng chưa bao giờ quên lãng của Thái Mi, vốn dĩ vẫn luôn giữ kí ức này trong lòng nhưng vì giấc mơ đã làm trái tim cô dao động. Thái Mi thỏ thẻ nhẹ nhàng với sợi dây đeo trên cổ đang nằm trên tay cô: “Nếu khi đó anh đừng đưa bùa hộ mệnh cho em thì có lẽ anh sẽ không…” Nói đến đây Thái Mi dừng lại lời đang nói dở. Cứ luôn ngồi trên cạnh giường và nhìn mãi sợi dây và lần lượt những chuyện của quá khứ dần quay lại trong đầu. Thái Mi nhớ đến cậu bé trai đã hy sinh tính mạng mình mà bảo vệ cô, bất chấp tất cả cũng chỉ vì cô. Cứ nghĩ đến cậu bé của quá khứ mà cô không màng bận tâm đến người thanh niên hiện tại đang nằm cạnh, vì hắn không là gì trong suy nghĩ của cô.

Đường phố Hồng Kông rộng lớn tấp nập xe cộ qua lại, vô cùng đông đúc và náo nhiệt. Người thanh niên tóc nhuộm đỏ có phong cách ăn mặc sành điệu đầy tính playboy, xe của anh ta đang chạy gặp phải đèn đỏ thì dừng lại. Huýt sáo một cái lảnh lót, anh ta như đang rất vui với gương mặt tươi cười hớn hở, xem ra tâm trạng rất tốt. Vô tình nhìn sang bên cạnh, đập vào mắt anh là chiếc xe màu đỏ nổi bậc dưới ánh nắng mặt trời càng trở nên chói mắt đã khiến anh ta phải há hốc mồm kinh ngạc đến không thể tin nổi vào mắt mình.

“Pagani Zonda!… Siêu xe của mọi thời đại. Mặc dù đã cải tạo lại nhưng đây chẳng phải là chiếc xe đẳng cấp nhất trong ngành xe hơi thế giới?” Không kìm nén được sự xúc động đang mỗi lúc một dâng trào mãnh liệt mà hét lớn với ngữ giọng say mê. Không ngừng dán mắt nhìn vào chiếc xe màu đỏ chói mắt đến cuốn hút cả lý trí, lộ liễu bày ra ánh mắt thích thú nhìn mãi chiếc xe, không ngừng tán thưởng: “Có thể may mắn nhìn thấy nó trên đường phố sao? Chủ nhân chiếc xe phải là một tay đua kiệt xuất và hẳn là một đại gia giàu có mới có thể chơi được chiếc xe này.”

Vừa nói người thanh niên vừa nhìn qua bên kính cửa xe để có thể chiêm ngưỡng chủ nhân của chiếc xe. Cứ nghĩ đó phải là một người con trai lực lưỡng phong độ và bảnh bao. Nhưng sự thật bất ngờ hơn cả sự bất ngờ trước cả khi anh nhìn thấy chiếc Pagani Zonda. Người đang ngồi ở vị trí lái xe là một cô gái trẻ tuổi, như bát nước lạnh tạt vào mặt khiến anh ta khóc không được mà cười cũng không xong.

Sau hồi ngạc nhiên vì thấy đó chỉ là một cô gái với dáng người mảnh mai, nhưng cô gái này quá xinh đẹp, máu đào hoa từ trong người của anh ta hưng phấn dần. Ngồi yên trong xe của mình, anh ta nhìn qua bên chiếc Pagani Zonda nhìn vào cô gái và nói cười giễu cợt: “Với thân hình mảnh mai như cô em đây mà ngồi trên chiếc xe đó chỉ có thể nói là hạ thấp giá trị của chiếc xe. Cỡ như cô em thì nên ngồi ghế cạnh cho người khác lái thì tốt hơn.”

Từng lời nói to rõ đầy khinh rẻ của anh ta đã lọt vào tai Thái Mi, cô không quay sang nhìn kẻ nhiều chuyện kém hiểu biết, chỉ nghiến răng tỏ vẻ khinh ghét: “Dám xem thường tôi!”

Đèn đỏ tắt đi rồi đèn xanh bậc lên. Anh ta lại nhìn sang Thái Mi giễu cợt với nụ cười đáng ghét.

Gạt cần, đánh bánh lái, chiếc Pagani Zonda vụt nhanh như một cơn gió xoáy lướt qua khiến người thanh niên phải tái mét mặt mày, hai con mắt mở to hết cỡ dõi nhìn theo, mà mồm từ khi nào cũng đã biến thành chữ O to tướng.

Chiếc Pagani Zonda lướt qua thật nhanh và bỏ lại những chiếc xe vốn chạy trước giờ nằm hẳn phía sau. Tốc độ vượt xe qua mặt của Thái Mi thật bất ngờ đầy mạo hiểm khiến cho nhiều chiếc xe vội thắng kít lại và bị đâm mạnh liên tục bởi những chiếc xe phía sau tông tới. Chiếc này tông chiếc kia, chiếc khác lại vội rẽ tránh đường. Một con đường với một hệ thống giao thông chặt chẽ an toàn nay lại rối tung hoảng loạn và đầy tai nạn bởi một chiếc Pagani Zonda chạy lướt qua.

Thật khó mà tin được trên thế gian này lại có được một cô gái điều khiển chiếc Pagani Zonda siêu đẳng thế này, anh chàng thanh niên chỉ có thể ngây ra và chứng kiến nhiều cảnh xe tông vào nhau mà hiện dần sự sợ hãi.

Với tốc độ cực nhanh của chiếc Pagani Zonda đã được cải tạo lại và một tay lái cừ khôi đã đưa Thái Mi đi được một con đường khá xa chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Pagani Zonda chạy chậm lại với tốc độ trung bình, cô cười, nụ cười hưng phấn vì đã cho cái tên không biết trời cao đất dày kia một bài học nhớ đời và cô càng cười hả hê hơn khi nhìn thấy hàng lọat chiếc xe xảy ra tai nạn làm rối mù con đường như một bãi xe phế thải. Cái cảnh tượng đó khiến cô vui, cô cười mãi, thật đã và thật khoái trí.

Thái Mi đi dạo một vòng quanh siêu thị, mua một ít đồ dùng rồi lại trở ra ngay sau đó. Cô cần phải mua thêm băng, thuốc rửa vết thương và một số loại thuốc có thể giúp ích cho vết thương của người thanh niên khi tối. Ngồi trên chiếc Pagani Zonda và tấp vào một tiệm mì quen đường, một tiệm mì không lớn lắm, nhìn cách bài trí cũng như dáng vẻ tiệm mì chỉ là một quán xá bình dân. Ai có thể tin rằng một cô gái ngồi trên một chiếc xe trị giá cả một gia tài khá lớn vậy mà lại có sở thích ăn uống ở những nơi không phải thuộc tầng lớp thượng lưu. Thái Mi gọi món mì mà cô yêu thích rồi ngồi ăn ngon miệng, ăn một cách say mê như bất cần những chuyện xung quanh đang diễn ra. Cách vài bàn nơi Thái Mi ngồi có tiếng đánh nhau của hai băng đám thanh niên trẻ tuổi, tiếng la hét của khách hàng hoảng sợ hối hả kéo chạy ra khỏi quán. Thái Mi ngồi ngẩng mặt nhìn xem cảnh hay với ánh mắt thích thú nhưng vẫn không quên giải quyết tô mì còn đang ăn dở.

Một cậu thanh niên điển trai độ ngang tuổi với Thái Mi hiên ngang ngồi xuống một cái ghế do người đi cạnh mang đến. Cậu ngồi vịn lưng vào ghế, hai tay khoanh lại cùng với hai chân dài bắt chéo lên nhau, vô cùng thong dong tự tại. Cậu ngồi im lặng điềm tỉnh xem người của mình giải quyết đối phương, nét mặt không lạnh lùng nhưng vô cảm, bất cần đời nhưng không ngạo mạng.

Thái Mi vừa ăn ngon miệng vừa nhìn lướt qua sự việc, đoán ngay cậu ta là người cầm đầu, liền chuyển tia nhìn hướng tới những người đang đánh nhau. Người của cậu ta có đến năm người tất nhiên là không tính cậu ta vào, còn đối phương chỉ có ba người. Ba người đó vốn dĩ đang ngồi ăn mì trong tiệm cách bàn ngồi của Thái Mi vài bàn thì bị cậu thanh niên đó kéo người vào đánh. Ba người đó ban đầu có đánh trả nhưng ba đánh năm không thể cân sức, ba người bị đánh tả tơi, người thì nằm dài để cho đối phương đá đạp vào người liên tục, người thì bị đánh với cả mặt đầy máu, còn người thì đang cố đánh trả rồi cũng bị đánh gục. Năm người kéo ba người lôi đi như lôi những bao rác, họ ném mạnh ba người ngã dài trên nền nhà ngay trước mặt cậu thanh niên đang ngồi. Vẻ mặt cậu vẫn lặng im nhìn ba người đang thê thảm nằm trước mặt mình. Ba người đau đớn không gượng dậy nổi chỉ biết nằm ôm vết thương quằn quại đau đớn.

“Không thể ngon miệng với tô mì này nữa rồi!” Nhìn những vết máu bê bết trên mặt ba người, Thái Mi không cảm thấy thương xót nhưng lại cho cô cảm giác ghê rợn, cúi đầu nhìn lại tô mì đang ăn, cô rợn người rồi thả đũa xuống không ăn nữa.

Xung quanh đang dần trong sự im lặng chỉ còn lại tiếng rên đau của ba người lại chen ngang vào lời nói của Thái Mi. Bất giác mọi người đều đổ mắt nhìn tới cô trong đó có cả cậu thanh niên đang ngồi. Thái Mi nhìn lướt xung quanh tìm kiếm một ai đó nhưng lại không để tâm tới đám người đánh nhau, như bọn họ không hề tồn tại trong mắt cô. Khách tới ăn thì đã bỏ chạy đi hết, chỉ còn lại chủ quán và nhân viên đang ngồi núp sau quầy tính tiền và quầy bếp, họ sợ đến tái trắng cả mặt mày, tay chân run lẩy bẩy.

“Chủ quán, tính tiền!” Nhìn ông chủ đang run rẫy chấp tay cầu trời khẩn đất, Thái Mi lên tiếng gọi, cô không thể ngồi ăn được nữa thì nên về thôi.

Cái thái độ dửng dưng của Thái Mi không thể không đập vào mắt cậu thanh niên. Chủ quán và nhân viên không ai dám ra nhận tiền, bước ra ngoài không cẩn thận để rồi bị liên lụy sao, tiền một tô mì không thể mua được sự an toàn cho họ, họ chỉ biết ngồi núp mình và sợ hãi.

“Không muốn nhận tiền sao? Là miễn phí ư? Tôi không cảm kích các người đâu.” Không thấy ai ra nhận tiền, Thái Mi lấy tiền đặt lên bàn, nhìn về phía đám người đang ngồi núp cất lời trêu chọc.

Tiền đã đặt lên bàn, không còn lý do gì để ngồi lại, Thái Mi đứng lên bỏ đi không luyến tiếc. Đi được hai ba bước thì dừng rồi quay lại nhìn cậu thanh niên vẫn đang ngồi nhìn cô với ánh mắt và nét mặt không đổi sắc.

“Nếu một mình anh đánh với ba người đó tôi sẽ thích ngồi xem hơn là năm người đánh với ba người.” Vừa nói vừa cười rồi bỏ đi, cái thái độ của Thái Mi kẻ khờ nhìn qua cũng đủ biết cô đang xem thường cậu thanh niên.

Cậu thanh niên không biểu hiện sự phẫn nộ hay tức giận vì bị chế giễu, cậu cất lời với giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực: “Bắt cô ta lại!”

Hai người trong số năm người thuộc hạ của cậu thanh niên vội đi nhanh theo hướng Thái Mi đang đi. Không nôn vội và cử chỉ bình thường, Thái Mi ngồi vào xe, an nhàn điều khiển chiếc xe chạy đi ngay khi hai người đó đuổi tới. Pagani Zonnda chạy ngang qua cửa chính ngay tầm đối diện với ánh mắt của cậu thanh niên nhìn tới. Thái Mi xoay mặt sang nhìn cậu ta với một tay lái xe, một tay đưa lên vẫy chào tạm biệt, cô cười với cậu ta bằng nụ cười nửa chính nửa tà đầy kiêu ngạo.

Ngồi nhìn chiếc Pagani Zonda vụt chạy qua và chạy xa dần khỏi tầm mắt. Cậu thanh niên không tỏ vẻ tức giận, không nổi cáo vì bị châm biếm ngay trước mặt người của mình và người ngoài, cậu cười, nụ cười đầy sự hứng thú, không, đúng hơn là nụ cười đầy ý niệm tàn nhẫn không khỏi nhuếch môi thành tiếng: “Điều tra ngay cho tôi về cô gái đó!”

“Vâng, thiếu gia!” Người đàn ông đứng cạnh cúi đầu tỏ vẻ kính nễ.

Thái Mi lái xe thong dong trên đường phố, xe chạy ngang qua khách sạn Paradise sang trọng thì chậm rãi thắng lại, suy nghĩ vài giây cô cho lùi xe và đậu lại ngay bên hong lề vỉa hè khách sạn. Cô đi vào khách sạn, không ghé qua quầy thu ngân mà tự ý đi lên thang cuốn rồi đi thẳng vào phòng giám đốc. Trong phòng có một cô gái trẻ ngang tuổi với Thái Mi đang ngồi mày mò gì đó trên bàn máy vi tính.

“Thái Mi!” Thấy Thái Mi bước vào, Trang Thừa Ân vui mừng đứng lên.

“Chào cậu!” Thái Mi nở nụ cười tươi vui và ngồi vào ghế sofa. Trang Thừa Ân đi tới tủ lạnh lấy ra hai lon nước ngọt rồi mang tới đặt lên bàn, ngồi đối diện với Thái Mi, đáy mắt nghi ngờ lên tiếng hỏi: “Không phải cậu đến đây để chơi thôi chứ?”

“Tớ không biết nấu ăn, cậu gọi đầu bếp làm cho tớ vài món ăn tẩm bổ có lợi cho người bị thương và mất máu nhiều.” Thái Mi đưa tay lấy lon nước, lập tức khui nắp đưa lên uống.

Tuy thắc mắc nhưng không hỏi là chuyện gì, Thừa Ân làm theo lời Thái Mi lấy điện thoại và gọi đến người quản lí: “Anh giúp tôi dặn đầu bếp chuẩn bị vài món ăn tẩm bổ cho người bị thương và thiếu máu.”

Thừa Ân gác máy, chuyển tia nhìn hướng tới Thái Mi rồi nói: “Chuyện khi tối là sao, là ai bị thương vậy? Cậu sống một mình mà?” Thái Mi từ trước đến nay chỉ có mỗi cô là bạn, nay tìm đâu ra một người bị thương phải khiến cho Thái Mi vốn vô tâm vô tình phải tận tay chăm sóc. Đây đúng là chuyện hiếm thấy.

“Khi tối tớ chạm phải một người đang bị truy đuổi, tuy bản tính không ra gì nhưng đã giúp tớ tránh đạn nên tớ mới đưa anh ta trốn vào nhà tớ.”

Thừa Ân to tròn với ánh mắt ngạc nhiên nhìn Thái Mi mà lớn giọng không hài lòng: “Sao cậu liều lĩnh vậy? Nhỡ may anh ta là người xấu thì sao, chưa tính tới những kẻ truy giết anh ta sẽ tìm đến cậu.”

“Sợ gì chứ! Nhưng tớ là người làm việc gì cũng có thể để lộ tung tích cho người khác điều tra được sao?” Thái Mi nhướng mày bày ra vẻ mặt đắc ý.

Thừa Ân chỉ có thể im lặng trước lời nói không e dè sợ hãi của Thái Mi và vì hiểu rõ Thái Mi là người biết cân nhắc trong mọi vấn đề. Tuy tin tưởng Thái Mi nhưng cô thật sự rất lo lắng, liền nói: “Tớ biết là cậu làm việc gì đều biết tự lượng sức tránh gây bất lợi cho bản thân. Nhưng cậu cũng phải đề cao cảnh giác, cậu muốn chăm sóc cho anh ta sao?”

“Đâu còn cách nào khác, đợi anh ta tỉnh lại đuổi đi là được.” Thái Mi nhún vai, tỏ vẻ bất lực, cô đâu còn cách nào khác.

“Anh ta sẽ ổn chứ nếu không có bác sĩ, mất máu nhiều e là…” Bác sĩ Trần Vĩ sau khi rời khỏi nhà Thái Mi đã báo lại toàn bộ chuyện điều trị cho Thừa Ân nghe. Nghe nói người thanh niên bị thương không nhẹ, vết thương có hiện tượng nhiễm trùng và sưng tấy, nếu không để bác sĩ hay y sĩ chăm sóc e là không cẩn thận sẽ khiến vết thương càng trở nên nghiêm trọng.

“Anh ta là người có sức khỏe tốt, bị bắn mất máu nhiều như vậy mà vẫn chạy được, trong bóng đêm mà bách phát bách trúng thì vết thương đó đối với anh ta không là gì đáng ngại.” Đưa tay với lấy con gấu bông bên cạnh, Thái Mi mang ra nghịch ngợm, chẳng có thái độ nào bận tâm đến sự an nguy của kẻ đang mê man trên giường của cô.

Thừa Ân lườm mắt nhìn cô bạn quái dị rồi nói: “Cậu đâu phải là anh ta, cũng không phải là bác sĩ. Cậu hiểu rõ nặng nhẹ sao?”

Sảnh lớn của khách sạn, mọi người đang hoạt động bình thường, nhân viên ai làm việc náy, khách ra vào liên tục đều là những người có tiền của, ăn mặc sang trọng, còn có cả vài người đang đứng nói chuyện với nhau. Nhưng tất cả đều dừng hoạt động vì sự xuất hiện của sáu người thanh niên trẻ tuổi, người nào cũng có vóc dáng cao lớn, chiều cao của họ tương đối đều nhau, cao trên 1m85, và cả sáu người đều đẹp trai phong độ, nhưng mỗi khuôn mặt lại thể hiện rõ một tính cách khác nhau.

Hai người đi đầu, một người có khuôn mặt lạnh lùng vô cảm tên là Tô Chí Khanh. Và người đi bên cạnh là Phạm Long, mắt xanh, mũi cao nhìn giống như người Anh, mang khuôn mặt điềm tĩnh. Bốn người còn lại đi phía sau lưng Tô Chí Khanh và Phạm Long. Một người tóc đen mắt xanh giống như con lai là Lý Hạo Nhân, từ đường nét khuôn mặt cho đến ánh mắt rất nhã nhặn điềm đạm. Một người mắt xanh tóc vàng tên Dương Nhẫn, hoạt bát vui tính. Một người tóc nhuộm đỏ tên Thẫm Thế Phong, nóng bổng và có nét cộc tính. Và người cuối cùng là La Vĩ Thành, ít nói nhưng dễ gần.

Sự xuất hiện của sáu anh chàng đẹp trai đã mang đến sự bất ngờ đến độ từ nam đến nữ, từ già đến trẻ đều phải tạm dừng hoạt động để đảo mắt nhìn qua. Nhất là những cô gái trẻ, hai con mắt của họ như đã bị dán chặt theo những bước chân của sáu người.

Sáu người không nhìn ai, không quan tâm xung quanh, không nói chuyện chỉ bước đi thẳng về phía trước bằng thái độ lạnh nhạt, một loạt thần khí tỏa ra từ người họ, lạnh lùng, mạnh mẽ, bí ẩn và đầy quyền lực.

Một người đàn ông độ tuổi bốn mươi, ăn mặc lịch lãm ra dáng là quản lí nhà hàng. Ông đi tới và dừng lại đối diện với nhóm người Tô Chí Khanh. Thấy ông ta dừng lại trước hướng đi của mình nên nhóm người Tô Chí Khanh dừng lại.

“Chào các cậu, tôi là Huỳnh Lạc, là quản lí của nhà hàng này.” Huỳnh Lạc người hơi khom, vẻ mặt tươi cười nhiệt tình chào đón khách quý. Nhìn thấy Tô Chí Khanh là người đi đầu lại ngay tầm nhìn trực diện với mình, quản lí nhìn Tô Chí Khanh và lịch thiệp cất lời: “Cho hỏi có phải các cậu là người vừa gọi đặt sáu phòng trong khách sạn của chúng tôi?”

Tô Chí Khanh lạnh lùng không trả lời, anh ta nhìn thẳng về phía trước. Phía trước là thang cuốn với vài người đang đứng trên đó, trong đó có Thái Mi đang đứng theo đường đi xuống. Thái Mi với mái tóc đen dài thẳng mượt đang ngược chiều gió thi thoảng lượn lờ, những ngọn tóc đen dài chậm rãi múa lượn. Cô đứng vô tư với ánh mắt rạng ngời vì lâu rồi mới gặp lại Thừa Ân, cô chẳng màng liếc nhìn xung quanh hay nhìn bất kì ai. Dáng vẻ thướt tha và gương mặt xinh đẹp, nét cười tự tại chẳng để ai vào mắt của Thái Mi đã đập ngay vào mắt Tô Chí Khanh. Tô Chí Khanh đứng nhìn cô mãi nhưng vẫn với ánh mắt lạnh lùng vô cảm như mọi khi.

“Đúng vậy!” Biết rõ tính khí của Tô Chí Khanh sẽ không để tâm mà trả lời tới người quản lý, đứng cạnh là Phạm Long thấy vậy liền lên tiếng trả lời thay.

“Vậy thì các cậu hãy đi theo tôi, tôi đã chuẩn bị các phòng vip cho các cậu rồi!” Nói xong quản lí quay lưng định đi thì vừa lúc Thái Mi đang đi tới.

Đại sảnh khách sạn rộng lớn lại đông người nên Thái Mi không nhìn thấy Huỳnh Lạc, cũng không hề nhìn thấy nhóm người Tô Chí Khanh. Cô nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó và nhìn thấy thái độ khác thường của mọi người với những lời bàn tán mà cô không thể nghe rõ đó là gì, nhưng tất cả đều nhìn về một phía. Tò mò và hiếu kì, Thái Mi với mỗi bước chân vẫn tiến về phía trước, đưa mắt nhìn theo hướng nhìn của mọi người. Đập vào mắt cô không phải là nhóm người Tô Chí Khanh đẹp trai thu hút mà là quản lý Huỳnh. Tìm kiếm mãi mới thấy ông ta đứng đây, Thái Mi tươi cười bước thêm vài bước rồi dừng lại đối diện ngay Huỳnh Lạc liền nói: “Quản lí Huỳnh, tôi đang tìm chú đây! Món ăn Thừa Ân kêu làm đã có chưa?”

Tô Chí Khanh đưa mắt nhìn Thái Mi, cô gái này chính là cô gái khi nãy đứng trên thang cuốn mà anh đã nhìn thấy.

“Vừa mới xong, tôi gửi nó ở quầy tiếp tân, hiện tôi đang có khách, cảm phiền Hà tiểu thư hãy đến đó nhận lấy giúp tôi!” Huỳnh Lạc gương mặt hiện ý cười với thái độ tôn trọng trước Thái Mi.

“Ừ!” Thái Mi định quay lưng đi thì vô tình nhìn thấy nhóm người Tô Chí Khanh. Thấy sáu người họ đang nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng khó gần. Quay sang nhìn mọi người xung quanh vẫn đang nhìn về phía nhóm người Tô Chí Khanh với ánh mắt ngưỡng mộ, cô chợt hiểu ra nguyên nhân của sự bất động trong sảnh khách sạn này chính là vì sự xuất hiện của sáu người đẹp trai hơn cả diễn viên điện ảnh này.

Không nhìn nhóm người Tô Chí Khanh nữa, Thái Mi nhếch môi cười nói khẽ chỉ đủ mỗi mình cô nghe: “Thì ra là vậy!” Nói rồi cô quay lưng một cái nhẹ nhàng và đi thẳng hướng tới quầy tiếp tân.

Tô Chí Khanh nhìn theo Thái Mi thoáng qua rồi không nhìn nữa. Thẫm Thế Phong và La Vĩ Thành đứng gần nhìn nhau thắc mắc về biểu hiện của Thái Mi. Cô gái này không giống với những người đang tồn tại trong sảnh cứ luôn nhìn tới họ. Rõ ràng là cô ta nhìn thấy họ, đang đứng đối diện họ nhưng lại không có biểu hiện xúc cảm nào mà quay lưng đi không màng luyến tiếc.

Lẽ ra là đã đưa nhóm người Tô Chí Khanh lên nhận phòng, nhưng sự xuất hiện của Thái Mi làm cho bước chân của họ gián đoạn lại. Đợi Thái Mi đi, Huỳnh Lạc quay lại khom người đưa tay mời kính nễ trước đám người Tô Chí Khanh, cất lời: “Mời các cậu!”

Huỳnh Lạc quay lưng đi, nhóm người Tô Chí Khanh lạnh lùng đi theo ngay sau đó và như quên hẳn đi việc vừa rồi mới đối mặt với Thái Mi.

Mang những thứ vừa mới mua ở siêu thị và tiệm thuốc cùng với những món ăn mang từ Paradise về. Thái Mi đặt trên bàn khách rồi thả người ngồi ạch xuống ghế salon và tựa lưng vào. Đi đâu cũng không bằng ở nhà, về đến nhà là sảng khoái nhất. Mới ngồi được vài giây Thái Mi chợt nhớ đến gã lạnh lùng đã được cô cứu mang về liền bật người ngồi thẳng lại.

“Không biết anh ta đã tỉnh chưa?” Thái Mi đứng lên và đi ngay vào phòng.

Nhìn thấy hắn vẫn đang mê man trên giường, Thái Mi đi tới đứng cạnh giường và nhìn hắn rồi nói: “Vẫn chưa tỉnh sao? Cứ nghĩ là anh ta đã tỉnh lại nên mới chuẩn bị thức ăn, chưa tỉnh thì sao mà ăn được... Dậy đi! Đây không phải là lúc anh ngủ mãi đâu, mau dậy đi rồi còn phải đi ra khỏi nhà tôi.”

Không thấy hắn trả lời, Thái Mi liền đưa tay thúc nhẹ nơi cánh tay của hắn. Nhưng thúc mãi, gọi mãi không thấy hắn có biểu hiện nheo mày gì. Thái Mi nhìn thấy sắc mặt hắn tái xanh, vội vàng đưa tay lên sờ trán hắn nóng như lửa đốt. “Sốt rồi!” Thái Mi vội vàng thu tay về ngay sau khi nhận thấy hắn đang sốt.

Cầm trên tay ly nước màu vàng nhạt, đó là những viên thuốc đã được Thái Mi nghiền nát pha trộn với nước. Đứng nhìn hắn đang nằm mê man, Thái Mi đưa răng cắn môi, ánh mắt suy ngẫm, cô không biết phải cho hắn uống thuốc bằng cách nào khi hắn vẫn cứ mê man suốt. Cô không quý trọng nụ hôm đầu tiên, nhưng cô không thích phải môi chạm môi với hắn. Không đưa thuốc vào miệng bằng miệng thì lẽ nào phải nạy miệng anh ta mà đổ thuốc vào… Cách này không khả quan lắm.

Vò đầu bức tóc vì cứ nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được cách nào hiệu quả để có thể cho thuốc vào miệng hắn, càng bực bội càng không suy nghĩ được cách nào. Ống hút! Trong đầu cô chợt nảy ra được sáng ý đó. Cầm ống hút và chén thuốc nước trên tay ngồi ngay trên cạnh giường, Thái Mi đưa chén thuốc lên đến gần miệng thì dừng lại, mùi vị đắng ngắt của thuốc lập tức xọc vào mũi. Cô nheo mày đưa chén thuốc nhanh chóng rời xa cái mũi đang rất khó chịu của cô. Bình thường dù có bệnh cô cũng đâu chịu uống thuốc sao lại phải vì hắn mà chịu khổ với cái vị đắng gắt cổ này. Không được, cách dùng ống hút này tuyệt đối không được dùng đến.

Suy đi nghĩ lại cuối cùng vẫn phải chọn cách ban đầu là nạy miệng và cho thuốc vào. Thật cực khổ nhưng không mấy khó khăn sau năm phút trôi qua cuối cùng thuốc cũng đã cho vào miệng hắn. Nhưng có vẻ như thuốc chỉ vào được miệng hắn một nửa còn một nửa thì đã chảy ra ngoài miệng được cô lao đi mất.

“Bác sĩ dặn tôi phải cho anh uống thuốc một ngày ba lần. Nhưng tôi quên rồi, may mà tôi chợt nhớ ra. Uống không đúng liều không biết có gây hại gì đến vết thương không nữa.” Lấy khăn ướt lao mặt hắn cô tự thầm thì một mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện