Hai cổ tay bị trói
chặt bởi sợi dây thừng dày cuội treo lơ lửng giữa gian phòng. Đầu cúi
thấp được mái tóc đen dài che phủ kín mặt mũi. Quần áo rách nát đẫm đầy
máu bởi những vết roi xé da rách thịt, bộ dạng thảm hại đến mức không
lời diễn tả.
Mẫn Vi ngồi trên chiếc ghế dựa, hai chân vắt chéo vào nhau nghênh ngang nhìn cô gái trước mắt bình thản lên tiếng: “Cô gan lì hơn tôi tưởng. Nhưng cô cũng biết rõ thủ đoạn tra tấn trong tổ chức, như thế này chỉ là bước màng khởi đầu.”
Đưa điếu xì gà vào miệng hít một hơi thật sâu, Mẫn Vi há miệng phà ra một làn khói mỏng. Ông nhìn cô gái chết dở sống dở kia bằng ánh mắt thâm trầm, mở miệng nói với ngữ điệu không cao không thấp: “Trốn khỏi tổ chức là tội nặng, làm mất danh dự của tôi tội càng nặng hơn. Thử nói xem, cô có quan hệ gì với đám người đứng đầu Long gia đó? Tại sao đám người đó lại bảo vệ cô?”
Sau vài giây câu hỏi của Mẫn Vi, giọng nói thì thào yếu ớt từ miệng Thái Mi vang ra: “Ông thử nói xem tôi có quan hệ gì với họ?”
Mẫn Vi cau mày với câu hỏi ngược lại của Thái Mi nhưng đã giản ra ngay tức khắc, ánh mắt đầy ý cười, nói: “Tô Chí Khanh, người ngồi cái ghế vị trí thứ ba trong Long gia không hẳn ra tay chỉ vì anh hùng cứu mỹ nhân. Lẽ nào cô đã bán thông tin của tổ chức cho Long gia?”
Một tiếng cười hì vang ra, Thái Mi ngẩng đầu với gương mặt tái trắng không chút máu, một vài vết bầm tím trên mặt, khóe môi một đường dài rướm máu, hơi thở nặng nhọc, đôi mắt mệt mỏi kìm nén cơn đau đớn nhìn Mẫn Vi: “Long gia cần thông tin gì của tổ chức chứ? Đại nhân, ông đừng quên, gia tộc Long gia đứng đầu thế giới trong lĩnh vực gì?”
Gia tộc Long gia đứng đầu trong lĩnh vực chế tạo vũ khí, là nhà chế tạo vũ khí lớn mạnh nhất, không vũ khí hiện đại nào họ không thể chế tạo ra. So với họ, những thứ đồ công nghệ mà tổ chức sát thủ chế tạo ra chẳng khác nào là trò điện tử của họ. Tổ chức sát thủ có thông tin nào bán cho Long gia, ngồi kể cho bọn họ nghe biết đâu đám người Chí Khanh còn không để tâm đến.
“Vậy tại sao cả Lý Hạo Nhân và cả Tô Chí Khanh đều ra tay giúp cô?” Lời nói của Thái Mi quá rõ ràng, Mẫn Vi không lên tiếng tức giận hay phản bát, ông biết rõ người trong Long gia không hề để mắt đến tổ chức sát thủ của ông nếu không đã triệt để từ lâu làm gì còn có thể để tồn tại đến ngày nay. Thế nên việc Thái Mi bán thông tin cho Long gia ngay từ đầu ông đã loại khỏi vòng nghi vấn. Ông chỉ muốn biết quan hệ giữa cô với đám người Chí Khanh là như thế nào.
Hơi thở yếu ớt thở ra, cơ thể đau rét treo lơ lửng với hai cổ tay bị trói chặt chịu lực quá nặng như muốn đứt rời, làn da mỏng ở hai bên cổ tay do ma sát mạnh bởi sợi dây đã bị chóc ra máu chảy rướm xuống hai cánh tay trắng ngần. Thái Mi không còn hơi sức đâu để trả lời những câu hỏi của Mẫn Vi, đầu cô nghiêng sang bên mệt mỏi tựa vào cánh tay đang treo ngược bên cạnh, khóe môi hé mở thì thào lên tiếng: “Đó là lần đầu tiên tôi gặp họ, tôi không biết tại sao bọn họ cứu tôi.”
Mẫn Vi nhếch môi cười: “Cô còn ngang bướng?”
Ngay sau lời nói nhẹ nhàng đầy uy hiếp từ Mẫn Vi vang ra. Người đứng bên cạnh Thái Mi đưa mắt nhìn Mẫn Vi, sau đó sợi dây trên tay ông vung lên, một tiếng chát vang ra ngay sau đó là tiếng la thất thanh của Thái Mi. Sợi dây đánh ngang bụng Thái Mi tuy chỉ rách áo nhưng phần da thịt đã đỏ ửng theo đường roi đánh. Tiếng hét thất thanh của Thái Mi chưa dứt thì một đường roi khác lại đánh vào người, cô đau đớn như muốn chết đi, chỉ ác là vì quá đau nên cả bất tỉnh cũng không thể bất tỉnh.
Mẫn Vi đưa tay lên ngăn cản đường roi đánh tiếp của người đàn ông trước mặt, lại hút điếu sì gà nhìn Thái Mi chậm rãi mở miệng: “Cô không muốn nói vậy thì hãy để đám người đó trả lời thay cô.”
Thái Mi cau mặt đau đớn, đôi mắt mơ hồ nhìn Mẫn Vi, tuy cô đau đớn như mất đi lý trí nhưng cô vẫn nghe rõ những lời của đại nhân vừa nói. Đám người Chí Khanh cao ngạo, sao có thể trả lời câu hỏi của người đứng đầu tổ chức sát thủ mà với bọn họ chỉ xem như một con mèo dưới chân chứ. Rõ ràng lời đại nhân nói có vấn đề.
Mẫn Vi vẫn gương mặt như cũ, nở nụ cười ngạo mạng: “Tổ chức sát thủ đủ tư cách để mời được sáu đại nhân vật đứng đầu của Long gia dự tiệc xin lỗi sao? Lời xin lỗi của tôi có sức thuyết phục với bọn họ vậy sao? Cô thử nói xem, động lực nào thúc đẩy bọn họ nhận lời dự tiệc chứ?”
Người của Long gia cao ngạo thế nào ai ai trong hai giới hắc bạch đạo đều không biết. Tự đến dâng quà cầu xin tha thứ biết họ đã để mắt nhìn đến chưa mà đồng ý đến nơi hẹn dự tiệc để nhận một lời xin lỗi, như vậy chẳng phải là tự hạ thấp danh tiếng Long gia. Ngoại trừ nguyên nhân là Hà Thái Mi trong tay ông ta ra ông không còn đoán được nguyên nhân nào khác. Vốn dĩ kế hoạch ban đầu của Mẫn Vi là cho người đột nhập vào khách sạn Paradise âm thầm hạ sát sáu người Tô Chí Khanh. Nhưng ông lập tức dừng lại kế hoạch khi biết được địa chỉ sinh sống của Thái Mi. Mẫn Vi liên lạc với Hàn Bá Nguyên mượn thêm người cùng hổ trợ truy bắt bằng được Thái Mi. Chỉ cần bắt được cô ta, lấy cô ta làm con tin uy hiếp, khả năng rất lớn đám người Tô Chí Khanh sẽ tự mò xác đến. Không ngờ những tính toán của ông đều đúng như ông định liệu, đám người Long gia ngu ngốc vì một đứa con gái mà đâm đầu mạo hiểm. Mẩn Vi hả hê với nụ cười trên môi, đôi mắt nham hiểm nhìn Thái Mi mang nhiều phần tính toán xen lẫn hài lòng. Việc Hà Thái Mi bỏ trốn khỏi tổ chức đã khiến ông mất đi một nhân tài, nhưng không ngờ sự đổi chác đó lại là sáu con rồng của Long gia. Lời, quá lời cho ông rồi. Tia cười trên gương mặt của Mẫn Vi càng trở nên thâm hiểm: “Hà Thái Mi, cô đúng là phúc tinh của tôi! Là người có công ơn to lớn trong tổ chức sát thủ.”
Thái Mi không mấy bận tâm tới tia cười quỷ dị của Mẫn Vi, toàn thân cô đau điếng không chút sức lực đầu cúi thấp xuống, đôi mắt không chút sức lực từ từ nhắm lại dần rơi vào trạng thái hôn mê.
“Đại nhân!” Cánh cửa bị đẩy mạnh, theo sau là một người đàn ông gương mặt tái mét, dáng vẻ hốt hoảng chạy vội vào với vẻ khẩn cấp.
“Chuyện gì?” Mẫn Vi quay sang nhìn người vừa mới chạy vào, ông cau mày lên tiếng quát. Người của ông được huấn luyện đặc biệt nghiêm khắc, và điều hơn hẳn là không được tỏ thái độ sợ hãi ra bên ngoài.
“Đại nhân, người của Long gia đang tấn công vào đây.” Người vừa chạy vào bỏ mặc lời quát mắng của Mẫn Vi. Đối với bọn họ dù có bị ăn đạn cũng không một lời rên than. Nhưng những người đang tấn công là ai chứ? Bọn họ là Long gia, là gia tộc hào môn lớn nhất nhì trong giới Hắc đạo. Chỉ nghe đến tên thôi người người đều phải run lẫy khẫy chứ đừng nói gì tấn công trực diện vào đây.
Mẫn Vi mặt chợt biến nhưng nhanh chóng trở về lại sắc diện ban đầu, trầm giọng nói: “Nói với mọi người thực hiện kế hoạch như ban đầu đã định. Có thể giết thì giết.”
Người đứng cùng vâng dạ lập tức bỏ đi ra khỏi phòng. Mẫn Vi xoay người nhìn Thái Mi đang mê man bất tĩnh rồi cũng bỏ đi ra ngoài.
Một tiếng nổ lập tức vang lên, chỉ là một vụ nổ nhỏ đủ để cánh cổng lớn căn biệt thự nổ tung, khói bụi bốc đầy trời. Đám người mặc vét đen trên tay cầm súng không đợi lệnh lập tức chạy thẳng vào bên trong. Thấy người là bắn, đàn ông đàn bà một khi đập vào mắt họ thì không một ai còn cơ hội quay đầu bỏ chạy. Đám người bên trong cầm súng bắn trả, nên nhớ rằng bọn họ là người trong tổ chức sát thủ đương nhiên tài bắn súng của họ không phải dạng vừa. Người của tổ chức không đơn giản nhưng người của Long gia càng không đơn giản như bọn họ tưởng. Nếu nói một người của Long gia bị thương thì người của tổ chức đã có đến ba bốn người bị bắn chết.
Ba chiếc Cadillac màu đen lạnh lẽo lần lượt tiến vào bên trong mặc sự bắn giết bên ngoài đang máu chảy thành sông. Xe dừng lại trước trung tâm căn biệt thự, bảy người Long Huy Vũ từ trong ba chiếc xe bước ra không thèm nhìn xung quanh hỗn loạn bắn giết mà đi thẳng vào trong. Long Huy Vũ đi trước, Tô Chí Khanh và Phạm Long đi hai bên, phía sau là bốn người La Vĩ Thành, Lý Hạo Nhân, Dương Nhẫn và Thẫm Thế Phong. Bảy người đi hiên ngang giữa sự bắn giết đến một cái đưa mắt nhìn quanh cũng không một ai bày ra.
“Xin chào, xin chào! Được Long thiếu và các nhân vật đứng đầu Long gia nhận lời đến dự tiệc, thật may mắn và vinh hạnh cho một tổ chức nhỏ bé của chúng tôi.” Mẫn Vi bước vào với gương mặt rạng cười, cất giọng đầy vui vẻ: “Mời ngồi, mời ngồi!”
Mẫn Vi vốn đứng một bên quan sát đám người Long gia từ khi bọn họ bước vào, ông cảm thấy có điều gì đó không đúng, tại sao người đi đầu không phải là Tô Chí Khanh mà là một người khác. Nên nhớ rằng cái ghế thứ ba trong Long gia chính là Tô Chí Khanh. Người có thể đi trước Tô Chí Khanh chỉ có lão đại của Long gia và Long Huy Vũ. Khoan đã, bọn họ là bảy người không phải sáu người, lẽ nào người đi đầu kia chính là Long Huy Vũ. Người này từ dáng vẻ đến thần sắc đều toát lên vẻ lạnh lẽo tột cùng. Ánh mắt không dao động sắc béng đến mức có thể uy hiếp người nhìn vào. Nếu hắn không phải là Long Huy Vũ thì còn là ai nữa. Chết tiệt, xem ra mạng hắn lớn, đã không chết lại còn có thể hội tụ với người của hắn. Từ trong đôi mắt toan tính dần lóe lên tia thâm độc, mạng của đám người Tô Chí Khanh đáng giá nhưng mạng sống của Long Huy Vũ còn giá tị hơn nhiều. Bảy người các ngươi hôm nay sẽ chỉ có mạng bước vào nhưng không có mạng để bước ra.
Long Huy Vũ không màng liếc nhìn Mẫn Vi, hắn bước đến ngồi vào ghế ở vị trí cao nhất, đám người Tô Chí Khanh cũng lần lượt ngồi cạnh.
“Các người còn đứng ngây ra đó, còn không mau chuẩn bị bàn tiệc chiêu đãi khách quý!” Mẫn Vi trừng mắt nhìn đám thuộc hạ lớn giọng quát mắng.
Ba người nghe thấy vội vàng bỏ chạy, sợ hãi đến mức một người đang chạy hai chân bắt chéo ngã nhào xuống nền nhà. Đoàn! Một viên đạn bắn xuyên qua đầu, người đó chưa kịp đứng lên đã lại gục trên nền nhà.
Mẫn Vi đanh mặt quay lại nhìn khẩu súng trên tay người đàn ông tóc đỏ, chỉ một giây đã rút súng bắn chính xác, cậu ta phải chăng là Thẫm Thế Phong, tay bắn súng cừ khôi hiếm ai sánh bằng.
“Người vô dụng không nên giữ lại!” Thẫm Thế Phong không nhìn Mẫn Vi dửng dưng lên tiếng, khẩu súng trên tay cũng được cất vào.
“Tiệc vốn đã bắt đầu.” La Vĩ Thành liền chèn thêm một câu sau lời nói của Thẫm Thế Phong. Ngay khi cánh cổng sắt nổ tung chính là lúc khai tiệc.
“Thất lễ rồi! Chuyện lần trước chỉ là hiểu lầm, mong rằng các cậu có thể thương tình bỏ qua cho. Hôm nay, là tôi thành kính tạ lỗi với các cậu.” Mẫn Vi khom người cung kính, đôi mắt mang tia cười nịnh hót vừa rồi trong giây lát còn đâu, ngay lúc này chỉ có sự hứng thú trong đường gân máu đỏ ngầu. Để rồi xem bảy người các ngươi còn ngạo mạn được bao lâu. Đúng vậy, hôm nay chính là ngày chết của các ngươi, và cũng chính là ngày tổ chức sát thủ bành trướng thế lực trên thế giới.
Vĩ Thành nghe thấy liền nhếch môi cười: “Long gia chưa từng dính liếu tình nghĩa với ông.” Một tổ chức nhỏ bé lại muốn được Long gia thương tình. Thật ảo tưởng.
Bên ngoài vẫn liên tục vang lên tiếng súng dồn dập cùng với tiếng la thét thê thảm. Mẫn Vi trong lòng sốt sắn, người của ông vốn đã cài đặt đợi lệnh ra tay giết đám người Long Huy Vũ. Tại sao ông đã ra hiệu mấy lần rồi vẫn không thấy động tĩnh nào.
Đáy mắt Thế Phong mang tia cười khinh miệt, nhìn Mẫn Vi: “Ông đang chờ đợi điều gì?”
Bàn tay Thẫm Thế Phong đưa lên, hàng loạt thân thể từ bên ngoài và gian nhà bên trong bị ném vào, Mẫn Vi kinh hãi nhìn thuộc hạ của ông cơ thể đầy thương tích, máu me trãi đầy mặt mũi. Nắm tay của Mẫn Vi dần siết chặt thành quyền, đó đều là những tinh anh do chính tay ông đào tạo, giờ chỉ còn là những xác chết.
“Long Huy Vũ, tôi nhẫn nhịn đủ rồi!” Mẫn Vi mặt mày giữ dằn liền rút súng bắn về phía Huy Vũ. Mọi chuyện đã bại lộ, người mà ông mai phục cũng bị giết, ông còn cần phải cúi đầu khiêm nhường sao.
Một tiếng súng nổ ra, khẩu súng trên tay Mẫn Vi rơi xuống nền nhà, bàn tay còn lại của ông đưa lên ôm lấy cánh tay vừa bị đạn bắn.
“Ông không có tư cách gọi tên Huy Vũ.” Thẫm Thế Phong lại một lần nữa rút súng. Mẫn Vi rút súng nhanh nhưng không nhanh bằng Thế Phong, ngay khi khẩu súng ông vừa hướng về phía Huy Vũ thì Thế Phong đã rút súng ra và bắn về phía ông ta.
Mẫn Vi ôm cánh tay đầy máu, sắc mặt dần chuyển màu trắng, mồ hôi nhợt nhạt nhìn Chí Khanh nói: “Lần trước tôi vì không biết cậu là ai. Có cần phải đuổi cùng giết tận.”
Chí Khanh cất giọng lạnh nhạt: “Ông nói ngược rồi! Buổi tiệc tối nay là ông mời chúng tôi. Ông mau quên cần tôi phải nhắc lại.”
Thế Phong quay sang cười với Dương Nhẫn. Buổi tiệc ông ta bày ra tối nay chẳng phải là lấy máu bọn họ. Tổ chức sát thủ ngông cuồng tự cho mình bản lĩnh hơn người, tưởng rằng chỉ cần dụ bọn họ vào lồng là có thể tiêu diệt toàn bộ. Ông ta ngu ngốc hay đúng hơn tự tin đến mức hồ đồ, nếu bọn họ dễ dàng bị một tổ chức nhỏ tiêu diệt thì làm sao bọn họ có thể tạo dựng nên một Long gia bề thế như ngày hôm nay. Bọn họ chưa ra tay ông ta đã tạo cho bọn họ một lý do và cơ hội chính đáng để hủy diệt tổ chức sát thủ.
“Chỉ là chuyện nhỏ vặt sẽ không đích thân các người ra mặt. Thực ra cậu muốn gì?” Mẫn Vi trừng mắt nhìn Huy Vũ, đám người Tô Chí Khanh cùng lộ diện đã là chuyện hiếm thấy, ngay cả Long Huy Vũ, người kế vị ngôi lão đại tương lai cũng ra mặt. Ông không tin bọn họ đến đây chỉ để trả thù chuyện hiểu lầm giữa ông và Tô Chí Khanh. Long gia đâu dư thời gian để lo những chuyện không đáng này.
“Người đâu?” Long Huy Vũ từ khi bước vào không nói lời nào nghe hỏi chậm rãi cất giọng lạnh lẽo.
Đám người Chí Khanh lập tức chuyển tia nhìn về phía Huy Vũ, thì ra mục đích Huy Vũ đến đây là để tìm người. Nhưng người đó là ai lại khiến một Long Huy Vũ thương tích trầm trọng phải đích thân đi tìm? “Người nào?” Mẫn Vi nhíu mày, lẽ nào bọn họ thật sự đến đây là vì Hà Thái Mi.
“Tiêu diệt!” Dương Nhẫn không biết là đang nói chuyện với ai chỉ bình thản nhả ra hai chữ.
Mẫn Vi quay sang nhìn Dương Nhẫn. Bên ngoài vốn đã yên tĩnh từ lâu, có lẽ người của ông đã bị tiêu diệt hết. Nhưng cậu ta nói tiêu diệt, là tiêu diệt ai? Tiếng chuông điện thoại của Mẫn Vi reng lên lập tức trái tim ông như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cầm chiếc điện thoại run run, ông liền nghe máy.
“Đại nhân! Người của Long gia tấn công, bọn họ mang theo nhiều người và vũ khí hiện đại, chúng tôi không thể kháng cự được. Đại…” Từ bên trong điện thoại vang ra lời nói chưa hết câu đã nghe thấy tiếng la thét thảm thương cùng với tiếng bom nổ liên hoàn. Mẫn Vi sa sầm mặt, người vừa gọi đến là thuộc hạ đắc lực nhất của ông. Trước khi rời khỏi, ông đã giao phó ở lại quản lý bản doanh chính. Nơi đó còn có người nhà của ông… Tiếng bom nổ hùng hồn, ngay cả người của ông còn bị giết thì người thân của ông, họ… Cánh tay bị đạn bắn không là gì đối với Mẫn Vi nhưng tin tức truyền báo gian dở vừa rồi lại như nhát súng chí mạng bắn vào tim ông. Chân ông lảo đảo, vừa mới trụ vững ông đưa mắt nhìn về phía Huy Vũ đầy hận thù: “Muốn tìm người ư? Cậu bảo thuộc hạ của cậu dừng tay tôi sẽ tha cho người đó. Còn nếu không…”
“Tôi chỉ nói một lần!” Huy Vũ như không để tâm đến lời uy hiếp của Mẫn Vi, đưa mắt nhìn về phía Dương Nhẫn.
Vừa rồi nghe thấy lời uy hiếp của Mẫn Vi, Dương Nhẫn lại không biết người mà Huy Vũ muốn tìm là người có quan hệ gì với cậu ta, thế nên không dám tự quyền hành động. Một tia nhìn từ Huy Vũ, Dương Nhẫn hiểu ý lập tức nhả giọng: “Giết!”
Cái gì? Mẫn Vi ngạc nhiên nhìn Dương Nhẫn rồi nhìn sang Huy Vũ. Con tin đang nằm trong tay ông mà cậu ta vẫn muốn tiêu diệt địa bàn của ông. Hà Thái Mi không quan trọng hay đây chỉ là lý do để bọn họ hủy diệt mọi thế lực của ông. Lại một tiếng chuông điện thoại khác vang ra, lần này Mẫn Vi không nghe máy, nếu ông đoán không lầm, mọi địa bàn rãi rác của ông trên thế giới đều đang bị tiêu diệt. Mẫn Vi nói cuống cuồng trong sự sợ hãi: “Tôi giao người, tôi sẽ giao người!”
“Thiếu gia! Chúng tôi tìm thấy một cô gái bị nhốt ở mật thất.” Một người chạy vào, cung kính trình báo trước Huy Vũ.
Huy Vũ không nói gì chuyển tia nhìn về phía Chí Khanh. Chí Khanh không hỏi cô gái bị nhốt là ai, không ngần ngại đứng lên bỏ đi. Thế Phong tỏ rõ sự hiếu kì, thì ra người Huy Vũ đích thân đi tìm là một cô gái. Anh ta muốn biết cô gái kia là ai nên lập tức đứng lên đi cùng Chí Khanh và người thuộc hạ dẫn đường đi. Dương Nhẫn quay sang nhìn Hạo Nhân, tại sao phải đích thân Chí Khanh đi đón người? Phạm Long và Vĩ Thành gương mặt điềm tĩnh không biểu hiện ra ngoài nhưng cả hai vẫn không thể tránh nỗi sự hiếu kì trong lòng họ.
Long Huy Vũ mở miệng, nhếch nụ cười tàn nhẫn: “Tôi đã cho ông một cơ hội nhưng ông lại không biết nắm bắt. Giết sạch không chừa một ai.”
“Tiêu diệt toàn bộ.” Dương Nhẫn như đang đợi lời nói này, anh ta lập tức truyền lệnh thông qua máy liên lạc. Chỉ qua đêm nay tổ chức sát thủ sẽ không còn một ai tồn tại. Dám uy hiếp Huy Vũ, đúng thật Mẫn Vi là kẻ ngu nhất thế giới.
Mẫn Vi mặt mũi trắng bệch, kinh hãi nhìn Huy Vũ mà thét lớn: “Chẳng phải tôi đã nói sẽ giao người, cậu còn muốn hủy diệt tôi. Mau dừng tay lại, mau dừng tay lại.”
“Người là chúng tôi tự tìm thấy.” Phạm Long ánh mắt vô cảm nhìn Mẫn Vi giải thích. Ông ta đúng thật có nói giao người, nhưng người ông ta chưa kịp giao thì thuộc hạ của bọn họ đã tự tìm thấy. Vậy nên lời hứa giao người của ông ta bọn họ không tính.
“Từ trước đến giờ không ai dám uy hiếp Huy Vũ. Ông cho rằng Chu gia sẽ trợ giúp ông, chẳng phải người của Hàn gia đến tận giờ vẫn không tiếp ứng cho ông. Bọn họ không ngu như ông.” Hạo Nhân nhàn rỗi tiếp sau lời nói của Phạm Long.
Mẫn Vi không chút sức lực ngã phịch xuống nền nhà, ánh mắt hoang dại đảo điên qua lại. Ông sai rồi, ông đã sai vì tin vào lời của Hàn Bá Nguyên, ông đã sai khi dám mang mạng sống của toàn bộ người trong tổ chức ra đánh cược. Ông càng sai lầm vì dám xem thường năng lực của đám người Long Huy Vũ để dẫn đến kết cục trong ngày hôm nay. Nhìn về phía đồng hồ lúc này chỉ chưa đến bảy giờ tối, xem ra qua khỏi đêm nay cũng chính là thời điểm đoản mệnh của tổ chức sát thủ. Một tổ chức không biết bao nhiêu năm tung hoành ngang dọc nay lại thua một gia tộc chỉ mới nổi danh không được bao lâu. Sai rồi, ông sai rồi, ông đã sai rồi. Một lỗi lầm không thể cứu vãn dẫn đến một kết cục bị thảm.
“Tô nhị thiếu, Thẫm thất thiếu, người đang ở bên trong!” Người thuộc hạ mở cánh cửa sắt cung kính trước Tô Chí Khanh và Thẫm thế Phong.
Hai người không e ngại bước thẳng vào bên trong. Đập vào mắt là một cô gái bị treo lơ lững giữa gian phòng, cơ thể bên trong nhiều phần lộ rõ ra bởi quần áo rách nát do những đường roi để lại, máu thẩm ướt đầy người. Cô gái cúi mặt xuống tóc xõa che phủ nhìn không thấy mặt mũi. Dáng vẻ nhìn thoáng qua thảm hại đến mức tưởng như mạng sống không thể cầm cự thêm bất kì giây phút nào.
Chí Khanh nhìn chằm chằm vào đầu tóc rồi bù của cô gái, anh ta nhíu chặt hai đầu lông mày, cất giọng nặng nề: “Thái Mi!”
Tiếng gọi rất nhỏ từ Chí Khanh đập rõ vào tai Thế Phong, anh ta nhướng mày kinh ngạc cố nhìn kĩ cô gái đang bị treo lơ lững bên trên. Nhưng dù có nhìn thế nào vẫn không nhìn ra đây chính là cô gái tinh ranh ngày nào.
Vừa nhìn thấy Chí Khanh đi nhanh đến, Thế Phong với khẩu súng vừa rút ra nhắm về phía sợi dây thừng đang treo cô gái mà bắn. Sợi dây thừng bị viên đạn bắn đứt, cô gái tức thì rơi xuống nhưng Chí Khanh kịp thời đi đến đở lấy cô. Anh ta vội vàng tém mái tóc cô gái sang bên, gương mặt Thái Mi trắng bệch không chút máu hiện rõ ra trước mắt.
“Thái Mi!” Chí Khanh lắc lư người Thái Mi nhưng chỉ có cơ thể cô lay động. Anh ta đưa mắt nhìn cơ thể máu me đầy vết roi từ cơ thể của Thái Mi, sắc mặt vốn vô cảm nay hiện rõ sự lạnh lẽo hiếm thấy. Để nửa thân trên của Thái Mi gối lên trên chân, Chí Khanh cởi chiếc áo khoác ngoài ra phủ lên người của cô. Ngay sau đó bế cô lên đi ra ngoài để lại sự kinh ngạc từ Thế Phong. Không biết Chí Khanh làm thế nào mà nhận diện được người, lợi hại thật.
Chí Khanh bế Thái Mi đi, bước chân không nôn vội, vững vàng đều bước với gương mặt vô cảm vốn có. Thế Phong đi bên cạnh, tuy không nhìn Chí Khanh nhưng khí thế bức người từ Chí Khanh đang không ngừng lan tỏa. Không ngờ một khi Chí Khanh nổi giận thật sự, cơn giận của cậu ta không thua kém gì với Huy Vũ.
“Không được giết!” Lời nói của Chí Khanh vang ra ngay khi nhìn thấy khẩu súng trên tay Hạo Nhân đang hướng về phía đầu Mẫn Vi.
Hạo Nhân đưa mắt nhìn Chí Khanh đang không ngừng lan tỏa sát khí, anh liền biết được nguyên nhân của cơn thịnh nộ chính là xuất phát từ cô gái tên Thái Mi đang được bế trên tay kia. Nhưng điều khiến Hạo Nhân, Phạm Long, Vĩ Thành và Dương Nhẫn thật sự kinh ngạc chính là Huy Vũ vì sao lại biết Hà Thái Mi.
Huy Vũ nhìn dáng vẻ thảm hại của Thái Mi đang nằm trong vòng tay của Chí Khanh. Nếu mọi người ở đây kinh ngạc vì sao hắn lại quen biết cô thì ngược lại hắn tỏ ra hiếu kì khi thấy ánh mắt giết người của Chí Khanh đang nhìn Mẫn Vi, mức độ quan tâm từ Chí Khanh đối với Thái Mi quá đặc biệt.
“Chết, không dễ dàng như thế!” Chí Khanh hai con mắt đỏ ngầu chiếu tướng vào Mẫn Vi cất giọng nặng nề mang âm hưởng băng giá như diêm la địa phủ. Để lại câu nói, Chí Khanh vốn bước chân không dừng lập tức bế Thái Mi đi thẳng ra bên ngoài.
Huy Vũ đứng lên bỏ đi, đám người Phạm Long đi theo sau. Hạo Nhân ném Mẫn Vi về phía một thuộc hạ đứng cạnh, không cần anh ta căn dặn thuộc hạ của anh ta cũng biết phải trừng trị Mẫn Vi như thế nào. Đích thân thiếu gia đi tìm người, lại nhìn thấy sự tức giận hiếm thấy của Tô nhị thiếu, đám thuộc hạ theo cùng cũng đoán được ít nhiều tầm quan trọng của cô gái đó. Xem ra tên Mẫn Vi này muốn sống không thể sống muốn chết càng không thể chết.
Mẫn Vi ngồi trên chiếc ghế dựa, hai chân vắt chéo vào nhau nghênh ngang nhìn cô gái trước mắt bình thản lên tiếng: “Cô gan lì hơn tôi tưởng. Nhưng cô cũng biết rõ thủ đoạn tra tấn trong tổ chức, như thế này chỉ là bước màng khởi đầu.”
Đưa điếu xì gà vào miệng hít một hơi thật sâu, Mẫn Vi há miệng phà ra một làn khói mỏng. Ông nhìn cô gái chết dở sống dở kia bằng ánh mắt thâm trầm, mở miệng nói với ngữ điệu không cao không thấp: “Trốn khỏi tổ chức là tội nặng, làm mất danh dự của tôi tội càng nặng hơn. Thử nói xem, cô có quan hệ gì với đám người đứng đầu Long gia đó? Tại sao đám người đó lại bảo vệ cô?”
Sau vài giây câu hỏi của Mẫn Vi, giọng nói thì thào yếu ớt từ miệng Thái Mi vang ra: “Ông thử nói xem tôi có quan hệ gì với họ?”
Mẫn Vi cau mày với câu hỏi ngược lại của Thái Mi nhưng đã giản ra ngay tức khắc, ánh mắt đầy ý cười, nói: “Tô Chí Khanh, người ngồi cái ghế vị trí thứ ba trong Long gia không hẳn ra tay chỉ vì anh hùng cứu mỹ nhân. Lẽ nào cô đã bán thông tin của tổ chức cho Long gia?”
Một tiếng cười hì vang ra, Thái Mi ngẩng đầu với gương mặt tái trắng không chút máu, một vài vết bầm tím trên mặt, khóe môi một đường dài rướm máu, hơi thở nặng nhọc, đôi mắt mệt mỏi kìm nén cơn đau đớn nhìn Mẫn Vi: “Long gia cần thông tin gì của tổ chức chứ? Đại nhân, ông đừng quên, gia tộc Long gia đứng đầu thế giới trong lĩnh vực gì?”
Gia tộc Long gia đứng đầu trong lĩnh vực chế tạo vũ khí, là nhà chế tạo vũ khí lớn mạnh nhất, không vũ khí hiện đại nào họ không thể chế tạo ra. So với họ, những thứ đồ công nghệ mà tổ chức sát thủ chế tạo ra chẳng khác nào là trò điện tử của họ. Tổ chức sát thủ có thông tin nào bán cho Long gia, ngồi kể cho bọn họ nghe biết đâu đám người Chí Khanh còn không để tâm đến.
“Vậy tại sao cả Lý Hạo Nhân và cả Tô Chí Khanh đều ra tay giúp cô?” Lời nói của Thái Mi quá rõ ràng, Mẫn Vi không lên tiếng tức giận hay phản bát, ông biết rõ người trong Long gia không hề để mắt đến tổ chức sát thủ của ông nếu không đã triệt để từ lâu làm gì còn có thể để tồn tại đến ngày nay. Thế nên việc Thái Mi bán thông tin cho Long gia ngay từ đầu ông đã loại khỏi vòng nghi vấn. Ông chỉ muốn biết quan hệ giữa cô với đám người Chí Khanh là như thế nào.
Hơi thở yếu ớt thở ra, cơ thể đau rét treo lơ lửng với hai cổ tay bị trói chặt chịu lực quá nặng như muốn đứt rời, làn da mỏng ở hai bên cổ tay do ma sát mạnh bởi sợi dây đã bị chóc ra máu chảy rướm xuống hai cánh tay trắng ngần. Thái Mi không còn hơi sức đâu để trả lời những câu hỏi của Mẫn Vi, đầu cô nghiêng sang bên mệt mỏi tựa vào cánh tay đang treo ngược bên cạnh, khóe môi hé mở thì thào lên tiếng: “Đó là lần đầu tiên tôi gặp họ, tôi không biết tại sao bọn họ cứu tôi.”
Mẫn Vi nhếch môi cười: “Cô còn ngang bướng?”
Ngay sau lời nói nhẹ nhàng đầy uy hiếp từ Mẫn Vi vang ra. Người đứng bên cạnh Thái Mi đưa mắt nhìn Mẫn Vi, sau đó sợi dây trên tay ông vung lên, một tiếng chát vang ra ngay sau đó là tiếng la thất thanh của Thái Mi. Sợi dây đánh ngang bụng Thái Mi tuy chỉ rách áo nhưng phần da thịt đã đỏ ửng theo đường roi đánh. Tiếng hét thất thanh của Thái Mi chưa dứt thì một đường roi khác lại đánh vào người, cô đau đớn như muốn chết đi, chỉ ác là vì quá đau nên cả bất tỉnh cũng không thể bất tỉnh.
Mẫn Vi đưa tay lên ngăn cản đường roi đánh tiếp của người đàn ông trước mặt, lại hút điếu sì gà nhìn Thái Mi chậm rãi mở miệng: “Cô không muốn nói vậy thì hãy để đám người đó trả lời thay cô.”
Thái Mi cau mặt đau đớn, đôi mắt mơ hồ nhìn Mẫn Vi, tuy cô đau đớn như mất đi lý trí nhưng cô vẫn nghe rõ những lời của đại nhân vừa nói. Đám người Chí Khanh cao ngạo, sao có thể trả lời câu hỏi của người đứng đầu tổ chức sát thủ mà với bọn họ chỉ xem như một con mèo dưới chân chứ. Rõ ràng lời đại nhân nói có vấn đề.
Mẫn Vi vẫn gương mặt như cũ, nở nụ cười ngạo mạng: “Tổ chức sát thủ đủ tư cách để mời được sáu đại nhân vật đứng đầu của Long gia dự tiệc xin lỗi sao? Lời xin lỗi của tôi có sức thuyết phục với bọn họ vậy sao? Cô thử nói xem, động lực nào thúc đẩy bọn họ nhận lời dự tiệc chứ?”
Người của Long gia cao ngạo thế nào ai ai trong hai giới hắc bạch đạo đều không biết. Tự đến dâng quà cầu xin tha thứ biết họ đã để mắt nhìn đến chưa mà đồng ý đến nơi hẹn dự tiệc để nhận một lời xin lỗi, như vậy chẳng phải là tự hạ thấp danh tiếng Long gia. Ngoại trừ nguyên nhân là Hà Thái Mi trong tay ông ta ra ông không còn đoán được nguyên nhân nào khác. Vốn dĩ kế hoạch ban đầu của Mẫn Vi là cho người đột nhập vào khách sạn Paradise âm thầm hạ sát sáu người Tô Chí Khanh. Nhưng ông lập tức dừng lại kế hoạch khi biết được địa chỉ sinh sống của Thái Mi. Mẫn Vi liên lạc với Hàn Bá Nguyên mượn thêm người cùng hổ trợ truy bắt bằng được Thái Mi. Chỉ cần bắt được cô ta, lấy cô ta làm con tin uy hiếp, khả năng rất lớn đám người Tô Chí Khanh sẽ tự mò xác đến. Không ngờ những tính toán của ông đều đúng như ông định liệu, đám người Long gia ngu ngốc vì một đứa con gái mà đâm đầu mạo hiểm. Mẩn Vi hả hê với nụ cười trên môi, đôi mắt nham hiểm nhìn Thái Mi mang nhiều phần tính toán xen lẫn hài lòng. Việc Hà Thái Mi bỏ trốn khỏi tổ chức đã khiến ông mất đi một nhân tài, nhưng không ngờ sự đổi chác đó lại là sáu con rồng của Long gia. Lời, quá lời cho ông rồi. Tia cười trên gương mặt của Mẫn Vi càng trở nên thâm hiểm: “Hà Thái Mi, cô đúng là phúc tinh của tôi! Là người có công ơn to lớn trong tổ chức sát thủ.”
Thái Mi không mấy bận tâm tới tia cười quỷ dị của Mẫn Vi, toàn thân cô đau điếng không chút sức lực đầu cúi thấp xuống, đôi mắt không chút sức lực từ từ nhắm lại dần rơi vào trạng thái hôn mê.
“Đại nhân!” Cánh cửa bị đẩy mạnh, theo sau là một người đàn ông gương mặt tái mét, dáng vẻ hốt hoảng chạy vội vào với vẻ khẩn cấp.
“Chuyện gì?” Mẫn Vi quay sang nhìn người vừa mới chạy vào, ông cau mày lên tiếng quát. Người của ông được huấn luyện đặc biệt nghiêm khắc, và điều hơn hẳn là không được tỏ thái độ sợ hãi ra bên ngoài.
“Đại nhân, người của Long gia đang tấn công vào đây.” Người vừa chạy vào bỏ mặc lời quát mắng của Mẫn Vi. Đối với bọn họ dù có bị ăn đạn cũng không một lời rên than. Nhưng những người đang tấn công là ai chứ? Bọn họ là Long gia, là gia tộc hào môn lớn nhất nhì trong giới Hắc đạo. Chỉ nghe đến tên thôi người người đều phải run lẫy khẫy chứ đừng nói gì tấn công trực diện vào đây.
Mẫn Vi mặt chợt biến nhưng nhanh chóng trở về lại sắc diện ban đầu, trầm giọng nói: “Nói với mọi người thực hiện kế hoạch như ban đầu đã định. Có thể giết thì giết.”
Người đứng cùng vâng dạ lập tức bỏ đi ra khỏi phòng. Mẫn Vi xoay người nhìn Thái Mi đang mê man bất tĩnh rồi cũng bỏ đi ra ngoài.
Một tiếng nổ lập tức vang lên, chỉ là một vụ nổ nhỏ đủ để cánh cổng lớn căn biệt thự nổ tung, khói bụi bốc đầy trời. Đám người mặc vét đen trên tay cầm súng không đợi lệnh lập tức chạy thẳng vào bên trong. Thấy người là bắn, đàn ông đàn bà một khi đập vào mắt họ thì không một ai còn cơ hội quay đầu bỏ chạy. Đám người bên trong cầm súng bắn trả, nên nhớ rằng bọn họ là người trong tổ chức sát thủ đương nhiên tài bắn súng của họ không phải dạng vừa. Người của tổ chức không đơn giản nhưng người của Long gia càng không đơn giản như bọn họ tưởng. Nếu nói một người của Long gia bị thương thì người của tổ chức đã có đến ba bốn người bị bắn chết.
Ba chiếc Cadillac màu đen lạnh lẽo lần lượt tiến vào bên trong mặc sự bắn giết bên ngoài đang máu chảy thành sông. Xe dừng lại trước trung tâm căn biệt thự, bảy người Long Huy Vũ từ trong ba chiếc xe bước ra không thèm nhìn xung quanh hỗn loạn bắn giết mà đi thẳng vào trong. Long Huy Vũ đi trước, Tô Chí Khanh và Phạm Long đi hai bên, phía sau là bốn người La Vĩ Thành, Lý Hạo Nhân, Dương Nhẫn và Thẫm Thế Phong. Bảy người đi hiên ngang giữa sự bắn giết đến một cái đưa mắt nhìn quanh cũng không một ai bày ra.
“Xin chào, xin chào! Được Long thiếu và các nhân vật đứng đầu Long gia nhận lời đến dự tiệc, thật may mắn và vinh hạnh cho một tổ chức nhỏ bé của chúng tôi.” Mẫn Vi bước vào với gương mặt rạng cười, cất giọng đầy vui vẻ: “Mời ngồi, mời ngồi!”
Mẫn Vi vốn đứng một bên quan sát đám người Long gia từ khi bọn họ bước vào, ông cảm thấy có điều gì đó không đúng, tại sao người đi đầu không phải là Tô Chí Khanh mà là một người khác. Nên nhớ rằng cái ghế thứ ba trong Long gia chính là Tô Chí Khanh. Người có thể đi trước Tô Chí Khanh chỉ có lão đại của Long gia và Long Huy Vũ. Khoan đã, bọn họ là bảy người không phải sáu người, lẽ nào người đi đầu kia chính là Long Huy Vũ. Người này từ dáng vẻ đến thần sắc đều toát lên vẻ lạnh lẽo tột cùng. Ánh mắt không dao động sắc béng đến mức có thể uy hiếp người nhìn vào. Nếu hắn không phải là Long Huy Vũ thì còn là ai nữa. Chết tiệt, xem ra mạng hắn lớn, đã không chết lại còn có thể hội tụ với người của hắn. Từ trong đôi mắt toan tính dần lóe lên tia thâm độc, mạng của đám người Tô Chí Khanh đáng giá nhưng mạng sống của Long Huy Vũ còn giá tị hơn nhiều. Bảy người các ngươi hôm nay sẽ chỉ có mạng bước vào nhưng không có mạng để bước ra.
Long Huy Vũ không màng liếc nhìn Mẫn Vi, hắn bước đến ngồi vào ghế ở vị trí cao nhất, đám người Tô Chí Khanh cũng lần lượt ngồi cạnh.
“Các người còn đứng ngây ra đó, còn không mau chuẩn bị bàn tiệc chiêu đãi khách quý!” Mẫn Vi trừng mắt nhìn đám thuộc hạ lớn giọng quát mắng.
Ba người nghe thấy vội vàng bỏ chạy, sợ hãi đến mức một người đang chạy hai chân bắt chéo ngã nhào xuống nền nhà. Đoàn! Một viên đạn bắn xuyên qua đầu, người đó chưa kịp đứng lên đã lại gục trên nền nhà.
Mẫn Vi đanh mặt quay lại nhìn khẩu súng trên tay người đàn ông tóc đỏ, chỉ một giây đã rút súng bắn chính xác, cậu ta phải chăng là Thẫm Thế Phong, tay bắn súng cừ khôi hiếm ai sánh bằng.
“Người vô dụng không nên giữ lại!” Thẫm Thế Phong không nhìn Mẫn Vi dửng dưng lên tiếng, khẩu súng trên tay cũng được cất vào.
“Tiệc vốn đã bắt đầu.” La Vĩ Thành liền chèn thêm một câu sau lời nói của Thẫm Thế Phong. Ngay khi cánh cổng sắt nổ tung chính là lúc khai tiệc.
“Thất lễ rồi! Chuyện lần trước chỉ là hiểu lầm, mong rằng các cậu có thể thương tình bỏ qua cho. Hôm nay, là tôi thành kính tạ lỗi với các cậu.” Mẫn Vi khom người cung kính, đôi mắt mang tia cười nịnh hót vừa rồi trong giây lát còn đâu, ngay lúc này chỉ có sự hứng thú trong đường gân máu đỏ ngầu. Để rồi xem bảy người các ngươi còn ngạo mạn được bao lâu. Đúng vậy, hôm nay chính là ngày chết của các ngươi, và cũng chính là ngày tổ chức sát thủ bành trướng thế lực trên thế giới.
Vĩ Thành nghe thấy liền nhếch môi cười: “Long gia chưa từng dính liếu tình nghĩa với ông.” Một tổ chức nhỏ bé lại muốn được Long gia thương tình. Thật ảo tưởng.
Bên ngoài vẫn liên tục vang lên tiếng súng dồn dập cùng với tiếng la thét thê thảm. Mẫn Vi trong lòng sốt sắn, người của ông vốn đã cài đặt đợi lệnh ra tay giết đám người Long Huy Vũ. Tại sao ông đã ra hiệu mấy lần rồi vẫn không thấy động tĩnh nào.
Đáy mắt Thế Phong mang tia cười khinh miệt, nhìn Mẫn Vi: “Ông đang chờ đợi điều gì?”
Bàn tay Thẫm Thế Phong đưa lên, hàng loạt thân thể từ bên ngoài và gian nhà bên trong bị ném vào, Mẫn Vi kinh hãi nhìn thuộc hạ của ông cơ thể đầy thương tích, máu me trãi đầy mặt mũi. Nắm tay của Mẫn Vi dần siết chặt thành quyền, đó đều là những tinh anh do chính tay ông đào tạo, giờ chỉ còn là những xác chết.
“Long Huy Vũ, tôi nhẫn nhịn đủ rồi!” Mẫn Vi mặt mày giữ dằn liền rút súng bắn về phía Huy Vũ. Mọi chuyện đã bại lộ, người mà ông mai phục cũng bị giết, ông còn cần phải cúi đầu khiêm nhường sao.
Một tiếng súng nổ ra, khẩu súng trên tay Mẫn Vi rơi xuống nền nhà, bàn tay còn lại của ông đưa lên ôm lấy cánh tay vừa bị đạn bắn.
“Ông không có tư cách gọi tên Huy Vũ.” Thẫm Thế Phong lại một lần nữa rút súng. Mẫn Vi rút súng nhanh nhưng không nhanh bằng Thế Phong, ngay khi khẩu súng ông vừa hướng về phía Huy Vũ thì Thế Phong đã rút súng ra và bắn về phía ông ta.
Mẫn Vi ôm cánh tay đầy máu, sắc mặt dần chuyển màu trắng, mồ hôi nhợt nhạt nhìn Chí Khanh nói: “Lần trước tôi vì không biết cậu là ai. Có cần phải đuổi cùng giết tận.”
Chí Khanh cất giọng lạnh nhạt: “Ông nói ngược rồi! Buổi tiệc tối nay là ông mời chúng tôi. Ông mau quên cần tôi phải nhắc lại.”
Thế Phong quay sang cười với Dương Nhẫn. Buổi tiệc ông ta bày ra tối nay chẳng phải là lấy máu bọn họ. Tổ chức sát thủ ngông cuồng tự cho mình bản lĩnh hơn người, tưởng rằng chỉ cần dụ bọn họ vào lồng là có thể tiêu diệt toàn bộ. Ông ta ngu ngốc hay đúng hơn tự tin đến mức hồ đồ, nếu bọn họ dễ dàng bị một tổ chức nhỏ tiêu diệt thì làm sao bọn họ có thể tạo dựng nên một Long gia bề thế như ngày hôm nay. Bọn họ chưa ra tay ông ta đã tạo cho bọn họ một lý do và cơ hội chính đáng để hủy diệt tổ chức sát thủ.
“Chỉ là chuyện nhỏ vặt sẽ không đích thân các người ra mặt. Thực ra cậu muốn gì?” Mẫn Vi trừng mắt nhìn Huy Vũ, đám người Tô Chí Khanh cùng lộ diện đã là chuyện hiếm thấy, ngay cả Long Huy Vũ, người kế vị ngôi lão đại tương lai cũng ra mặt. Ông không tin bọn họ đến đây chỉ để trả thù chuyện hiểu lầm giữa ông và Tô Chí Khanh. Long gia đâu dư thời gian để lo những chuyện không đáng này.
“Người đâu?” Long Huy Vũ từ khi bước vào không nói lời nào nghe hỏi chậm rãi cất giọng lạnh lẽo.
Đám người Chí Khanh lập tức chuyển tia nhìn về phía Huy Vũ, thì ra mục đích Huy Vũ đến đây là để tìm người. Nhưng người đó là ai lại khiến một Long Huy Vũ thương tích trầm trọng phải đích thân đi tìm? “Người nào?” Mẫn Vi nhíu mày, lẽ nào bọn họ thật sự đến đây là vì Hà Thái Mi.
“Tiêu diệt!” Dương Nhẫn không biết là đang nói chuyện với ai chỉ bình thản nhả ra hai chữ.
Mẫn Vi quay sang nhìn Dương Nhẫn. Bên ngoài vốn đã yên tĩnh từ lâu, có lẽ người của ông đã bị tiêu diệt hết. Nhưng cậu ta nói tiêu diệt, là tiêu diệt ai? Tiếng chuông điện thoại của Mẫn Vi reng lên lập tức trái tim ông như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cầm chiếc điện thoại run run, ông liền nghe máy.
“Đại nhân! Người của Long gia tấn công, bọn họ mang theo nhiều người và vũ khí hiện đại, chúng tôi không thể kháng cự được. Đại…” Từ bên trong điện thoại vang ra lời nói chưa hết câu đã nghe thấy tiếng la thét thảm thương cùng với tiếng bom nổ liên hoàn. Mẫn Vi sa sầm mặt, người vừa gọi đến là thuộc hạ đắc lực nhất của ông. Trước khi rời khỏi, ông đã giao phó ở lại quản lý bản doanh chính. Nơi đó còn có người nhà của ông… Tiếng bom nổ hùng hồn, ngay cả người của ông còn bị giết thì người thân của ông, họ… Cánh tay bị đạn bắn không là gì đối với Mẫn Vi nhưng tin tức truyền báo gian dở vừa rồi lại như nhát súng chí mạng bắn vào tim ông. Chân ông lảo đảo, vừa mới trụ vững ông đưa mắt nhìn về phía Huy Vũ đầy hận thù: “Muốn tìm người ư? Cậu bảo thuộc hạ của cậu dừng tay tôi sẽ tha cho người đó. Còn nếu không…”
“Tôi chỉ nói một lần!” Huy Vũ như không để tâm đến lời uy hiếp của Mẫn Vi, đưa mắt nhìn về phía Dương Nhẫn.
Vừa rồi nghe thấy lời uy hiếp của Mẫn Vi, Dương Nhẫn lại không biết người mà Huy Vũ muốn tìm là người có quan hệ gì với cậu ta, thế nên không dám tự quyền hành động. Một tia nhìn từ Huy Vũ, Dương Nhẫn hiểu ý lập tức nhả giọng: “Giết!”
Cái gì? Mẫn Vi ngạc nhiên nhìn Dương Nhẫn rồi nhìn sang Huy Vũ. Con tin đang nằm trong tay ông mà cậu ta vẫn muốn tiêu diệt địa bàn của ông. Hà Thái Mi không quan trọng hay đây chỉ là lý do để bọn họ hủy diệt mọi thế lực của ông. Lại một tiếng chuông điện thoại khác vang ra, lần này Mẫn Vi không nghe máy, nếu ông đoán không lầm, mọi địa bàn rãi rác của ông trên thế giới đều đang bị tiêu diệt. Mẫn Vi nói cuống cuồng trong sự sợ hãi: “Tôi giao người, tôi sẽ giao người!”
“Thiếu gia! Chúng tôi tìm thấy một cô gái bị nhốt ở mật thất.” Một người chạy vào, cung kính trình báo trước Huy Vũ.
Huy Vũ không nói gì chuyển tia nhìn về phía Chí Khanh. Chí Khanh không hỏi cô gái bị nhốt là ai, không ngần ngại đứng lên bỏ đi. Thế Phong tỏ rõ sự hiếu kì, thì ra người Huy Vũ đích thân đi tìm là một cô gái. Anh ta muốn biết cô gái kia là ai nên lập tức đứng lên đi cùng Chí Khanh và người thuộc hạ dẫn đường đi. Dương Nhẫn quay sang nhìn Hạo Nhân, tại sao phải đích thân Chí Khanh đi đón người? Phạm Long và Vĩ Thành gương mặt điềm tĩnh không biểu hiện ra ngoài nhưng cả hai vẫn không thể tránh nỗi sự hiếu kì trong lòng họ.
Long Huy Vũ mở miệng, nhếch nụ cười tàn nhẫn: “Tôi đã cho ông một cơ hội nhưng ông lại không biết nắm bắt. Giết sạch không chừa một ai.”
“Tiêu diệt toàn bộ.” Dương Nhẫn như đang đợi lời nói này, anh ta lập tức truyền lệnh thông qua máy liên lạc. Chỉ qua đêm nay tổ chức sát thủ sẽ không còn một ai tồn tại. Dám uy hiếp Huy Vũ, đúng thật Mẫn Vi là kẻ ngu nhất thế giới.
Mẫn Vi mặt mũi trắng bệch, kinh hãi nhìn Huy Vũ mà thét lớn: “Chẳng phải tôi đã nói sẽ giao người, cậu còn muốn hủy diệt tôi. Mau dừng tay lại, mau dừng tay lại.”
“Người là chúng tôi tự tìm thấy.” Phạm Long ánh mắt vô cảm nhìn Mẫn Vi giải thích. Ông ta đúng thật có nói giao người, nhưng người ông ta chưa kịp giao thì thuộc hạ của bọn họ đã tự tìm thấy. Vậy nên lời hứa giao người của ông ta bọn họ không tính.
“Từ trước đến giờ không ai dám uy hiếp Huy Vũ. Ông cho rằng Chu gia sẽ trợ giúp ông, chẳng phải người của Hàn gia đến tận giờ vẫn không tiếp ứng cho ông. Bọn họ không ngu như ông.” Hạo Nhân nhàn rỗi tiếp sau lời nói của Phạm Long.
Mẫn Vi không chút sức lực ngã phịch xuống nền nhà, ánh mắt hoang dại đảo điên qua lại. Ông sai rồi, ông đã sai vì tin vào lời của Hàn Bá Nguyên, ông đã sai khi dám mang mạng sống của toàn bộ người trong tổ chức ra đánh cược. Ông càng sai lầm vì dám xem thường năng lực của đám người Long Huy Vũ để dẫn đến kết cục trong ngày hôm nay. Nhìn về phía đồng hồ lúc này chỉ chưa đến bảy giờ tối, xem ra qua khỏi đêm nay cũng chính là thời điểm đoản mệnh của tổ chức sát thủ. Một tổ chức không biết bao nhiêu năm tung hoành ngang dọc nay lại thua một gia tộc chỉ mới nổi danh không được bao lâu. Sai rồi, ông sai rồi, ông đã sai rồi. Một lỗi lầm không thể cứu vãn dẫn đến một kết cục bị thảm.
“Tô nhị thiếu, Thẫm thất thiếu, người đang ở bên trong!” Người thuộc hạ mở cánh cửa sắt cung kính trước Tô Chí Khanh và Thẫm thế Phong.
Hai người không e ngại bước thẳng vào bên trong. Đập vào mắt là một cô gái bị treo lơ lững giữa gian phòng, cơ thể bên trong nhiều phần lộ rõ ra bởi quần áo rách nát do những đường roi để lại, máu thẩm ướt đầy người. Cô gái cúi mặt xuống tóc xõa che phủ nhìn không thấy mặt mũi. Dáng vẻ nhìn thoáng qua thảm hại đến mức tưởng như mạng sống không thể cầm cự thêm bất kì giây phút nào.
Chí Khanh nhìn chằm chằm vào đầu tóc rồi bù của cô gái, anh ta nhíu chặt hai đầu lông mày, cất giọng nặng nề: “Thái Mi!”
Tiếng gọi rất nhỏ từ Chí Khanh đập rõ vào tai Thế Phong, anh ta nhướng mày kinh ngạc cố nhìn kĩ cô gái đang bị treo lơ lững bên trên. Nhưng dù có nhìn thế nào vẫn không nhìn ra đây chính là cô gái tinh ranh ngày nào.
Vừa nhìn thấy Chí Khanh đi nhanh đến, Thế Phong với khẩu súng vừa rút ra nhắm về phía sợi dây thừng đang treo cô gái mà bắn. Sợi dây thừng bị viên đạn bắn đứt, cô gái tức thì rơi xuống nhưng Chí Khanh kịp thời đi đến đở lấy cô. Anh ta vội vàng tém mái tóc cô gái sang bên, gương mặt Thái Mi trắng bệch không chút máu hiện rõ ra trước mắt.
“Thái Mi!” Chí Khanh lắc lư người Thái Mi nhưng chỉ có cơ thể cô lay động. Anh ta đưa mắt nhìn cơ thể máu me đầy vết roi từ cơ thể của Thái Mi, sắc mặt vốn vô cảm nay hiện rõ sự lạnh lẽo hiếm thấy. Để nửa thân trên của Thái Mi gối lên trên chân, Chí Khanh cởi chiếc áo khoác ngoài ra phủ lên người của cô. Ngay sau đó bế cô lên đi ra ngoài để lại sự kinh ngạc từ Thế Phong. Không biết Chí Khanh làm thế nào mà nhận diện được người, lợi hại thật.
Chí Khanh bế Thái Mi đi, bước chân không nôn vội, vững vàng đều bước với gương mặt vô cảm vốn có. Thế Phong đi bên cạnh, tuy không nhìn Chí Khanh nhưng khí thế bức người từ Chí Khanh đang không ngừng lan tỏa. Không ngờ một khi Chí Khanh nổi giận thật sự, cơn giận của cậu ta không thua kém gì với Huy Vũ.
“Không được giết!” Lời nói của Chí Khanh vang ra ngay khi nhìn thấy khẩu súng trên tay Hạo Nhân đang hướng về phía đầu Mẫn Vi.
Hạo Nhân đưa mắt nhìn Chí Khanh đang không ngừng lan tỏa sát khí, anh liền biết được nguyên nhân của cơn thịnh nộ chính là xuất phát từ cô gái tên Thái Mi đang được bế trên tay kia. Nhưng điều khiến Hạo Nhân, Phạm Long, Vĩ Thành và Dương Nhẫn thật sự kinh ngạc chính là Huy Vũ vì sao lại biết Hà Thái Mi.
Huy Vũ nhìn dáng vẻ thảm hại của Thái Mi đang nằm trong vòng tay của Chí Khanh. Nếu mọi người ở đây kinh ngạc vì sao hắn lại quen biết cô thì ngược lại hắn tỏ ra hiếu kì khi thấy ánh mắt giết người của Chí Khanh đang nhìn Mẫn Vi, mức độ quan tâm từ Chí Khanh đối với Thái Mi quá đặc biệt.
“Chết, không dễ dàng như thế!” Chí Khanh hai con mắt đỏ ngầu chiếu tướng vào Mẫn Vi cất giọng nặng nề mang âm hưởng băng giá như diêm la địa phủ. Để lại câu nói, Chí Khanh vốn bước chân không dừng lập tức bế Thái Mi đi thẳng ra bên ngoài.
Huy Vũ đứng lên bỏ đi, đám người Phạm Long đi theo sau. Hạo Nhân ném Mẫn Vi về phía một thuộc hạ đứng cạnh, không cần anh ta căn dặn thuộc hạ của anh ta cũng biết phải trừng trị Mẫn Vi như thế nào. Đích thân thiếu gia đi tìm người, lại nhìn thấy sự tức giận hiếm thấy của Tô nhị thiếu, đám thuộc hạ theo cùng cũng đoán được ít nhiều tầm quan trọng của cô gái đó. Xem ra tên Mẫn Vi này muốn sống không thể sống muốn chết càng không thể chết.
Danh sách chương