Với lí do vì bị tấn công trong ngày hôm qua nên hôm nay để được an toàn ba người Huy Vũ tới địa điểm cuộc họp mang theo thuộc hạ không ít, vũ khí mang theo bên người cũng đều là loại tiên tiến nhất.

Đoàn xe hơn mười chiếc một màu đen lạnh nhạt dừng lại trước một tòa nhà rộng lớn khang trang. Vừa thấy ba người Huy Vũ bước xuống xe, năm người đàn ông ăn mặc chỉnh tề vội bước tới khom người cung kính nghênh đón.

“Long thiếu gia, Lý ngũ thiếu, Dương lục thiếu! Vất vả cho ba vị thiếu gia rồi!” Người đàn ông tóc bạc dẫn đầu nhóm năm người tươi cười lên tiếng quan tâm, tỏ vẻ thân thiết vô cùng.

Huy Vũ lạnh nhạt không để tâm lời chào hỏi của người đàn ông trước mắt. Hạo Nhân bên cạnh lên tiếng: “Người vất vả phải là các ông, Damman trở thành một đóng lộn xộn, các ông sẽ không ít nhiều công sức dọn dẹp.”

Ông già tóc bạc lại bày ra vẻ mặt vui cười nói nhanh: “Không sao không sao, miễn là năm vị thiếu gia vẫn an toàn, thiệt hại vật chất chúng tôi vẫn có thể xây dựng lại.”

Nói rồi ông ta đưa mắt nhìn về phía xe đang có một cô gái bước ra. Cô ta mặt mày hậm hực hiện rõ hai chữ không vui trên gương mặt xinh đẹp. Thái Mi đi tới đứng bên cạnh Hạo Nhân, bọn họ đến cuối cùng vẫn là không cho cô ăn sáng, hoàn toàn không một chút nễ nang Chí Khanh. Hạo Nhân đưa tay vỗ lên vai an ủi Thái Mi, không phải bọn họ không cho cô ăn, nhưng vì bọn họ không có thời gian. Cuộc họp sắp tới giờ bắt đầu, Long gia làm việc không trễ nãi giờ giấc, nhưng quan trọng là kế hoạch bọn họ không thể sơ xuất, đành phải cho cô nhịn đói, chịu chút thiệt thòi cũng không sao.

Người đàn ông tóc bạc dõi mắt quan sát Thái Mi. Nghe người của ông trình báo cô gái này luôn theo cùng đám người Huy Vũ không rời. Cuộc họp quy định không có người ngoài, đặc biệt đối với người Ả Rập không mấy chú trọng phụ nữ. Thế nên trong các cuộc họp quan trọng tuyệt đối không có mặt phụ nữ. Các vị thiếu gia của Long gia không phải không biết điều này.

Nhìn thấy dáng điệu không mấy vui vẻ của Thái Mi bày rõ trên gương mặt, lại thấy kiểu cười như an ủi của Lý Hạo Nhân. Ông già tóc bạc tinh mắt đã đoán được cô gái này chắc hẳn rất quan trọng đối với các vị thiếu gia của Long gia.

Cảm giác có người đang dán chặt mắt vào mình, Thái Mi đưa mắt nhìn ông già tóc bạc, nhíu mày lên tiếng: “Ông nhìn tôi làm gì?” Mặt cô không dính gì, ăn mặc cũng chẳng khác người, khi không lại nhìn cô chầm chầm, là ý gì chứ? Bị hỏi trực diện, ông già tóc bạc cười cười nhìn sang ba người Huy Vũ với vẻ thắc mắc: “Không biết vị tiểu thư này là…”

“Là Hà Thái Mi, em gái kết nghĩa của Tô Chí Khanh!” Hạo Nhân cắt ngang câu hỏi, lập tức giới thiệu Thái Mi với ông ta.

“Thì ra là Hà tiểu thư, rất hân hạnh được gặp cô!” Ông già tóc bạc không có thái độ kinh ngạc ngược lại lại tỏ ra thân thiện làm quen với Thái Mi.

Thái Mi nhìn bàn tay của ông già tóc bạc đưa về phía cô, ông ta muốn bắt tay với cô. Ngay khi Thái Mi không biết có nên bắt tay với lão già bạc đầu trước mắt hay không thì giọng nói lạnh lùng không mang bất kì xúc cảm nào vang ra: “Ông muốn để chúng tôi đứng ngoài này đến bao giờ?”

Thái Mi chòm người về phía trước nhìn Huy Vũ đang đứng giữa Hạo Nhân và Dương Nhẫn. Anh ta không hẳn chỉ vô tình thôi chứ? Đứng cả buổi trời không mở miệng nói câu nào, một khi đã mở miệng lập tức cản ngay bàn tay cô đang định đưa ra bắt tay với ông già tóc bạc.

“Thất lễ rồi, thất lễ rồi!” Ông già tóc bạc thu tay lại, nở ra nụ cười nịnh hót: “Chỉ là tôi không nhìn thấy Tô nhị thiếu và Thẫm thất thiếu. Không biết nhị vị Tô Thẫm thiếu gia sẽ đến cuộc họp như đã thông báo trước hay không?”

Hai người mà ông ta đang hỏi đương nhiên sẽ không có mặt ở đây. Nghe thuộc hạ của ông báo cáo, chiếc xe chở Tô Chí Khanh và Thẫm Thế Phong hôm qua đã nổ tung trên đường phố, cả xe lẫn thi thể đều không nhận diện được đâu vào đâu. Nhưng suốt cả buổi chiều hôm qua, vẫn không thấy đám người Long gia có biểu hiện thất thường nào dù chỉ một chút thương xót. Ba người Huy Vũ vẫn dửng dưng đến dự cuộc họp xem ra là đã che dấu cái chết của Tô Chí Khanh và Thẫm Thế Phong. Long gia kiêu ngạo, đến Damman lại mất đi hai vị thiếu gia đương nhiên sẽ không chịu được sự đả kích nhưng sĩ diện vẫn là trên hết. Bọn họ là đang bí mật che dấu tin tức cái chết của hai người Tô Thẫm cũng chỉ để dễ dàng điều tra trả thù.

Dương Nhẫn nhìn dáng vẻ đắc ý của ông già tóc bạc nhanh chóng cất đi để bày ra vẻ mặt tò mò. Anh ta cũng không thể hiện chút tự hào hay hóng hách nào, xem như không nhìn thấy tia cười gian xảo mới thoáng qua của ông già. Dương Nhẫn lạnh nhạt lên tiếng: “Chí Khanh và Dương Nhẫn có việc, ba người chúng tôi lẽ nào không thể đến cuộc họp. Ông vẫn là muốn giữ chúng tôi bên ngoài?” Dương Nhẫn nhấn mạnh câu sau, vừa rồi Huy Vũ cũng đã lên tiếng nhắc nhở nhưng ông ta vẫn chưa mời bọn họ vào trong.

Ông già tóc bạc hốt hoảng vội giải thích: “Tôi không có ý đó. Tam vị thiếu gia, các vị biết rõ là tôi không dám làm phiền các vị lâu. Chỉ là…” Ông không dám nói hết câu, chỉ đưa mắt nhìn về đội người đứng dày đặc với vũ khí trang bị đầy mình đang đứng vây lấy xung quanh tòa biệt thự.

Dương Nhẫn thấy ông không dám mở miệng hỏi nên lên tiếng: “Bọn họ chỉ đứng bên ngoài canh gác đề phòng bất trắc. Tôi đương nhiên sẽ không cho tất cả vào trong.”

“Đã để tam vị thiếu gia và Hà tiểu thư đợi lâu. Mời vào mời vào!” Ông già tóc bạc khom kính hoan nghênh lên tiếng mời đón. Ban đầu ông ta lo sợ cả đám người phía trước đều kéo vào bên trong nhưng nếu chỉ đứng bên ngoài làm cảnh ông còn lo sợ gì cho kế hoạch ông đã bày ra.

Huy Vũ lạnh nhạt bước ngang qua người ông già, Hạo Nhân, Dương Nhẫn và Thái Mi cũng theo ngay vào. Ông già tóc bạc cùng với bốn người còn lại cũng nhanh chóng nối đuôi theo. Bảy thuộc hạ thân tính của Huy Vũ, Hạo Nhân và Thế Phong như thường lệ của những lần họp trước, chậm rãi trật tự đi theo sau mọi người vào trong.

Bên ngoài trở về lại trạng thái yên ắng vốn có. Ngoại trừ một vài cảnh sát Ả Rập đứng canh gác thì hầu như đều là thuộc hạ của Long gia vây lấy tòa nhà.

Đi đầu là ông già tóc bạc dẫn đường, tiếp theo là ba người Huy Vũ và Thái Mi. Cô theo cùng bọn họ đi giữa một sảnh lớn với nhiều người tất bật bận bịu nhưng khi thấy ba người Huy Vũ đi ngang đều khom người cúi đầu. Cô đưa mắt nhìn về phía trần nhà và tứ phía xung quanh đều là những họa tiết sinh động và đủ màu sắc. Hồi giáo là một tôn giáo hết sức chú trọng lễ nghi và tín ngưỡng. Những họa tiết trang trí nhà cửa không giống đâu với đạo phật và thiên chúa giáo. Thái Mi nhìn đánh giá tuy có đẹp mắt nhưng với loại người như cô thì đó lại hoàn toàn rối mắt. Cô vẫn là thích kiểu biệt thự của Long gia hơn, sang trọng, kiêu sa, hùng vĩ và uy nghiêm lạnh lùng.

Không cần nhiều màu sắc, chỉ cần hai màu chủ đạo trắng đen vẫn chiếm lĩnh hoàn toàn sở thích của cô. Thế nên khi ở trong bản doanh của Long gia, cô không có cảm giác lạnh lẽo và đáng sợ như Thừa Ân đã cảm thấy.

Đi vòng vòng theo đám đàn ông, từ dãy hành lang này đến dãy hành lang khác. Từ thang máy này đến thang máy khác, rồi lại bước chân vào một căn phòng rộng lớn đã được bài trí bàn ghế ngăn nắp. Cuối cùng là cô dừng chân đứng cùng với bảy người thuộc hạ của Long gia. Còn ba người Huy Vũ thì lại ngồi vào chiếc bàn dài hình chữ nhật cùng với nhóm năm người của ông già tóc bạc. Phía đối diện bên kia bàn họp là mười người Ả Rập đang đứng.

Có điều gì đó cô cảm thấy khác thường, em gái kết nghĩa của nhị thiếu gia của Long gia lại đứng cùng với thuộc hạ của bọn họ. Hình như vai vế địa vị trong Long gia có chút gì đó không trật tự cho lắm. Vốn tưởng rằng cô sẽ được ngồi vào một trong số những chiếc ghế đó nhưng xem ra là cô đã quá tự đề cao cô rồi. Tuy là nghĩ vậy nhưng cô cũng không tồn tại tia tức giận nào, ngồi cùng đám đàn ông đó cô không biết nói gì, đứng ngoài cuộc như không khí thế này vẫn là được yên ổn nhất.

Cuộc họp không biết đã chính thức bắt đầu hay chưa nhưng ông già tóc bạc cứ nói vòng vo vào những chuyện đâu vào đâu. Hầu như đều là những thông tin và những con số có liên quan đến dầu mỏ ở Ghawar. Năm người lãnh đạo lần lượt đưa ra dẫn chứng rồi thì hướng khắc phục, mục tiêu sắp tới sẽ tiến hành như thế nào,… Thái Mi đứng nghe một hồi cảm thấy muốn điên. Vậy mà không hiểu ba người Huy Vũ lại có thể chịu đựng không nói một lời nào, vẫn ngồi nghe những lời nói không sự thật của đám người lãnh đạo kia.

Nhưng tại sao lâu như vậy vẫn không có động tĩnh gì, chẳng phải nói hôm nay thành phố Damman sẽ có đại biến? Thái Mi ngáp dài một hơi thật sâu, có lẽ đại biến gì đó là đang diễn ra trong bí mật.

Hai con mắt nặng chịt như đeo chì kéo sụp hai mi mắt xuống. Thái Mi tuy rất buồn ngủ nhưng cô còn nhận thức được là cô đang trong hoàn cảnh nào, cô vội vàng mở mắt, cố nhướng hai con mắt to hết cỡ. Một phút, hai phút, không biết Thái Mi cầm cự được bao lâu cho đến khi hai con mắt của cô dần rơi vào trạng thái mơ màng. Đầu của cô ngã qua ngã lại, hẳn là đã ngủ rồi.

Do ba người Huy Vũ ngồi quay lưng với Thái Mi nên không biết tình hình phía sau ra sao. Nhưng năm người lãnh đạo ngồi đối diện lại có thể thấy rõ ràng dáng người đứng không vững cứ nghiêng qua ngã lại như bị thôi miên của Thái Mi. Ông già tóc bạc như muốn phát hỏa, đám người Long gia dẫn vào đây một người phụ nữ không biết ý tứ phép tắc, chẳng có lễ nghi tôn nghiêm. Nhưng ông không dám lên tiếng chỉ trách càng không dám có biểu hiện khác thường nào. Mắt thấy xem như không thấy, năm người vẫn tiếp tục nói những điều cần nói.

Là thuộc hạ tâm phúc của Huy Vũ, Hạo Nhân và Dương Nhẫn đều không phải là người đơn giản, ai nấy đều có năng lực hơn người. Bảy người thuộc hạ dáng đứng thẳng tấp, vốn gương mặt nghiêm nghị trước sau không đổi vẫn là lạnh lùng, điềm tĩnh. Cơ thể không dám nhúc nhích chỉ có cái đầu hơi nghiêng về cùng một điểm nhìn. Bọn họ liếc mắt nhìn về phía Thái Mi đang đứng giữa bảy người bọn họ ngủ gà ngủ gật. Trong đáy mắt của cả bảy người không cùng hẹn nhưng cùng ánh lên tia cười.

Một thuộc hạ đột nhiên nhướng mắt kinh ngạc, anh ta đưa mắt nhìn xuống Thái Mi đã gụt đầu lên trên vai của anh. Cô ta cứ như thế này mà ngủ sao? Anh ta không dám đánh thức Thái Mi, càng không dám đẩy đầu cô ra khỏi vai của anh. Bất lực đưa mắt cầu cứu sáu người bạn đứng cạnh chỉ thấy bọn họ đang bày ra gương mặt méo mó, muốn cười lại không dám cười, miệng cũng bụm chặt vào nhau cố gắng không để phát ra tiếng cười thành tiếng.

Người thuộc hạ miễn cưỡng nhăn mặt, lần trước chỉ vì cô ta muốn xem mặt lão đại đã hại người anh em của họ bị một đòn roi sống chết. Bây giờ cô lại tựa đầu lên vai anh ta ngủ trước mặt người ngoài. Long thiếu gia biết được không biết có mang anh ta ra giết chết không nữa. Anh ta dây dây bả vai, mong rằng cô nàng ham ngủ sẽ có cảm giác mà tỉnh giấc.

Thái Mi giật mình đứng thẳng người lại, cô quên mất bản thân đang đứng trong cuộc họp. Đưa tay gãi gãi đầu tóc, đến bao giờ cuộc họp mới xong đây? Mắt cô mơ màng đưa đầu nhìn tứ phía thì đập vào mắt là phía sau lưng cô đang đứng có bộ bàn ghế sofa. Nhưng thứ làm cô bận tâm chính là chiếc ghế dài có thể thay thế cho giường ngủ. Cô quay đầu nhìn về dáng lưng của ba người Huy Vũ. Rất may ba người ngồi đưa lưng về phía cô, dù bây giờ cô có làm gì thì Huy Vũ cũng không thể nào biết được.

Ngoại trừ ba người Huy Vũ đang ngồi đưa lưng về phía cô thì hầu như những người còn lại đối với cô chỉ là không khí. Cô không bận tâm, mắt dán chặt về phía ba cái lưng phía trước, bước chân thận trọng chậm rãi lùi dần từng bước từng bước một về phía sau.

Bảy người thuộc hạ Long gia đồng loạt quay đầu nhìn theo động tác của Thái Mi. Bọn đàn ông nghiêm túc suốt ngày chỉ nghĩ đến bắn giết, dù mưa bom lửa đạn gương mặt vẫn không biến sắc nay lại tá hỏa há hốc mồm kinh ngạc. Hà Thái Mi sau khi lùi về phía sau vẫn nhìn về phía ba người Huy Vũ không có động tĩnh gì liền tươi cười ngã người nằm dài trên chiếc ghế sofa. Cô ngáp dài một cái liền nhắm mắt lăn ra ngủ phì.

Một vài thuộc hạ Long gia đưa tay lên lao mồ hôi trên mặt, em gái kết nghĩa của Tô nhị thiếu không ngờ lại là loại phụ nữ tùy ý. Tuy nhiên một vài người lại mỉm môi cười, nhìn ánh mắt đang bày ra hoàn toàn là sự sùng bái, là em kết nghĩa của Tô nhị thiếu đương nhiên phải có điểm khác người.

Khục… Một thuộc hạ đang đứng của năm người lãnh đạo không nhịn được cười, dù ông ta đã cố kèm nén nhưng tiếng cười lại phát ra. Ông ta liền đưa tay bụm lấy miệng kịp thời nhưng vẫn không tránh được sự nhạy bén của ba người Huy Vũ.

Vừa rồi tuy rất nhanh mười thuộc hạ của các nhà lãnh đạo đã trở lại gương mặt nghiêm túc. Nhưng Huy Vũ đã kịp thời nhận thấy sự khác thường. Lại nhìn thấy ánh mắt mang tia cười đang tồn tại trong năm người đang ngồi xung quanh. Bất giác hai đầu lông mày của Huy Vũ nhíu chặt, Hà Thái Mi, cô ta lại đang bày trò gì ở phía sau?

“Thái Mi đâu?” Hạo Nhân đoán biết sự khác thường của đám người Ả Rập chắc chắn là từ Thái Mi mà ra. Anh ta lập tức quay đầu nhìn về vị trí đứng của cô. Trống không! Chỉ có bảy thuộc hạ của anh ta đứng còn vị trí đứng vừa rồi của Thái Mi là để trống. Không nhìn thấy người anh ta lập tức lên tiếng hỏi.

Huy Vũ và Dương Nhẫn cũng nhanh chóng xoay người lại nhìn. Không thấy Hà Thái Mi chỉ thấy bảy thuộc hạ đứng nghiêm bất động, trên gương mặt lạnh lùng là nét lo lắng hiện ra.

Sau câu hỏi của Hạo Nhân, bảy thuộc hạ không dám trả lời. Nhưng với tia nhìn nộ khí đầy tính uy hiếp từ Huy Vũ phát ra lại khiến bảy người tâm can như muốn nhảy dựng. Bảy người nhìn nhau, không nói không rành tách sang hai bên lùi về sau tạo một khoảng trống để ba vị thiếu gia có thể nhìn thấy người họ cần tìm. Không biết lần này Hà tiểu thư thê thảm hay bảy người bọn họ thê thảm nữa.

Đập vào mắt ba người Huy Vũ là Thái Mi đang nằm ngủ say mê trên chiếc ghế sofa như đang nằm ngủ trên chiếc giường nệm êm ấm. Cô nàng không những đưa tay gãi đầu, cả cái miệng đỏ hồng cũng nhấp nháp như đang nhai thứ gì đó.

Gì?... Dương Nhẫn giật thót người khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt. Cô ta đang làm chuyện điên rồ gì thế này? Uy tính của Long gia, danh dự của Long gia… Mất rồi, mất sạch rồi!

Không hiểu Hạo Nhân đã chuẩn bị tâm lí như thế nào, mà khi nhìn thấy Thái Mi lăn ra ngủ trên ghế sofa anh ta hoàn toàn không kinh ngạc như Dương Nhẫn. Ngược lại khóe môi còn cong lên tia cười hứng thú, tuy có chút mất mặt trước đám người Ả Rập nhưng anh ta lại hoàn toàn thích nhìn kiểu ngủ này của Thái Mi. Cô nàng ngủ rất tự nhiên, rất say mê. Đã biết rõ sắp tới nơi đây nguy hiểm rình rập mất mạng lúc nào không hay vậy mà cô nàng lại có thể ngủ một cách ung dung tự tại. Đây là điều mà anh ta không làm được, khẳng định những anh em còn lại của anh ta cũng không làm được điều đó. Lần đầu tiên trong đời, Hạo Nhân thật sự sùng bái một người phụ nữ, Hà Thái Mi quá tuyệt vời.

Riêng về Huy Vũ, hắn không có sự khác thường nào ngoại trừ hai hàng chân mày khẽ nhíu lại.

“Vẫn là nên đánh thức Hà tiểu thư?” Ông già tóc bạc trong tâm cũng cười một trận đã đời. Long gia là gia tộc hào môn lớn nhất nhì thế giới, một khi mở miệng ai cũng đều sợ hãi thế nhưng lại chứa chấp một người phụ nữ chẳng đâu vào đâu. Điều này nếu loan truyền ra ngoài, uy tín của Long gia tin hẳn hoàn toàn thối rửa.

Không thấy ba vị thiếu gia lên tiếng phản đối, ông già tóc bạc đưa tay ra lệnh. Một thuộc hạ của ông lập tức cúi đầu nhận lệnh sau đó nhích chân bước đi.

“Để cho cô ấy ngủ!” Huy Vũ đột ngột lên tiếng khiến người thuộc hạ vừa đi được vài bước lập tức dừng chân. Ông ta không dám bước tiếp. Cũng không dám lùi lại chỉ đưa mắt nhìn về phía ông già tóc bạc.

Hạo Nhân và Dương Nhẫn cả hai đồng loạt đáy mắt ánh lên tia kinh ngạc. Long Huy Vũ tàn nhẫn tuyệt tình vốn đã đi sâu vào lòng người. Cậu ta dù nễ mặt Chí Khanh cũng tuyệt sẽ không bỏ qua khi Thái Mi làm ra chuyện mất sĩ diện cho Long gia. Nhưng tại sao lại bỏ qua, không ra tay trừng trị đã đành lại còn để cô tiếp tục ngủ trước bao nhiêu người ngoài. Đây không phải là tác phong làm việc của Huy Vũ, càng không phải là tính cách lạnh lùng ngày nào của cậu ta.

Huy Vũ xoay người ngồi thẳng lại. Thái Mi vốn dĩ không muốn đi cùng, là bọn họ bắt ép cô. Cô ta không biết quy định của Long gia, cũng như không dính liếu gì trong cuộc họp này. Cô ta muốn làm gì thì làm, miễn không quấy rối bọn họ thì sao cũng được.

Ông già tóc bạc gật đầu, người thuộc hạ đang đứng đợi lệnh cũng lùi lại vị trí cũ. Ông ta dù không hài lòng về biểu hiện của Thái Mi cũng chỉ có thể tươi cười xem như chuyện này là chuyện nhỏ vặt không đáng nói tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện