“Woa woa… Lại thêm một hot girl quyến rũ. Đến đây vui chơi không ngờ lại gặp được mỹ nhân. Thú vị, thật thú vị!” Lục Thông bật cười thành tiếng, vô cùng sảng khoái.

Không nhìn thấy Lục Thông buông tay khỏi bàn tay của Thừa Ân, Thái Mi sa sầm mặt, chân cô bước nhanh hơn muốn ngay lập tức bẻ gãy bàn tay ông ta.

“Nghe lời cô ta đi, chạm vào cô gái đó ông sẽ hối hận!” Lời nói ôn hòa mang tính cảnh cáo lại được Dương Nhẫn nói ra như một cách thưởng thức.

Thừa Ân đưa mắt nhìn về phía đám người Dương Nhẫn đi theo sau Thái Mi. Người của Long gia, bọn họ vì sao cũng đến đây? Lục Thông không có thái độ sợ hãi trước đám người La Vĩ Thành, ông không hề biết bọn họ là Long gia. Gương mặt đầy ý cười tâm đắc nhìn lại Thừa Ân, cất lời ngông cuồng: “Thì ra có người theo cùng, thảo nào cô mạnh miệng đến vậy?”

“Bỏ tay tôi ra!” Thừa Ân dùng sức vẫn không rút khỏi bàn tay cứng như sắt thép của Lục Thông.

Nhìn cổ tay vì bị nắm chặt đến đỏ hằn của Thừa Ân, Dương Nhẫn gương mặt không thay đổi ung dung nhìn tình cảnh trước mắt.

Mi tâm Thái Mi khẽ nhíu chặt, cô không nôn vội ngược lại bước chân đều đều tiến về phía Thừa Ân. Ngay khi Lục Thông chưa nhận định được hành động của Thái Mi thì bàn tay cô đưa lên tát mạnh vào mặt ông. Cô nắm chặt lấy cổ tay của Lục Thông lập tức xoay mạnh, ông đau đớn thả ngay bàn tay của Thừa Ân ra. Chân phải dưới chiếc đầm body màu đỏ chớp nhoáng một cái vung chân đá mạnh vào bụng Lục Thông. Sắc mặt ông xanh mét ôm lấy bụngngã nhào xuống. Thái Mi chậm rãi bước tới ba bước, gót nhọn của chiếc giày màu đỏ cô đang mang đạp lên trên lưng Lục Thông đang nằm ấp xấp trên nền nhà.

Phương Hào Cường đôi mắt mở to tròn kinh ngạc, anh chưa từng thấy phụ nữ mặc đầm body có thể vung chân múa tay lợi hại thế này. Thái Mi quả thật là một phụ nữ đầy cá tính, thảo nào cô cứ luôn miệng đòi đá vào mông anh. Hóa ra là cô thật sự có bản lĩnh đó.

Dương Nhẫn tỏ thái độ giật mình, nhưng ánh mắt hoàn toàn là tia tán thưởng: “Tôi đã nói rồi, không nghe lời cô ta, ông sẽ hối hận.”

Mọi người bên trong phòng bạc thấy có đánh nhau liền dừng chơi kéo đến xem là chuyện gì. Dù an ninh ở đây có quy luật thế nào thì không thể tránh khỏi xung đột giữa kẻ thắng người thua bạc. Bọn họ không vì nhìn thấy có ẩu đả mà kéo tới, điều bọn họ bận tâm chính là sự xuất hiện của Phương Hào Cường và đặc biệt là La Vĩ Thành và Dương Nhẫn.

“Thả tôi ra!” Lục Thông cựa quậy dưới bàn chân của Thái Mi nhưng không tài nào rời khỏi chiếc giày nhọn hoắc mà đứng lên. Ông vừa đau, vừa xấu hổ liền lớn giọng: “Cô còn không mau thả tôi ra, cô muốn chết!”

Lời ông Thông vừa dứt, bàn tay đang lén lút lần mò trong áo lập tức rút ra khẩu súng định bắn lên Thái Mi. Phương Hào Cường đứng gần Thái Mi nhất, anh ta nhìn thấy hành động bắn lén của Lục Thông, trên gương mặt lãng tử thoáng hiện tia hoang mang, liền lớn giọng: “Cẩn thận!”

Phập…Theo sau tiếng động vừa rồi là tiếng la hét của Lục Thông. Khẩu súng trên tay Lục Thông bị quăng sang bên, bàn tay của ông ta bị một con dao xuyên thủng cấm chặt xuống nền nhà. Dòng máu đỏ tươi tanh thầm lặng loan ướt cả một vùng gạch nền sáng loáng.

Thái Mi xoay nửa thân người nhìn về phía La Vĩ Thành. Cô không kinh ngạc trước hành động tàn nhẫn của anh ta, nhưng vừa rồi cô thừa năng lực phản đòn tự vệ, anh ta không phải không biết. Vậy thì tại sao anh ta lại chủ động ra tay, là anh ta thích làm thế hay vì Lục Thông có liên quan đến điều gì.

Phương Hào Cường lòng thầm nhẹ nhỏm khi thấy Thái Mi vẫn an toàn. Nhưng anh lại có chút choáng ngợp trước tài phóng dao chuẩn sát của La Vĩ Thành.

Nhìn tình cảnh trước mắt, Trang Thừa Ân vô cùng kinh hãi, cô hét lên một tiếng theo phản xạ thụt người về sau thì chạm phải Dương Nhẫn đang đứng. Vội xoay người lại, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt điển trai của Dương Nhẫn đang cúi xuống nhìn cô.

Quay mặt nhìn sang La Vĩ Thành đang đứng cạnh, con dao vừa rồi là chính anh ta phóng ra. Vậy mà trên gương mặt trước sau như một, điềm tĩnh đến mức đóng băng mắt nhìn của đối phương. Thừa Ân liền dịch người đứng bên cạnh Dương nhẫn, tuy con dao vừa rồi của La Vĩ Thành kịp thời cứu mạng Thái Mi, nhưng không hiểu sao cô vẫn rất sợ hãi anh ta.

Nhìn Thừa Ân đang rụt rè bên cạnh, Dương Nhẫn mở miệng: “Cô sợ gì, Vĩ Thành không ăn thịt cô, cô cũng không phải là chưa từng thấy những cảnh tương tự.”

Sau lời nói của Dương Nhẫn, Thừa Ân không lên tiếng, cô thu người gần hơn với Dương Nhẫn, hoàn toàn không muốn nhìn thấy mặt của La Vĩ Thành.

Gót giày Thái Mi nhấn mạnh hơn vào lưng Lục Thông, chẳng cần biết bàn tay của ông tương lai hẳn đã bị tàn phế, cô cau mày lớn giọng: “Ông còn dám động đến Thừa Ân, tôi giết ông.”

“Không ngờ nhị vị thiếu gia của Long gia lại có nhã hứng đến những nơi như thế này! Gặp mặt thật rất hân hạnh!”

Một giọng nói âm trầm mang phần trêu chọc vang ra. Thái Mi đưa mắt nhìn về phía phát ra giọng nói thì những vị khách đang đứng tự ý tách rời sang hai bên nhường lối đi cho một nhóm người từ đằng sau bước đến. Nhóm người kéo đến hơn mười người mặc véc đen, dáng vẻ lạnh lùng uy nghiêm không thua kém gì với nhóm người Vĩ Thành. Thái Mi nhận ra ngay người đàn ông tóc chải ngược về sau đang đứng đầu nhóm chính là Chu Khang, cánh tay đắc lực của Chu thiếu của Chu gia.

Thái Mi khẽ nheo mắt, đáy mắt ánh lên tia ngờ vực xen lẫn hận thù dán chặt vào Chu Khang.

“Phương thiếu!” Chu Khang khom người cung kính trước Hào Cường.

Hào Cường mở miệng: “Anh làm gì ở đây?”

Chu Khang mang gương mặt tao nhả, đôi mắt kính đang đeo nhìn rất tri thức, ông khẽ mỉm môi cười, từ tốn lên tiếng: “Phương thiếu, người đàn ông đang nằm dưới gót giày của vị tiểu thư kia trước đây đã đắc tội với thiếu gia của tôi. Hôm nay tôi nhận lệnh của thiếu gia đến để bắt ông ta về. Vừa rồi vốn ông ta đã chịu theo tôi về nhận tội với thiếu gia, nhưng vì Trang tiểu thư đến tìm nên chúng tôi mới nhường lại chút thời gian. Không ngờ lại dẫn đến cớ sự này.”

Đã là người mà Kiệt ca muốn bắt, Hào Cường dù muốn bênh vực Thái Mi cũng không tiện lên tiếng đành im lặng quan sát tình hình trước mắt. Giữa hai gia tộc đối đầu nhau, giáp mặt ngoại trừ bắn giết chẳng còn gì tốt đẹp hơn. Chuyện của Kiệt ca, Hào Cường không can thiệp, nhưng anh sẽ sẵn sàng bảo vệ Thái Mi nếu cô gặp phải nguy hiểm.

Quay mặt nhìn sang La Vĩ Thành và Dương Nhẫn, Chu Khang vẫn nụ cười trước sau như một, nói: “La tứ thiếu, Dương lục thiếu. Đây chỉ là chuyện hiểu lầm giữa Lục Thông và Trang tiểu thư, nếu đã làm Trang tiểu thư phải sợ hãi tôi sẽ giúp Trang tiểu thư trả thù lên người ông ta. Vẫn là mong hai vị trả người lại!”

“Nếu tôi nói không?” La Vĩ Thành nhàn rỗi, tùy tiện nhả ra một câu. Lời nói đều đều hoàn toàn không có tính uy hiếp nhưng với bầu không khí xung quanh, đây rõ ràng là lời thách thức.

Không có ý tức giận, nụ cười trên môi Chu Khang càng mở rộng hơn: “Vậy thì đành phải đắc tội với nhị vị thiếu gia, đêm nay dù bất cứ giá nào tôi cũng phải đưa ông ta về gặp thiếu gia của tôi.”

Dương Nhẫn cười khẽ: “Chỉ là một thuộc hạ lại dám ăn nói ngang ngược. Được thôi, dù sao cũng không ưa gì với các người. Đêm nay, tôi tuyệt đối không để người đàn ông kia rơi vào tay các người.”

Lời Dương Nhẫn vừa dứt, thuộc hạ đứng phía sau của hai bên không cùng hẹn nhưng cùng lúc rút súng chĩa vào nhau. Căn phòng nhanh chóng rơi vào nhiệt độ thấp nhất, bầu không khí trở nên căng thẳng, những người đứng xem nhịp tim nhất thời bị lỗi hết mấy nhịp.

“Chỉ là một người đàn ông bình thường lại khiến nhị vị thiếu gia phải bận tâm, thế này chẳng phải sẽ tổn hao danh dự?” Chu Khang đưa ngón tay lên nâng cao gọng kính đang đeo, đứng giữa hai bên hàng súng, nụ cười bên khóe môi bất giác mở rộng hơn.

Chu Khắc Kiệt là Chu thiếu của Chu gia, một gia tộc đứng đầu hắc bang, danh tiếng vang dội, tàn nhẫn tuyệt tình. Đương nhiên những tâm phúc bên cạnh đều đặc biệt hơn người. Chu Khang là người có bản lĩnh, ông dám ra mặt đối đầu với La Vĩ Thành và Dương Nhẫn đương nhiên đều đã có sự tính toán.

Dương Nhẫn nhếch mép: “Danh dự bị mất chính là để tuột khỏi ông ta trong tay các người.”

“Chuyện gì, xảy ra chuyện gì?” Từ xa giọng nói của vị giám đốc vang tới với ngữ giọng hoang mang sợ hãi.

Vừa rồi sau khi rời khỏi ba người Thái Mi chưa được bao lâu đã nghe tin Chu gia và Long gia chạm mặt. Tin hẳn sẽ không đơn giản là vô tình gặp mặt, ông liền hối hả chạy đến mong kịp thời cứu vãn. Vừa đến nơi đã nhìn thấy cảnh súng chĩa súng, mặt mũi ông tím ngắt vội bước đến giữa hai hàng súng, nhìn về phía đám người Vĩ Thành mà bày ra vẻ mặt khẩn cầu: “Nhị vị thiếu gia, có chuyện gì từ từ rồi nói. Chuyện gì cũng có cách giải quyết riêng của nó. Mong các vị nễ mặt chủ tịch mà thu hồi súng lại.”

Nếu không phải là hai gia tộc Chu – Long, ông đã cho người kéo đến dọn sạch sẽ từ lâu làm gì để mất danh tiếng như lúc này. Việc kinh doanh của casino đang theo đà phát triễn, hai gia tộc này mà làm loạn bắn giết. Khách chơi bị thương là một chuyện, một trong hai vị thiếu gia hay Chu Khang bị thương ở đây. Chỉ e hai gia tộc sẽ để một quả bom phá nát Venetian Macao này. Đến khi đó đừng nói ông chết, cả nhà ông khó mà tránh khỏi liên lụy.

“Tôi đồng ý với ý kiến của ông ta!” Từ khi đám người Chu Khang xuất hiện Thái Mi chưa hề mở miệng. Sau khi nghe xong lời nói của vị giám đốc, cô cảm thấy vô cùng có lí liền lên tiếng tán thành.

Dương Nhẫn đưa mắt nhìn Thái Mi thấy cô đang thu chân rời khỏi tấm lưng run rẫy của Lục Thông, anh ta có vẻ hiếu kì liền lên tiếng hỏi: “Vậy theo cô thế nào là hợp lí?”

Tuy không hiểu hết tính tình của Thái Mi nhưng bản tính ham vui của cô thì Dương Nhẫn ít nhiều đã từng lĩnh giáo qua. Anh ta tin chắc cô không vì thương hại Lục Thông càng không vì những họng súng đang mọc khắp xung quanh này mà sợ hãi.

Thái Mi bỏ Lục Thông nằm lại trên nền nhà với bàn tay còn đang bị giữ lại bởi con dao cắm xuyên qua nền nhà của Vĩ Thành. Cô đi đến đứng bên cạnh vị giám đốc, giữa hai hàng súng lạnh lẽo của hai đám người mặc véc đen, cô hoàn toàn là một trung tâm màu đỏ nổi trội.

Thái Mi mỉm cười, cất lời đều đều: “Chúng ta không nên chủ tùy khách tiện mà làm loạn nơi này. Vị giám đốc này nói rất có lí, chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết riêng của nó. Đây là casino, hành sự lẫn tác phong đều nên theo lối đó mà làm.”

“Cô chính là Hà tiểu thư, em gái kết nghĩa của Tô nhị thiếu.” Hai đầu lông mày của Chu Khang nhướng lên vì kinh ngạc khi nhìn thấy Thái Mi chỉ là một phụ nữ lại bạo gan đứng giữa hai hàng súng đạn. Nghe đồn các vị thiếu gia của Long gia thời gian gần đây theo cùng thường xuyên có một người phụ nữ . Rất nhanh chóng hai hàng lông mày lại giản ra, đáy mắt mang tia cười tiếp tục nói: “Hà tiểu thư có thể nói rõ hơn!”

“Cả hai bên đều muốn giành lấy người đàn ông kia. Đang đứng ở nơi trung tâm bài bạc thế này, tại sao chúng ta lại không cá cược một ván, bên nào thắng sẽ có được ông ta.” Lời vừa nói xong, khóe môi Thái Mi cong lên tia cười thâm thúy khó hiểu.

“Đúng rồi đúng rồi! Lời Hà tiểu thư quả là rất có lí. Chơi bạc tranh thắng thua vẫn tốt hơn là bắn giết. Tôi ủng hộ với ý kiến của Hà tiểu thư!” Vị giám đốc như chớp được thời cơ liền lên tiếng đồng tình.

La Vĩ Thành nhíu mày. Dương Nhẫn bất giác đưa tay gãi vào mi tâm, bọn họ chỉ biết chút ít về cờ bạc, Hà Thái Mi có phải quá nông nỗi rồi không?

Chu Khang bật cười hì, cất lời đầy vui vẻ: “Có lẽ Hà tiểu thư không biết điều này, La tứ thiếu và Dương lục thiếu chưa từng chơi bạc trước mặt mọi người, tôi càng tin chắc hai người họ không biết chơi.”

Thái Mi lập tức cướp lời: “Ai nói Vĩ Thành và Dương Nhẫn sẽ chơi.” Lời vừa dừng lại, Thái Mi nhếch mép tâm đắc: “Chu thiếu gia của anh không ra mặt đương nhiên La tứ thiếu và Dương lục thiếu của Long gia cũng sẽ không ra mặt. Chỉ là một thuộc hạ như anh không xứng đáng để đối đầu với các anh ấy!”

Dương Nhẫn nhướng mày kinh ngạc, ánh mắt bày ra tia cười ngờ vực, Hà Thái Mi mà cũng biết bênh vực bọn họ. Ông trời có phải cũng nên xuống đây xem chuyện kinh thiên động địa này không?

“Nếu không phải một trong hai vị thiếu gia ra mặt lẽ nào lại là Hà tiểu thư?” Không vì lời miệt thị của Thái Mi mà tức giận, Chu Khang trước sau như một chung thủy một nụ cười tao nhã.

“Người cá cược là tôi tất nhiên người chơi cũng sẽ là tôi!” Thái Mi hất mặt, ngón tay cái đưa lên trỏ thẳng vào ngực mình, vô cùng vênh váo. Ẩn sâu trong đôi mắt đang cười mang tia sắc lạnh, cô cất giọng đều đều: “Nghe đồn ông được mệnh danh là Vua cờ bạc. Chu Khang, người tôi muốn thách đấu chính là ông.”

Gương mặt tao nhã luôn thoáng hiện tia cười chỉ sau lời nói vừa rồi liền ánh lên tia kinh ngạc. Chu Khang nhướng mày nhìn Thái Mi, năng lực cô ta thế nào lại dám thách đấu với ông? Cô ta có phải đã quá ngạo mạn nên nông nổi.

Thừa Ân vốn tán thành ý kiến chơi bạc giành người của Thái Mi. Nhưng nghe Thái Mi là người tham gia cuộc thách đấu thì Thừa Ân lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Thái Mi từng nói với cô, cậu ta không biết chơi cờ bạc càng không có nhã hứng với mấy thứ đó. Bất giác vì tò mò không suy nghĩ nhiều mà lên tiếng hỏi: “Thái Mi, cậu đâu biết chơi cậu cá cược làm gì?”

Dương Nhẫn lập tức quay mặt nhìn Thừa Ân, trong dáng vẻ của cô hoàn toàn là hoang mang và thấp thỏm. Nếu Thái Mi thật sự không biết chơi cờ bạc cô ta sao lại còn chủ động thách đấu. Chu Khang đã vô số lần đánh bại các Thần bài của các quốc gia lớn nhỏ. Danh hiệu Vua cờ bạc cũng từ đó mà theo ông đến tận ngày nay.

La Vĩ Thành sắc mặt điềm tĩnh, trầm giọng lên tiếng: “Thái Mi, đây không phải là chỗ cô vui chơi… ”

“Được, theo ý của Hà tiểu thư!” Chu Khang lập tức lên tiếng cắt ngang lời đang nói dở của La Vĩ Thành.

Nếu Thái Mi có gan thách đấu hẳn cô cũng có chút bản lĩnh. Mặc kệ năng lực cô ta thế nào thì chắc chắn vẫn không phải đối thủ của ông. Điều ông bận tâm chính là một khi cô ta thua, Lục Thông rơi vào tay ông là điều hiển nhiên, La Vĩ Thành và Dương Nhẫn phải mất mặt trước mọi người thì đây mới là điều làm ông hứng thú.

La Vĩ Thành trừng mắt liếc nhìn Chu Khang, ông ta là đang chớp cơ hội. Hà Thái Mi tuy không có địa vị trong Long gia nhưng cô lại là em kết nghĩa của Chí Khanh. Lời cô nói giữa chốn đông người không thể xem là rác thải. Cô ta dám ngang nhiên thách đấu nếu anh có ý ngăn cản chỉ e bọn họ chưa giành được Lục Thông về tay thì danh dự của bọn họ xem như cũng mất kể từ đây.

Phương Hào Cường ngán ngẫm liếm môi, Thái Mi có thật sự biết nguy hiểm hay cô lại trỗi dậy bản tính ham vui. Thế nào cũng được, Thái Mi có biết chơi hay không, thắng hay thua đều không quan trọng. Quan trọng cô thấy vui và không gây nguy hiểm đến cô là được.

“Không biết Hà tiểu thư muốn chơi trò nào?” Chu Khang mở miệng.

Thái Mi liền trả lời: “Vô cùng đơn giản, chơi lắc xí ngầu. Những trò khác tôi không biết chơi, ông muốn mang ra cược tôi cũng bó tay.”

Chu Khang mỉm cười gật đầu: “Chơi đơn giản cũng không phải ý kiến tồi. Bên nào thắng sẽ có quyền đưa Lục Thông đi, bên thua không được quyền khiếu nại.” Chuyển tia nhìn về phía Vĩ Thành và Dương Nhẫn: “Hai vị thiếu gia không có ý kiến gì chứ?”

Dương Nhẫn vừa nhếch mép, bắt gặp cái nháy mắt của Thái Mi anh ta liền thu hồi lời vừa định nói. Khẽ nhíu mày, cô ta là có ý gì?

Không trả lời câu hỏi của Chu Khang, La Vĩ Thành trừng mắt cảnh cáo Thái Mi, giọng nói đều đều rõ ràng đang kiềm nén tâm trạng: “Được, tùy cô!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện