“Thái Mi đâu rồi?” Hào Cường đưa mắt nhìn về phía chiếc bàn trống không, anh ta sững sờ đưa mắt tìm quanh vẫn không thấy Thái Mi đâu.

Ánh mắt Dương Nhẫn ngời sáng pha trộn ý cười: “Nhanh như vậy mà cô ta đã trốn rồi sao?”

Vừa rồi nhìn thấy Thái Mi dáng người trầm tư đứng trên chiếc bàn cứ tưởng cô ta vì báo thù được cho mẹ nuôi nên tâm trạng có chút thương nhớ người xưa. Nào ngờ đang lúc bọn họ bận tâm đến Hào Cường nên có chút lơ là, cô ta đã biết tận dụng cơ hội chuồn đi.

Vĩ Thành hơi nhíu mày nhưng ánh mắt không mang tia tức giận, anh ta cất giọng lạnh nhạt: “Cô ta vừa mới giết Chu Khang, Chu Khắc Kiệt nhất định sẽ không buông tha.”

Nghe vậy thần sắc của Hào Cường hơi biến đổi. Nói về danh dự cũng như Chu Khang là cánh tay đắc lực lại bị giết trước mặt bao nhiêu người. Thiệt thòi này nhất định Kiệt ca sẽ đỗ toàn bộ lên đầu Thái Mi. La Vĩ Thành nói đúng, Thái Mi hiện thời không ở cùng bọn họ tính mạng của cô vô cùng nguy hiểm.

Nhìn theo dáng người bỏ đi vội vàng trong lo lắng của Hào Cường, Dương Nhẫn quay sang nói với Vĩ Thành: “Chúng ta cũng nên mau chóng tìm ra cô ấy.”

“La tứ thiếu, Dương lục thiếu!”

Nghe thấy tiếng gọi, La Vĩ Thành và Dương Nhẫn chưa kịp rời đi liền đưa mắt nhìn về phía hai thuộc hạ đang đưa Lục Thông sức người cạn kiệt đi về phía bọn họ.

Dương Nhẫn mở miệng: “Đưa ông ta về!”

Thuộc hạ bên cạnh vừa vâng dạ chưa kịp đưa đi thì Lục Thông sắc mặt tái trắng, cơ thể vì bị mất máu quá nhiều yếu đuối đến mức tưởng chừng bất kì lúc nào cũng có thể té ngã. Đứng trước La Vĩ Thành, ông không chút sợ hãi, sắc mặt như người sắp chết khẽ mỉm môi lên tiếng: “La tứ thiếu, Dương lục thiếu! Tôi biết hai người các cậu tìm tôi với mục đích gì. Nhưng nếu muốn nhờ sự giúp đở của tôi, ít ra hai người phải cho tôi biết tôi được lợi nhuận gì?”

Nghe xong, Dương Nhẫn nhướng mày, đáy mắt hơi chút kinh ngạc lại ánh lên tia cười thương xót. Ông ta thế nào lại dám ra điều kiện với họ? Là ông ta quá tham lam nên mờ mắt hay vì mất máu quá nhiều nên đầu ốc trở nên hồ đồ.

Vĩ Thành gương mặt không biến đổi, một cước vung chân đá mạnh Lục Thông quăng vào bàn chơi bạc. Ngay khi cơ thể Lục Thông chưa kịp rơi xuống thì một ngụm máu từ trong miệng ông tuôn ra. Cơ thể rơi xuống nền nhà vừa thoi thóp đã nghe thấy lời nói của Vĩ Thành: “Lợi nhuận chính là mạng sống của ông.” La Vĩ Thành ra tay có chừng mực, bọn họ cần Lục Thông tất nhiên sẽ không để ông ta chết.

Nếu nói Long Huy Vũ và Tô Chí Khanh là người có gương mặt lạnh lùng vô cảm thì La Vĩ Thành lại là người có gương mặt điềm tĩnh. Tuy nhìn không thân thiện nhưng không đến mức phải dùng hai chữ “đáng sợ”.

Nhưng Thừa Ân lại là một cô gái yếu đuối, cô giật mình kinh hãi trước hành động tàn nhẫn của Vĩ Thành, anh ta quả thật là người rất nguy hiểm. Theo phản xạ, Thừa Ân nắm lấy ống tay áo của Dương Nhẫn. Dương Nhẫn cúi mặt nhìn Thừa Ân đang ánh mắt sợ hãi, cảm nhận thấy bàn tay đang nắm lấy tay áo của anh đang không ngừng run rẫy. Không hiểu vì sao Dương Nhẫn có chút không đành lòng, bàn tay xoay ngược về sau, lại một lần nữa nắm lấy bàn tay đang nắm lấy ống tay áo của anh.

Thừa Ân như không kinh ngạc khi Dương Nhẫn chủ động nắm tay cô, cứ như đó là điều hiển nhiên, cơ thể cũng vì thế mà sát lại gần hơn với cánh tay của Dương Nhẫn. Trong đám người Long gia, ít ra còn có một Dương Nhẫn dịu dàng với cô, chính vì thế cô không hề có cảm giác sợ hãi khi ở cạnh Dương Nhẫn. Đã không sợ hãi ngược lại còn có cảm giác an toàn, chính vì thế cô mới không tránh né mà vẫn luôn ở cạnh anh ta.

Dương Nhẫn mở miệng: “Tôi đưa cô về!”

Ngẩng đầu nhìn Dương Nhẫn đang nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, thấy anh ta thể hiện thành ý. Thừa Ân đã có ý định đồng ý, nhưng khi đưa mắt nhìn về phía Vĩ Thành đang đưa đôi mắt vô cảm nhìn cô thì ý định vừa rồi lập tức tan biến. Cô nhìn lại Dương Nhẫn, lắc đầu rồi nói: “Không cần, anh cứ đi tìm Thái Mi, tôi tự đi về được.”

“Xảy ra chuyện vừa rồi cô dám về nhà một mình sao? Vĩ Thành không đáng sợ như cô nghĩ.” Dương Nhẫn chậm rãi tiếp lời, anh ta biết Thừa Ân sợ hãi Vĩ Thành, nhưng anh ta không yên tâm để cô đi về một mình.

“Cậu đưa cô ta về, tớ đi tìm Hà Thái Mi.” Để lại một câu nói lạnh nhạt, Vĩ Thành xoay người bỏ đi. Anh ta không hiểu vì sao Dương Nhẫn lại quan tâm đến Thừa Ân, nhưng nếu người anh em của anh ta đã có vướng bận, anh ta một mình vẫn có thể đi tìm Thái Mi.

Cách đoạn không xa ngay đằng sau tấm màng bên hong vách tường, hai dáng người từ khi nào đã đứng bên trong chứng kiến tất cả mọi chuyện diễn ra với đám người Thái Mi.

“Thiếu gia, chúng ta có nên cho người mai phục giết chết Lục Thông?” Chu Minh gương mặt lạnh nhạt đợi ý kiến từ người trước mắt.

Chu Khắc Kiệt khẽ mỉm cười, cất giọng đều đều: “Tôi ra lệnh cho Chu Khang đi bắt người chứ không phải đi cá cược. Vừa rồi rõ ràng là ông ta đã thua, nhiệm vụ không những không thành, đã mất mạng còn làm điều tai tiếng ảnh hưởng đến Chu gia. Chưa đủ mất mặt hay sao, anh còn muốn đi giết người. Long gia quang minh chính đại bắt Lục Thông đi, nếu lúc này Lục Thông bị giết chết, Chu gia chúng ta là đối tượng đáng nghi ngờ nhất. Giết chết Lục Thông cũng là giết chết danh dự của Chu gia.”

Giọng nói trầm thấp, trên gương mặt đẹp tuấn mỹ ngoại trừ tia cười yêu diễm ngoài ra không để lộ chút biểu sắc ra ngoài.

Khi Chu Khắc Kiệt được sáu tuổi, Chu Minh và Chu Khang đã là thuộc hạ luôn theo sát ngày đêm. Nhưng từ xưa đến nay mọi tâm tư tính toán của Chu Khắc Kiệt, hai người bọn ông không hoàn toàn có thể đoán được hết. Chu Khắc Kiệt là người không dễ nổi giận, nhưng chuyện này có liên quan đến danh dự của Chu gia, lại mất đi một cánh tay đắc lực như Chu Khang, Chu Minh tin chắc thiếu gia của ông sẽ không dễ dàng mà nuốt cục tức này.

Từ một con hẻm vắng người đi ra, Thái Mi quay đầu nhìn tòa nhà The Venetian Macao đã ở đằng xa tít. Thầm cười đắc ý cô xoay người chậm rãi bước đi, trong lòng thầm nghĩ cô nên cao chạy xa bay về hướng nào để không còn phải đối diện với đám người Long gia trong thời gian xa nhất.

Cảm giác có luồng khí lạnh đang kéo tới từ phía trước, Thái Mi lập tức dừng chân nhìn về dáng người đàn ông đang sát khí đằng đằng chòng chọc nhìn cô.

Chu Minh đứng nhìn Thái Mi bằng ánh mắt lạnh lùng, sát khí không ngừng lan tỏa như muốn tức khắc lao tới giết ngay người phụ nữ đã giết chết người anh em của ông ta.

Thái Mi nheo mắt, cô chưa từng gặp qua người đàn ông này, nhưng ông ta đã đứng đó từ khi nào, cô vừa rồi hoàn toàn không hề cảm nhận được. Liếc mắt nhìn thấy hai bàn tay đang siết chặt thành hai nắm đấm, cơ thể toát ra luồng nhiệt độ thấp nhất. Thái Mi có cảm giác bất an, nhìn người đối diện cơ mặt hoàn toàn căng cứng, đáy mắt cô ánh lên tia thận trọng lên tiếng hỏi: “Ông là người của Chu gia?”

Không nghe thấy câu trả lời, vẫn là một dáng vẻ hung thần nhưng bất động của người đàn ông đối diện, Thái Mi khẽ nhíu chặt hai đầu lông mày bày ra vẻ mặt không hiểu. Ông ta đột nhiên xuất hiện với sát khí ngập tràn, nhìn cô với dáng vẻ giết người nhưng lại không chịu ra tay.

“Lại gặp nhau rồi!”

Một giọng nói mang ý cười vang ra, Thái Mi liền dịch chuyển tia nhìn về phía người vừa lên tiếng thì nhìn thấy Long Huy Vũ đang mỗi bước chân từ trong bóng tối tiến lại gần về phía cô.

Tóc gáy Thái Mi dựng đứng, sững sờ nhìn người trước mắt mà hét lên: “Đại Ác Ma!”

Tiếng gọi vừa phát ra liền bị chính bàn tay của cô bụm chặt lấy miệng. Lần trước cô nghe rõ ràng chỉ có mỗi La Vĩ Thành và Dương Nhẫn đến đây, tại sao Đại Ác Ma cũng xuất hiện ở nơi này? Chu Khắc Kiệt dừng lại cách đoạn ngắn với Thái Mi, trên gương mặt tuấn mỹ thoáng hiện tia cười: “Tôi chưa từng làm hại cô, gọi tôi là Đại Ác Ma hình như có chút hơi quá đáng.”

Nhìn nụ cười dịu dàng cũng như cơ nhiệt hoàn toàn không chút nguy hiểm của người đối diện. Trong lòng Thái Mi không khỏi có chút hoảng loạn, khẽ chớp mắt, hàng lông mày nhíu lại: “Anh là thuộc hạ của Phương Hào Cường?”

Nghiêng đầu nhìn Thái Mi, Chu Minh vừa rồi vốn đã sát khí đằng đằng nay lại trở nên nồng đậm. Thiếu gia của ông cả đời lẫy lừng tên tuổi đứng trên trăm triệu người vậy mà bị cô ta gán ghép là thuộc hạ của người khác. Cô ta là mù mắt hay vì không biết phân biệt cao thấp?

Ngay cả Chu Khắc Kiệt nghe xong câu nói của Thái Mi cũng ngây người trong chốc lát. Anh nhớ lần đầu gặp, Thái Mi cũng lầm tưởng anh là thuộc hạ của Hào Cường. Lần trước chạm trán cô ở Phương gia, cô say khướt thì không nói gì, bây giờ gặp lại vẫn còn tồn tại thứ suy nghĩ đó. Lẽ nào Tô Chí Khanh sau khi đưa cô về không nói cho cô biết anh ta là ai sao?

Xác nhận được người trước mắt không phải là Long Huy Vũ, Thái Mi thầm thở phào nhẹ nhỏm. Cô dường như không quan tâm đến dáng vẻ hung thần giết người của Chu Minh mà tiến về phía Khắc Kiệt: “Tôi đói bụng rồi, anh đưa tôi đi ăn đi. Nhưng trước hết tôi cần phải thay quần áo.”

Sát khí từ người đàn ông vừa rồi khiến Thái Mi có cảm giác hoang mang, cô còn lầm tưởng ông ta là người của Chu gia phái đến tìm giết cô trả thù cho Chu Khang. Nhưng nếu đã là thuộc hạ của Phương Hào Cường thì có thể khẳng định rằng sẽ không có mối họa nào đến với cô. Liếc mắt nhìn thấy chiếc xe màu đen sang trọng đang đậu bên cạnh. Thái Mi tin chắc đó là xe của Hào Cường cho người đến đón cô. Cô không suy nghĩ nhiều liền bước tới, tùy tiện mở cửa xe mà ngồi vào. Vào thời điểm này cô cứ long nhong ngoài đường tin chắc không sớm thì muộn cũng bị đám người Vĩ Thành tìm tới.

Chu Khắc Kiệt ngây người vài giây liền bật cười khà, nhìn anh ta như thế nào lại nhìn thành một kẻ luôn cúi đầu trước người khác. Thấy Thái Mi vô cùng tự nhiên đã ngồi vào xe của mình, Chu Khắc Kiệt khóe môi cười cười không suy nghĩ nhiều liền bước tới mở cửa xe mà ngồi vào bên cạnh Thái Mi.
Thấy Chu Khắc Kiệt đã ngồi vào xe, Thái Mi quay mặt nhìn người ngồi cạnh mà lên tiếng hỏi: “Hào Cường đâu?”

Ngồi nghiêm chỉnh Khắc Kiệt tùy tiện trả lời: “Cậu ta bận rồi, cô muốn đi đâu?”

Thái Mi nghe vậy hơi nhíu mày, cô có vẻ không hiểu: “Anh hỏi tôi muốn đi đâu, chẳng phải Hào Cường bảo anh đi đón tôi. Anh ta không nói anh nên đưa tôi đến đâu sao?”

Chu Minh ngồi vào vị trí lái vừa thấy ánh nhìn của Khắc Kiệt liền lái xe chạy đi. Khắc Kiệt lên tiếng: “Cậu ta không nói, chỉ nói đến đón cô.”

Không nghe thấy Thái Mi trả lời, Khắc Kiệt quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh thì bắt gặp ánh mắt đầy bất mãn của cô đang chằm chằm vào anh.Trầm mặc một lúc Khắc Kiệt mở miệng: “Nhìn tôi vậy là ý gì?”

“Vậy đón tôi rồi thì đi đâu?” Thái Mi chau mày, Hào Cường tại sao lại cử đến một kẻ ngốc như người đàn ông này để đón cô. Nhưng một người không thông minh, đầu ốc chậm chạp như anh ta mà cũng được trọng dụng vậy sao? Nên biết rằng chiếc xe cô đang ngồi có giá trị rất cao, một thuộc hạ bình thường không phải muốn có là có thể có được.

Nhìn vào ánh mắt đầy ý chê bai của Thái Mi, Khắc Kiệt có vẻ không hiểu liền lên tiếng hỏi: “Câu đó tôi vừa mới hỏi cô?” Câu hỏi anh hỏi cô cô chưa trả lời lại đi hỏi ngược, trong đầu của cô ta thực chất là đang tồn tại thứ suy nghĩ gì?

Thái Mi lặng người trong chốc lát, cô nhìn người đàn ông bên cạnh vẫn đang nhìn cô đợi câu trả lời. Một sáng ý vừa lóe lên trong đầu, Thái Mi nhìn thẳng ra bên ngoài đường qua khung cửa xe bên cạnh Khắc Kiệt vội nói: “Hào Cường!”

Theo phản xạ, Khắc Kiệt quay người nhìn ra ngoài xe, ngay khi anh ta chưa nhìn thấy gì ở bên ngoài thì bất ngờ bên tai có cảm giác đau nhói. Anh quay người lại nhìn Thái Mi đang sát gần mặt anh mà cười cười, ngón tay vừa đưa lên bún vào tai anh cũng đang dần đưa xuống.

“Cô vừa mới làm gì?” Giọng nói Khắc Kiệt lạnh nhạt chứa hàm ý cảnh cáo.
Đuôi mắt Thái Mi lộ rõ tia vui vẻ, vô cùng thích thú lên tiếng: “Vừa rồi nếu là Đại Ác Ma, anh ta đã bẻ gãy tay tôi rồi?”

Người đàn ông này cùng với Huy Vũ có gương mặt giống hệt nhau, nhưng tính cách của hai người lại hoàn toàn trái ngược. Cô luôn bị ức chế bởi Huy Vũ, nhiều lần rất muốn trả thù nhưng cô không có được khả năng đó. Nhưng người đang ngồi cạnh cô lại ngốc nghếch, cô có thể xem anh ta là Huy Vũ mà mang ra trêu chọc. Vừa rồi bún vào tai của Khắc Kiệt, cô còn đang tưởng tượng nếu là Huy Vũ có lẽ bây giờ sắc mặt của anh ta đã phừng phừng lửa giận lập tức bẻ gãy tay cô chứ không phải hỏi cô câu hỏi dư thừa kia.

Chứng kiến bộ dạng tươi cười hớn hở của Thái Mi, chỉ như thế này mà cô ta có thể vui vẻ. Khắc Kiệt không cảm thấy bản thân bị mang ra làm trò hề, anh ta cảm thấy tò mò hơn: “Đại Ác Ma là người giống với tôi sao?”

Tắt lịm nụ cười, Thái Mi nhướng mày kinh ngạc: “Làm sao anh biết?” Cô nhớ cô chưa từng nói với anh ta về Đại Ác Ma, anh ta biết được thì thật đáng ngờ.

Khắc Kiệt nở nụ cười tao nhã, anh ta không nhìn Thái Mi, chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái, cất giọng đều đều: “Những lần cô nhìn thấy tôi đều biểu hiện kinh ngạc, chẳng phải cô luôn lầm tôi với người khác. Nhưng có vẻ cô rất sợ người đó?”

Nghiêng đầu nhìn Khắc Kiệt, anh ta chỉ mới tiếp xúc với cô vậy mà vẫn nhìn ra được cô rất sợ Huy Vũ. Thái Mi cảm thấy nhụt chí hẳn, hoàn toàn đánh mất dáng vẻ huênh hoan vốn có. Chứng kiến bộ dạng ủ rủ của Thái Mi, Khắc Kiệt lên tiếng khẳng định: “Cô rất sợ!”

“Có một chút!” Thái Mi lắc đầu, lời nói nhỏ nhẹ chỉ đủ hai người nghe. Sợ hãi người khác là một chuyện mất mặt, cô sao có thể để người thứ ba là Chu Minh nghe thấy, như vậy cô chẳng biết phải độn thổ đi đâu.

Khắc Kiệt nhíu mày, anh ta có vẻ không thông; “Vậy cô không sợ tôi?”

Anh ta và Long Huy Vũ giống hệt nhau, cả hai đều là thiếu gia và là lão đại tương lai của hai gia tộc hắc đạo lớn nhất thế giới. Nhưng không phải vì uy danh đó mà điều hiển nhiên những ai một khi nhìn thấy hai người họ đều tím mặt hãi hùng. Hà Thái Mi sợ hãi Long Huy Vũ là đúng, nhưng không sợ hãi anh thì Khắc Kiệt cảm thấy phong độ của anh ta khi đứng trước Thái Mi đã bị rơi rớt thảm hại.

Lườm mắt nhìn Khắc Kiệt, tia nhìn mỉa mai lập tức nhếch mép: “Anh thì có gì khiến tôi phải sợ?”

“Người khác thấy tôi đều phải sợ.”

“Người khác là người khác, người khác không phải là tôi. Người khác sợ anh, thần kinh bọn họ có vấn đề rồi.” Khắc Kiệt hỏi ngắn gọn thì Thái Mi lại trả lời dứt khoác.

Khắc Kiệt lập tức đưa mắt qua nhìn Thái Mi, thái độ vô cùng bá đạo. Chưa một ai dám ở trước mặt anh ta nói ra những lời này. Thái Mi nhạy cảm nhận thấy điều khác thường liền ngẩng đầu nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt của Khắc Kiệt lóe lên tia sắc bén, nhìn vào có thể thấy ngay anh ta đang rất tức giận.

Khẽ cau mày, Thái Mi mở miệng: “Ngay cả Phương Hào Cường trước mặt tôi còn tỏ thái độ dịu dàng. Anh chỉ là thuộc hạ của Hào Cường, nếu nói về ai sợ ai, thì anh mới chính là người phải sợ tôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện