“Huy Vũ, Thái Mi, hai người không sao chứ?” Đội đột kích do Chu Khắc Kiệt phái đến đều bị tiêu diệt sạch sẽ, Hạo Nhân bước đến gần không nhìn thấy hai người đang nằm dưới lớp dù nhảy có động tĩnh gì liền lên tiếng hỏi.
Vừa rồi Hạo Nhân và mọi người liên tục tiêu diệt đối phương không cho đối phương có cơ hội bắn về phía Huy Vũ và Thái Mi. Hạo Nhân có thể khẳng định hai người tuyệt đối an toàn trước làn súng đạn. Nhưng hai người không những im lặng, còn bất động không chút nhúch nhích thì thật khiến anh không cần lo lắng cũng phải có chút lo lắng, lẽ nào khi rơi xuống một trong hai người có ai đó đã bị thương? Kiểu môi chạm môi đầy mờ ám khiến Thái Mi nhất thời ngây ra. Tuy cô không thể nhìn thấy sắc mặt của Huy Vũ, nhưng bình lặng thế này dường như không đúng với bản tính bá đạo ngày nào của hắn. Phải chăng trước cơn giống bão luôn là một khí hậu đẹp trời. Huy Vũ có phải là đang chuẩn bị lấy mạng cô.
Thứ suy nghĩ đó vừa tồn tại trong đầu lại nghe thấy giọng nói của Hạo Nhân, Thái Mi hoảng hồn bật người ngồi dậy, chiếc dù nhảy cũng được cô hai ba lần vội vàng mới hất được sang bên.
Không còn bị tấm dù nhảy che phủ, Thái Mi có đầy đủ ánh sáng để nhìn rõ Huy Vũ vẫn đang nằm bên cạnh. Không hiểu vì sao cô lại có tới hai lần nằm trên cơ thể hắn, nhưng lần này là cô đã có kinh nghiệm bật người ngồi bên cạnh chứ không phải là ngồi trên người hắn như lần trước.
Nhìn thấy Huy Vũ và Thái Mi vẫn lành lặn, Hạo Nhân thở phào nhẹ nhỏm. Huy Vũ ánh mắt lạnh nhạt gương mặt vẫn bá đạo như thường chóng tay ngồi dậy. Chí Khanh từ xa chạy tới ngồi ngay xuống bên cạnh, không nói không rằng ôm chặt lấy Thái Mi. Hành động bất ngờ này của Chí Khanh khiến Thái Mi nhướng mày kinh ngạc. Huy Vũ ngồi bên cạnh vẫn chưa kịp đứng lên liền dõi mắt nhìn hai người trước mắt đang ôm chặt lấy nhau. Hạo Nhân gần bên cũng chỉ còn cách đưa mắt đứng nhìn.
Cảm nhận thấy vòng ôm của Chí Khanh đang dần siết chặt khiến Thái Mi có cảm giác khó thở, đôi cánh tay của cô vô thức ôm chặt lấy Chí Khanh. Cô hiểu được cảm giác này của Chí Khanh, khi biết được Chí Khanh sắp tới sẽ gặp nguy hiểm cô đã lo lắng thế nào thì bây giờ Chí Khanh lại lo lắng cho cô như thế đó. Thái Mi khẽ mỉm cười, thật không uổng công cô liều lĩnh đến báo tin.
Ngồi nhìn hai người đang ngồi bên cạnh ôm chặt lấy nhau, gương mặt lạnh lùng của Huy Vũ không chút thay đổi, đôi mắt vô cảm không mang bất kì cảm xúc nào. Trái với dáng vẻ lạnh nhạt trầm tĩnh bên ngoài thì bên trong hắn lại nhói lên một cảm xúc khác thường. Không giống với cảm xúc điên cuồng khi tưởng rằng Thái Mi chết, cũng không giống với cảm xúc yên lòng khi thấy Thái Mi an toàn, càng không phải thứ cảm giác ấm áp khi cơ thể Thái Mi nằm trọn trong lồng ngực hắn. Một cảm xúc khó diễn tả bằng lời, nó khiến hắn vô cùng khó chịu.
Không thuận mắt với tình cảnh trước mắt, Huy Vũ đứng lên bỏ đi. Hạo Nhân lên tiếng: “Người đã an toàn, chúng ta vào trong!”
Bị Chí Khanh ôm chặt Thái Mi nhất thời quên mất nhiệm vụ cô đến đây là gì, nghe thấy lời nhắc nhở của Hạo Nhân. Thái Mi liền đẩy người Chí Khanh ra, sắc mặt đầy hoang mang vội hét lên: “Mau rời khỏi đây ngay, Chu gia kéo đến đây không chỉ có hải quân mà không quân cũng…”
Lời chưa nói hết đã vội nín bặt, nhìn thấy ba người Chí Khanh nhìn cô với ánh mắt bình thản vốn có. Thái Mi đưa mắt nhìn quanh sàn tàu đâu đâu cũng đều là máy bay trực thăng, tất cả đều là những chiến cơ trang bị vũ khí chiến lược hùng hậu mà cô chưa từng nhìn thấy bao giờ. Cô khẽ chớp mắt, Khắc Kiệt từng nói việc cô mạo hiểm đến đây báo tin chỉ là thừa sức phí công. Khi đó cô không tin nhưng giờ ngẫm lại thấy đúng thật cô đã làm nên chuyện dư thừa. Đám người Huy Vũ đã chuẩn bị đến mức này thì nguy hiểm nào có thể đến được với bọn họ.
Chí Khanh xoa tóc Thái Mi, sau đó kéo cô cùng đứng lên: “Em an toàn là được.”
“Thiếu gia, chúng ta bị bao vây rồi!”
“Thiếu gia, đội không quân của đối phương bắt đầu hành động.”
“Có sự gây nhiễu tín hiệu. Thiếu gia, tàu ngầm của đối phương đang tiến lại gần tàu chúng ta.”
Thái Mi cùng ba người Chí Khanh vừa bước vào đài quan sát đã nghe thấy một loạt báo cáo.
Huy Vũ ngồi trước màng hình quan sát những hình ảnh của thuộc hạ hắn gửi tới. Ba chiếc tàu chiến của đối phương lập đội hình tam giác vây lấy ba chiếc tàu của Huy Vũ. Trên bầu trời của tàu sân bay đối phương lần lượt những chiếc chiến cơ cất cánh bay lên. Dưới sâu mặt đại dương, hai chiếc tàu ngầm phóng tên lửa hướng về tàu chủ lực của hắn mà bắn.
(Tàu chủ lực: tàu sân bay)
Thấy màng hình hiển thị hơi rung nhẹ, Huy Vũ nhấn nút bên dưới. Hình ảnh hai chiếc tàu ngầm của hắn bị bắn nổ tung. Thái Mi đưa mắt nhìn ra đằng xa xa thấy hai cột sóng nước bắn tung tóe lên trời, sau đó lại rơi xuống ào ào như thác đổ. Cô mở to mắt, căng thẳng đến mức thấp thỏm không yên. Chí Khanh bên cạnh liền nói: “Đừng sợ!” Nói xong cùng Phạm Long và Hạo Nhân bước tới ngồi vào vị trí cạnh Huy Vũ.
Huy Vũ hừ một tiếng, cất giọng lạnh lùng: “Bắn lượt thứ nhất!”
“Rõ!” Lâm đang trong chiếc chiến hạm bên cạnh liền đáp trả mệnh lệnh. Anh ta vừa đưa tay đập vào nút nhấn bên dưới, chiếc chiến hạm nhả đạn về phía đối phương.
Huy Vũ ra lệnh ngắn gọn: “Bắn lượt thứ hai. Không quân đội một xuất kích, hỗ trợ Chris!”
Hơn mười chiếc máy bay ném bom tầm xa lập tức bay lên bầu trời, phối hợp cùng máy bay của Chris bay thẳng về phía các chiến tàu của địch.
Quan sát màn hình, mắt Phạm Long lóe lên tia sáng, khóe miệng nhếch thành nụ cười lạnh lùng: “Đối phương lọt vào tầm bắn!” Ngay khi thấy chiến hạm của đối phương đã tiến lại gần, bàn tay đang đặt trên nút bấm liền ấn mạnh xuống.Qủa ngư lôi mang hỏa lực mạnh nhất bắn trực diện vào chiến tàu đối phương.
Nhìn chiếc chiến tàu của đối phương bị nổ tan tành, Thái Mi tím mặt. Thái Mi từng là sát thủ, cô từng không ít nhiều lần rơi vào cảnh mưa bom lửa đạn nhưng cô không biết chút gì về hải chiến, giao chiến với quy mô lớn trên biển như thế này thì Thái Mi chỉ ngồi vị trí an toàn thôi cũng cảm thấy lạnh toát ngưởi. Tuy vậy, cô vẫn hiểu được bốn người Huy Vũ vừa rồi mạo hiểm bên ngoài sàn tàu chắc hẳn vì máy bay của cô bị nổ. Khoảng thời gian đi sai kế hoạch đã tạo lợi thế cho đối phương, khiến hai chiếc tàu ngầm bị tiêu diệt ngoài dự tính.
Nhưng vẫn công nhận đám người Huy Vũ phản ứng nhanh như tia chớp, phối hợp vô cùng ăn ý. Trong vài giây thất thế không những lật lại tình thế còn tính toán kĩ lưỡng đến mức không cho đối phương có thời gian phản ứng.
“Đội không quân thứ hai xuất phát, tiến thẳng vào tàu chủ lực. Đội không quân thứ ba bắn hạ những chiến cơ bên trên.” Chí Khanh trầm giọng ra lệnh.
Nhìn những chiến cơ như những con tàu vũ trụ dần cất cánh, Thái Mi bất giác cau mày: “Đó là gì?”
“Máy bay tàn hình, có khả năng tránh bị radar phát hiện và nhắm mục tiêu rất hiện đại. Đây là máy bay chiến đấu loại hình mới nhất vẫn chưa tung ra thị trường.” Hạo Nhân lên tiếng giải thích nhanh, hai con mắt và mười đầu ngón tay vẫn thao tác không ngừng.
Thái Mi gật đầu, cô từng nghe qua về loại máy bay này, bây giờ tận mắt nhìn thấy đúng thật khiến cô phải mở rộng tầm mắt. Lại thêm một lần khiến Thái Mi phải trầm trồ tán thưởng, hàng loạt máy bay hai động cơ hai chỗ ngồi, được trang bị vũ khí chiến lược vô cùng hiện đại. Độ nhanh nhạy phải nói hết sức điêu luyện như loài chim ưng vừa lách mình tránh lượt đạn trước mắt đã phóng đạn bắn nổ tung chiếc chiến cơ đằng xa.
“Phấn kích thật!” Thái Mi vung mạnh nắm đấm vào không khí, mắt cô vẫn không rời khỏi màn hình dù chỉ một giây.
Thân tàu đột nhiên lắc lư, cơ thể Thái Mi vừa chao đảo vẫn không biết chuyện gì xảy ra thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Huy Vũ: “Hủy diệt chúng!”
Hạo Nhân nhếch mép, ngữ điệu vang ra đậm mùi máu tanh: “Jushtin, đến lúc anh trả thù cho các anh em rồi!” Hạo Nhân vừa đập mạnh vào nút nhấn bên dưới vừa phát lệnh: “Cho bọn chúng biết thế nào là lễ độ.”
Jushtin là thuộc hạ tâm phúc của Hạo Nhân, là người am hiểu về tàu ngầm, chiến đấu dưới mặt biển là sở trường của anh ta. Nhận được mệnh lệnh từ Hạo Nhân, bốn chiếc tàu ngầm lập tức quay đầu bắn trực diện vào hai chiếc tàu ngầm của đối phương đang bắn vào đáy tàu chủ lực của Huy Vũ. Những tên lửa có cánh mang đầu nổ uy lực vô cùng khiến hai chiếc tàu ngầm của đối phương vừa mới hung hãng lập tức nổ tung. Từ vị trí nổ phát ra một áp lực lớn không ngừng cuồn cuồn xô đẩy vào tàu sân bay khiến thân tàu lắc lư dữ dội. Nhưng vẫn không gây ảnh hưởng lớn so với con tàu khổng lồ đã được bao bọc bởi lớp Nimitz. Đừng nói là sự va chạm của tần sóng nước mà ngay cả đạn pháo cũng khó lòng bắn thủng được thân tàu.
Vừa tận mắt chứng kiến chiếc chiến cơ trên bầu trời nổ tung, giờ lại đến hai chiếc tàu ngầm to lớn cũng bị nổ tan tành mây khói. Thái Mi nhìn như hoa cả mắt, cô vô cùng phấn chấn vội bước đến sau lưng Chí Khanh: “Chí Khanh, em thử được không?”
Hạo Nhân chỉ đơn giản một động tác là nhấn nút thì hai chiếc tàu ngầm liền nổ tung, đơn giản như vậy cô cũng muốn thử.
Huy Vũ đang tập trung vào màn hình, nghe vậy liền quay mặt nhìn sang Thái Mi. Thái Mi lập tức rùng mình liền nắm chặt lấy vai áo của Chí Khanh. Phạm Long vừa gõ bàn phía vừa nói: “Nếu cô muốn cả đám cùng chết thì cứ việc thử.”
Nhìn vào đôi mắt vô cảm mang tính uy hiếp của Huy Vũ, Thái Mi nhún vai cười cười: “Không cho thử thì thôi vậy!”
“Cô còn ý kiến tôi ném cô ra ngoài.” Dứt lời Huy Vũliền quay mặt lại phía màn hình, hoàn toàn không cho Thái Mi cơ hội phản bát.
“Em ngồi xem cũng đủ phấn khích.” Chí Khanh vỗ nhẹ vào tay Thái Mi đang đặt trên vai anh ta lên tiếng an ủi. Cho Thái Mi thử, e là thuộc hạ của anh ta sẽ hy sinh không ít bởi tính hiếu kì của cô.
Hạo Nhân mỉm cười nhếch mép: “Nếu chưa đủ phấn khích tôi dành riêng cho cô một chiếc máy bay. Lên bầu trời rồi cô lộng hành bắn giết.”
Thái Mi trừng mắt nhìn Hạo Nhân: “Tôi không biết điều khiển máy bay, anh muốn tôi chết sớm?”
Hạo Nhân cười cười, anh ta vừa đập vào nút nhấn bên dưới mắt không rời khỏi màn hình vừa nói: “Chết sớm đầu thai sớm, cô chẳng phải không muốn sống trong cảnh bắn giết. Tôi là thuận tình chiều theo ý cô.” Nói xong liên bật cười ha hả, vô cùng đắc ý.
Thái Mi lườm mắt sang hướng khác, không thèm tranh cãi với Hạo Nhân. Đang trong tình cảnh mưa bom lửa đạn vậy mà anh ta vẫn có thể mang cô ra đùa giỡn, phải nói anh ta ngạo mạng hay vì đối phương không là gì trong mắt bọn họ. Nghĩ đến đây Thái Mi cảm thấy có gì đó không đúng, vừa rồi dường như là cô khơi mào, phải nói người ngạo mạng đến ngông cuồng chính là cô mới phải, Hạo Nhân chỉ là người thêm dầu vào lửa.
Chiếc tàu chiến còn lại của đối phương liền bị nổ tung, Huy Vũ nhíu mày. Chí Khanh hạ lệnh: “Bốn tàu ngầm tách ra, bao vây tàu đối phương.”
Đến lúc này Thái Mi mới để ý thấy di chuyển dường như chỉ có bốn chiếc tàu ngầm còn con tàu cô đang đứng và hai chiếc tàu chiến bên cạnh dường như chỉ nằm một chỗ mà bắn. Cô liền hiểu ra chiếc tàu sân bay chủ lực này dễ dàng bị các tàu khác, máy bay, tàu ngầm hay phi đạn tấn công và vì thế cần phải được sự bảo vệ của hai chiếc tàu chiến bên cạnh. Nhưng nếu là vậy thì phía đối phương chỉ còn lại trên mặt biển là tàu sân bay và hàng chục máy bay đang chiến đấu trên không. Nói dễ hiểu thì tàu sân bay của đối phương không còn được sự bảo vệ, không sớm thì muộn cũng nhanh chóng bị tiêu diệt.
Thái Mi khẽ nhíu mày, cô nghĩ mãi vẫn không thông: “Dường như quá dễ dàng.”
Hai gia tộc Chu – Long bao nhiêu năm đối đầu, hai thế lực giằng co giao chiến tuy đôi bên không có ai có bản lĩnh tiêu diệt được ai nhưng chịu thua dễ dàng như vậy dường như không đúng với tác phong của Chu gia. Chu Khắc Kiệt không đơn giản mang cả đội tàu chiến, máy bay chiến đấu chỉ để thua trận dễ dàng.
Chí Khanh trầm giọng: “Trước mắt cần phải tiêu diệt đối phương.”
Suy nghĩ của Thái Mi vốn đã có trong đầu đám người Huy Vũ từ lâu. Đám người Huy Vũ không lên tiếng nhưng không có nghĩa không nhận thấy được điều bất thường này. Nhiều lần giao đấu với Chu Khắc Kiệt, lẽ nào bọn họ không hiểu được thủ đoạn của đối phương. Chu Khắc Kiệt tuy bề ngoài mang dáng vẻ yêu mị cuốn hút, nhưng thủ đoạn tàn độc chắc chắn hơn hẳn đám người Long Huy Vũ. Nhưng một khi đã chấp nhận đối đầu với nguy hiểm, thì không có mạo hiểm nào mà đám người Long Huy Vũ không dám xông vào. Chu Khắc Kiệt tất nhiên sẽ không chịu thua dễ dàng, đây chỉ là sự khởi đầu cho cơn giông bão sắp tới.
“Thiếu gia, đội không quân của đối phương bị tiêu diệt hơn phân nửa. Trang bị vũ khí quá lỏng lẽo, hoàn toàn không đủ năng lực tự vệ. Chúng ta cần phải có sự đề phòng.” Chris đột nhiên hiện lên trên màn hình, vội vàng báo cáo.
Huy Vũ gật đầu sau đó phát lệnh: “Tôi đã nói hủy diệt toàn bộ.”
“Vâng!” Chris lập tức biến mất. Trên màn hình hiện ra bốn chiếc tàu ngầm do Jushtin chỉ huy đã vây lấy chiếc tàu sân bay của đối phương. Trên không trung, những chiến cơ lần lượt bị Chris bắn rơi.
Hai người Chris và Jushtin, người trên không người dưới mặt biển cùng lúc nhấn nút. Hàng loạt đạn pháo, bom ném và tên lửa bắn về phía tàu sân bay.
Tiếng đạn súng bắn ra rát tai khiến Thái Mi vội vàng đưa đưa tay bịt lấy. Vị trí tàu của cô đứng cách xa với tàu sân bay của đối phương hàng trăm kilomet vậy mà đạn bắn vẫn bay đến tai. Không hình dung cũng đủ biết chiếc tàu sân bay đó sẽ có kết cục tàn khốc thế nào.
Ầm… Hàng loạt tiếng nổ gây chấn động đất trời vang ra. Thái Mi nhìn vào con tàu trong màn hình đang không ngừng bắn lên những ngọn lửa lớn, những mảnh vụn bay lên tứ phía. Con tàu khổng lồ bị loạt hỏa tiển xé nát, nặng nề chìm dần xuống đáy đại dương.
Nhìn mặt biển đằng xa thấp thoáng những ngọn lửa màu cam nhạt, Thái Mi lạnh người, nơi đó hẳn đã trở thành vùng biển lửa.
Hàng chục chiến cơ lần lượt đáp cánh lên trên sàn tàu, bốn chiếc tàu ngầm nhanh chóng nhưng trật tự chui vào khoang bụng tàu sân bay. Ba chiếc tàu chiến khổng lồ thẳng tiến về phía trước để lại sau lưng vùng biển lửa đang dần bị đại dương nuốt chửng.
Vừa rồi Hạo Nhân và mọi người liên tục tiêu diệt đối phương không cho đối phương có cơ hội bắn về phía Huy Vũ và Thái Mi. Hạo Nhân có thể khẳng định hai người tuyệt đối an toàn trước làn súng đạn. Nhưng hai người không những im lặng, còn bất động không chút nhúch nhích thì thật khiến anh không cần lo lắng cũng phải có chút lo lắng, lẽ nào khi rơi xuống một trong hai người có ai đó đã bị thương? Kiểu môi chạm môi đầy mờ ám khiến Thái Mi nhất thời ngây ra. Tuy cô không thể nhìn thấy sắc mặt của Huy Vũ, nhưng bình lặng thế này dường như không đúng với bản tính bá đạo ngày nào của hắn. Phải chăng trước cơn giống bão luôn là một khí hậu đẹp trời. Huy Vũ có phải là đang chuẩn bị lấy mạng cô.
Thứ suy nghĩ đó vừa tồn tại trong đầu lại nghe thấy giọng nói của Hạo Nhân, Thái Mi hoảng hồn bật người ngồi dậy, chiếc dù nhảy cũng được cô hai ba lần vội vàng mới hất được sang bên.
Không còn bị tấm dù nhảy che phủ, Thái Mi có đầy đủ ánh sáng để nhìn rõ Huy Vũ vẫn đang nằm bên cạnh. Không hiểu vì sao cô lại có tới hai lần nằm trên cơ thể hắn, nhưng lần này là cô đã có kinh nghiệm bật người ngồi bên cạnh chứ không phải là ngồi trên người hắn như lần trước.
Nhìn thấy Huy Vũ và Thái Mi vẫn lành lặn, Hạo Nhân thở phào nhẹ nhỏm. Huy Vũ ánh mắt lạnh nhạt gương mặt vẫn bá đạo như thường chóng tay ngồi dậy. Chí Khanh từ xa chạy tới ngồi ngay xuống bên cạnh, không nói không rằng ôm chặt lấy Thái Mi. Hành động bất ngờ này của Chí Khanh khiến Thái Mi nhướng mày kinh ngạc. Huy Vũ ngồi bên cạnh vẫn chưa kịp đứng lên liền dõi mắt nhìn hai người trước mắt đang ôm chặt lấy nhau. Hạo Nhân gần bên cũng chỉ còn cách đưa mắt đứng nhìn.
Cảm nhận thấy vòng ôm của Chí Khanh đang dần siết chặt khiến Thái Mi có cảm giác khó thở, đôi cánh tay của cô vô thức ôm chặt lấy Chí Khanh. Cô hiểu được cảm giác này của Chí Khanh, khi biết được Chí Khanh sắp tới sẽ gặp nguy hiểm cô đã lo lắng thế nào thì bây giờ Chí Khanh lại lo lắng cho cô như thế đó. Thái Mi khẽ mỉm cười, thật không uổng công cô liều lĩnh đến báo tin.
Ngồi nhìn hai người đang ngồi bên cạnh ôm chặt lấy nhau, gương mặt lạnh lùng của Huy Vũ không chút thay đổi, đôi mắt vô cảm không mang bất kì cảm xúc nào. Trái với dáng vẻ lạnh nhạt trầm tĩnh bên ngoài thì bên trong hắn lại nhói lên một cảm xúc khác thường. Không giống với cảm xúc điên cuồng khi tưởng rằng Thái Mi chết, cũng không giống với cảm xúc yên lòng khi thấy Thái Mi an toàn, càng không phải thứ cảm giác ấm áp khi cơ thể Thái Mi nằm trọn trong lồng ngực hắn. Một cảm xúc khó diễn tả bằng lời, nó khiến hắn vô cùng khó chịu.
Không thuận mắt với tình cảnh trước mắt, Huy Vũ đứng lên bỏ đi. Hạo Nhân lên tiếng: “Người đã an toàn, chúng ta vào trong!”
Bị Chí Khanh ôm chặt Thái Mi nhất thời quên mất nhiệm vụ cô đến đây là gì, nghe thấy lời nhắc nhở của Hạo Nhân. Thái Mi liền đẩy người Chí Khanh ra, sắc mặt đầy hoang mang vội hét lên: “Mau rời khỏi đây ngay, Chu gia kéo đến đây không chỉ có hải quân mà không quân cũng…”
Lời chưa nói hết đã vội nín bặt, nhìn thấy ba người Chí Khanh nhìn cô với ánh mắt bình thản vốn có. Thái Mi đưa mắt nhìn quanh sàn tàu đâu đâu cũng đều là máy bay trực thăng, tất cả đều là những chiến cơ trang bị vũ khí chiến lược hùng hậu mà cô chưa từng nhìn thấy bao giờ. Cô khẽ chớp mắt, Khắc Kiệt từng nói việc cô mạo hiểm đến đây báo tin chỉ là thừa sức phí công. Khi đó cô không tin nhưng giờ ngẫm lại thấy đúng thật cô đã làm nên chuyện dư thừa. Đám người Huy Vũ đã chuẩn bị đến mức này thì nguy hiểm nào có thể đến được với bọn họ.
Chí Khanh xoa tóc Thái Mi, sau đó kéo cô cùng đứng lên: “Em an toàn là được.”
“Thiếu gia, chúng ta bị bao vây rồi!”
“Thiếu gia, đội không quân của đối phương bắt đầu hành động.”
“Có sự gây nhiễu tín hiệu. Thiếu gia, tàu ngầm của đối phương đang tiến lại gần tàu chúng ta.”
Thái Mi cùng ba người Chí Khanh vừa bước vào đài quan sát đã nghe thấy một loạt báo cáo.
Huy Vũ ngồi trước màng hình quan sát những hình ảnh của thuộc hạ hắn gửi tới. Ba chiếc tàu chiến của đối phương lập đội hình tam giác vây lấy ba chiếc tàu của Huy Vũ. Trên bầu trời của tàu sân bay đối phương lần lượt những chiếc chiến cơ cất cánh bay lên. Dưới sâu mặt đại dương, hai chiếc tàu ngầm phóng tên lửa hướng về tàu chủ lực của hắn mà bắn.
(Tàu chủ lực: tàu sân bay)
Thấy màng hình hiển thị hơi rung nhẹ, Huy Vũ nhấn nút bên dưới. Hình ảnh hai chiếc tàu ngầm của hắn bị bắn nổ tung. Thái Mi đưa mắt nhìn ra đằng xa xa thấy hai cột sóng nước bắn tung tóe lên trời, sau đó lại rơi xuống ào ào như thác đổ. Cô mở to mắt, căng thẳng đến mức thấp thỏm không yên. Chí Khanh bên cạnh liền nói: “Đừng sợ!” Nói xong cùng Phạm Long và Hạo Nhân bước tới ngồi vào vị trí cạnh Huy Vũ.
Huy Vũ hừ một tiếng, cất giọng lạnh lùng: “Bắn lượt thứ nhất!”
“Rõ!” Lâm đang trong chiếc chiến hạm bên cạnh liền đáp trả mệnh lệnh. Anh ta vừa đưa tay đập vào nút nhấn bên dưới, chiếc chiến hạm nhả đạn về phía đối phương.
Huy Vũ ra lệnh ngắn gọn: “Bắn lượt thứ hai. Không quân đội một xuất kích, hỗ trợ Chris!”
Hơn mười chiếc máy bay ném bom tầm xa lập tức bay lên bầu trời, phối hợp cùng máy bay của Chris bay thẳng về phía các chiến tàu của địch.
Quan sát màn hình, mắt Phạm Long lóe lên tia sáng, khóe miệng nhếch thành nụ cười lạnh lùng: “Đối phương lọt vào tầm bắn!” Ngay khi thấy chiến hạm của đối phương đã tiến lại gần, bàn tay đang đặt trên nút bấm liền ấn mạnh xuống.Qủa ngư lôi mang hỏa lực mạnh nhất bắn trực diện vào chiến tàu đối phương.
Nhìn chiếc chiến tàu của đối phương bị nổ tan tành, Thái Mi tím mặt. Thái Mi từng là sát thủ, cô từng không ít nhiều lần rơi vào cảnh mưa bom lửa đạn nhưng cô không biết chút gì về hải chiến, giao chiến với quy mô lớn trên biển như thế này thì Thái Mi chỉ ngồi vị trí an toàn thôi cũng cảm thấy lạnh toát ngưởi. Tuy vậy, cô vẫn hiểu được bốn người Huy Vũ vừa rồi mạo hiểm bên ngoài sàn tàu chắc hẳn vì máy bay của cô bị nổ. Khoảng thời gian đi sai kế hoạch đã tạo lợi thế cho đối phương, khiến hai chiếc tàu ngầm bị tiêu diệt ngoài dự tính.
Nhưng vẫn công nhận đám người Huy Vũ phản ứng nhanh như tia chớp, phối hợp vô cùng ăn ý. Trong vài giây thất thế không những lật lại tình thế còn tính toán kĩ lưỡng đến mức không cho đối phương có thời gian phản ứng.
“Đội không quân thứ hai xuất phát, tiến thẳng vào tàu chủ lực. Đội không quân thứ ba bắn hạ những chiến cơ bên trên.” Chí Khanh trầm giọng ra lệnh.
Nhìn những chiến cơ như những con tàu vũ trụ dần cất cánh, Thái Mi bất giác cau mày: “Đó là gì?”
“Máy bay tàn hình, có khả năng tránh bị radar phát hiện và nhắm mục tiêu rất hiện đại. Đây là máy bay chiến đấu loại hình mới nhất vẫn chưa tung ra thị trường.” Hạo Nhân lên tiếng giải thích nhanh, hai con mắt và mười đầu ngón tay vẫn thao tác không ngừng.
Thái Mi gật đầu, cô từng nghe qua về loại máy bay này, bây giờ tận mắt nhìn thấy đúng thật khiến cô phải mở rộng tầm mắt. Lại thêm một lần khiến Thái Mi phải trầm trồ tán thưởng, hàng loạt máy bay hai động cơ hai chỗ ngồi, được trang bị vũ khí chiến lược vô cùng hiện đại. Độ nhanh nhạy phải nói hết sức điêu luyện như loài chim ưng vừa lách mình tránh lượt đạn trước mắt đã phóng đạn bắn nổ tung chiếc chiến cơ đằng xa.
“Phấn kích thật!” Thái Mi vung mạnh nắm đấm vào không khí, mắt cô vẫn không rời khỏi màn hình dù chỉ một giây.
Thân tàu đột nhiên lắc lư, cơ thể Thái Mi vừa chao đảo vẫn không biết chuyện gì xảy ra thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Huy Vũ: “Hủy diệt chúng!”
Hạo Nhân nhếch mép, ngữ điệu vang ra đậm mùi máu tanh: “Jushtin, đến lúc anh trả thù cho các anh em rồi!” Hạo Nhân vừa đập mạnh vào nút nhấn bên dưới vừa phát lệnh: “Cho bọn chúng biết thế nào là lễ độ.”
Jushtin là thuộc hạ tâm phúc của Hạo Nhân, là người am hiểu về tàu ngầm, chiến đấu dưới mặt biển là sở trường của anh ta. Nhận được mệnh lệnh từ Hạo Nhân, bốn chiếc tàu ngầm lập tức quay đầu bắn trực diện vào hai chiếc tàu ngầm của đối phương đang bắn vào đáy tàu chủ lực của Huy Vũ. Những tên lửa có cánh mang đầu nổ uy lực vô cùng khiến hai chiếc tàu ngầm của đối phương vừa mới hung hãng lập tức nổ tung. Từ vị trí nổ phát ra một áp lực lớn không ngừng cuồn cuồn xô đẩy vào tàu sân bay khiến thân tàu lắc lư dữ dội. Nhưng vẫn không gây ảnh hưởng lớn so với con tàu khổng lồ đã được bao bọc bởi lớp Nimitz. Đừng nói là sự va chạm của tần sóng nước mà ngay cả đạn pháo cũng khó lòng bắn thủng được thân tàu.
Vừa tận mắt chứng kiến chiếc chiến cơ trên bầu trời nổ tung, giờ lại đến hai chiếc tàu ngầm to lớn cũng bị nổ tan tành mây khói. Thái Mi nhìn như hoa cả mắt, cô vô cùng phấn chấn vội bước đến sau lưng Chí Khanh: “Chí Khanh, em thử được không?”
Hạo Nhân chỉ đơn giản một động tác là nhấn nút thì hai chiếc tàu ngầm liền nổ tung, đơn giản như vậy cô cũng muốn thử.
Huy Vũ đang tập trung vào màn hình, nghe vậy liền quay mặt nhìn sang Thái Mi. Thái Mi lập tức rùng mình liền nắm chặt lấy vai áo của Chí Khanh. Phạm Long vừa gõ bàn phía vừa nói: “Nếu cô muốn cả đám cùng chết thì cứ việc thử.”
Nhìn vào đôi mắt vô cảm mang tính uy hiếp của Huy Vũ, Thái Mi nhún vai cười cười: “Không cho thử thì thôi vậy!”
“Cô còn ý kiến tôi ném cô ra ngoài.” Dứt lời Huy Vũliền quay mặt lại phía màn hình, hoàn toàn không cho Thái Mi cơ hội phản bát.
“Em ngồi xem cũng đủ phấn khích.” Chí Khanh vỗ nhẹ vào tay Thái Mi đang đặt trên vai anh ta lên tiếng an ủi. Cho Thái Mi thử, e là thuộc hạ của anh ta sẽ hy sinh không ít bởi tính hiếu kì của cô.
Hạo Nhân mỉm cười nhếch mép: “Nếu chưa đủ phấn khích tôi dành riêng cho cô một chiếc máy bay. Lên bầu trời rồi cô lộng hành bắn giết.”
Thái Mi trừng mắt nhìn Hạo Nhân: “Tôi không biết điều khiển máy bay, anh muốn tôi chết sớm?”
Hạo Nhân cười cười, anh ta vừa đập vào nút nhấn bên dưới mắt không rời khỏi màn hình vừa nói: “Chết sớm đầu thai sớm, cô chẳng phải không muốn sống trong cảnh bắn giết. Tôi là thuận tình chiều theo ý cô.” Nói xong liên bật cười ha hả, vô cùng đắc ý.
Thái Mi lườm mắt sang hướng khác, không thèm tranh cãi với Hạo Nhân. Đang trong tình cảnh mưa bom lửa đạn vậy mà anh ta vẫn có thể mang cô ra đùa giỡn, phải nói anh ta ngạo mạng hay vì đối phương không là gì trong mắt bọn họ. Nghĩ đến đây Thái Mi cảm thấy có gì đó không đúng, vừa rồi dường như là cô khơi mào, phải nói người ngạo mạng đến ngông cuồng chính là cô mới phải, Hạo Nhân chỉ là người thêm dầu vào lửa.
Chiếc tàu chiến còn lại của đối phương liền bị nổ tung, Huy Vũ nhíu mày. Chí Khanh hạ lệnh: “Bốn tàu ngầm tách ra, bao vây tàu đối phương.”
Đến lúc này Thái Mi mới để ý thấy di chuyển dường như chỉ có bốn chiếc tàu ngầm còn con tàu cô đang đứng và hai chiếc tàu chiến bên cạnh dường như chỉ nằm một chỗ mà bắn. Cô liền hiểu ra chiếc tàu sân bay chủ lực này dễ dàng bị các tàu khác, máy bay, tàu ngầm hay phi đạn tấn công và vì thế cần phải được sự bảo vệ của hai chiếc tàu chiến bên cạnh. Nhưng nếu là vậy thì phía đối phương chỉ còn lại trên mặt biển là tàu sân bay và hàng chục máy bay đang chiến đấu trên không. Nói dễ hiểu thì tàu sân bay của đối phương không còn được sự bảo vệ, không sớm thì muộn cũng nhanh chóng bị tiêu diệt.
Thái Mi khẽ nhíu mày, cô nghĩ mãi vẫn không thông: “Dường như quá dễ dàng.”
Hai gia tộc Chu – Long bao nhiêu năm đối đầu, hai thế lực giằng co giao chiến tuy đôi bên không có ai có bản lĩnh tiêu diệt được ai nhưng chịu thua dễ dàng như vậy dường như không đúng với tác phong của Chu gia. Chu Khắc Kiệt không đơn giản mang cả đội tàu chiến, máy bay chiến đấu chỉ để thua trận dễ dàng.
Chí Khanh trầm giọng: “Trước mắt cần phải tiêu diệt đối phương.”
Suy nghĩ của Thái Mi vốn đã có trong đầu đám người Huy Vũ từ lâu. Đám người Huy Vũ không lên tiếng nhưng không có nghĩa không nhận thấy được điều bất thường này. Nhiều lần giao đấu với Chu Khắc Kiệt, lẽ nào bọn họ không hiểu được thủ đoạn của đối phương. Chu Khắc Kiệt tuy bề ngoài mang dáng vẻ yêu mị cuốn hút, nhưng thủ đoạn tàn độc chắc chắn hơn hẳn đám người Long Huy Vũ. Nhưng một khi đã chấp nhận đối đầu với nguy hiểm, thì không có mạo hiểm nào mà đám người Long Huy Vũ không dám xông vào. Chu Khắc Kiệt tất nhiên sẽ không chịu thua dễ dàng, đây chỉ là sự khởi đầu cho cơn giông bão sắp tới.
“Thiếu gia, đội không quân của đối phương bị tiêu diệt hơn phân nửa. Trang bị vũ khí quá lỏng lẽo, hoàn toàn không đủ năng lực tự vệ. Chúng ta cần phải có sự đề phòng.” Chris đột nhiên hiện lên trên màn hình, vội vàng báo cáo.
Huy Vũ gật đầu sau đó phát lệnh: “Tôi đã nói hủy diệt toàn bộ.”
“Vâng!” Chris lập tức biến mất. Trên màn hình hiện ra bốn chiếc tàu ngầm do Jushtin chỉ huy đã vây lấy chiếc tàu sân bay của đối phương. Trên không trung, những chiến cơ lần lượt bị Chris bắn rơi.
Hai người Chris và Jushtin, người trên không người dưới mặt biển cùng lúc nhấn nút. Hàng loạt đạn pháo, bom ném và tên lửa bắn về phía tàu sân bay.
Tiếng đạn súng bắn ra rát tai khiến Thái Mi vội vàng đưa đưa tay bịt lấy. Vị trí tàu của cô đứng cách xa với tàu sân bay của đối phương hàng trăm kilomet vậy mà đạn bắn vẫn bay đến tai. Không hình dung cũng đủ biết chiếc tàu sân bay đó sẽ có kết cục tàn khốc thế nào.
Ầm… Hàng loạt tiếng nổ gây chấn động đất trời vang ra. Thái Mi nhìn vào con tàu trong màn hình đang không ngừng bắn lên những ngọn lửa lớn, những mảnh vụn bay lên tứ phía. Con tàu khổng lồ bị loạt hỏa tiển xé nát, nặng nề chìm dần xuống đáy đại dương.
Nhìn mặt biển đằng xa thấp thoáng những ngọn lửa màu cam nhạt, Thái Mi lạnh người, nơi đó hẳn đã trở thành vùng biển lửa.
Hàng chục chiến cơ lần lượt đáp cánh lên trên sàn tàu, bốn chiếc tàu ngầm nhanh chóng nhưng trật tự chui vào khoang bụng tàu sân bay. Ba chiếc tàu chiến khổng lồ thẳng tiến về phía trước để lại sau lưng vùng biển lửa đang dần bị đại dương nuốt chửng.
Danh sách chương