_Ko... Ko...( Lệ hét to).
Tôi bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, những giọt hồ môi ướt đẫm cả tráng lăn dài xuống khuôn mặt của tôi. Đã 10 năm trôi qua nhưng những cảnh tượng ấy cứ như vừa mới xảy ra, mỗi đêm chỉ cần chợp mắt là cơn ác mộng của 10 năm về trước cứ như 1 thước phim tua chậm trong tiềm thức đưa tôi về với quá khứ đau đớn ấy.
Đưa tay ôm lấy gối đôi mắt nhìn vào khoảng không xa xăm nhớ lại.
_Lệ ơi... Mau lên con... Bố đang đợi ( mẹ lệ).
_Con xong rồi đây ạ ( lệ nói).
Cô bé đeo chiếc balo trên vai vội vội vàng vàng chạy xuống cầu thang.
_Bố đợi lâu lắm rồi đấy. Đi thôi con ( mẹ lệ).
_Vâng ( lệ).
Cả gia đình ngồi vào chiếc ô tô sang trọng rời khỏi nhà hướng ra ngoại ô. Nhìn hàng cỏ xanh mướt, những cây hoa dại mọc bên đường Lệ buột miệng kêu lên.
_Woa... Cảnh ở đây đép quá...
Bà Hương đưa tay vuốt những sợi tóc trên đầu con gái, miệng mỉm cười hiền hậu.
_Ở quê vừa đẹp lại yên bình.
Chiếc xe cứ chạy băng băng trên đường, từng cơn gió thổi qua làm những hàng cây,những bông hoa đu đưa tạo nên 1 khung cảnh đẹp đẽ. Ông Việt chầm chậm giảm ga đánh lái vào con hẻm và dừng lại trong sân của 1 ngôi nhà cũ kĩ nằm trong làng quê yên bình.
_Vợ, chồng thằng Việt về đó phải ko. ( Bà nói).
Bà hai với dáng chiếc lưng đã còng,lom khom từ trong nhà bước ra.
Ông Việt mở cửa ô tô, bước xuống ôm lấy người phụ nữ với khuôn mặt già nua, mái tóc đã ngã sang màu bạc.
_Con đây ạ.
Bà hai đánh yêu lên vai con trai mình nói với giọng trách móc.
_Cha bố anh, chị lâu lắm mới chịu về thăm mẹ, cái Lệ cháu nội tôi đâu rồi.
Hai mẹ con Lệ mở cửa bước xuống.
_Con chào mẹ ( bà Hương nói).
_Ừ...
Lệ vui vẻ chạy lại lao xòa vào lòng,ôm chầm lấy bà.
_Con đây ạ. Bà nội có nhớ con ko.
Bà Hai đưa bàn tay nhăn nheo, khô ráp vuốt ve mái tóc của đứa cháu gái duy nhất của mình, đôi mắt rưng rưng vì xúc động.
_Nhớ... Bà nhớ con bé con của bà lắm chứ... Thôi...thôi... Tất cả vào nhà đi ko nắng lại ôm.
_Vâng.
Dứt lời bà Hai quay người nắm tay bé Lệ dắt vào nhà. Bên ngoài ông Việt và vợ mở cóp lấy mấy túi đồ đã chuẩn bị sẵn đem vào.
_Mấy đứa ngồi ở đây để mẹ ra sau làm con gà nấu cháo. Đi đường chắc đói cả rồi. ( bà Hai nói)
Bà Hai lom khom đứng dậy. Thấy vậy ông Việt uống vội chén nước trên bàn rồi nhanh chóng đứng lên.
_Để con phụ mẹ ( ông Việt nói).
_Ko cần đâu... Con đi đường mệt rồi nghỉ ngơi đi mẹ làm tí là xong... ( bà hai nói).
_Lâu con ko làm gà, ko biết giờ giết nó có chết ko, mẹ để con làm với. Về đây mà ko được làm gà thì chán lắm. ( ông Việt nói)
Thấy con trai có vẻ thích thú, bà Hai cũng ko từ chối mà vui vẻ nói.
_Được rồi... Bố a... Giờ làm giám đốc mà vẫn thích giết gà thế à. Thôi đi nhanh kẻo cái Hương và cháu tôi nó đói. ( bà Hai nói)
Ông Việt đỡ lấy bà Hai.
_Vâng. Mình đi thôi mẹ.
Lúc này trên nhà chỉ còn lại 2 mẹ con bà Hương.
_Mẹ đem đồ vào phòng. Con đi tắm thay bộ đồ cho mát. Ở đây ko có điều hòa nên sẽ nóng đấy. ( bà Hương nói).
_Vâng. Con đi đây ạ.
Về quê nội là điều mà tôi rất thích từ trước đến nay cho nên chỉ cần làm bố, mẹ vui tôi nhất định sẽ được ở lại chơi với bà. Lấy bộ quần áo trong vali tôi đi vào wc tắm rửa.
Bước ra khỏi nhà tắm quay trở lại nhà trên đã thấy mọi người ngồi sẵn vào bàn. Bà nội thấy tôi vội lom khom đứng dậy.
_Mau mau vào ăn cơm ko lại đói đấy. ( bà nói).
_Vâng ạ. Cháu vào đây ( tôi nói).
Bữa cơm hôm ấy diễn ra thật vui vẻ và ấm áp. Bố, mẹ ở lại chơi với bà thêm 1 tí thì lại quay trở về thành phố lo cho công việc của mình. Trước khi đi mẹ còn ôm lấy tôi dặn dò.
_Ở lại chơi với bà ngoan nhé. Hết hè bố, mẹ sẽ về đón.
Xa bố, mẹ tuy buồn một chút nhưng bù lại tôi được ở đây chơi với bà suốt mùa hè. Tôi ôm lấy mẹ, ngoan ngoãn gật đầu.
_Con biết rồi ạ. Bố, mẹ về cẩn thận. (Tôi nói).
_Mẹ cho vợ, chồng con gửi bé Lệ ở đây. Hết hè bọn con sẽ về đón cháu ( ông Việt nói).
Bà Hai với chiếc lưng còng, mái tóc bạc nắm lấy tay con trai và con dâu mình.
_Hai đứa cứ lo công việc cho tốt. Cháu gái cưng ở đây mẹ sẽ chăm sóc nó chu đáo. ( bà hai nói).
_Vâng. Bọn con chào mẹ ( ông việt nói).
Bố, mẹ dặn dò tôi và chào bà xong thì lên xe ô tô trở về thành phố. Vùng quê tuy nghèo nhưng rất yên bình. Lũ trẻ trong làng thấy tôi ở thành phố mới về cũng muốn kết bạn cho nên bọn chúng thường kéo sang nhà bà rất đông, chúng tôi mau chóng trở thành bạn của nhau.
Mỗi ngày tôi thường cùng đám bạn trong làng vui đùa, chỉ khi đến giờ cơm hay tới giờ ngủ tôi mới trở về nhà. Mỗi ngày tôi cùng đám bạn trong làng vui đùa với mấy trò chơi dân gian mà cuộc sống ở thành phố trước giờ tôi chưa từng trải qua.
Vui vẻ ko bao lâu thì ác mộng đã đến với tôi. Buổi chiều hôm ấy đang ngồi ăn cơm với bà thì lũ bạn đi sang gọi to.
_Lệ ơi...đi xem xiếc ko. Đội xiếc trên thành phố về đấy.
Tôi vội vàng buông bát cơm ăn dở xuống đất nói với theo.
_Đợi mình 1 tí... Mình ăn xong bát cơm sẽ đi.
Vội vàng chang miếng canh húp nhanh đến nổi tôi bị sặc. Bà vội đưa tay về phía tôi vuốt vuốt trước ngực cho đỡ sặc.
_Ăn từ từ thôi cháu.
_Vâng. Cháu ăn xong rồi. Bà cho cháu đi xem xiếc tí ạ.
_Ừ. Đừng đi đâu xa kẻo lạc.
_Vâng.
Tôi chạy vù đi, tay cầm theo chai nước. Lúc nãy do ăn khá nặng cho nên cứ uống nước mãi.
_Cậu uống nhiều nước thế tí xem lại buồn tiểu.
_Buồn thì đi thôi. Haha.
Bọn tôi vui vẻ đi ra đầu làng nơi tổ chức rạp xiếc, ở vùng quê lâu lâu mới có chương trình của thành phố cho nên giờ này mọi người đã đông đủ. Khó khăn lắm mới tìm được chỗ để ngồi trên khán đài MC cũng bắt đầu nói.
_Mời mọi người tập trung hướng mắt về sân khấu để xem chú hề vui nhộn của chúng ta.
Tất cả hướng mắt về đó kèm theo những tiếng vỗ tay. Ngồi coi được 1 lúc thì tôi buồn tiểu, kéo tay cái Hiền ngồi bên cạnh.
_Mình buồn tiểu quá cậu giữ chỗ giúp mình nhé.
_Ừ. Ra ngoài kia tìm chỗ nào vắng người đi tạm đi.
_Ừ.
Tôi đứng dậy rời khỏi chỗ đi ra ngoài nhìn xung quanh mọi thứ vắng vẻ và tối tăm. Tất cả mọi người đang tập trung xem xiếc thành ra bên ngoài chẳng có ai. Thỉnh thoảng lại có tiếng ve kêu trên các cành cây làm tôi rất sợ, ôm lấy cái bụng chạy nhanh đi tìm nhà vệ sinh. Thật may cho tôi phía sau rạp xiếc 1 đoạn có cái nhà vệ sinh cũ. Vội chạy vào đó ngó nghiêng chẳng thấy ai liền tuột quần ngồi xuống.
Cảm giác mang 1 bụng căng cứng được giải tỏa thật dễ chịu, đứng dậy kéo chiếc quần để đi ra ngoài thì bất ngờ có 1 bàn tay từ phía sau bịch lấy miệng ôm eo kéo tôi vào sâu bên trong.
_Im mồm ko tao giết...
Tôi bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, những giọt hồ môi ướt đẫm cả tráng lăn dài xuống khuôn mặt của tôi. Đã 10 năm trôi qua nhưng những cảnh tượng ấy cứ như vừa mới xảy ra, mỗi đêm chỉ cần chợp mắt là cơn ác mộng của 10 năm về trước cứ như 1 thước phim tua chậm trong tiềm thức đưa tôi về với quá khứ đau đớn ấy.
Đưa tay ôm lấy gối đôi mắt nhìn vào khoảng không xa xăm nhớ lại.
_Lệ ơi... Mau lên con... Bố đang đợi ( mẹ lệ).
_Con xong rồi đây ạ ( lệ nói).
Cô bé đeo chiếc balo trên vai vội vội vàng vàng chạy xuống cầu thang.
_Bố đợi lâu lắm rồi đấy. Đi thôi con ( mẹ lệ).
_Vâng ( lệ).
Cả gia đình ngồi vào chiếc ô tô sang trọng rời khỏi nhà hướng ra ngoại ô. Nhìn hàng cỏ xanh mướt, những cây hoa dại mọc bên đường Lệ buột miệng kêu lên.
_Woa... Cảnh ở đây đép quá...
Bà Hương đưa tay vuốt những sợi tóc trên đầu con gái, miệng mỉm cười hiền hậu.
_Ở quê vừa đẹp lại yên bình.
Chiếc xe cứ chạy băng băng trên đường, từng cơn gió thổi qua làm những hàng cây,những bông hoa đu đưa tạo nên 1 khung cảnh đẹp đẽ. Ông Việt chầm chậm giảm ga đánh lái vào con hẻm và dừng lại trong sân của 1 ngôi nhà cũ kĩ nằm trong làng quê yên bình.
_Vợ, chồng thằng Việt về đó phải ko. ( Bà nói).
Bà hai với dáng chiếc lưng đã còng,lom khom từ trong nhà bước ra.
Ông Việt mở cửa ô tô, bước xuống ôm lấy người phụ nữ với khuôn mặt già nua, mái tóc đã ngã sang màu bạc.
_Con đây ạ.
Bà hai đánh yêu lên vai con trai mình nói với giọng trách móc.
_Cha bố anh, chị lâu lắm mới chịu về thăm mẹ, cái Lệ cháu nội tôi đâu rồi.
Hai mẹ con Lệ mở cửa bước xuống.
_Con chào mẹ ( bà Hương nói).
_Ừ...
Lệ vui vẻ chạy lại lao xòa vào lòng,ôm chầm lấy bà.
_Con đây ạ. Bà nội có nhớ con ko.
Bà Hai đưa bàn tay nhăn nheo, khô ráp vuốt ve mái tóc của đứa cháu gái duy nhất của mình, đôi mắt rưng rưng vì xúc động.
_Nhớ... Bà nhớ con bé con của bà lắm chứ... Thôi...thôi... Tất cả vào nhà đi ko nắng lại ôm.
_Vâng.
Dứt lời bà Hai quay người nắm tay bé Lệ dắt vào nhà. Bên ngoài ông Việt và vợ mở cóp lấy mấy túi đồ đã chuẩn bị sẵn đem vào.
_Mấy đứa ngồi ở đây để mẹ ra sau làm con gà nấu cháo. Đi đường chắc đói cả rồi. ( bà Hai nói)
Bà Hai lom khom đứng dậy. Thấy vậy ông Việt uống vội chén nước trên bàn rồi nhanh chóng đứng lên.
_Để con phụ mẹ ( ông Việt nói).
_Ko cần đâu... Con đi đường mệt rồi nghỉ ngơi đi mẹ làm tí là xong... ( bà hai nói).
_Lâu con ko làm gà, ko biết giờ giết nó có chết ko, mẹ để con làm với. Về đây mà ko được làm gà thì chán lắm. ( ông Việt nói)
Thấy con trai có vẻ thích thú, bà Hai cũng ko từ chối mà vui vẻ nói.
_Được rồi... Bố a... Giờ làm giám đốc mà vẫn thích giết gà thế à. Thôi đi nhanh kẻo cái Hương và cháu tôi nó đói. ( bà Hai nói)
Ông Việt đỡ lấy bà Hai.
_Vâng. Mình đi thôi mẹ.
Lúc này trên nhà chỉ còn lại 2 mẹ con bà Hương.
_Mẹ đem đồ vào phòng. Con đi tắm thay bộ đồ cho mát. Ở đây ko có điều hòa nên sẽ nóng đấy. ( bà Hương nói).
_Vâng. Con đi đây ạ.
Về quê nội là điều mà tôi rất thích từ trước đến nay cho nên chỉ cần làm bố, mẹ vui tôi nhất định sẽ được ở lại chơi với bà. Lấy bộ quần áo trong vali tôi đi vào wc tắm rửa.
Bước ra khỏi nhà tắm quay trở lại nhà trên đã thấy mọi người ngồi sẵn vào bàn. Bà nội thấy tôi vội lom khom đứng dậy.
_Mau mau vào ăn cơm ko lại đói đấy. ( bà nói).
_Vâng ạ. Cháu vào đây ( tôi nói).
Bữa cơm hôm ấy diễn ra thật vui vẻ và ấm áp. Bố, mẹ ở lại chơi với bà thêm 1 tí thì lại quay trở về thành phố lo cho công việc của mình. Trước khi đi mẹ còn ôm lấy tôi dặn dò.
_Ở lại chơi với bà ngoan nhé. Hết hè bố, mẹ sẽ về đón.
Xa bố, mẹ tuy buồn một chút nhưng bù lại tôi được ở đây chơi với bà suốt mùa hè. Tôi ôm lấy mẹ, ngoan ngoãn gật đầu.
_Con biết rồi ạ. Bố, mẹ về cẩn thận. (Tôi nói).
_Mẹ cho vợ, chồng con gửi bé Lệ ở đây. Hết hè bọn con sẽ về đón cháu ( ông Việt nói).
Bà Hai với chiếc lưng còng, mái tóc bạc nắm lấy tay con trai và con dâu mình.
_Hai đứa cứ lo công việc cho tốt. Cháu gái cưng ở đây mẹ sẽ chăm sóc nó chu đáo. ( bà hai nói).
_Vâng. Bọn con chào mẹ ( ông việt nói).
Bố, mẹ dặn dò tôi và chào bà xong thì lên xe ô tô trở về thành phố. Vùng quê tuy nghèo nhưng rất yên bình. Lũ trẻ trong làng thấy tôi ở thành phố mới về cũng muốn kết bạn cho nên bọn chúng thường kéo sang nhà bà rất đông, chúng tôi mau chóng trở thành bạn của nhau.
Mỗi ngày tôi thường cùng đám bạn trong làng vui đùa, chỉ khi đến giờ cơm hay tới giờ ngủ tôi mới trở về nhà. Mỗi ngày tôi cùng đám bạn trong làng vui đùa với mấy trò chơi dân gian mà cuộc sống ở thành phố trước giờ tôi chưa từng trải qua.
Vui vẻ ko bao lâu thì ác mộng đã đến với tôi. Buổi chiều hôm ấy đang ngồi ăn cơm với bà thì lũ bạn đi sang gọi to.
_Lệ ơi...đi xem xiếc ko. Đội xiếc trên thành phố về đấy.
Tôi vội vàng buông bát cơm ăn dở xuống đất nói với theo.
_Đợi mình 1 tí... Mình ăn xong bát cơm sẽ đi.
Vội vàng chang miếng canh húp nhanh đến nổi tôi bị sặc. Bà vội đưa tay về phía tôi vuốt vuốt trước ngực cho đỡ sặc.
_Ăn từ từ thôi cháu.
_Vâng. Cháu ăn xong rồi. Bà cho cháu đi xem xiếc tí ạ.
_Ừ. Đừng đi đâu xa kẻo lạc.
_Vâng.
Tôi chạy vù đi, tay cầm theo chai nước. Lúc nãy do ăn khá nặng cho nên cứ uống nước mãi.
_Cậu uống nhiều nước thế tí xem lại buồn tiểu.
_Buồn thì đi thôi. Haha.
Bọn tôi vui vẻ đi ra đầu làng nơi tổ chức rạp xiếc, ở vùng quê lâu lâu mới có chương trình của thành phố cho nên giờ này mọi người đã đông đủ. Khó khăn lắm mới tìm được chỗ để ngồi trên khán đài MC cũng bắt đầu nói.
_Mời mọi người tập trung hướng mắt về sân khấu để xem chú hề vui nhộn của chúng ta.
Tất cả hướng mắt về đó kèm theo những tiếng vỗ tay. Ngồi coi được 1 lúc thì tôi buồn tiểu, kéo tay cái Hiền ngồi bên cạnh.
_Mình buồn tiểu quá cậu giữ chỗ giúp mình nhé.
_Ừ. Ra ngoài kia tìm chỗ nào vắng người đi tạm đi.
_Ừ.
Tôi đứng dậy rời khỏi chỗ đi ra ngoài nhìn xung quanh mọi thứ vắng vẻ và tối tăm. Tất cả mọi người đang tập trung xem xiếc thành ra bên ngoài chẳng có ai. Thỉnh thoảng lại có tiếng ve kêu trên các cành cây làm tôi rất sợ, ôm lấy cái bụng chạy nhanh đi tìm nhà vệ sinh. Thật may cho tôi phía sau rạp xiếc 1 đoạn có cái nhà vệ sinh cũ. Vội chạy vào đó ngó nghiêng chẳng thấy ai liền tuột quần ngồi xuống.
Cảm giác mang 1 bụng căng cứng được giải tỏa thật dễ chịu, đứng dậy kéo chiếc quần để đi ra ngoài thì bất ngờ có 1 bàn tay từ phía sau bịch lấy miệng ôm eo kéo tôi vào sâu bên trong.
_Im mồm ko tao giết...
Danh sách chương