Lý Cảnh, dị năng giả hệ hỏa cấp 4, trưởng tử Lý gia, lúc Lý gia rơi đài được thủ hạ liều mạng cứu ra. Vì vậy ở đây thành lập thế lực mới, lập mưu muốn đánh bại nhân vật phản diện, đoạt lại đồ vốn thuộc về mình.

Y vẫn luôn có tâm tư với Thẩm Tịch, nhưng mà Ngu Tiểu Mạc không nhìn ra được y thích xuất phát từ chân tâm hay là vì Thẩm Tịch là một omega.

Nếu như thực sự thích, làm sai sẽ đem hắn thành đồ chơi ở trước mặt mọi người tùy ý làm bậy? Nếu như vừa rồi Ngu Tiểu Mạc không đẩy y ra, chỉ sợ tay của y sẽ với vào trong quần áo Ngu Tiểu Mạc.

Nghĩ đến đây, Ngu Tiểu Mạc không khỏi rùng mình, cảm thấy thật ghê tởm.

"Thái độ gì đây?! Lại đây cho ta!"

Trên mặt Lý Cảnh hết sức khó coi, hiển nhiên là bị hành động vừa rồi của Ngu Tiểu Mạc chọc giận.

Ngu Tiểu Mạc lui về phía sau vài bước, lạnh lùng nói: "Tinh hạch đều ở trong đây, những chuyện còn lại Hà Kiệt sẽ giải thích rõ. Nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi đây."

Dường như không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, Lý Cảnh sửng sốt, sau đó cười lạnh: "Được, cậu đi đi. Dù sao đến kỳ phát tình thì cậu cũng phải trở về cầu ta thôi."

Ngu Tiểu Mạc nói: "Cái này không nhọc lòng ngài quan tâm." Có tìm cũng phải tìm Mạc Sở, tìm ngươi làm gì!

Nói xong, hắn không để ý sắc mặt Lý Cảnh lần thứ hai trầm xuống, xoay người bước nhanh ra ngoài.

Nam chính này cho hắn ấn tượng cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ, kém.

Vừa bước ra, Ngu Tiểu Mạc liền nhịn không được mà hỏi hệ thống: "Người này thật sự là nam chính? Vì sao lớn lên thành cái dạng này?" So với hai nam chính lúc trước xem mình là người yêu mà nói, Lý Cảnh thật sự quá tệ.

Hoàng ngừng vài giây, sau đó lười biếng nói: "Vai chính là do chủ hệ thống lựa chọn, mặc kệ lớn lên thành bộ dạng gì, chỉ cần linh hồn của y hợp mắt chủ hệ thống, nó có thể để y trở thành vai chính một thế giới."

"Vì sao chủ hệ thống mạnh như vậy?"

Ngu Tiểu Mạc sửng sốt: "Quả thực là... Sự tồn tại giống như thần."

"Đối với những thế giới mà nó sáng tạo ra, quả thật nó chính là thần."

Hoàng nói: "Muốn giết thần sao thiếu niên?"

Ngu Tiểu Mạc ngừng vài giây mới phát hiện đây là Hoàng đang hài hước hiếm gặp, vì vậy nhanh chóng phối hợp nở nụ cười: "Ha ha."

Hoàng không có chút cảm kích nào: "Ngươi cười quá giả tạo."

Ngu Tiểu Mạc: "....."

Lúng túng ho khan vài tiếng, hắn dời đi đề tài câu chuyện: "Nếu như ta gặp được nhân vật phản diện, có phải có thể mở ra kỹ năng thứ tư không?"

"Đúng vậy, ngươi sẽ biết cốt truyện phát triển sau này, đồng thời cũng sẽ thu được nhiệm vụ nhánh."

Hoàng không truy cứu nụ cười giả tạo kia nữa, nói: "Tiếp nhận nhiệm vụ nhánh, ngươi có thể thúc đẩy cốt truyện phát triển."

Ngu Tiểu Mạc nghe vậy vui vẻ nói: "Nói chính xác là khi ta làm nhiệm vụ nhánh đồng thời cũng có thể tăng tiến độ?"

"Đúng vậy đồng thời theo cấp bậc của ngươi tăng cao, ảnh hưởng của ngươi với cái thế giới này càng ngày càng lớn, cuối cùng thậm chí có thể thay thế vai chính."

Không thể nghi ngờ là tin tức này càng làm cho Ngu Tiểu Mạc kinh hỉ hơn cái kia, kỳ thực hắn cũng không nghĩ thay thế vai chính, nhưng đồng thời hắn cũng không muốn cứ mãi làm một pháo hôi, lúc nào cũng là cái nhiệm vụ dùng thân thể của nguyên chủ đỡ đạn thay cho vai chính.

Chỉ cần mạnh đến mức có thể thay đổi vận mệnh thân phận này, hắn liền cảm thấy thỏa mãn.

"Ta sẽ đạt đến một bước kia."

"Ừ, ngươi có thể làm được."

Hoàng không có nói ra những ký chủ thật sự mạnh đến mức có thể thay thế được vai chính, cuối cùng bị chủ hệ thống "tiêu hủy" một cách im hơi lặng tiếng, không để lại dấu vết gì.

Nhưng mà có một số việc, không nói ra có thể tốt hơn.

Hệ thống yên lặng nghĩ, kết thúc trò chuyện với Ngu Tiểu Mạc.

Đây là tư tâm của nó, sau này, cũng sẽ biến thành tư tâm của ký chủ ——

Lật đổ, chủ hệ thống.

Hoàn toàn không biết mình bị hệ thống âm thầm hố chết, Ngu Tiểu Mạc nhanh chóng bị vài người trong căn cứ tìm đi qua.

Một số tiểu đội trong căn cứ ra ngoài tìm kiếm vật tư đã trở về, nhưng đại đa số đều bị thương các kiểu, cần trị liệu cấp bách.

Nhân viên bên tổ y liệu không đủ, sau khi biết Thẩm Tịch hệ trị liệu đã trở về liền nhanh chóng phái người đến mời, mong hắn có thể hỗ trợ điều trị.

Chờ tới khi Ngu Tiểu Mạc chạy tới tổ y liệu thì, ngửi thấy chính là mùi máu tươi nồng đậm trong không khí, trộn lẫn với mùi của nước khử trùng, cũng không có dễ ngửi.

Hắn nhíu nhíu mày, đi tới bên cạnh một người bị thương nặng nhất, nhìn sơ qua, bạch quang trên tay tụ lại, nhẹ nhàng đưa vào vết thương trên người người kia.

Người kia dần dần bớt thống khổ, vết thương khôi phục một chút, rất nhanh, không còn để lại dấu vết gì, hoàn toàn lành lặn.

"Hệ trị liệu thực sự là thần kỳ."

Y tá đứng một bên sợ hãi than một tiếng, Ngu Tiểu Mạc cười cười với cô, rồi đi qua trị liệu cho một người khác.

Quá trình trị liệu tùy theo độ nghiêm trọng của vết thương mà tốn thời gian dài ngắn không giống nhau, trong mắt người khác Ngu Tiểu Mạc trị liệu rất dễ dàng, nhưng trên thực tế chỉ có hắn có thể cảm nhận được sau khi điều trị cho hai bệnh nhân, thể lực của mình giảm xuống rất nhanh, xem ra hệ trị liệu cũng không phải là hoàn hảo, một khi thể lực không chống đỡ nổi nữa, vậy coi như xong.

"Cần nghỉ ngơi một chút không?"

Sau khi bệnh nhân thứ ba được chữa lành, y tá chú ý tới mồ hôi túa ra trên trán Ngu Tiểu Mạc: "Rất tiêu hao thể lực sao?"

Ngu Tiểu Mạc lắc đầu, lau mồ hôi trên trán: "Tôi không sao, còn bao nhiêu bệnh nhân?"

"Còn có..."

Y tá nhìn thoáng qua danh sách trên tay: "Mười một người, năm người trọng thương, sáu người bị thương nhẹ."

"Vậy trước tiên đưa tôi đến nơi bệnh nhân bị trọng thương đi."

"Được."

Đi đến phòng bệnh có bốn người, Ngu Tiểu Mạc bắt đầu trị liệu cho những người trọng thương này, cũng không nhìn những vết thương kia có bao nhiêu dữ tợn xấu xí, thả ra bạch quang trên tay.

Mặc dù thân thể đã sớm được cường hóa qua, nhưng cuối cùng thể lực omega vẫn là yếu nhất. Sau khi trị liệu xong cho bốn người này, Ngu Tiểu Mạc đứng dậy, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.

"Bác sĩ Thẩm!"

Y tá nhanh chóng đỡ lấy hắn, phát hiện sắc mặt của hắn rất kém: "Trời ạ, ngài không sao chứ?"

Trước mắt Ngu Tiểu Mạc toàn một màu đen, đầu đau như muốn nứt ra. Thở dốc nửa ngày mới hơi trở lại như bình thường, mệt mỏi khoát khoát tay: "Còn, còn ổn..."

Hắn vẫn đánh giá cao thân thể Thẩm Tịch, lúc trị liệu cho tám bệnh nhân trọng thương đã là cực hạn, nếu như sử dụng dị năng nữa, phỏng chừng người cần trị liệu là hắn.

Đương nhiên y tá cũng nhìn ra điểm này, quyết định thật nhanh, nói: "Ngày hôm nay ngài không thể sử dụng dị năng được nữa, ở đây nghỉ ngơi một lát đi."

Ngu Tiểu Mạc lắc đầu không nói gì, để hộ sĩ dìu mình thêm một lát, đến khi trước mắt không còn choáng váng, lại nói: "Không phải còn một người trọng thương nữa sao? Cô dẫn tôi đi xem người nọ đi."

Vừa nói như vậy đầu có chút choáng, y tá nhìn danh sách trên tay rồi lại nhìn nhìn Ngu Tiểu Mạc, không đồng ý.

"Không phải nói ở đây thiếu người sao? Nếu như tôi không qua đó thì người ta sẽ không được chữa trị đúng lúc đâu."

Ngu Tiểu Mạc kiên trì nói: "Chỉ là nhiều thêm một người mà thôi, tôi sẽ không vì chịu đựng không nổi mà chết."

Y tá do dự nói: "Thế nhưng —— "

"Bệnh nhân kia ở đâu?"

"....."

Cuối cùng y tá không lay chuyển được Ngu Tiểu Mạc, dẫn hắn đến phòng bệnh của bệnh nhân bị trọng thương kia, về phần những người bị thương nhẹ, y tá nói sao cũng không chịu để cho Ngu Tiểu Mạc lại tiếp tục tiêu hao dị năng.

Cái người bị thương này nằm trong một phòng bệnh dành cho hai người, một cái giường khác trống không, trong phòng bệnh chỉ có một mình người này.

Nam nhân trên giường bệnh có chút bẩn, thảm hại, đã hôn mê.

Vết thương trên bắp đùi của y, được băng bó sơ sài, Ngu Tiểu Mạc cẩn thận mở băng vải ra, lúc này mới phát hiện bắp đùi của y lại bị xé rách một miếng thịt, vết thương hơi dữ tợn cùng kinh khủng.

Coi như là y tá đã nhìn qua nhiều vết thương, cũng bị vết thương kinh khủng này dọa cho nhảy dựng.

Ngu Tiểu Mạc cau mày, hít sâu một hơi, gắng gượng ngưng tụ trên tay một đoàn bạch quang, so với lúc nãy yếu hơn không biết bao nhiêu.

Vết thương người kia khôi phục một chút, mặc dù tốc độ khôi phục không nhanh, nhưng tốt xấu gì vẫn là phát huy tác dụng.

Sau khi đợi cho vết thương của y khôi phục lại, Ngu Tiểu Mạc nặng nề thở phào nhẹ nhõm, cảm giác đời này mình cũng không có làm người tốt như thế.

Sau đó, thân thể hắn mất trọng tâm ngã về phía sau, hoàn toàn mất ý thức.

"Bác sĩ Thẩm, bác sĩ Thẩm!!!"

...

Đệm giường dưới thân cũng không có mềm mại, Ngu Tiểu Mạc ý thức được mình đang nằm trên giường bệnh.

Chuyện gì xảy ra? Hắn ngất đi thôi, sau đó thì sao?

Sau đó đã bị y tá đưa lên giường bệnh này hả?

Ngu Tiểu Mạc thử ngồi dậy, đầu vẫn hơi đau, nhưng khá hơn trước rất nhiều.

Hắn đi tới giường đối diện, nam nhân được hắn cứu vẫn còn đang hôn mẹ, tóc tai lộn xộn, giống như... Bị chó gặm qua vậy.

Có chút cưỡng ép, Ngu Tiểu Mạc nhịn không được duỗi tay sửa sửa tóc cho y.

Nhưng mà ở giây tiếp theo, tay hắn đã bị nắm chặt.

Ngu Tiểu Mạc đình chỉ động tác, chỉ cảm thấy sức lực của người này rất lớn, lớn đến mức muốn bóp nát xương của hắn.

Cái tay kia chậm rãi hạ xuống, lộ ra một đôi mắt, trong mắt mang theo một phần đình trệ, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất.

"Ngươi là ai?"

Âm thanh nam nhân khàn khàn, ở trong phòng bệnh an tĩnh nghe vào đặc biệt băng lãnh, làm Ngu Tiểu Mạc sửng sốt.

Đinh.

"Chúc mừng ký chủ, đã gặp hai nhân vật chủ yếu, cũng được thưởng thêm điểm tích lũy."

[ Tiến độ nhiệm vụ: 1/10 ]

[ Điểm tích lũy: 100 ]

[ Hệ thống nhắc nhở: Tự động mở khóa kỹ năng, biết cốt truyện ]

[ Đang truyền tống cốt truyện ]

[ Truyền tống hoàn tất ]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện