Phàm hạ hành cung.
Kevin cúi đầu, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm mặt đất. Ánh sáng phản chiếu trên nền đá cẩm thạch chiếu lên gương mặt vặn vẹo mơ hồ của gã, lúc này tam hoàng tử không duy trì được lễ độ ôn hòa giả dối, mà nhìn qua thấy dữ tợn mà chán ghét. Nhưng mà, loại tâm tình này chỉ xuất hiện trên người gã chỉ vài giây.
Lần thứ hai ngẩng đầu lên, Kevin đã khôi phục bình tĩnh: "Phụ hoàng, ta có thể hỏi một câu tại sao không?"
Ánh mắt Knowles dừng trên người con thứ ba mà mình đã từng tự hào, bình tĩnh nhìn gã một lúc, nói: "Ta chỉ là suy tính vì lợi ích của đế quốc. Lúc này tiến hành điển lễ duyệt binh biên phòng, Andean chủ trì thích hợp hơn con."
Điển lễ duyệt binh biên phòng mười năm một lần có ý nghĩa cực kỳ quan trọng, không chỉ là đối với dân chúng cùng binh sĩ đế quốc, mà đối với hoàng tử đế quốc mà nói, có thể có cơ hội chủ trì điển lễ này, có ý nghĩa là bản thân được hoàng đế tín nhiệm, ý là mình sẽ là người có tiềm lực nhất thừa kế hoàng vị.
Điển lễ duyệt binh biên phòng trước kia đều là do Kevin chủ trì, gã là người tiềm năng nhất có thể thừa kế ngôi vị hoàng đế, chủ trì điển lễ này đương nhiên cũng dễ hiểu. Đáng tiếc, phần vinh quang hiện tại lại không thuộc về gã.
Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, Kevin hít sâu một hơi, nói: "Hoàng huynh chủ trì điển lễ, ta không có ý kiến, nhưng lúc trước hắn cũng không có kinh nghiệm gì, điển lễ duyệt binh quan trọng như vậy, hắn có thể đảm nhiệm được hay không..."
Làm hoàng đế đế quốc nhiều năm như vậy, làm sao nhìn không ra hàm ý trong lời nói của con trai thứ ba, bất động thanh sắc nhíu nhíu mày, ông ta khoát khoát tay ý bảo Kevin không cần nói nữa: "Thời điểm lần đầu tiên con chủ trì cũng chẳng phải không có kinh nghiệm sao? Ta tin tưởng năng lực của nó, huống hồ, nhi tử của ta không có khả năng yếu kém như vậy."
Ý tứ chính là ta có thể làm được, hắn đương nhiên cũng có thể, thậm chí còn làm tốt hơn sao? Âm u dày đặc trong mắt không thể che giấu, Kevin cắn răng, đè xuống tức giận trong lòng.
"Mong phụ hoàng có thể suy nghĩ lại, dù sao hoàng huynh hắn —— "
Dưới sự tức giận, Kevin khó tránh khỏi nói không lựa lời, trong giọng nói cũng hiện lên phẫn nộ cấp thiết. Gã một mực muốn hoàng đế thay đổi quyết định này, thực sự không biết lời nói như mệnh lệnh của mình vào tai hoàng đế khó nghe đến cực điểm.
"Đủ rồi!"
Chịu không nổi đứa con trai càng ngày càng ngu xuẩn, thậm chí còn muốn ra lệnh cho mình, Knowles đập bàn, cả giận nói: "Ta còn ngồi ở chỗ này, ngươi là muốn làm trái mệnh lệnh của ta có phải không! Hay là ngươi nghĩ quyết định của ta là sai, của ngươi mới đúng?!"
Bị rống giận một hồi, sắc mặt Kevin tái nhợt, lúc này mới phát giác bản thân vừa nói dạng lời ngu xuẩn gì, trong lúc nhất thời không biết làm gì mới phải.
Knowles nhíu chặt lông mày, hiện tại ông ta cũng không hiểu tại sao trước đây mình lại cho rằng đứa con trai này là người thừa kế thích hợp nhất? Hiện tại xem ra, chỉ là một đứa ngu xuẩn mà thôi.
Nhưng mà cuối cùng nhi tử vẫn là nhi tử, Knowles không đành lòng phát tiết lửa giận với đứa con trai có gương mặt giống với đại hoàng tử đã rời xa mình nhiều năm, quay mặt đi, ông ta thở dài, bất đắc dĩ nói: "Xem ra bình thường mẫu hậu ngươi quá cưng chiều ngươi, mấy ngày nay ngươi cũng đừng đi gặp nàng, ở trong phủ đệ hoàng tử tĩnh tâm đi."
"Phụ hoàng!"
"Sự cố với đế quốc Thanh Đồng lần trước vẫn chưa giải quyết ổn thỏa, ta làm sao có thể giao trọng trách này cho con."
Thấy gã còn muốn tranh cãi, thái độ hoàng đế thêm phần cứng rắn: "Quay về!"
"....."
Kết quả tranh cãi lúc này đây là, tam hoàng tử điện hạ cả người cứng đờ bị vệ binh "Mời" ra ngoài thư phòng hoàng đế.
Vừa rời khỏi phàm hạ hành cung, Kevin cũng không duy trì bộ dạng như vừa rồi, đánh một quyền lên mặt tường, hốc mắc giăng đầy tơ máu, lộ vẻ âm ngoan oán hận.
Chịu đủ rồi! Gã đã chịu đủ rồi! Mấy năm qua không ngừng bị phế vật kia áp chế! Bị y không ngừng dùng các loại thủ đoạn bẩn thỉu đoạt đi tín nhiệm của phụ hoàng! Ngoại trừ hạ độc thủ thì phế vật kia có thể làm cái gì! Tất cả mọi người đã bị y lừa! Tất cả đều bị y lừa!
Mấy năm thất bại này từ lâu đã mài mòn khí phách của thiên chi kiêu tử, Kevin hiểu rất rõ lần điển lễ duyệt binh này đại biểu cho phụ hoàng đã nghiêng về phía Andean, rất nhanh, những tiểu nhân gió chiều nào theo chiều ấy vội vàng đi nịnh bợ phế vật kia, không ai để ý tới gã —— một hoàng tử bị hoàng đế chán ghét vứt bỏ.
Về phần dân chúng... Hảo cảm của dân chúng đối với gã từ lâu đã giảm xuống một mức độ rất thấp, không chỉ bởi vì mấy năm nay thất bại liên tiếp, cũng bởi vì trong một lần hoạt động ngoại giao, gã để xảy ra một sai lầm nghiêm trọng khiến cho quảng trường đế đô bị nổ mạnh, thiệt hại vài mạng người.
Máu tanh làm dân chúng cảm thấy sợ hãi, toàn bộ chỉ trích đều rơi vào người tam hoàng tử đáng thương. Vốn là quỹ tích của sự kiện nổ mạnh này là cọng rơm cuối cùng để chèn ép Andean, nhưng mà, hiện tại cọng rơm này rơi vào người Kevin, làm gã lại mất đi tín nhiệm của hoàng đế và dân chúng.
Tích, tích, tích.
Máy truyền tin trên cổ tay rung rung, Kevin hít sâu một hơi, thu liễm tàn bạo trong mắt, nối thông máy truyền tin.
Trong màn ảnh điện tử xuất hiện một thân ảnh người khác, đương nhiên Kevin quen thân với đối phương, im lặng nghe người kia nói gì đó, sau một lúc lâu, trên mặt hiện lên một nụ cười dữ tợn, vặn vẹo.
Điển lễ duyệt binh biên phòng sắp đến không thể nghi ngờ khiến dân chúng quan tâm sôi nổi, hoàng thất thông cáo nhị hoàng tử sẽ chủ trì điển lễ này càng đưa tới thêm một trận nhiệt tình. Mấy năm nay ở trước mặt mọi người, nhị hoàng tử thi triển ra năng lực so với tam hoàng tử càng xuất sắc hơn, so với việc đệ đệ y nhiễm một thân tiếng xấu, dân chúng càng vui vẻ tiếp thu một người chân chính có năng lực, có thể trở thành hoàng đế tiếp theo của bọn họ.
Sau đó không lâu, ở phàm hạ hành cung, nhị hoàng tử cáo biệt hoàng đế, tháp tùng đại thần do hoàng đế phái đi, đứng ở cửa khoang phi thuyền.
Kết quả, Mạc Sở đến cửa khoang phi thuyền liền "Tình cờ gặp gỡ" trưởng nữ phủ công tước.
"Andean điện hạ."
Váy dài tươi mát, màu tím thanh nhã phác họa dáng người yểu điệu của thiếu nữ, khuôn mặt xinh đẹp cũng trang điểm một lớp phấn mỏng. Con gái công tước Audria trang điểm tỉ mỉ, dùng đôi mắt lấp lánh ánh nước liếc mắt nhìn nhị hoàng tử tuấn mỹ, trên má đúng lúc hiện lên hai vạt đỏ ửng.
"Mong điện hạ trở về bình an."
Tiếng nói mềm mại trong veo rất dễ làm một nam nhân nào đó động tâm, nhưng Mạc Sở chỉ lạnh lùng liếc nhìn nàng ta, dứt khoát lui ra phía sau tránh mùi nước hoa của Antini bám vào người: "Thật xin lỗi, người ta yêu đã cho ta lời chúc phúc tốt nhất, không cần những lời thừa thãi khác."
Khi người mình yêu đi xa thì tự mình phải gửi lời chúc phúc, đây là truyền thống lãng mạn tốt đẹp của đế quốc Thanh Đồng. Con gái công tước xuất hiện cùng hành động lần này không thể nghi ngờ sẽ khiến cho người khác sản sinh hiểu lầm, ví như, ái tình tươi đẹp của công chúa thanh thuần và vương tử anh toàn.
Đáng tiếc, Antini cùng ký giả sau lưng cô ta nhất định phải thất vọng rồi.
Mạc Sở biết rõ nữ nhân này đang đánh chủ ý gì, chính vì vậy, y mới căn bản không tính thu mua gia tộc Audria vào tay mình.
Trước khi vai chính bước trên con đường hủy diệt thì, thế giới này cũng sẽ nhanh chóng bị hủy diệt. Một đám số liệu sắp không còn tồn tại, với y mà nói hoàn toàn không có ý nghĩa.
"Không, ngài hiểu lầm rồi, em không phải có ý đó —— "
"Xin lỗi, ta phải đi."
Làm lơ Antini điềm đạm đáng yêu giải thích, Mạc Sở bước nhanh lên phi thuyền, đúng lúc né tránh nỗ lực nắm ống tay áo của Antini.
Không có hình ảnh dễ làm người khác hiểu lầm, từ đầu đến đuôi đều là con gái công tước muốn dây dưa hoàng tử điện hạ nhưng bị điện hạ chán ghét, cuối cùng điện hạ còn phất tay áo rời đi —— ký giả được Antini sắp xếp xong xuôi giơ camera không có chỗ ra tay, mà bên kia, một đám ký giả tuyệt nhiên bất đồng với bọn họ lặng lẽ bỏ đi.
Đang cùng tam hoàng tử yêu nhau thì bị bên ngoài... Sau lại thành câu dẫn nhị hoàng tử đã có người yêu, chuyện trước đồng tình với Antini thì đã định trước là bị chuyện sau đánh tan, thậm chí, còn tạo thành tiếng xấu lớn hơn.
Từ thủ đô đến biên cảnh, hành trình ngắn nhất cũng là một ngày một đêm, trong phòng của hoàng tử điện hạ, ngoài cửa sổ không ngừng thay đổi cảnh sắc mà Mạc Sở không hề chú ý tới, ánh mắt của y đều tập trung trong tay mình —— một quang cầu càng ngày càng lớn dần.
Nếu có người có thể thấy, sẽ phát hiện xung quanh thế giới này có vô số sợi ánh sáng ở bên cạnh đều bị một sức mạnh vô hình hút ra, từng chút từng chút hội tụ trong tay Mạc Sở, dần dần ngưng tụ thành một quang cầu.
Mà bản thân thế giới này, cũng càng ngày càng ảm đạm.
Quang cầu tụ thành, Mạc Sở giật giật ngón tay, quang cầu kia liền tán loạn, lại một lần nữa hóa thành một sợi ánh sáng chui vào đầu ngón tay y, biến mất.
Sau khi quang cầu hoàn toàn dung nhập vào thân thể, tâm tình Mạc Sở rất tốt, cong cong khóe môi, đứng dậy ——
Ầm!!
Một trận rung động mãnh liệt, trong một khắc bốn phía yên lặng, đột nhiên xuất hiện rất nhiều bước chân hốt hoảng và tiếng thét chói tai.
Tích —— tích —— tích ——
Cảnh báo chói tai vang lên, có người hốt hoảng gõ cửa phòng y, sau đó, một trận rung mạnh.
Trong cơn hỗn loạn khủng hoảng, ngược lại là Mạc Sở cười khoái trá.
Thế giới này, rốt cuộc phải kết thúc.
Cái vật kia, cũng cách kết thúc không xa.
Kevin cúi đầu, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm mặt đất. Ánh sáng phản chiếu trên nền đá cẩm thạch chiếu lên gương mặt vặn vẹo mơ hồ của gã, lúc này tam hoàng tử không duy trì được lễ độ ôn hòa giả dối, mà nhìn qua thấy dữ tợn mà chán ghét. Nhưng mà, loại tâm tình này chỉ xuất hiện trên người gã chỉ vài giây.
Lần thứ hai ngẩng đầu lên, Kevin đã khôi phục bình tĩnh: "Phụ hoàng, ta có thể hỏi một câu tại sao không?"
Ánh mắt Knowles dừng trên người con thứ ba mà mình đã từng tự hào, bình tĩnh nhìn gã một lúc, nói: "Ta chỉ là suy tính vì lợi ích của đế quốc. Lúc này tiến hành điển lễ duyệt binh biên phòng, Andean chủ trì thích hợp hơn con."
Điển lễ duyệt binh biên phòng mười năm một lần có ý nghĩa cực kỳ quan trọng, không chỉ là đối với dân chúng cùng binh sĩ đế quốc, mà đối với hoàng tử đế quốc mà nói, có thể có cơ hội chủ trì điển lễ này, có ý nghĩa là bản thân được hoàng đế tín nhiệm, ý là mình sẽ là người có tiềm lực nhất thừa kế hoàng vị.
Điển lễ duyệt binh biên phòng trước kia đều là do Kevin chủ trì, gã là người tiềm năng nhất có thể thừa kế ngôi vị hoàng đế, chủ trì điển lễ này đương nhiên cũng dễ hiểu. Đáng tiếc, phần vinh quang hiện tại lại không thuộc về gã.
Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, Kevin hít sâu một hơi, nói: "Hoàng huynh chủ trì điển lễ, ta không có ý kiến, nhưng lúc trước hắn cũng không có kinh nghiệm gì, điển lễ duyệt binh quan trọng như vậy, hắn có thể đảm nhiệm được hay không..."
Làm hoàng đế đế quốc nhiều năm như vậy, làm sao nhìn không ra hàm ý trong lời nói của con trai thứ ba, bất động thanh sắc nhíu nhíu mày, ông ta khoát khoát tay ý bảo Kevin không cần nói nữa: "Thời điểm lần đầu tiên con chủ trì cũng chẳng phải không có kinh nghiệm sao? Ta tin tưởng năng lực của nó, huống hồ, nhi tử của ta không có khả năng yếu kém như vậy."
Ý tứ chính là ta có thể làm được, hắn đương nhiên cũng có thể, thậm chí còn làm tốt hơn sao? Âm u dày đặc trong mắt không thể che giấu, Kevin cắn răng, đè xuống tức giận trong lòng.
"Mong phụ hoàng có thể suy nghĩ lại, dù sao hoàng huynh hắn —— "
Dưới sự tức giận, Kevin khó tránh khỏi nói không lựa lời, trong giọng nói cũng hiện lên phẫn nộ cấp thiết. Gã một mực muốn hoàng đế thay đổi quyết định này, thực sự không biết lời nói như mệnh lệnh của mình vào tai hoàng đế khó nghe đến cực điểm.
"Đủ rồi!"
Chịu không nổi đứa con trai càng ngày càng ngu xuẩn, thậm chí còn muốn ra lệnh cho mình, Knowles đập bàn, cả giận nói: "Ta còn ngồi ở chỗ này, ngươi là muốn làm trái mệnh lệnh của ta có phải không! Hay là ngươi nghĩ quyết định của ta là sai, của ngươi mới đúng?!"
Bị rống giận một hồi, sắc mặt Kevin tái nhợt, lúc này mới phát giác bản thân vừa nói dạng lời ngu xuẩn gì, trong lúc nhất thời không biết làm gì mới phải.
Knowles nhíu chặt lông mày, hiện tại ông ta cũng không hiểu tại sao trước đây mình lại cho rằng đứa con trai này là người thừa kế thích hợp nhất? Hiện tại xem ra, chỉ là một đứa ngu xuẩn mà thôi.
Nhưng mà cuối cùng nhi tử vẫn là nhi tử, Knowles không đành lòng phát tiết lửa giận với đứa con trai có gương mặt giống với đại hoàng tử đã rời xa mình nhiều năm, quay mặt đi, ông ta thở dài, bất đắc dĩ nói: "Xem ra bình thường mẫu hậu ngươi quá cưng chiều ngươi, mấy ngày nay ngươi cũng đừng đi gặp nàng, ở trong phủ đệ hoàng tử tĩnh tâm đi."
"Phụ hoàng!"
"Sự cố với đế quốc Thanh Đồng lần trước vẫn chưa giải quyết ổn thỏa, ta làm sao có thể giao trọng trách này cho con."
Thấy gã còn muốn tranh cãi, thái độ hoàng đế thêm phần cứng rắn: "Quay về!"
"....."
Kết quả tranh cãi lúc này đây là, tam hoàng tử điện hạ cả người cứng đờ bị vệ binh "Mời" ra ngoài thư phòng hoàng đế.
Vừa rời khỏi phàm hạ hành cung, Kevin cũng không duy trì bộ dạng như vừa rồi, đánh một quyền lên mặt tường, hốc mắc giăng đầy tơ máu, lộ vẻ âm ngoan oán hận.
Chịu đủ rồi! Gã đã chịu đủ rồi! Mấy năm qua không ngừng bị phế vật kia áp chế! Bị y không ngừng dùng các loại thủ đoạn bẩn thỉu đoạt đi tín nhiệm của phụ hoàng! Ngoại trừ hạ độc thủ thì phế vật kia có thể làm cái gì! Tất cả mọi người đã bị y lừa! Tất cả đều bị y lừa!
Mấy năm thất bại này từ lâu đã mài mòn khí phách của thiên chi kiêu tử, Kevin hiểu rất rõ lần điển lễ duyệt binh này đại biểu cho phụ hoàng đã nghiêng về phía Andean, rất nhanh, những tiểu nhân gió chiều nào theo chiều ấy vội vàng đi nịnh bợ phế vật kia, không ai để ý tới gã —— một hoàng tử bị hoàng đế chán ghét vứt bỏ.
Về phần dân chúng... Hảo cảm của dân chúng đối với gã từ lâu đã giảm xuống một mức độ rất thấp, không chỉ bởi vì mấy năm nay thất bại liên tiếp, cũng bởi vì trong một lần hoạt động ngoại giao, gã để xảy ra một sai lầm nghiêm trọng khiến cho quảng trường đế đô bị nổ mạnh, thiệt hại vài mạng người.
Máu tanh làm dân chúng cảm thấy sợ hãi, toàn bộ chỉ trích đều rơi vào người tam hoàng tử đáng thương. Vốn là quỹ tích của sự kiện nổ mạnh này là cọng rơm cuối cùng để chèn ép Andean, nhưng mà, hiện tại cọng rơm này rơi vào người Kevin, làm gã lại mất đi tín nhiệm của hoàng đế và dân chúng.
Tích, tích, tích.
Máy truyền tin trên cổ tay rung rung, Kevin hít sâu một hơi, thu liễm tàn bạo trong mắt, nối thông máy truyền tin.
Trong màn ảnh điện tử xuất hiện một thân ảnh người khác, đương nhiên Kevin quen thân với đối phương, im lặng nghe người kia nói gì đó, sau một lúc lâu, trên mặt hiện lên một nụ cười dữ tợn, vặn vẹo.
Điển lễ duyệt binh biên phòng sắp đến không thể nghi ngờ khiến dân chúng quan tâm sôi nổi, hoàng thất thông cáo nhị hoàng tử sẽ chủ trì điển lễ này càng đưa tới thêm một trận nhiệt tình. Mấy năm nay ở trước mặt mọi người, nhị hoàng tử thi triển ra năng lực so với tam hoàng tử càng xuất sắc hơn, so với việc đệ đệ y nhiễm một thân tiếng xấu, dân chúng càng vui vẻ tiếp thu một người chân chính có năng lực, có thể trở thành hoàng đế tiếp theo của bọn họ.
Sau đó không lâu, ở phàm hạ hành cung, nhị hoàng tử cáo biệt hoàng đế, tháp tùng đại thần do hoàng đế phái đi, đứng ở cửa khoang phi thuyền.
Kết quả, Mạc Sở đến cửa khoang phi thuyền liền "Tình cờ gặp gỡ" trưởng nữ phủ công tước.
"Andean điện hạ."
Váy dài tươi mát, màu tím thanh nhã phác họa dáng người yểu điệu của thiếu nữ, khuôn mặt xinh đẹp cũng trang điểm một lớp phấn mỏng. Con gái công tước Audria trang điểm tỉ mỉ, dùng đôi mắt lấp lánh ánh nước liếc mắt nhìn nhị hoàng tử tuấn mỹ, trên má đúng lúc hiện lên hai vạt đỏ ửng.
"Mong điện hạ trở về bình an."
Tiếng nói mềm mại trong veo rất dễ làm một nam nhân nào đó động tâm, nhưng Mạc Sở chỉ lạnh lùng liếc nhìn nàng ta, dứt khoát lui ra phía sau tránh mùi nước hoa của Antini bám vào người: "Thật xin lỗi, người ta yêu đã cho ta lời chúc phúc tốt nhất, không cần những lời thừa thãi khác."
Khi người mình yêu đi xa thì tự mình phải gửi lời chúc phúc, đây là truyền thống lãng mạn tốt đẹp của đế quốc Thanh Đồng. Con gái công tước xuất hiện cùng hành động lần này không thể nghi ngờ sẽ khiến cho người khác sản sinh hiểu lầm, ví như, ái tình tươi đẹp của công chúa thanh thuần và vương tử anh toàn.
Đáng tiếc, Antini cùng ký giả sau lưng cô ta nhất định phải thất vọng rồi.
Mạc Sở biết rõ nữ nhân này đang đánh chủ ý gì, chính vì vậy, y mới căn bản không tính thu mua gia tộc Audria vào tay mình.
Trước khi vai chính bước trên con đường hủy diệt thì, thế giới này cũng sẽ nhanh chóng bị hủy diệt. Một đám số liệu sắp không còn tồn tại, với y mà nói hoàn toàn không có ý nghĩa.
"Không, ngài hiểu lầm rồi, em không phải có ý đó —— "
"Xin lỗi, ta phải đi."
Làm lơ Antini điềm đạm đáng yêu giải thích, Mạc Sở bước nhanh lên phi thuyền, đúng lúc né tránh nỗ lực nắm ống tay áo của Antini.
Không có hình ảnh dễ làm người khác hiểu lầm, từ đầu đến đuôi đều là con gái công tước muốn dây dưa hoàng tử điện hạ nhưng bị điện hạ chán ghét, cuối cùng điện hạ còn phất tay áo rời đi —— ký giả được Antini sắp xếp xong xuôi giơ camera không có chỗ ra tay, mà bên kia, một đám ký giả tuyệt nhiên bất đồng với bọn họ lặng lẽ bỏ đi.
Đang cùng tam hoàng tử yêu nhau thì bị bên ngoài... Sau lại thành câu dẫn nhị hoàng tử đã có người yêu, chuyện trước đồng tình với Antini thì đã định trước là bị chuyện sau đánh tan, thậm chí, còn tạo thành tiếng xấu lớn hơn.
Từ thủ đô đến biên cảnh, hành trình ngắn nhất cũng là một ngày một đêm, trong phòng của hoàng tử điện hạ, ngoài cửa sổ không ngừng thay đổi cảnh sắc mà Mạc Sở không hề chú ý tới, ánh mắt của y đều tập trung trong tay mình —— một quang cầu càng ngày càng lớn dần.
Nếu có người có thể thấy, sẽ phát hiện xung quanh thế giới này có vô số sợi ánh sáng ở bên cạnh đều bị một sức mạnh vô hình hút ra, từng chút từng chút hội tụ trong tay Mạc Sở, dần dần ngưng tụ thành một quang cầu.
Mà bản thân thế giới này, cũng càng ngày càng ảm đạm.
Quang cầu tụ thành, Mạc Sở giật giật ngón tay, quang cầu kia liền tán loạn, lại một lần nữa hóa thành một sợi ánh sáng chui vào đầu ngón tay y, biến mất.
Sau khi quang cầu hoàn toàn dung nhập vào thân thể, tâm tình Mạc Sở rất tốt, cong cong khóe môi, đứng dậy ——
Ầm!!
Một trận rung động mãnh liệt, trong một khắc bốn phía yên lặng, đột nhiên xuất hiện rất nhiều bước chân hốt hoảng và tiếng thét chói tai.
Tích —— tích —— tích ——
Cảnh báo chói tai vang lên, có người hốt hoảng gõ cửa phòng y, sau đó, một trận rung mạnh.
Trong cơn hỗn loạn khủng hoảng, ngược lại là Mạc Sở cười khoái trá.
Thế giới này, rốt cuộc phải kết thúc.
Cái vật kia, cũng cách kết thúc không xa.
Danh sách chương