Khi đi đến bệnh viện An Ý bị y tá để lên xe bệnh và di chuyển đến phòng phẫu thuật
Còn Lục Cẩn Hiên thì vào phòng bệnh nằm nghỉ ngơi khi được băng bó
Anh hôn mê 4 ngày mới tỉnh khi anh tỉnh câu đầu tiên anh hỏi là
* Cố Nhi Băng cô ấy đâu?*
Y tá nhìn anh sắc mặt trắng bệch khi mới tỉnh sau 4 ngày câu đầu tiên anh hỏi lại là cô gái đó làm y tá cảm thán không thôi anh đúng là người đàn ông tốt a~~ cô ấy kia rất may mắn khi có anh là chồng đó
* Cô Cố Nhi Băng không sao, cô ấy đã đỡ hơn mà tôi thấy hồ sơ anh đang làm bác sĩ?*
Lục Cẩn Hiên gật đầu
* Đúng *
Cô y tá im lặng sau đó nói
* Cô Cố chưa tỉnh nên anh ở đây nghỉ ngơi đi mấy ngày nữa cô ấy sẽ tỉnh lại
Lục Cẩn Hiên mím môi
* Tôi muốn đi xem cô ấy *
Y tá thở dài nhìn vẻ mặt quyết tâm của anh cô nói
* Được mời anh theo tôi *
Cô y tá đi lên đỡ anh vào xe lăn vì cánh tay anh mới lành nên anh đang mệt mỏi cơ thể lại yếu nên cô y tá đỡ anh lên xe lăn
Cô y tá đẩy anh đi đến phòng của An Ý miệng cô đang gắn oxi trông cô cực kỳ yếu ớt
Lục Cẩn Hiên nắm chặt bàn tay thành quyền nếu anh sớm biết cô sẽ bị như vậy anh đã đến sớm hơn
Anh nhất định sẽ không buông tha cho con khốn Lữ Anh Mai và thằng khốn Lục Tử Kiệt
Đây cũng là lần đầu tiên Lục Cẩn Hiên giận dữ đến mức muốn giết cả thế giới này
Y tá bên cạnh thấy khí thế lạnh băng như tu la đến từ địa ngục nhìn cô mà cô y tá hoảng sợ cô nói
* Anh muốn về phòng không?*
Lục Cẩn Hiên thu liễm nụ cười tàn nhẫn anh lạnh nhạt nói
* Không cần tôi muốn vào thăm vợ tôi cô có thể đi về *
Cô y tá không nói hai lời bỏ đi
Lục Cẩn Hiên ngồi bên cạnh An Ý rất lâu anh đã khóc đây là lần đầu tiên anh khóc
* Băng Nhi xin em đừng chết *
Nước mắt anh rơi làm ướt cả chiếc áo bệnh nhân trên người anh
Anh ngồi đó không biết đã bao lâu thì ngủ
Khoảng 2 tiếng sau
Tiêu Yến My và Thẩm Ngôn nghe tin tức trên tivi vội vàng chạy đến bệnh viện
Khi thấy cảnh này Tiêu Yến My dường như ngất xỉu đến nơi khi thấy người viện trưởng đang khóc trong vô vọng
Thẩm Ngôn đỡ cô híp mắt nhìn vào bên trong
Trong lòng lại hỏi hệ thống 488
* 488 Cố Nhi Băng đã chết?*
488 { không, cô ấy chỉ hôn mê ngày mai sẽ tỉnh lại }
Thẩm Ngôn không nói gì đi an ủi Tiêu Yến My
* Em khóc, bác sĩ Cố sẽ không vui đâu *
Tiêu Yến My ngừng khóc
* Nhưng *
Thẩm Ngôn ngữ khí khẳng định nói
* Bác sĩ Cố sẽ không chết *
Tiêu Yến My gật đầu mong Cố Nhi Băng sẽ không sao để đi dự đám cưới của cô và Ngôn
Tiêu Yến My thầm cầu nguyện cho An Ý
Lục Cẩn Hiên đã tỉnh thấy hai thì vội đứng lên ai ngờ bị té được Thẩm Ngôn đỡ
* Viện trưởng anh bị sao?*
* Tôi không sao *
Lục Cẩn Hiên hờ hững đáp
Tiêu Yến My thấy tình trạng anh sa sút mà đi an ủi
* Bác sĩ Cố sẽ không sao đâu *
Lục Cẩn Hiên cười
* Tôi biết cô ấy sẽ không bỏ tôi đi *
Nghe thấy anh nói mà Tiêu Yến My lẫn Thẩm Ngôn đều chết lặn
Đột nhiên suy nghĩ nếu Cố Nhi Băng chết người đàn ông trước mặt chúng ta đây sẽ điên đến cỡ nào
Còn Lục Cẩn Hiên thì vào phòng bệnh nằm nghỉ ngơi khi được băng bó
Anh hôn mê 4 ngày mới tỉnh khi anh tỉnh câu đầu tiên anh hỏi là
* Cố Nhi Băng cô ấy đâu?*
Y tá nhìn anh sắc mặt trắng bệch khi mới tỉnh sau 4 ngày câu đầu tiên anh hỏi lại là cô gái đó làm y tá cảm thán không thôi anh đúng là người đàn ông tốt a~~ cô ấy kia rất may mắn khi có anh là chồng đó
* Cô Cố Nhi Băng không sao, cô ấy đã đỡ hơn mà tôi thấy hồ sơ anh đang làm bác sĩ?*
Lục Cẩn Hiên gật đầu
* Đúng *
Cô y tá im lặng sau đó nói
* Cô Cố chưa tỉnh nên anh ở đây nghỉ ngơi đi mấy ngày nữa cô ấy sẽ tỉnh lại
Lục Cẩn Hiên mím môi
* Tôi muốn đi xem cô ấy *
Y tá thở dài nhìn vẻ mặt quyết tâm của anh cô nói
* Được mời anh theo tôi *
Cô y tá đi lên đỡ anh vào xe lăn vì cánh tay anh mới lành nên anh đang mệt mỏi cơ thể lại yếu nên cô y tá đỡ anh lên xe lăn
Cô y tá đẩy anh đi đến phòng của An Ý miệng cô đang gắn oxi trông cô cực kỳ yếu ớt
Lục Cẩn Hiên nắm chặt bàn tay thành quyền nếu anh sớm biết cô sẽ bị như vậy anh đã đến sớm hơn
Anh nhất định sẽ không buông tha cho con khốn Lữ Anh Mai và thằng khốn Lục Tử Kiệt
Đây cũng là lần đầu tiên Lục Cẩn Hiên giận dữ đến mức muốn giết cả thế giới này
Y tá bên cạnh thấy khí thế lạnh băng như tu la đến từ địa ngục nhìn cô mà cô y tá hoảng sợ cô nói
* Anh muốn về phòng không?*
Lục Cẩn Hiên thu liễm nụ cười tàn nhẫn anh lạnh nhạt nói
* Không cần tôi muốn vào thăm vợ tôi cô có thể đi về *
Cô y tá không nói hai lời bỏ đi
Lục Cẩn Hiên ngồi bên cạnh An Ý rất lâu anh đã khóc đây là lần đầu tiên anh khóc
* Băng Nhi xin em đừng chết *
Nước mắt anh rơi làm ướt cả chiếc áo bệnh nhân trên người anh
Anh ngồi đó không biết đã bao lâu thì ngủ
Khoảng 2 tiếng sau
Tiêu Yến My và Thẩm Ngôn nghe tin tức trên tivi vội vàng chạy đến bệnh viện
Khi thấy cảnh này Tiêu Yến My dường như ngất xỉu đến nơi khi thấy người viện trưởng đang khóc trong vô vọng
Thẩm Ngôn đỡ cô híp mắt nhìn vào bên trong
Trong lòng lại hỏi hệ thống 488
* 488 Cố Nhi Băng đã chết?*
488 { không, cô ấy chỉ hôn mê ngày mai sẽ tỉnh lại }
Thẩm Ngôn không nói gì đi an ủi Tiêu Yến My
* Em khóc, bác sĩ Cố sẽ không vui đâu *
Tiêu Yến My ngừng khóc
* Nhưng *
Thẩm Ngôn ngữ khí khẳng định nói
* Bác sĩ Cố sẽ không chết *
Tiêu Yến My gật đầu mong Cố Nhi Băng sẽ không sao để đi dự đám cưới của cô và Ngôn
Tiêu Yến My thầm cầu nguyện cho An Ý
Lục Cẩn Hiên đã tỉnh thấy hai thì vội đứng lên ai ngờ bị té được Thẩm Ngôn đỡ
* Viện trưởng anh bị sao?*
* Tôi không sao *
Lục Cẩn Hiên hờ hững đáp
Tiêu Yến My thấy tình trạng anh sa sút mà đi an ủi
* Bác sĩ Cố sẽ không sao đâu *
Lục Cẩn Hiên cười
* Tôi biết cô ấy sẽ không bỏ tôi đi *
Nghe thấy anh nói mà Tiêu Yến My lẫn Thẩm Ngôn đều chết lặn
Đột nhiên suy nghĩ nếu Cố Nhi Băng chết người đàn ông trước mặt chúng ta đây sẽ điên đến cỡ nào
Danh sách chương