Sau khi nghe được điểm đến của Tô Hòa, đoạn đường này tài xế cảm thấy vô cùng hoang mang.

Mặc dù tài xế không có kiến thức gì, nhưng cũng biết bên trong đại lâu Quân chính của Yến Kinh đều là nhân vật lớn, ngay cả Lý Hồng Viễn cũng không dám đắc tội.

Tiểu thư chẳng lẽ bị lão gia chọc giận nên hồ đồ, cho nên muốn đến đại lâu Quân chính náo loạn đó chứ? Tài xế muốn khuyên Tô Hòa, nhưng lời vừa đến miệng lại thấy gương mặt xinh đẹp khiến người ta kinh diễm của Tô Hòa, hô hấp của hắn đình trệ, lời cũng không nhịn được nuốt xuống bụng.

Đôi mắt Tô Hòa khép lại, mi mắt trong trẻo, cao ngạo mà lạnh lùng, khiến cho người khác sinh ra tâm ý không dám khinh thường.

Tài xế cũng không dám nói chuyện với Tô Hòa, hắn rụt cổ, thần sắc càng thêm sợ hãi bất an.

Khiến cho tài xế nhẹ nhõm chính là, sau khi đến đại lâu Quân chính, Tô Hòa cũng không xông vào gây sự, mà tìm một quán ăn gần đó, dẫn tài xế đến ăn sáng.

Sau khi lấp no bụng, Tô Hòa mới nói với tài xế, "Anh ở đây chờ, tôi đến đại lâu Quân chính một chuyến."

Nghe lời của Tô Hòa, tài xế Lý giá lộ ra biểu tình sắp khóc, "Tiểu thư, ngài đi đại lâu Quân chính làm gì? Coi như ngài không muốn lão giao nạp Di nương, cũng ngàn vạn lần đứng đến chỗ đó gây chuyện, ngài trở về Du thành với tôi đi mà."

Giọng nói của tài xế nói ra, lời cuối cùng còn mang theo van xin.

Bên ngoài đại lâu Quân chính có binh linh, mỗi người đều là súng đạn sẵn sàng, dàn trận đủ khiến cho dân thường phải kinh sợ.

Đầu năm nay người nắm giữ súng là mạnh nhất.

Khẩu khí này của tài xế ngược lại khiến cho Tô Hòa dở khóc dở cười, "Tôi không phải đi gây chuyện, anh ở đây chờ tôi quay lại, nếu đói thì kêu thêm ít thức ăn nữa."

Tô Hòa ném ra mấy đồng tiền, cô cũng không muốn giải thích thêm với tài xế, nói xong liền đứng dậy rời đi.

Chờ Tô Hòa băng xuyên qua dòng người, đến đại lâu Quân chính, một binh lính trên vai mang súng trường tiến lên ngăn cản Tô Hòa.

"Ai?" Binh lính nghiêm nghị hỏi Tô Hòa, thái độ của hắn vô cùng cường thế.

Tô Hòa tháo mũ lưỡi trai xuống, lộ ra một gương mặt khiến cho người ta rung động, binh lính hỏi cô cũng hơi sửng sốt một chút.

"Tôi là con gái của Lý Hồng Viễn, hội trưởng thương hội Du thành." Tô Hòa mở miệng, âm thanh của cô mát rượi, lưu loát, "Nhà máy dệt Hồng Nguyên ở Yến Kinh này chính là sản nghiệp của nhà tôi."

Mắt Tô Hòa dừng lại quan sát trên người binh lính một phen, sau đó mỉm cười nói: "Quân trang trên người tiểu ca, chính là do nhà máy dệt Hồng Nguyên nhà tôi làm ra."

Lý Hồng Viễn nếu đã trở thành tâm phúc của Nghiêm Đốc quân, đương nhiên ông ấy và Yến Kinh, cùng với Đốc quân lợi ích đều liên quan đến nhau.

Nhà máy dệt may Hồng Nguyên là một vụ làm ăn kém nhất trong tay Lý Hồng Viễn, sở dĩ chưa đóng cửa, là bởi vì nhà máy dệt may Hồng Nguyên còn đang sản xuất quần áo quân đội cho Nghiêm Đốc quân.

Người Yến Kinh có thể không biết quan hệ của nhà máy dệt may Hồng Nguyên và Nghiêm Đốc quân, nhưng thủ hạ của Nghiêm Đốc quân vẫn biết một ít tình hình.

Cho nên sau khi nghe Tô Hòa giới thiệu, binh lính kia liền cung kính với cô hơn.

"Thì ra là Lý tiểu thư." Binh lính khách khí hỏi, "Không biết Lý tiểu thư đến đại lâu Quân chính là gì?"

"Tôi đến tìm Nghiêm Đốc quân, làm phiền tiểu ca truyền đạt giúp tôi một tiếng." Tô Hòa dừng một chút, sau đó mới dùng vẻ mặt nghiêm nghị, bồi thêm một câu, "Chuyện này vô cùng quan trọng."

Tô Hòa móc sợi dây chuyền trong ngực ra, bên trong sợi dây là hình ảnh gia đình của Lý Sính Đình, đương nhiên cũng có mặt Lý Hồng Viễn.

"Vật này có thể chứng minh thân phận của tôi, làm phiền chuyển cho Đốc quân." Tô Hòa đưa dây chuyền cho binh lính.

Binh lính nhận lấy, nhìn lướt qua, hắn biết Lý Hồng Viễn, cho nên sau khi thấy hình, cũng không còn hoài nghi thân phận của Tô Hòa nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện