Người Lý Hồng Viễn muốn cưới không phải con gái nhà bình thường, mà là một gia đình có thể diện ở Du thành.
Người này họ Trần, trong nhà kinh doanh rượu, mặc dù không làm ăn lớn như Lý Hồng Viễn, nhưng cũng tính là giàu sang.
Trần gia gả con gái cho Lý Hồng Viễn làm lẽ, chuyện này truyền ra ngoài sẽ rơi vào danh tiếng xấu là bán nữ cầu vinh.
Dựa theo gia cảnh Trần gia, Tô Hòa cảm thấy bọn họ hoàn toàn không cần phải làm như vậy, chứ đừng nói là phương pháp gả con gái đi rất tồi tệ.
Đại thiếu gia Trần gia mời Lý Hồng Viễn uống rượu, vị Trần tiểu thư này đi theo.
Lý Hồng Viễn uống say làm chuyện hồ đồ, hủy đi trong sạch của Đại tiểu thư Trần gia, chuyện này trong mắt Tô Hòa, chính là một trận thần tiên nhảy múa.
Chỉ là thủ đoạn của tiểu thư Trần gia cao minh, hơn nữa bề ngoài rất đẹp, Lý Hồng Viễn bị dỗ dành hoàn toàn mất đi sự khôn khéo thường ngày.
Lý Hồng Viễn mặc dù đã ngoài ba mươi, tung hoành thương trường nhiều năm, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn là một người đàn ông, có bản tính nguyên thủy nhất của người đàn ông bình thường.
Thế gian có người đàn ông nào không thích một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp, thần phục dưới người mình, sùng bái, mê luyến mình? Lý Hồng Viễn tìm được cảm giác chinh phục trên người tiểu thư Trần gia, lòng hư vinh được thỏa mãn, cho nên hắn rất yêu thích vị tiểu thư Trần gia này.
Không có chuyện không lấy lòng, đó là đạo lý, cả nhà họ Trần này nhất định có mưu đồ.
Nếu Lý Hồng Viễn chỉ là một thương nhân bình thường thì thôi, nhưng hắn lại là tâm phúc của Nghiêm Lâm, chuyện này lại khiến người ta không thể hoài nghi mục đích thật sự của Trần gia.
"Đốc quân, cha tôi làm việc luôn thận trọng, nhưng ai cũng có lúc hồ đồ, nếu như Trần gia không có vấn đề, muốn nạp làm Di nương cũng được, nhưng lỡ như xảy ra vấn đề, tôi sợ cha tôi sẽ gây ra sai lầm."
Tô Hòa nói ra tiền, nhân, hậu, quả chuyện Lý Hồng Viễn có thể bị mưu hại nói ra với Nghiêm Lâm.
Sau khi nghe xong, Nghiêm Lâm ngẩng đầu liếc nhìn Tô Hòa, lần này ngược lại mang theo mấy phần quan sát.
Tô Hòa mặc kệ Nghiêm Lâm quan sát mình, cô đứng, dáng vẻ chuẩn mực.
Không nhìn ra được manh mối trên người Tô Hòa, Nghiêm Lâm thu hồi ánh mắt, mở miệng hỏi, "Vậy cô muốn thế nào?"
Thái độ của Nghiêm Lâm cũng dịu xuống, giọng nói cũng hòa hoãn một chút.
Hắn đốt một điếu thuốc, cách làn khói mỏng nhìn Tô Hòa.
"Cha tôi nạp Di nương cuối cùng cũng là chuyện nhà của Lý gia, tôi biết Đốc quân không tiện nhúng tay, chuyện này đương nhiên nên giao cho mẹ tôi xử lý." Tô Hòa dừng một chút, sau đó nói tiếp.
"Chỉ là mời Đốc quân phái mấy người đưa tôi quay về, bây giờ thời thế loạn lạc như vậy, tôi là một cô gái từ Yến Kinh quay lại Du thành có chút không an toàn."
Trần gia nhét con gái cho Lý Hồng Viễn, chuyện này quá mức kỳ lạ, Nghiêm Lâm cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Chỉ là thân phận của hắn như vậy mà lại đi điều tra hôn sự của cấp dưới, sẽ khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái.
Cho nên Tô Hòa cho Nghiêm Lâm một bậc thang, nói Lâm phu nhân sẽ xử lý chuyện này.
Chỉ cần Nghiêm Lâm phái mấy phó quan đưa Tô Hòa quay lại Du thành, Lý Hồng Viễn cho dù bị ma quỷ ám đi nữa, hắn cũng sẽ hiểu hành động này của Nghiêm Lâm, dò xét thái độ của Nghiêm Lâm đối với hành động nạp Di nương của hắn.
Nói trắng ra một chút chính là, Tô Hòa muốn nháo với Lý Hồng Viễn, sau lưng có Nghiêm Lâm làm chỗ dựa, Lý Hồng Viễn chỉ có thể hiểu ra, ngoan ngoãn đưa vị tiểu thư Trần gia kia nguyên tem quay về.
Nghiêm Lâm cũng biết chủ ý của Tô Hòa, hắn nhìn gương mặt quá mức ấn tượng của Tô Hòa, nhíu mày, "Cô ngược lại lớn gan hơn những cô gái bình thường rất nhiều."
Lời này dĩ nhiên là khen Tô Hòa, sát khí Nghiêm Lâm rất nặng, cô gái bình thường đứng trước mặt hắn dĩ nhiên không dám lớn tiếng như vậy.
"Đốc quân chê cười, sự tình gấp rút." Tô Hòa mặt mũi nhàn nhạt, lời nói ra lại gãi đúng chỗ ngứa, "Huyết mạch chí thân, nếu vinh cùng vinh, nếu hại cùng hại, nếu không phải như vậy, tôi cũng không một thân một mình tới Yến Kinh."
"Được, vậy tôi phái bốn phó quan hộ tống cô quay về." Nghiêm Lâm rất sảng khoái đáp ứng Tô Hòa.
"Cảm ơn Đốc quân." Âm thanh Tô Hòa uyển chuyển, khéo léo.
Sau khi xong chuyện, Tô Hòa cũng không quấy rầy nữa, cô nói một tiếng với Nghiêm Lâm, sau đó liền đi ra ngoài.
Người này họ Trần, trong nhà kinh doanh rượu, mặc dù không làm ăn lớn như Lý Hồng Viễn, nhưng cũng tính là giàu sang.
Trần gia gả con gái cho Lý Hồng Viễn làm lẽ, chuyện này truyền ra ngoài sẽ rơi vào danh tiếng xấu là bán nữ cầu vinh.
Dựa theo gia cảnh Trần gia, Tô Hòa cảm thấy bọn họ hoàn toàn không cần phải làm như vậy, chứ đừng nói là phương pháp gả con gái đi rất tồi tệ.
Đại thiếu gia Trần gia mời Lý Hồng Viễn uống rượu, vị Trần tiểu thư này đi theo.
Lý Hồng Viễn uống say làm chuyện hồ đồ, hủy đi trong sạch của Đại tiểu thư Trần gia, chuyện này trong mắt Tô Hòa, chính là một trận thần tiên nhảy múa.
Chỉ là thủ đoạn của tiểu thư Trần gia cao minh, hơn nữa bề ngoài rất đẹp, Lý Hồng Viễn bị dỗ dành hoàn toàn mất đi sự khôn khéo thường ngày.
Lý Hồng Viễn mặc dù đã ngoài ba mươi, tung hoành thương trường nhiều năm, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn là một người đàn ông, có bản tính nguyên thủy nhất của người đàn ông bình thường.
Thế gian có người đàn ông nào không thích một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp, thần phục dưới người mình, sùng bái, mê luyến mình? Lý Hồng Viễn tìm được cảm giác chinh phục trên người tiểu thư Trần gia, lòng hư vinh được thỏa mãn, cho nên hắn rất yêu thích vị tiểu thư Trần gia này.
Không có chuyện không lấy lòng, đó là đạo lý, cả nhà họ Trần này nhất định có mưu đồ.
Nếu Lý Hồng Viễn chỉ là một thương nhân bình thường thì thôi, nhưng hắn lại là tâm phúc của Nghiêm Lâm, chuyện này lại khiến người ta không thể hoài nghi mục đích thật sự của Trần gia.
"Đốc quân, cha tôi làm việc luôn thận trọng, nhưng ai cũng có lúc hồ đồ, nếu như Trần gia không có vấn đề, muốn nạp làm Di nương cũng được, nhưng lỡ như xảy ra vấn đề, tôi sợ cha tôi sẽ gây ra sai lầm."
Tô Hòa nói ra tiền, nhân, hậu, quả chuyện Lý Hồng Viễn có thể bị mưu hại nói ra với Nghiêm Lâm.
Sau khi nghe xong, Nghiêm Lâm ngẩng đầu liếc nhìn Tô Hòa, lần này ngược lại mang theo mấy phần quan sát.
Tô Hòa mặc kệ Nghiêm Lâm quan sát mình, cô đứng, dáng vẻ chuẩn mực.
Không nhìn ra được manh mối trên người Tô Hòa, Nghiêm Lâm thu hồi ánh mắt, mở miệng hỏi, "Vậy cô muốn thế nào?"
Thái độ của Nghiêm Lâm cũng dịu xuống, giọng nói cũng hòa hoãn một chút.
Hắn đốt một điếu thuốc, cách làn khói mỏng nhìn Tô Hòa.
"Cha tôi nạp Di nương cuối cùng cũng là chuyện nhà của Lý gia, tôi biết Đốc quân không tiện nhúng tay, chuyện này đương nhiên nên giao cho mẹ tôi xử lý." Tô Hòa dừng một chút, sau đó nói tiếp.
"Chỉ là mời Đốc quân phái mấy người đưa tôi quay về, bây giờ thời thế loạn lạc như vậy, tôi là một cô gái từ Yến Kinh quay lại Du thành có chút không an toàn."
Trần gia nhét con gái cho Lý Hồng Viễn, chuyện này quá mức kỳ lạ, Nghiêm Lâm cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Chỉ là thân phận của hắn như vậy mà lại đi điều tra hôn sự của cấp dưới, sẽ khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái.
Cho nên Tô Hòa cho Nghiêm Lâm một bậc thang, nói Lâm phu nhân sẽ xử lý chuyện này.
Chỉ cần Nghiêm Lâm phái mấy phó quan đưa Tô Hòa quay lại Du thành, Lý Hồng Viễn cho dù bị ma quỷ ám đi nữa, hắn cũng sẽ hiểu hành động này của Nghiêm Lâm, dò xét thái độ của Nghiêm Lâm đối với hành động nạp Di nương của hắn.
Nói trắng ra một chút chính là, Tô Hòa muốn nháo với Lý Hồng Viễn, sau lưng có Nghiêm Lâm làm chỗ dựa, Lý Hồng Viễn chỉ có thể hiểu ra, ngoan ngoãn đưa vị tiểu thư Trần gia kia nguyên tem quay về.
Nghiêm Lâm cũng biết chủ ý của Tô Hòa, hắn nhìn gương mặt quá mức ấn tượng của Tô Hòa, nhíu mày, "Cô ngược lại lớn gan hơn những cô gái bình thường rất nhiều."
Lời này dĩ nhiên là khen Tô Hòa, sát khí Nghiêm Lâm rất nặng, cô gái bình thường đứng trước mặt hắn dĩ nhiên không dám lớn tiếng như vậy.
"Đốc quân chê cười, sự tình gấp rút." Tô Hòa mặt mũi nhàn nhạt, lời nói ra lại gãi đúng chỗ ngứa, "Huyết mạch chí thân, nếu vinh cùng vinh, nếu hại cùng hại, nếu không phải như vậy, tôi cũng không một thân một mình tới Yến Kinh."
"Được, vậy tôi phái bốn phó quan hộ tống cô quay về." Nghiêm Lâm rất sảng khoái đáp ứng Tô Hòa.
"Cảm ơn Đốc quân." Âm thanh Tô Hòa uyển chuyển, khéo léo.
Sau khi xong chuyện, Tô Hòa cũng không quấy rầy nữa, cô nói một tiếng với Nghiêm Lâm, sau đó liền đi ra ngoài.
Danh sách chương