"Không được gọi Dung Dung như vậy, cho dù thế nào cô ấy cũng là chị cô." Mộ Liên dừng một chút, trong giọng nói của hắn mang theo tự trách, "Hơn nữa chúng ta có lỗi với cô ấy trước."
Nghe được giọng nói áy náy của Mộ Liên, Tần Trăn Trăn là giận không có chỗ phát tiết, ngực nàng giống như bị một tảng đá lớn chèn ép, bực bội khó chịu.
"Lúc anh ở trên giường với em sao không nói thật có lỗi với chị ta?" Tần Trăn Trăn trong lòng tức giận, ngoài miệng cũng chanh chua cay nghiệt.
"Mộ Liên, anh không cảm thấy lời mình nói buồn cười sao? Nếu thật lòng thích chị ta, anh sẽ lên giường với em gái chị ta sao? Phản bội cũng phản bội rồi, ở trước mặt em muốn lập đền thờ trinh tiết chắc?" Tần Trăn Trăn từng câu đấm chọt tới trong ngực Mộ Liên.
Nghe lời nói của Tần Trăn Trăn, sắc mặt Mộ Liên trắng bệch, thật lâu cũng không nói ra một câu.
Bên kia điện thoại quá mức yên tĩnh, khiến cho Tần Trăn Trăn cũng ngừng cay nghiệt, trong lòng cô ta có một ít bất an.
Ngay tại thời điểm Tần Trăn Trăn định nói gì đó, Mộ Liên cuối cùng cũng mở miệng.
"Đúng, cô nói không sai, chuyện này ban đầu chính là tôi sai." Mộ Liên nhéo sống mũi một cái, mặt hắn đầy vẻ mệt mỏi bất lực.
Tần Trăn Trăn há miệng, trong lòng cô ta càng buồn phiền lợi hại hơn.
"Kết cục này của tôi, tôi phải chịu trách nhiệm." Mộ Liên nói khẽ với Tần Trăn Trăn.
Thấy Mộ Liên một lời liền chặt đứt ý của cô ta, Tần Trăn Trăn rốt cuộc cũng tháo xuống hận ý, cô ta có vẻ hơi hốt hoảng kêu lên một tiếng, "Anh Mộ Liên."
"Em vừa rồi đã nói sai, anh đừng nóng giận, em không có ý đó." Âm thanh của Tần Trăn Trăn mang theo luống cuống.
Mộ Liên nghe Tần Trăn Trăn nói lời này, hắn thậm chí có thể tưởng tượng được nét mặt của đối phương bây giờ, nhất định là đơn thuần vô tội, đau khổ làm người khác đau lòng.
Tần Trăn Trăn không tính là đẹp, ít nhất so với Tần Dung thì thua kém rất nhiều, nhưng trên người cô ta lại có một khí chất em gái nữ sinh, cho người khác cảm giác thanh thuần vui vẻ.
Mộ Liên cũng không biết dáng vẻ nào mới thật sự là Tần Trăn Trăn, cô ta ở trước mặt hắn luôn mềm mại đơn thuần, thời điểm cô ta kêu Tần Dung hai tiếng tiện nhận, thanh âm lại chói tai, xa lạ như vậy.
"Tôi không tức giận, tôi chẳng qua thấy cô nói rất đúng, cho nên chúng ta sau này đừng gặp mặt nữa." Mộ Liên bình tĩnh nói.
Trước kia quả thật Mộ Liên từng do dự giữa Tần Dung và Tần Trăn Trăn, mặc dù cuối cùng hắn vẫn lựa chọn Tần Dung, nhưng trong lòng hắn đối với Tần Trăn Trăn vô cùng áy náy.
Hôm nay xem ra bọn họ quả thật không thích hợp, bất kể là tình cách, hay nhân tố bên ngoài, bọn họ đều không thể liên hệ như vậy nữa.
Tần Trăn Trăn hoàn toàn luống cuống, cô ta dùng sức mím môi một cái, biểu tình như sắp khóc, "Anh Mộ Liên, em thật lòng thích anh, thật sự, em trước đây đã thích anh rất lâu, nhưng anh đã cùng Tần Dung ở bên nhau, anh căn bản không hề chú ý tới em."
Đây cũng chính là nguyên nhân Tần Trăn Trăn căm hận Tần Dung.
Từ nhỏ đến lớn, Tần Dung đều rất ưu tú, cho dù là bề ngoài, học tập, năng lực, ăn nói hay khí chất, người khác đều sẽ đặt cược vào cô.
Ở dưới sự nổi bật của Tần Dung, Tần Trăn Trăn tỏ ra vô cùng bình thường, cho nên Mộ Liên tới giờ vẫn không hề chú ý tới cô ta.
Tần Trăn Trăn thật sự thích Mộ Liên, không chỉ đơn thuần là vì muốn cướp đi người đàn ông của Tần Dung.
Nếu không phải thật lòng thích, Tần Trăn Trăn sao có thể hạ mình như vậy? Dù sao bây giờ cô ta cái gì cũng không thiếu, chỉ nhìn vào thân phận thiên kim Tần gia, cô ta cũng có thể tìm được một chàng kim quy tế*.
*Kim quy tế: Chàng rể quý.
Đối với bày tỏ của Tần Trăn Trăn, nếu là trước kia Mộ Liên sẽ còn động tâm, nhưng đối phương lại thừa dịp hắn không phòng bị mà quay lại đoạn phim đó, Mộ Liên đã sớm không còn tâm tư đó với Tần Trăn Trăn nữa rồi.
"Người tôi thích là chị cô, dù không thể ở bên cô ấy, tôi và cô cũng không thể nào." Mộ Liên khéo léo từ chối Tần Trăn Trăn.
Nghe được giọng nói áy náy của Mộ Liên, Tần Trăn Trăn là giận không có chỗ phát tiết, ngực nàng giống như bị một tảng đá lớn chèn ép, bực bội khó chịu.
"Lúc anh ở trên giường với em sao không nói thật có lỗi với chị ta?" Tần Trăn Trăn trong lòng tức giận, ngoài miệng cũng chanh chua cay nghiệt.
"Mộ Liên, anh không cảm thấy lời mình nói buồn cười sao? Nếu thật lòng thích chị ta, anh sẽ lên giường với em gái chị ta sao? Phản bội cũng phản bội rồi, ở trước mặt em muốn lập đền thờ trinh tiết chắc?" Tần Trăn Trăn từng câu đấm chọt tới trong ngực Mộ Liên.
Nghe lời nói của Tần Trăn Trăn, sắc mặt Mộ Liên trắng bệch, thật lâu cũng không nói ra một câu.
Bên kia điện thoại quá mức yên tĩnh, khiến cho Tần Trăn Trăn cũng ngừng cay nghiệt, trong lòng cô ta có một ít bất an.
Ngay tại thời điểm Tần Trăn Trăn định nói gì đó, Mộ Liên cuối cùng cũng mở miệng.
"Đúng, cô nói không sai, chuyện này ban đầu chính là tôi sai." Mộ Liên nhéo sống mũi một cái, mặt hắn đầy vẻ mệt mỏi bất lực.
Tần Trăn Trăn há miệng, trong lòng cô ta càng buồn phiền lợi hại hơn.
"Kết cục này của tôi, tôi phải chịu trách nhiệm." Mộ Liên nói khẽ với Tần Trăn Trăn.
Thấy Mộ Liên một lời liền chặt đứt ý của cô ta, Tần Trăn Trăn rốt cuộc cũng tháo xuống hận ý, cô ta có vẻ hơi hốt hoảng kêu lên một tiếng, "Anh Mộ Liên."
"Em vừa rồi đã nói sai, anh đừng nóng giận, em không có ý đó." Âm thanh của Tần Trăn Trăn mang theo luống cuống.
Mộ Liên nghe Tần Trăn Trăn nói lời này, hắn thậm chí có thể tưởng tượng được nét mặt của đối phương bây giờ, nhất định là đơn thuần vô tội, đau khổ làm người khác đau lòng.
Tần Trăn Trăn không tính là đẹp, ít nhất so với Tần Dung thì thua kém rất nhiều, nhưng trên người cô ta lại có một khí chất em gái nữ sinh, cho người khác cảm giác thanh thuần vui vẻ.
Mộ Liên cũng không biết dáng vẻ nào mới thật sự là Tần Trăn Trăn, cô ta ở trước mặt hắn luôn mềm mại đơn thuần, thời điểm cô ta kêu Tần Dung hai tiếng tiện nhận, thanh âm lại chói tai, xa lạ như vậy.
"Tôi không tức giận, tôi chẳng qua thấy cô nói rất đúng, cho nên chúng ta sau này đừng gặp mặt nữa." Mộ Liên bình tĩnh nói.
Trước kia quả thật Mộ Liên từng do dự giữa Tần Dung và Tần Trăn Trăn, mặc dù cuối cùng hắn vẫn lựa chọn Tần Dung, nhưng trong lòng hắn đối với Tần Trăn Trăn vô cùng áy náy.
Hôm nay xem ra bọn họ quả thật không thích hợp, bất kể là tình cách, hay nhân tố bên ngoài, bọn họ đều không thể liên hệ như vậy nữa.
Tần Trăn Trăn hoàn toàn luống cuống, cô ta dùng sức mím môi một cái, biểu tình như sắp khóc, "Anh Mộ Liên, em thật lòng thích anh, thật sự, em trước đây đã thích anh rất lâu, nhưng anh đã cùng Tần Dung ở bên nhau, anh căn bản không hề chú ý tới em."
Đây cũng chính là nguyên nhân Tần Trăn Trăn căm hận Tần Dung.
Từ nhỏ đến lớn, Tần Dung đều rất ưu tú, cho dù là bề ngoài, học tập, năng lực, ăn nói hay khí chất, người khác đều sẽ đặt cược vào cô.
Ở dưới sự nổi bật của Tần Dung, Tần Trăn Trăn tỏ ra vô cùng bình thường, cho nên Mộ Liên tới giờ vẫn không hề chú ý tới cô ta.
Tần Trăn Trăn thật sự thích Mộ Liên, không chỉ đơn thuần là vì muốn cướp đi người đàn ông của Tần Dung.
Nếu không phải thật lòng thích, Tần Trăn Trăn sao có thể hạ mình như vậy? Dù sao bây giờ cô ta cái gì cũng không thiếu, chỉ nhìn vào thân phận thiên kim Tần gia, cô ta cũng có thể tìm được một chàng kim quy tế*.
*Kim quy tế: Chàng rể quý.
Đối với bày tỏ của Tần Trăn Trăn, nếu là trước kia Mộ Liên sẽ còn động tâm, nhưng đối phương lại thừa dịp hắn không phòng bị mà quay lại đoạn phim đó, Mộ Liên đã sớm không còn tâm tư đó với Tần Trăn Trăn nữa rồi.
"Người tôi thích là chị cô, dù không thể ở bên cô ấy, tôi và cô cũng không thể nào." Mộ Liên khéo léo từ chối Tần Trăn Trăn.
Danh sách chương