Tô Hòa họp xong, liền đứng dậy đến bên tủ lạnh lấy một chai nước.

Tô Hòa uống hai hớp nước, dùng điện thoại liên lạc gọi cho thư ký một cuộc, hỏi cô ta lịch trình ngày mai.

Thư ký thông báo xong, mới xin lỗi chuyện Tần Trăn Trăn xông vào.

"Thật xin lỗi Tần tổng, lúc tiểu Tần tổng tới, tôi không phản ứng kịp, lần sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa." Nữ thư ký áy náy nói.

Tô Hòa biết tính cách chanh chua gay gắt đó của Tần Trăn Trăn, nên cũng không trách cứ nữ thư ký.

Ngay tại lúc Tô Hòa muốn cúp điện thoại, nữ thư ký lại lên tiếng, "Tần tổng, có người vừa mới mang tới một bó hoa hồng, bây giờ tôi có thể đem đến phòng làm việc của ngài không?"

"Không cần, cô tự xử lý đi." Tô Hòa nhàn nhạt nói.

Nữ thư ký do dự một chút, cuối cùng vẫn lấy can đảm nói, "Tần tổng, ký tên là Mộ tiên sinh."

Không cần hỏi cũng biết Mộ tiên sinh này chính là Mộ Liên.

"Sau này anh ta gửi hoa tới cũng đừng nhận, nếu nhận thì tự cô xử lý đi." Âm thanh Tô Hòa lãnh đạm, "Còn việc gì không?"

"Không còn." Nữ thư ký vội vàng lắc đầu.

Sau khi cúp điện thoại, nữ thư ký đem cái hộp dài đó lấy ra.

Hoa Mộ Liên đưa tới vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, giấy gói màu hồng và sa tanh màu tím thắt thành một cái nơ bướm đẹp mắt.

Sau khi nữ thư ký mở hộp ra, hương hoa nồng nàn xông vào mũi, hoa hồng bên trong còn đẫm sương, kiều diễm ướt át.

Hoa tươi như vậy có lẽ cũng gần một nghìn.

Nữ thư ký thầm than đáng tiếc, dù sao Tần tổng cũng bảo cô tự xử lý, có phải nghĩa là cô có thể mang về nhà hay không? Nữ thư ký nhìn nơi này dù sao cũng là cửa phòng Tổng giám đốc, để cái hộp lớn như vậy rất khó coi, cho nên cô gọi điện thoại cho một đồng nghiệp quan hệ tốt, gửi cho đối phương giữ một buổi chiều.

Đối phương biết đây là hoa mà Tô Hòa không cần, liền muốn cướp một nửa.

Nữ thư ký cũng cảm thấy cái hộp quá nhiều hoa, rất sảng khoái đồng ý.

Cũng không biết là ai đem tin tức này lộ ra ngoài, rất nhanh tin tức liền truyền đi.

"Nghe nói Mộ Liên tặng hoa lấy lòng đại Tần tổng, đại Tần tổng đến nhìn cũng không nhìn."

"Tôi nếu là đại Tần tổng, tôi cũng sẽ không cần! Cũng không phải không có tiền mua hoa. Cho dù có muốn đàn ông, dùng mị lực của đại Tần tổng, cô ấy ngoắc ngoắc đầu ngón tay, người tặng hoa cho cô ấy có thể xếp hàng cả một dãy phố!"

"Đã làm ra loại chuyện không biết xấu hổ đó, còn trông cậy vào mấy đóa hoa hồng là có thể cứu vãn mọi chuyên? Coi phụ nữ chúng tôi là cái gì?"

"Không nên tìm bạn trai trong đống rác, thật sự hy vọng Tần tổng có thể tìm được một người đàn ông có thực lực, có tiền còn đẹp trai, sau đó vả mặt tra nam Mộ Liên bôm bốp."

"Tên cặn bã đó đúng là không biết lượng sức mình, còn ảo tưởng có thể theo đuổi Tần tổng, chậc chậc, thật dũng khí."

"Chỉ thích nhìn kẻ cặn bả đó làm trò, hy vọng đại Tần tổng ngàn vạn lần đừng tha thứ cho hắn, tiếp tục lạnh lùng với hắn."

"Ách, tôi chỉ muốn hỏi một câu... Mọi người nói Mộ cặn bã tặng hoa cho Tần tổng cầu xin tha thứ, tiểu Tần tổng sẽ cảm thấy thế nào?"

Tần Trăn Trăn sẽ phẫn nộ.

Lúc Tần Trăn Trăn đi qua phòng uống nước, vô tình nghe được chuyện này.

Đối với chuyện cầu hòa của Mộ Liên, Tần Trăn Trăn đã sớm đoán trước, ngày đó trong điện thoại hắn đã lộ ra ý nghĩ này rất rõ ràng.

Nếu như hai người họ hòa thuận trở lại, vậy cô ta sẽ trở thành một trò cười thật lớn.

Hơn nữa Tần Trăn Trăn cũng không có được hắn, cô cũng sẽ không để người khác có được, nhất là Tần Dung!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện