Tần Trăn Trăn nghe được câu cuối cùng của Tô Hòa, con ngươi cô ta chợt co rút một chút, theo bản năng muốn chạy trốn.

Nhưng Tô Hòa căn bản không cho cô ta cơ hội, cô tiến lên giữ cánh tay Tần Trăn Trăn lại, sau đó quay đầu đem bình nước kia đổ xuống.

Nước vừa lấy từ trong tủ lạnh ra, từ đỉnh đầu Tần Trăn Trăn đổ xuống, rót thẳng đến trong cổ cô ta, khiến cô ta thét lên chói tai, cả người đều nổi da gà.

Dội nước suối xong, Tô Hòa liền buông tay Tần Trăn Trăn.

Tô Hòa rút ra một tờ khăn giấy, ung dung lau tay bên cạnh, vừa nói với Tần Trăn Trăn.

"Bây giờ cho cô hai lựa chọn, hoặc là chờ ba tới, chúng ta nói chuyện rõ ràng, hoặc là mau cút đi, quên hết chuyện hôm nay."

Tần Trăn Trăn cả người ướt nhẹp, tóc cô ta cũng ướt đẫm, những giọt nước không ngừng chạy vào trong cổ, cô ta lạnh run cầm cập, răng cũng đang run.

"Tần Dung! Tần Dung!" Tần Trăn Trăn không ngừng kêu tên của Tô Hòa, giống như là bài trừ trong từng kẽ răng, mỗi một tiếng đều hận không thể nhai nát cái tên này.

"Cô không phải nói ba rất nhanh sẽ đến sao? Cô muốn tố cáo tôi cũng không có ý kiến, dù sao tôi có video thu âm làm chứng." Tô Hòa câu môi cười.

Tần Trăn Trăn giờ phút này hết sức oán độc, cô ta hận không thể khiến Tần Dung đi chết đi! Tô Hòa có chứng cứ trong tay, Tần Trăn Trăn vừa mới khiến cho Tần Tranh Vanh nguôi giận, cho phép cô ta quay lại công ty, không thể thất bại ngay trong lúc này.

Tần Trăn Trăn cố gắng đem nhục nhã và hận ý mãnh liệt kia ép xuống, cô ta cắn răng rời khỏi phòng làm việc.

Tô Hòa không nhịn được cười nhạo một tiếng.

Phòng làm việc có máy ghi hình, không sai, nhưng Tô Hòa căn bản không có bút ghi âm, cây bút kia chỉ là bút thép thông thường thôi.

Chỉ là Tần Trăn Trăn bị máy ghi hình trong phòng làm việc trấn áp, cho nên cô ta liền tin câu chuyện hoang đường đó của Tô Hòa.

Tô Hòa dùng điện thoại nội bộ kêu thư ký tìm người quét dọn phòng làm việc một chút, bây giờ ở trên sàn nhà toàn là nước.

Lúc Tần Tranh Vanh và Lý Uyển Linh tới, vừa vặn nhìn thấy lao công dọn dẹp phòng làm việc.

Nhìn bãi nước trên mặt đất, Tần Tranh Vanh buồn bực hỏi Tô Hòa, "Sao trong phòng làm việc toàn nước?"

"Con vô tình làm đổ chai nước." Tô Hòa qua loa giải thích một câu.

Đây cũng không phải chuyện lớn gì, cho nên Tần Tranh Vanh cũng không hỏi sâu hơn.

Ngược lại Lý Uyển Linh lại lên tiếng, cười nói, "Hôm nay là ngày đầu tiên Trăn Trăn đi làm, con cũng biết nha đầu kia không thành tài, cho nên dì và ba con đến xem nó một chút, thuận tiện cho nó xin lỗi con, nó lần này là thật lòng hối lỗi rồi."

"Không cần." Tô Hòa lãnh đạm nói, "Hối cải không phải chỉ nói ở ngoài miệng, tôi không yêu cầu cao, chỉ hy vọng nó có thể làm việc cho tốt, không phụ lòng ba cho cô ta một cơ hội là được."

"Dì biết trong lòng con tức giận, nhưng dù sao chúng ta cũng là người nhà, hơn nữa Trăn Trăn cũng muốn có sự tiếp nhận của con." Lý Uyển Linh nhìn Tô Hòa, "Tiểu Dung, con lớn hơn nó mấy tuổi, con nên chỉ dạy nó."

"Được, kêu nó tới đi." Tô Hòa độ lượng mở miệng.

Thấy Tô Hòa nhanh như vậy đã đồng ý, Lý Uyển Linh ngược lại nghẹn một cái.

Bà ta còn muốn Tần Dung không chịu gặp Tần Trăn Trăn, không cần nói xin lỗi là tốt nhất, bà ta chỉ lo lắng thái độ Tần Trăn Trăn không thành khẩn, khiến cho Tần Tranh Vanh không vui.

Tần Tranh Vanh còn nghĩ rằng Tô Hòa đã nghĩ thông suốt, trên mặt cũng mang theo chút vui mừng, hắn nói với Lý Uyển Linh, "Mau gọi nó đến nhanh đi."

Lý Uyển Linh đã leo lên lưng cọp thì khó lòng xuống được, Tô Hòa cũng không cho bà ta cơ hội cự tuyệt, dời đề tài nói chuyện, quay sang nói chuyện của công ty với Tần Tranh Vanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện