"Chuyện này do con làm chủ, ba tin con." Tần Tranh Vanh nói với Tô Hòa, thái độ dịu xuống rất nhiều.

Mặt Lý Uyển Linh âm trầm.

Tô Hòa và Tần Tranh Vanh nói chuyện về vấn đề kế toán rất lâu, Tần Trăn Trăn mới tới.

Nhìn thấy Tần Trăn Trăn, Tần Tranh Vanh nghiêm nghị khiển trách, "Cô mặc cái gì vậy? Hôm nay cô mặc cái này đi làm?"

Tần Trăn Trăn mặc trên người một chiếc váy đen dài, nếu như ở trong yến hội, bộ váy này cũng không có gì để chê.

Nhưng đi làm thì có chút khoa trương, bộ lễ phục này có chút gợi cảm, không chỉ lộ hơn nửa lưng, chỗ khác cũng ẩn hiện.

Bộ quần áo trước đó của Tần Trăn Trăn bị Tô Hòa làm ướt, đây là bộ quần áo duy nhất trên xe của cô ta, cô ta cũng không còn cách nào khác, cũng không thể mặc đồ ướt đi gặp Tần Tranh Vanh chứ? Nhìn thấy Tần Trăn Trăn, Lý Uyển Linh cũng nuốt xuống một ngụm máu.

Bà ta sao lại sinh ra một đứa ngốc nghếch như vậy?

Vốn Tần Tranh Vanh còn đang tức giận vì Tần Trăn Trăn lạm dụng tiền của công ty, nhìn thấy cô ta mặc bộ quần áo này liền bộc phát.

"Cô nhìn xem cô có ra hình dáng gì không? Đây là công ty, không phải hộp đêm cho cô chơi! Tại sao cô làm cái gì cũng đều hỏng, nếu cô có một nửa năng lực của chị cô, tôi cũng có thể sống thêm mười mấy năm!" Tần Tranh Vanh càng khiển trách càng tức giận.

Tần Trăn Trăn bị Tần Tranh Vanh mắng đến vành mắt cũng dần đỏ, trong lòng cô ta ủy khuất cũng dần tức giận.

Lý Uyển Linh cũng không khuyên nhủ Tần Tranh Vanh, lúc này không khuyên nổi, mình mà nhảy vô còn bị mắng thêm, bà ta hung hắng mắng Tô Hòa một trận trong đầu.

Nha đầu chết tiết đó thủ đoạn khiêu khích, ly gián ngày càng lợi hại!

Chờ Tần Tranh Vanh mắng xong rồi, Tô Hòa mới mở miệng, "Chỗ này là công ty, có gì về nhà rồi nói. Chuyện sổ sách, nếu ba đồng ý, con liền làm."

"Được." Tần Tranh Vanh thu liễm tính khí.

Nghe Tô Hòa muốn tra sổ sách, Tần Trăn Trăn chợt ngẩng đầu nhìn cô.

Đúng lúc Tô Hòa cũng nhìn lại, đáy mắt Tần Trăn Trăn chợt lóe lên hốt hoảng, cô ta liền thông suốt.

Tô Hòa không khỏi nhếch môi.

Một khắc đối mặt với Tô Hòa kia, Tần Trăn Trăn tựa như bị cái gì chạm phải, cô ta liền vội vàng tránh ánh nhìn, hốt hoảng và khiếp sợ trên mặt rất lâu mới có thể che đậy được.

Tần Dung, nữ nhân hạ tiện này muốn tra sổ sách? Tình cảnh sắp tới của Tần Trăn Trăn sẽ rất nguy nan.

-

Bởi vì Tần Trăn Trăn, Tần Tranh Vanh nhìn Lý Uyển Linh cũng không vừa mắt, hắn muốn ở công ty thảo luận với Tô Hòa, cho nên để Lý Uyển Linh tự đón xe trở về.

Hôm nay là Lý Uyển Linh thúc giục Tần Tranh Vanh đến công ty là có lý do, dù sao cũng là ngày đầu tiên Tần Trăn Trăn đi làm, chủ tịch Tần Tranh Vanh này đến dò xét, mọi người đầu tiên sẽ nghĩ chính là hắn coi trọng Tần Trăn Trăn, đến xem thử tình hình của cô ta.

Ai ngờ cuối cùng bị Tần Dung quấy rối, bà ta ở trước mắt Tần Tranh Vanh không những bị chỉ trích, Tần Trăn Trăn càng bị Tần Dung dần thành mảnh vụn.

Lý Uyển Linh hận trong lòng, hận Tần Dung quá giảo hoạt, cũng hận Tần Trăn Trăn không biết tranh giành.

Nghĩ tới bản thân phải ngồi taxi về, sắc mặt Lý Uyển Linh càng không dễ chịu, bao nhiêu năm rồi bà ta chưa ngồi xe taxi rồi?

Lý Uyển Linh vừa ra khỏi Tần thị, liền bị Tần Trăn Trăn đuổi theo gọi lại.

"Mẹ, mẹ chờ con một chút." Tần Trăn Trăn.

Lý Uyển Linh quay đầu thấy Tần Trăn Trăn kia cả người ăn mặc gai mắt, hỏa khí liền hướng thẳng lên đến đỉnh đầu bà ta.

"Đầu óc của con làm sao vậy? Sao lại mặc bộ quần áo này ra ngoài?" Lý Uyển Linh nổi giận trong lòng, không chỗ phát tiết.

"Mẹ, bây giờ không có thời gian nói mấy chuyện này." Tần Trăn Trăn mặt đầy gấp gáp, "Không thể để cho Tần Dung điều tra sổ sách, muôn ngàn lần không thể để chị ta làm vậy."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện