Ngược lại Tô Hòa rất bình tĩnh, cô tổ chức cuộc họp cao tầng, sản phẩm bán chạy chỉ là một mở đầu thôi, tiếp theo mới là vấn đề.

Hôm nay chính phụ mạnh mẽ nâng đỡ Tần thị, bao nhiêu người nhìm chằm chằm vào Tần thị chứ? Cho nên lúc này chất lượng sản phẩm phải được bảm đảm thật kĩ.

Ngoài chất lượng sản phẩm, chính là vấn đề hậu tiêu thụ, rất nhiều công ty mang tiếng cũng vì vấn đề hậu tiêu thụ.

Ở chỗ Tô Hòa, cuộc chiến chân chính chỉ mới vừa bắt đầu.

-

Ba tháng sau, Tô Hòa đã thắng cược, cô khiến cho lượng tiêu thụ sản phẩm mới tăng lên gấp ba, còn trở thành xí nghiệp chính được chính phủ nâng đỡ.

Chính sách "Ngũ lộ nhất hóa" lập tức được áp dụng, coi như là một trong những xí nghiệp được lợi sau khi kinh tế khôi phục, Tần thị đương nhiên là được chính phủ đưa ra làm gương.

Toàn bộ công ty không có ai không phục Tô Hòa, hội đồng quản trị trừ Lý Hướng Mạnh, ai cũng thừa nhận năng lực của Tô Hòa.

Bây giờ Tô Hòa đã thắng cược, dựa theo lời hứa Lý Hướng Mạnh phải xin lỗi Tô Hòa.

Lý Hướng Mạnh là người góp vốn lớn nhất sau Tần Tranh Vanh, hắn vốn chỉ muốn kéo Tô Hòa xuống, con trai hắn liền có thể thăng chức, ai ngờ Tô Hòa lại có bản lĩnh như vậy.

Nghĩ đến phải ở trước mặt ban quản trị xin lỗi Tô Hòa, Lý Hướng Mạnh đến ăn cơm cũng nuốt không trôi, hắn cũng đã hơn năm mươi tuổi, còn phải cúi đầu với một nha đầu, sau này gương mặt già nua này của hắn để ở đâu?

Ban đầu Lý Hướng Mạnh cảm thấy Tô Hòa không thể nào thắng cược, cho nên mới đem chuyện bọn họ đánh cược truyền ra ngoài.

Tô Hòa hoàn toàn không coi trọng, cứ cường thế nghịch tập như vậy, Lý Hương Mạnh mới biết thế nào là bê đá đập chân mình.

Sớm biết bản lĩnh Tô Hòa như vậy, Lý Hướng Mạnh chắc chắn sẽ không để lộ tin tức ra ngoài, hôm nay người mất mặt lại là hắn.

-

Bây giờ Tần thị có một phương hướng phát triển mưới, đương nhiên là phải tổ chức họp hội đồng quản trị thương lượng trước kế hoạch tương lai.

Ngày đó, mọi người trong hội đồng quản trị, toàn bộ nhân viên công ty Tần thị cũng đều đến.

"Đại Tần tổng thắng cược, Lý đổng sự phải xin lỗi?"

"Tôi cũng thật sự muốn biết, đây là cuộc họp hội đồng đầu tiên tôi tham gia, trước đó chưa từng."

"Đại Tần tổng cực kỳ soái, ngồi đó chờ Lý đổng sự đến xin lỗi."

"Tôi vừa nhìn thấy Lý đổng sự tới, sắc mặt khó coi như bị táo bón vậy."

"Tôi cũng nhìn thấy, cũng không có gì kì quái, bị Đại Tần tổng vả mặt như vậy, không thể nào đẹp mặt nổi."

"Đại Tần tổng rất soái, cho dù tường có sập, Đại Tần tổng vẫn ở đó, ha ha ha ha ha."

Sau khi Lý Hướng Mạnh đến công ty, cũng cảm thấy ánh mắt nhân viên là lạ, điều này khiến cho sắc mặt hắn càng trầm xuống.

Lúc ở thang máy đi lên phòng họp cao tầng, Lý Hướng Mạnh đụng phải một nhóm thành viên hội đồng quản trị.

Một người trong đó là giám đốc Vương trêu đùa, "Lão Lý, đã chuẩn bị hôm nay xin lỗi chưa?"

Ban quản trị đứng cùng với giám đốc Vương đều cười lên.

Lý Hướng Mạnh mặt u ám sắp nặn ra nước, hắn cũng không nói gì, chỉ liều mạn ấn nút đóng cửa thang máy, trong miệng còn mắng một câu, "Làm sao bấm cả ngày cũng không đóng cửa? Ai phá thang máy rồi, phòng hậu cần làm việc kiểu gì vậy?"

Lý Hướng Mạnh không dám tức giận với Tô Hòa, cây đuốc chỉ còn cách đốt đến chỗ phòng hậu cần, giám đốc Vương và ban quản trị đều nở nụ cười, bọn họ càng mong đợi kịch hay hôm nay.

Thang máy lên đến tầng trên cùng, Lý Hương Mạnh liền đen mặt đi vào.

Tần Tranh Vanh đã sớm tới rồi, hắn nhìn thấy Lý Hướng Mạnh đi vào, người luôn nghiêm túc như Tần Tranh Vanh cũng có nụ cười.

"Hướng Mạnh tới rồi." Tần Tranh Vanh chậm rãi nhắc nhở, "Đừng quên cá cược giữa cậu và Dung Dung."

Dám cho khuê nữ nhà hắn mang giày nhỏ*, hôm nay hắn muốn Lý Hướng Mạnh phải mang giày nhỏ mà về.

*Mang giày nhỏ: Gây khó dễ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện