"Bởi vì tôi không muốn dựa vào nhan sắc kiếm cơm, cho nên muốn dựa vào tài hoa." Tô Hòa mở miệng, âm thanh của cô lộ ra mấy phần lười biếng, than thở, "Ha, không ngờ rằng tài hoa còn đơn giản hơn nhan sắc."

"..." Vương Thần Mộc Tử.

"Cô biết cô nói như vậy sẽ bị đồn đại không?" Vương Thần Mộc Tử tức giận nói.

"Biết! Nhưng quản lý của tôi nói dạo này tham vọng của tôi quá kém, cho nên muốn tôi lên chương trình, rèn luyện tham vọng mưu sinh của tôi một chút." Tô Hòa mở miệng.

"..." Vương Thần Mộc Tử.

"Quản lý của cô nói đúng." Vương Thần Mộc Tử xoa xoa đầu, giả bộ nhức óc, "Tham vọng của cô kém đến muốn nổ, cô không nhìn thấy toàn bộ phái nữ ở trường quay đều không còn kiên nhẫn, muốn mài dao xẻ thịt cô sao?"

"Tục gọi là đố kị phải không?" Tô Hòa sắc bén hỏi ngược lại.

"..." Vương Thần Mộc Tử.

"Bây giờ không thể nói chuyện tiếp được nữa, tôi không quay nữa." Vương Thần Mộc Tử đứng lên, làm bộ tức giận muốn rời khỏi trường quay.

Tô Hòa cũng đứng lên theo, cô hướng về phía máy quay, giọng nói của cô ấy mang theo phong cách lãnh đạm thường ngày.

"Người chủ trì đã đi, chương trình "Tôi nhìn thấy người" hôm nay do tôi chủ trì." Tô Hòa nghiêm túc đùa giỡn.

Nghe được lời này, Vương Thần Mộc Tử muốn đại khai sát giới, "Tôi liều mạng với cô, cô dám cướp chén cơm của tôi."

Người xem cười thành một đoàn, bọn họ cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua Vương Thần Mộc Tử phát điên như vậy.

-

Linda cũng không ngờ Tô Hòa lại giỏi đi chương trình như vậy.

Tô Hòa không hề tạo cho người khác cảm giác cố gắng tỏ ra khôi hài chán ngấy, cô ấy nắm trong tay tiết tấu, thản nhiên dẫn dắt người khác đi theo tiết tấu của mình.

Phản ứng ở trường quay như vậy không phải nghệ sĩ nào cũng làm được, Tô Hòa có thể nắm bắt được chính xác thị hiếu của người xem, sau đó tỏa ra khí chất đặc biệt của riêng mình.

Vương Thần Mộc Tử luôn khống chế rất mạnh, đôi lúc bí kiếp võ công của cô ấy còn bị Tô Hòa làm cho rối loạn, cuối cùng phải đi theo hướng mà Tô Hòa muốn.

Quay chương trình xong, Vương Thần Mộc Tử cũng không khỏi sinh ra nghi ngờ, cô hỏi trợ lý, "Hiệu quả hôm nay như thế nào?"

"Rất tốt, người xem cười rất nhiều." Trợ lý.

Vương Thần Mộc Tử biết là người xem cười rất nhiều, nhưng trước kia quyền chủ động đều nằm trong tay cô, cô có thể khống chế tiết tấu theo ý mình.

Nhưng hôm nay Vương Thần Mộc Tử lộ ra sự rối loạn, mặc dù người xem luôn hưởng ứng, nhưng lúc cười không phải là do Vương Thần Mộc Tử dẫn dắt tạo ra, cho nên cô hiếm khi tự hoài nghi bản thân như vậy.

Cô không biết màn này mình đã thể hiện đủ tốt hay chưa, loại cảm giác này rất tệ, cô là một lão chủ trì lại bị cướp mất tiết tấu, nói ra sẽ bị người khác chê cười.

Vương Thần Mộc Tử không đúng, trợ lý lo lắng hỏi, "Chị Mộc Tử sao vậy, có vấn đề gì sao?"

"Không sao." Vương Thần Mộc Tử xoa mi tâm một cái, "Có thể quá mệt mỏi nên có cảm giác tệ, chờ sau khi chương trình được biên tập rồi phát sóng, nhất định phải đưa tôi xem trước một chút."

Cô muốn nhìn thử xem tiết tấu của mình từ khi nào bị xiêu vẹo.

Trợ lý không rõ, vẫn gật đầu, "Vâng chị Mộc Tử."

-

Trước giờ đều là Vương Thần Mộc Tử chọc người khác phát điên, lần này lại trở thành cô hiếm khi cáu kỉnh.

Mặc dù loại nóng nảy này là do Vương Thần Mộc Tử cố gắng diễn, lúc ở trên chương trình cố tình phóng đại một chút, nhưng tiết tấu của cô bị cướp đi là sự thật.

Trong chương trình này, ngay cả Vương Thần Mộc Tử cũng không khỏi thừa nhận, biểu hiện của Tô Hòa rất dứt khoát, để lại ấn tượng sâu sắc cho người xem.Linda cũng là người quản lý lão luyện, đương nhiên cô cũng nhìn ra, cho nên sẽ chờ "Tôi nhìn thấy người" phát sóng, sau đó lại tiếp tục tuyên truyền, tạo tiếng vang cho Tô Hòa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện