Chàng trai trước mặt Phong Quang rất cao, hơn nữa thân mình cực kỳ gầy yếu, cậu ăn mặt rất tùy tiện, bên trong là sơ mi trắng, bên ngoài là một cái áo khoác màu đen, hơn nữa còn mặc một cái quần bò giặc đến trắng bệch rồi, ngay cả đầu của cậu cũng chải cực kỳ tùy tiện, tóc mái thật dài đã sắp che khuất ánh mắt cậu, nhưng giống như là cậu không hề phát hiện ra, cả người đều tản ra hơi thở suy sụp lôi thôi lếch thếch, chỉ có khuôn mặt mơ hồ có thể nhìn thấy được chứng minh bộ dạng cậu thật ra cũng khá được.

Cậu nhất định là sinh viên khoa học công nghệ.

“Tôi không sao.” Phong Quang nhẹ dụi mắt đứng dậy, vừa muốn tiếp nhận khăn tay trong tay cậu, cậu lại một phen thu về.

“Nếu cô đã không có việc gì, tôi đi đây.” Hắn nói vậy liền đúng là xoay ngườiđi mất.

Phong Quang: “…”

Cậu ta tuyệt đối là sinh viên khoa học công nghệ.

cô đứng xa xa nhìn chàng trai đó leo lên xe đạp, bạn của cậu thoạt nhìn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói gì đó, nhưng cậu không hề phản ứng gì, đạp xe đạp lập tức đi, cậu sinh viên bị rơi xuống xe vội vã chạy tới nhảy dựng ngồi lên yên sau xe đạp.

Trong lòng Phong Quang nghĩ, tuyệt đối không phải vì sức quyến rũ của bản thân bị thấp xuống, mà hiện tại đại học đang lưu hành nam x nam, nhìn bọn họ cùng nhau đi xe đạp là biết.

Aiz, nhớ tới nhiệm vụ của bản thân, cô thật sự là gánh nặng đường xa.

Cầm thời khóa biểu được phát xong, Phong Quang ngồi xe được tài xế đưa về nhà, cô vui vẻ nghĩ, lời của Triệu Tiểu Lục hôm nay, nhất là một câu đó của cô ấy đã có tâm mà ứng nghiệm, Thẩm Vật Ngôn chỉ sợ vì chuyện rối rắm trong nhà mà buồn bực muốn chết, anh ta làm sao mà biết được kỳ thực người Triệu Tiểu Lục nói chính là anh ta đây.

Có trời mà biết Phong Quang, cô chính là không thèm nói, để cho một đôi nam nữ này rối rắm đi, bọn họ càng rối rắm, Thẩm Vật Ngôn sẽ càng nhanh cùng cô giải trừ hôn ước, đối với Phong Quang mà nói, đây chính là một chuyện tốt đó! Ăn xong cơm chiều, Phong Quang nằm ở trong khoang thuyền login vào game, cô vẫn ở địa điểm logout ngày hôm qua, Độc vụ lâm, một con bồ câu bay đến trên tay cô , cô lấy tin buộc trên chân bồ câu, là thư hồi báo việc hôm qua cô báo cáo có bug trong game.

trên giấy viết: Xin chào nữ hiệp Vãn Dương, quan phủ đã kiểm chứng qua, bạn báo cáo việc sóc bạc để ở trong túi bị biến mất không thể tìm được số liệu được ghi lại, có lẽ bạn đã nhớ nhầm, nếu như lại có vấn đề mời liên hệ với GM, chúc bạn chơi game vui vẻ.

Vui vẻ cái đầu ngươi.

Phong Quang trực tiếp quăng tin nhắn xuống đất, phát giận giẫm vài cái, cômới không có nhớ nhầm! Sóc bạc rõ ràng đã vào trong túi cô.

Ngay khi Phong Quang còn đang tức đến thấu trời, hệ thống game “Đinh” một tiếng: Kẻ thù Nhậm Ngã Hành của bạn đã login.

Mắt Phong Quang cùng một dôi mắt đen sâu thẳm chống lại, hồi lâu cô mới hướng về người đang phát ra hơi thở yên lặng một cái tươi cười ngọt ngàokhông thể chê vào đâu được, nâng tay chào một cái, “Hi… buổi chiều tốt lành.”

“Chào buổi chiều.” Hắn không có cảm xúc gì đáp lại một câu, tiếp theo lấy trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ.

Hệ thống: Nữ hiệp đã bị Nhậm Ngã Hành đánh trọng thương.

Phong Quang nằm trên mặt đất, trong đầu tràn đầy âm thanh “leng keng leng keng” vọng lại, không nhiều không ít, lúc trước cô cho hắn ăn bao nhiêu cái Đoạn mạch đan, hắn liền cho cô ăn lại bao nhiêu cái, cô khóckhông ra nước mắt, nay bị người ta giữ thi thể lại cả một buổi chiều.

Cái trò chơi này chân thật ở chổ cho dù cô có thể logout nhưng thời gian Đoạn mạch đan sẽ không tính thời gian logout, nói cách khác cô chỉ có thể ở trong game vượt qua thời gian công hiệu của Đoạn mạch đan, quả thực đó là thứ tốt để đối phó kẻ thù, cũng khó trách cửa hàng hệ thống trong game đem Đoạn mạch đan bán 300 nguyên bảo một viên.

Cái tên khốn Nhậm Ngã Hành này, khẳng định là đêm qua login nằm xong thời gian của Đoạn mạch đan rồi, hắn sẽ chờ cô login mà trả thù cô!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện