Edit: Nhi Huỳnh Cha mẹ của Ôn Quỳnh vẫn luôn bề bộn nhiều việc, vào ngày sinh nhật lần thứ năm của hắn, mẹ hắn đưa một con mèo trắng.
Con mèo con lông trắng đó rất đáng yêu, toàn thân tuyết trắng không hề có một chút tì vết nào, ánh mắt xanh lá trong suốt, đồng tử dựng thẳng, khiến người ta cảm thấy sức sống bừng bừng, tiếng kêu của nó cũng mềm mại nhẹ nhàng, chuyện mà con mèo nhỏ này yêu nhất, là thừa dịp Ôn Quỳnh đọc sách mà bò lên trên đùi hắn nghỉ ngơi.
Ôn Quỳnh rất thích nó, cho nên sau đó, hắn tự tay chôn nó vào đất.
“Tiểu Quỳnh… tại sai lại muốn giết Tiểu Bạch?”
Ôn Quỳnh năm tuổi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt diễm lệ của mẹ mình, trên gương mặt ngây thơ của hắn vẫn còn dính bùn đất, quần áo ít nhiều cũng dính một ít, giống như một đứa trẻ ngang bướng bình thường.
Đứa trẻ có khuôn mặt tinh xảo cười nói: “Bởi vì Tiểu Bạch quá tốt, nó không nên có mặt trên thế giới này.”
“Con nói… gì vậy?”
“Ma ma, thế giới này không xứng có được nó.”
“Vậy Tiểu Quỳnh… có thấy ma ma tốt không?”
Đứa trẻ lập tức nói: “Tốt.”
Người phụ nữ diễm lệ run lên.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, mẹ của Ôn Quỳnh không dám cho hắn bất cứ thứ gì còn sống nữa, mỗi khi muốn ôm con mình một cái, khi nhìn đến con mình duỗi tay qua, côgiống như nhìn thấy đôi tay đó muốn bóp lấy cổ mình, sau đó, cô không dám đến gần thêm chút nào nữa.
Ôn Quỳnh bé nhỏ không rõ mẹ hắn vì sao lại không thích mình nữa, chỉ là, không thích thì cũng không thích thôi, dù sao mẹ có tồn tại hay không, đối với hắn cũng không có gì ảnh hưởng.
Khi Ôn Quỳnh bảy tuổi, cha hắn mang đến một người, là một người đàn ông cao gầy, người đàn ông đó nói chuyện với hắn, đọc sách với hắn, cũng sẽ vẽ tranh với hắn, Ôn Quỳnh thích nói chuyện với người đàn ông đó, bởi vì người này sẽ không đối xử với hắn như là một đứa trẻ ngây thơ.
Lúc cha mẹ hắn làm kỷ niệm ngày kết hôn, trong phòng thay đồ có rất nhiều hoa hồng, người đàn ông đó sờ sờ đầu hắn, “Tiểu Quỳnh, không phải cháu thích vẽ tranh sao? không bằng vẽ một bộ áo cưới, tương lai mặc lên người cô dâu của cháu, tựa như cha mẹ cháu ân ái với nhau vậy.”
“cô dâu là cái gì? “cô dâu hả, chính là một người sẽ luôn ở bên cạnh cháu, cháu sẽ rất yêu cô ấy, cô ấy cũng sẽ rất yêu cháu.”
“yêu là cái gì?”
“yêu… chính là khi cháu nhìn cô ấy, sẽ muốn chạm vào cô ấy, khi cháu chạm vào, lại muốn vĩnh viễn giữ cô ấy ở bên cạnh cháu, tóm lại, chính là không có cô ấy là khôngđược.”
Khi đó, Ôn Quỳnh cái hiểu cái không, lại có một lần nhàm chán, hắn nhớ tới những lời này, lần đầu tiên vẽ áo cưới, Ôn Quỳnh bé nhỏ không hiểu có thể có một “không có côấy không được” xuất hiện hay không, hắn không hiểu sao lại động tâm.
cô dâu là một người sẽ vĩnh viễn ở bên người hắn.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, hắn đau khổ, quá mức thích, hắn sẽ không nhịn được mà muốn giết cô ấy.
Dù sao thế giới này, vẫn chưa được xem là tốt đẹp.
Sau đó Ôn Quỳnh mới biết được, người đàn ông này còn có một cái tên khác, gọi là bác sĩ tâm lý.
Hắn còn chưa biết cái gì là bác sĩ tâm lý, nhưng hắn biết bác sĩ là cái gì, bác sĩ sẽ đem hắn nhốt lại trong phòng bệnh màu trắng, mỗi ngày ép hắn uống thuốc, dùng kim châm chọc phá da của hắn, hắn ghét bác sĩ.
Khi người đàn ông đó lại đến, Ôn Quỳnh bé nhỏ cầm công cụ nặng trĩu, đem cầu thang bằng gỗ nới lỏng một bậc, sau đó hắn thu dọn công cụ, đứng ở tầng ba, vẫy tay với người đàn ông đang đi vào cửa chính.
Người đàn ông thấy hắn, cười hiền hậu, bước từng bước lên cầu thang, cuối cùng từ tầng ba té ngã xuống.
âm thanh chấn động khi thân người lăn xuống đó, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, Ôn Quỳnh vẫn nhớ rõ.
Sau khi người nọ té lầu, không hề có tin tức gì truyền đến, cũng không có bác sĩ tâm lý nào tìm tới cửa, Ôn Quỳnh bảy tuổi cảm thấy vừa lòng, cho dù lúc này, tất cả mọi người trong nhà họ Ôn không dám đến gần hắn nữa, bao gồm cả cha mẹ hắn.
Con mèo con lông trắng đó rất đáng yêu, toàn thân tuyết trắng không hề có một chút tì vết nào, ánh mắt xanh lá trong suốt, đồng tử dựng thẳng, khiến người ta cảm thấy sức sống bừng bừng, tiếng kêu của nó cũng mềm mại nhẹ nhàng, chuyện mà con mèo nhỏ này yêu nhất, là thừa dịp Ôn Quỳnh đọc sách mà bò lên trên đùi hắn nghỉ ngơi.
Ôn Quỳnh rất thích nó, cho nên sau đó, hắn tự tay chôn nó vào đất.
“Tiểu Quỳnh… tại sai lại muốn giết Tiểu Bạch?”
Ôn Quỳnh năm tuổi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt diễm lệ của mẹ mình, trên gương mặt ngây thơ của hắn vẫn còn dính bùn đất, quần áo ít nhiều cũng dính một ít, giống như một đứa trẻ ngang bướng bình thường.
Đứa trẻ có khuôn mặt tinh xảo cười nói: “Bởi vì Tiểu Bạch quá tốt, nó không nên có mặt trên thế giới này.”
“Con nói… gì vậy?”
“Ma ma, thế giới này không xứng có được nó.”
“Vậy Tiểu Quỳnh… có thấy ma ma tốt không?”
Đứa trẻ lập tức nói: “Tốt.”
Người phụ nữ diễm lệ run lên.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, mẹ của Ôn Quỳnh không dám cho hắn bất cứ thứ gì còn sống nữa, mỗi khi muốn ôm con mình một cái, khi nhìn đến con mình duỗi tay qua, côgiống như nhìn thấy đôi tay đó muốn bóp lấy cổ mình, sau đó, cô không dám đến gần thêm chút nào nữa.
Ôn Quỳnh bé nhỏ không rõ mẹ hắn vì sao lại không thích mình nữa, chỉ là, không thích thì cũng không thích thôi, dù sao mẹ có tồn tại hay không, đối với hắn cũng không có gì ảnh hưởng.
Khi Ôn Quỳnh bảy tuổi, cha hắn mang đến một người, là một người đàn ông cao gầy, người đàn ông đó nói chuyện với hắn, đọc sách với hắn, cũng sẽ vẽ tranh với hắn, Ôn Quỳnh thích nói chuyện với người đàn ông đó, bởi vì người này sẽ không đối xử với hắn như là một đứa trẻ ngây thơ.
Lúc cha mẹ hắn làm kỷ niệm ngày kết hôn, trong phòng thay đồ có rất nhiều hoa hồng, người đàn ông đó sờ sờ đầu hắn, “Tiểu Quỳnh, không phải cháu thích vẽ tranh sao? không bằng vẽ một bộ áo cưới, tương lai mặc lên người cô dâu của cháu, tựa như cha mẹ cháu ân ái với nhau vậy.”
“cô dâu là cái gì? “cô dâu hả, chính là một người sẽ luôn ở bên cạnh cháu, cháu sẽ rất yêu cô ấy, cô ấy cũng sẽ rất yêu cháu.”
“yêu là cái gì?”
“yêu… chính là khi cháu nhìn cô ấy, sẽ muốn chạm vào cô ấy, khi cháu chạm vào, lại muốn vĩnh viễn giữ cô ấy ở bên cạnh cháu, tóm lại, chính là không có cô ấy là khôngđược.”
Khi đó, Ôn Quỳnh cái hiểu cái không, lại có một lần nhàm chán, hắn nhớ tới những lời này, lần đầu tiên vẽ áo cưới, Ôn Quỳnh bé nhỏ không hiểu có thể có một “không có côấy không được” xuất hiện hay không, hắn không hiểu sao lại động tâm.
cô dâu là một người sẽ vĩnh viễn ở bên người hắn.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, hắn đau khổ, quá mức thích, hắn sẽ không nhịn được mà muốn giết cô ấy.
Dù sao thế giới này, vẫn chưa được xem là tốt đẹp.
Sau đó Ôn Quỳnh mới biết được, người đàn ông này còn có một cái tên khác, gọi là bác sĩ tâm lý.
Hắn còn chưa biết cái gì là bác sĩ tâm lý, nhưng hắn biết bác sĩ là cái gì, bác sĩ sẽ đem hắn nhốt lại trong phòng bệnh màu trắng, mỗi ngày ép hắn uống thuốc, dùng kim châm chọc phá da của hắn, hắn ghét bác sĩ.
Khi người đàn ông đó lại đến, Ôn Quỳnh bé nhỏ cầm công cụ nặng trĩu, đem cầu thang bằng gỗ nới lỏng một bậc, sau đó hắn thu dọn công cụ, đứng ở tầng ba, vẫy tay với người đàn ông đang đi vào cửa chính.
Người đàn ông thấy hắn, cười hiền hậu, bước từng bước lên cầu thang, cuối cùng từ tầng ba té ngã xuống.
âm thanh chấn động khi thân người lăn xuống đó, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, Ôn Quỳnh vẫn nhớ rõ.
Sau khi người nọ té lầu, không hề có tin tức gì truyền đến, cũng không có bác sĩ tâm lý nào tìm tới cửa, Ôn Quỳnh bảy tuổi cảm thấy vừa lòng, cho dù lúc này, tất cả mọi người trong nhà họ Ôn không dám đến gần hắn nữa, bao gồm cả cha mẹ hắn.
Danh sách chương