Bạch Trí xoay người rời khỏi, một đôi tay ôm chặt lấy cánh tay hắn, hắn quay lại, gần như lấy giọng điệu lạnh nhạt nói: “Tiểu thư, đưa cô đến đây là đã hết lòng, tôi không có lý do gì phải phụ trách an toàn tính mạng của cô.”

“Không lý do…” Phong Quang cúi đầu, tóc mái che khuất mắt nàng, “Vậy, tôi sẽ cho anh một lý do.”

Bạch Trí cảm thấy quỷ dị, một cánh tay trắng nõn cũng đã bắt lấy hắn caravat, lôi kéo, đầu Bạch Trí không thể ức chế cúi thấp vài phần, ngay sau đó, một mảnh mềm mại che phủ môi hắn.

Con ngươi hắn nháy mắt nở lớn.

Hôn, điều này Phong Quang cũng không am hiểu, bất quá có đôi khi muốn mục tiêu tấn công chiếm đóng lưu lại ấn tượng khắc sâu, đây cũng coi như là một chiêu đánh vào bất ngờ mà thắng, nhất là loại lão xử nam chưa từng yêu đương trong lòng chỉ có thù hận này, cô có thể nhanh chóng đưa vào khuôn khổ.

Môi của cô rất mềm mại, mềm mại đến Bạch Trí không biết phải làm sao, khi cánh môi đơn giản kề cận giằng co vài giây, cô đưa ra đầu lưỡi non mềm, không một chút sơ hở liếm môi của hắn, Bạch Trí cả người chấn động, sau khi kinh ngạc trôi qua, lý trí chậm rãi trở về làm hắn đẩy cô ra.

Phong Quang giữ trọng tâm không xong, từng bước lui về sau té ngã trên đất, cô căm tức tên đàng ông trước mặt. “Nè, anh có biết thương hương tiết ngọc không?”

Bạch Trí nắm chặt cánh tay vừa mới đượm duỗi ra, thiếu chút nữa hắn liền nắm tay giữ cô lại, cho dù trong lòng một mớ hỗn loạn, trên mặt hắn vẫn là ôn nhu dối trá, sau đó càng châm chọc nói, “Đối với loại phụ nữ gặp đàn ông liền chủ động ôm lấy, tôi thấy cô sẽ không thiếu đàn ông thương hương tiếc ngọc.”

“Anh có ý gì? Nói tôi là loại phụ nữ tùy tiện sao?”

Phong Quang đứng lên, đôi mắt đẹp tràn đầy tức giận, váy áo dính tro bụi cũng không phủi, thời khắc chật vật như vậy, cô lại càng hiện ra sự kiêu ngạo sang quý.

Sang quý cùng kiêu ngạo khiến người ta tim đập gia tốc.

Bạch Trí thong dong tao nhã sửa sang lại caravat của mình, “Đó là cô tự nói, tôi không thể phản bác.”

“Anh!” Phong Quang tức giận đá một chút lên thân xe, “Nếu không phải bản tiểu thư nhìn anh thuận mắt, tôi mới không làm vậy đâu!”

Bạch Trí trầm mặt một giây, xoay người nói: “Tôi rất vinh hạnh, như vậy, tái kiến.”

Phong Quang an tĩnh nhìn hắn lên xe, lúc này cô cũng không ngăn cản hắn, khi hắn rời đi, cô liền ngồi xuống vệ đường. Hơn nửa đêm, ánh trăng bị mây đen che khuất, chỉ có ánh đèn đường chiếu rọi một bóng dáng nhỏ nhắn, cô tịch lại đáng thương.

Bả vai của cô hơi run run, một nỗi buồn không nói nên lời lan tràn trong không khí.

Đột nhiên một ánh sáng mạnh chiếu tới, là ánh sáng của đèn xe, cửa kính xe bị hạ xuống, chủ xe xuất hiện, gương mặt không lúc nào là không hoàn mỹ của Bạch Trí giờ phút này trong mắt lại hiện một loại lửa giận mà chính hắn cũng không hiểu.

Chắc là tức giận chính mình tại sao lại quay lại.

“Đi lên.” Giọng nói không mang theo một chút cảm tình phát ra, lại nhìn cô gái đang giật giật kia đem mặt chuyển qua một bên, đem thân người sau đối diện hắn, thái dương của hắn nhảy dựng, vốn là hắn cái gì cũng không quản, trực tiếp đi, hắn cũng nói chính mình như vậy, phiền chán đem âu phục áo khoác thoát xuống dưới, hắn kéo kéo caravat, nhưng tâm tình phiền chán không giảm bớt, hắn cuối cùng vẫn mở cửa xuống xe.

Đến gần, hắn mới nhìn rõ mặt đất lưu lại vài giọt nước, cô cởi giày, chân trần giẫm lên mặt đất, mà gót chân của cô đã muốn bị đôi giày cao gót sang quý kia ma sát ra vết máu, sự kiêu ngạo cuối cùng của cô không cho cô để người khác nhìn thấy mình khóc.

Bất quá ở trong mắt hắn, bây giờ cô là một đứa nhỏ thảm hại.

Bạch Trí ôm trán, cảm thấy bất lực thật sâu, bất đắc dĩ qua đi, hắn cong thắt lưng xuống, trực tiếp đem cô gái đang ngồi khóc ôm lên, còn là kiểu ôm công chúa có thể đáp ứng mọi loại ảo tưởng của các cô gái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện